Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh, lysmile92, Dương Tu dung

Cố Vân Yên nâng mắt nhìn Tiêu Dục, nàng phát hiện hắn cũng đang nhìn mình chăm chú, hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Tiêu Dục thâm thúy, trong nháy mắt khiến nàng mê ly hoảng thần.

Cố Vân Yên nhanh chóng hoàn hồn, tươi cười như hoa: "Tần thiếp nguyện ý làm Yên nhi độc nhất vô nhị của Hoàng thượng, mà không, phải là một trong chúng ái phi. Hoàng thượng gọi khuê danh tần thiếp, tần thiếp rất vui, về sau Hoàng thượng cứ gọi tần thiếp là Yên nhi được không?"

Tiêu Dục nhìn vẻ mặt Cố Vân Yên chấp nhất lại nghiêm túc, nhẹ nhàng cười: "Ừ, sau này lúc chỉ có ta và nàng, trẫm sẽ gọi nàng là Yên nhi."

Cố Vân Yên nhạy bén nhận ra Tiêu Dục vừa tự xưng là "ta", điều này chứng minh gì? Chứng minh lúc này trong lòng hắn, nàng cũng có một hai phần đặc biệt! Cho dù trong phần đặc biệt này pha vài thứ khác, nhưng so với các phi tần khác, thà có chút ít còn hơn không, không phải sao?

Cố Vân Yên vừa lòng gật đầu: "Hoàng thượng thật tốt, tần thiếp rất vui vẻ!"

Tiêu Dục cười trêu ghẹo nói: "Vậy Yên nhi định hồi báo trẫm như thế nào đây? Lấy thân báo đáp thì thế nào nhỉ?"

Bên tai Cố Vân Yên phiếm hồng, cực ngượng ngùng: "Tối qua tần thiếp bị lạnh, hiện tại bụng hơi không thoải mái......" Âm cuối dần dần thấp xuống, nói xong nàng thẹn thùng quay đầu đi.

Tiêu Dục vỗ lưng nàng trấn an: "Thân thể không khoẻ thì nghỉ ngơi sớm đi!" Nói xong hắn ôm Cố Vân Yên về phía giường.

Tiêu Dục không phải người trọng dục vọng, lúc hắn qua đêm ở cung của phi tần khác không phải lần nào cũng cá nước thân mật với các nàng, chỉ là mỗi lần cùng Cố Vân Yên đều cho hắn cảm giác cả tâm và thân sung sướng nên mới chưa từng ngừng. Hôm nay nàng không thoải mái, hắn cũng không phải không có thì không được nên cũng không đi cung điện khác, đỡ cung nhân tùy thị phải bôn ba đêm khuya, trực tiếp ở lại Tĩnh Di hiên.

Cố Vân Yên hầu hạ Tiêu Dục cởi áo ngoài, hai người mặc tẩm y ôm nhau mà ngủ. Cố Vân Yên rúc mình vào trong lòng Tiêu Dục, tẩm y Tiêu Dục thoáng rời ra, ngực lộ ra một mảnh da thịt ấm áp, hơi thở ấm áp phất qua hai má của nàng khiến người ta cảm thấy thật an tâm, rCố Vân Yên rất nhanh an ổn ngủ.

Ba ngày sau, Phùng Thái y ở trong điện Tĩnh Di hiên thỉnh mạch bình an cho Cố Vân Yên. Cố Vân Yên đi ra từ trong nội thất, Phùng Thái y tiến lên hành lễ, sau đó liền bắt mạch cho Cố Vân Yên. Ông cẩn thận quan sát một chút sắc mặt Cố Vân Yên, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc. Sau một lúc lâu, Phùng Thái y vuốt chòm râu đã bạc, nói: "Mạch tượng của Dục chủ tử phù sáp mà nhanh, tam mạch đều đầy. Ngũ đảm thực nóng, mạch đập mau, không trơn tru mà hư nhược, nhưng sắc mặt người lại không có gì khác thường, không biết Dục chủ tử có chỗ nào không khoẻ không?"

Cố Vân Yên nhẹ giọng nói: "Hôm kia ban đêm hơi lạnh, cái khác đều không sao."

Phùng Thái y rũ xuống mắt, không còn nghi ngờ từ từ nói: "Vậy vi thần kê cho người phương thuốc phong hàn, lát nữa sẽ để dược đồng đưa thuốc qua đây, mấy ngày này Dục chủ tử chú ý tĩnh dưỡng, vài ngày nữa là sẽ tốt!"

Cố Vân Yên nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên Thị Họa không làm nàng thất vọng, thuận lợi giúp nàng né qua một cửa. Kéo dài thêm vài ngày nữa, chỉ cần có thể bình yên vượt qua mấy ngày này là tốt rồi. Nếu nàng nhớ không lầm, Hoa Thanh cung sẽ sớm truyền ra tin tức, đến lúc đó sẽ dời đi lực chú ý mọi người trong cung. Có người truyền ra tin vui sớm hơn so với nàng, như vậy đến khi tin tức nàng có thai xuất hiện, mọi người sẽ không toàn lực đối phó nàng. Dù sao, ngoại trừ nàng còn có một người khác. Hai người cùng nhau gánh vác so với một người gánh vác dĩ nhiên sẽ thoải mái hơn chút, như vậy nàng cũng không bị động ứng phó.

Cố Vân Yên nhẹ nhàng gật đầu: "Làm phiền đại nhân. Thay ta tiễn đại nhân." Nàng phân phó Thị Họa. Thị Họa cười dạ, xuất ra một hồng bao đưa cho Phùng Thái y, Phùng Thái y vốn giả bộ chối từ một phen sau đó mới tạ ơn tiếp nhận.

Cố Vân Yên lại bảo Thị Thư: "Ngươi đi Phượng Nghi cung một chuyến, đem chuyện ta bị cảm lạnh không khoẻ bẩm báo Hoàng hậu nương nương." Thị Thư lên tiếng trả lời rồi đi.

Hai khắc sau, Thị Thư trở về. Nàng trả lời Cố Vân Yên: "Chủ tử, nô tỳ đã bẩm báo bệnh tình của người với Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương dặn người an tâm dưỡng bệnh, chớ để bệnh tình trở nặng. Hoàng hậu nương nương đã cân nhắc về chuyện chủ tử người hiện nay không thích hợp thị tẩm, phân phó kính sự phòng tháo thẻ đầu bài của người xuống, đợi đến khi thân thể người tốt hơn lại treo lên."

Cố Vân Yên ôn nhu nói: "Như thế rất tốt, ta cũng an tâm."

Bởi vì Hoàng hậu thông cảm thân thể Cố Vân Yên ôm bệnh nhẹ nên miễn cho nàng phải đi thỉnh an. Mấy ngày kế tiếp Cố Vân Yên chuyên tâm tĩnh dưỡng ở Tĩnh Di hiên, trong lúc đó, ngoại trừ Nghiên tần còn có vài vị phi tần vị phân thấp lần lượt đến đây bái phỏng, ân cần thăm hỏi. Cố Vân Yên lấy lý do thân thể không khoẻ, nhất quyết không tiếp kiến ai, chỉ để đám người Thường Phúc cùng Thị Thư Thị Họa chuyển đạt lòng biết ơn. Dù sao bây giờ nàng là người "có bệnh", cũng không thích hợp thường xuyên tiếp khách.

Lại qua mấy ngày, Cố Vân Yên đang tựa vào tháp mỹ nhân lẳng lặng nghiên cứu sách đánh cờ, Thường Phúc khom người đi vào, Cố Vân Yên nâng mắt dò hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Thường Phúc cung kính đáp lời: "Bẩm chủ tử, Hoa Thanh cung truyền ra tin vui, Đỗ sung nghi có thai rồi ạ!"

Cố Vân Yên cười yếu ớt nói: "Trong cung đã lâu không có tin vui, nay Đỗ sung nghi hoài long thai, có thể thấy nàng là người có phúc. Lát nữa ngươi đi xuống cùng Thị Họa chọn danh mục quà tặng, kiểm tra kỹ lưỡng rồi để Thị Thư đưa đi chúc mừng Đỗ sung nghi có thai, chú ý đừng đưa vải vóc và đồ ăn."

Thường Phúc hiểu rõ, vải vóc và đồ ăn dễ dàng bị người khác gian lận, bình thường hạ lễ đều tránh đi hai loại này, hắn gật đầu rồi lại khom lưng lui đi ra ngoài.

Lúc Thị Thư mang theo hạ lễ của Tĩnh Di hiên tới Hoa Thanh cung, thánh chỉ sắc phong của Tiêu Dục và ban thưởng đã sớm đưa vào Hoa Thanh cung. Ý chỉ đại khái chính là Đỗ sung nghi mang long mạch có công, tấn chức thành Chính tứ phẩm Tần, sau đó là Thái hậu và Hoàng hậu ban thưởng và khích lệ, lễ vật cứ thế tuôn vào Hoa Thanh cung.

Nhất thời, Đỗ tần nổi bật đại thịnh, ngay cả Hiền phi thịnh sủng nhiều năm lúc này cũng bị hoàng tự trong bụng nàng ta cưỡng chế, cho dù Hiền phi cảm thấy không vui như thế nào thì lúc này cũng không thể không để ý cái nhìn của Hoàng thượng và Thái hậu, vì vậy danh mục quà tặng của nàng so với Phượng Nghi cung chỉ kém một hai phần, khuôn mặt nàng cũng vui vẻ chúc mừng Đỗ tần.

Dùng bữa tối xong, Cố Vân Yên phân phó Thị Họa nói: "Sáng mai, ngươi lại nấu phương thuốc kia cho ta, tiếp qua hai ngày lại đến hẹn mười ngày thỉnh mạch bình an một lần."

Thị Họa hiện nghi hoặc, khó hiểu nói: "Chủ tử, hiện tại Đỗ tần đã có thai, sao người vẫn muốn giấu chuyện long mạch?"

"Hiện tại Đỗ tần vừa có thai, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, không khéo người khác đang suy nghĩ làm cách nào có thể trừ bỏ thai nhi trong bụng nàng ấy, nếu như ta lập tức lại truyền ra tin tức, chỉ sợ người muốn cho ta sảy thai chỉ có hơn chứ không kém, cho nên giấu được thì cứ giấu, thời gian càng dài, thai nhi càng ổn!"

Thị Họa nghe xong cúi đầu trầm tư, khuôn mặt không khỏi trầm trọng, tiếp đó nghiêm mặt nói: "Nô tỳ hiểu rồi, vậy sáng mai nô tỳ sẽ đi nấu thuốc, chuyện chủ tử có thai vô cùng quan trọng, bất luận thế nào, nô tỳ nhất định sẽ cố gắng bảo hộ tốt chủ tử và tiểu chủ tử!"

Thấy Thị Họa như thế, trong lòng Cố Vân Yên bỗng nổi lên lo lắng bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net