Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh, lysmile92, Dương Tu dung

Ngày mùng năm tháng mười, Cố Vân Yên mặc cung trang cẩm tú màu xanh biển, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo màu bạc làm từ lông chồn, mang theo Thị Thư, Thị Họa cùng Thường Phúc đi Ngự Hoa viên.

Trong Ngự Hoa viên sắc màu rực rỡ, xa xa đã thấy một chuỗi hồng rực, từng đóa hoa lớn nở rộ trong gió, sắc hồng tiên diễm, nhìn trước mặt đan xen một chuỗi hồng, Cố Vân Yên không hiểu sao lại cảm thấy kinh hãi, mùi hương chuỗi hồng này như ngưng tụ trong không khí xen lẫn mùi máu, Cố Vân Yên dừng chân, kiểm soát hơi thở mới nhịn xuống cơn khó chịu buồn nôn.

Thị Họa luôn thận trọng, tất nhiên lưu ý đến biến hóa rất nhỏ của chủ tử, khẽ cau mày, quan tâm dò hỏi: "Chủ tử không khoẻ sao?"

Cố Vân Yên khoát tay, thấp giọng nói: "Lát nữa nhiều người phức tạp, các ngươi nhớ lưu ý một chút." Nói xong nàng tươi cười rạng rỡ mang theo mọi người phía sau đến trước mặt chúng phi tần.

Cố Vân Yên hành lễ với Hoàng hậu đang đứng đầu hàng, bàn tay trắng nõn của Hoàng hậu nhẹ nhàng nhấc lên, ý bảo Cố Vân Yên đứng dậy.

Hoàng hậu dẫn mọi người đi thưởng thức các màu hoa tươi trong Ngự Hoa viên, Hiền phi và Đức phi đứng gần Hoàng hậu nhất, tiếp theo đó là Đỗ tần hiện nay mang long mạch, mẫu bằng tử quý, hiện giờ Đỗ tần dĩ nhiên xưa đâu bằng nay, ngày sau nếu có thể sinh hạ hoàng tự, tiền đồ lại càng không thể đoán được.

Hoàng hậu quay đầu phân phó cung nữ bên người Đỗ tần nói: "Đỗ tần nay là phụ nữ có mang, các ngươi nhớ phải cẩn thận hầu hạ."

Mấy cung nữ vội vàng cúi đầu dạ vâng, Đỗ tần cười tạ ân.

Nghiên tần cùng Cố Vân Yên đi ngắm hoa, hôm nay Nghiên tần mặc cung trang lưu sa tố sắc khiến dung nhan nàng vốn đã khuynh quốc khuynh thành nay lại càng thêm thanh lệ tuyệt trần. Cố Vân Yên nhìn mặt nàng tuy rằng mang nét cười nhưng vẫn không được giấu được trong ánh mắt vẻ cô đơn thất vọng. Đúng rồi, cùng được thịnh sủng ngoại trừ Hiền phi còn có Nghiên tần trước mặt, trong hậu cung ba người các nàng thừa ân mưa móc nhiều nhất, Hiền phi nhiều năm không có thai vẫn đang trăm phương ngàn kế nghĩ cách hoài long mạch, huống chi lúc này Nghiên tần đang độ thích hợp dựng dục chứ?

Cố Vân Yên nhìn chung quanh một vòng, mọi người đều đang ngắm hoa, thấy không có người lưu ý hai người các nàng nói chuyện mới đến gần Nghiên tần nhẹ giọng nói: "Tuy nói ngắm hoa, nhưng lúc này dù sao không phải thời tiết tốt để trăm hoa đua nở, tâm tình người tự nhiên không như lúc mùa xuân sinh cơ phát triển, nhưng nay Đỗ tần có thai, chính là đại hỉ của hoàng gia, tỷ tỷ mặc dù không thích hoa trước mắt cũng nên giấu trong lòng, miễn cho việc bị người hữu tâm nhìn thấy, sợ là không ổn."

Nghiên tần kinh ngạc nghe, chẳng mấy chốc khuôn mặt lại tươi cười, xán lạn như hoa đào, vẻ cô đơn cùng thất vọng trên mặt mày dĩ nhiên tan thành mây khói, rốt cuộc không thể tìm ra, làm cho người ta nhịn không được hoài nghi vừa rồi chỉ là mình thấy ảo giác.

Mắt Nghiên tần lộ ra cảm kích, dịu dàng nói: "Muội muội nói phải, là tỷ tỷ sơ sót."

Lập tức liền thấy được gần đó Quý chiêu nghi cùng Mạnh Nguyệt đang cùng lại đây, Quý chiêu nghi ôn nhu trêu đùa: "Hai vị muội muội đang nói chuyện gì mà vui vẻ như thế? Nhưng lại tránh ở nơi này chỉ vui một mình, bây giờ lại để ta bắt được, mau nói ra cho ta cùng chung vui nào!"

Mạnh Nguyệt đi sau Quý chiêu nghi nửa bước chân, trên mặt cũng mang nét cười nhu hòa.

Hai người Nghiên tần cùng Cố Vân Yên quỳ gối hành lễ, Cố Vân Yên cười khẽ: "Nương nương nói đùa rồi, tần thiếp và Nghiên tần tỷ tỷ chỉ là cười vài câu thôi, làm gì có chuyện vui êm tai đáng nói?"

Quý chiêu nghi che miệng cười ha ha, sau đó chỉ vào Cố Vân Yên sẵng giọng: "Nhìn xem, nhìn xem! Người khác chỉ nói muội muội tài nghệ có một không hai, hôm nay mới biết, muội muội cũng là người mồm miệng lanh lợi."

Mạnh Nguyệt cũng cười: "Sung viện tỷ tỷ xưa nay là người miệng ngọt, không giống tần thiếp ăn nói vụng về không được người thích." Nói xong ngón tay khẽ vuốt qua hoa hồng kiều diễm ướt át.

Nghiên tần thản nhiên cười, hỏi Quý chiêu nghi nói: "Cố muội muội là người thông minh khéo miệng, tất nhiên được mọi người thích, nương nương thấy tần thiếp nói đúng không?"

Quý chiêu nghi nói: "Còn không phải sao, Cố muội muội của ngươi người so với hoa còn đẹp hơn, dĩ nhiên là được yêu thích rồi!"

Cố Vân Yên kiều gắt giọng: "Nương nương không nên giễu cợt tần thiếp như thế, tần thiếp không nói lại các vị rồi, nay ngược lại các tỷ tỷ mới là miệng khéo lanh lợi." Một người nói khiến ba người đều cười to.

Một bên Hiền phi cùng Vương tiệp dư nghe tiếng mà đến, mấy người hành lễ với Hiền phi, Hiền phi nhìn hoa quan trước mặt bên trong sắc đỏ tươi, bên ngoài lăng tiêu hoa màu da cam, cúi người nhẹ nhàng ngửi, tiếp theo tay phải hơi hơi dùng lực chiết một đóa, từ từ chuyển động, biểu tình vô cùng quyến rũ cùng xinh đẹp, trong giọng lại lộ ra âm ngoan nói không nên lời: "Dù là hoa xinh đẹp đến đâu, hoa kỳ vừa qua cũng sẽ điêu linh, cũng như lăng tiêu hoa trong tay bản cung vậy, chỉ là nỏ mạnh hết đà thôi!" Nói xong tay phải buông lỏng, lăng tiêu hoa bị gió lạnh thổi qua, giây lát liền rơi xuống đất. Hiền phi nhếch môi cười, chỉ là nụ cười kia làm cho người ta phát lạnh, tiếp theo không để ý lắm liếc mắt nhìn mọi người một cái, lập tức thản nhiên xoay người rời đi.

"A!" Một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết đột ngột truyền đến, tiếp theo đó là mấy người liên tiếp kinh hách hét lên: "Rắn...... A~"

Mấy người Cố Vân Yên nhanh chóng quay đầu liền thấy được không biết từ khi nào trong bụi hoa xuất hiện hai con rắn độc lớn như ngón tay, trong đó một con từ từ mấp máy bò đến chỗ nhóm người Cố Vân Yên, toàn bộ thân thể cong hình chữ S, có vẻ cực độ mềm mại, vảy trên người màu xám đậm, cái lưỡi trên đầu có thể thấy rõ ràng màu đỏ tươi không ngừng co duỗi, hai ánh mắt trừng trừng phảng phất cũng lộ ra hung quang khiến người ta sợ hãi.

Quý chiêu nghi thét lên dựa vào Nghiên tần và Cố Vân Yên, Thị Thư, Thị Họa và Thường Phúc phản ứng lại, lập tức chạy tới, vây quanh mấy người Cố Vân Yên, liên tục che chở Cố Vân Yên lui về phía sau, nhất thời, trong Ngự Hoa viên tiếng thét chói tai liên tục, mọi người chạy trối chết, rất nhiều cung nữ thái giám cũng chỉ lo tự chạy thoát thân, không ai bận tâm an nguy chủ tử nhà mình. Trong hoảng loạn có người bị đánh ngã, còn chưa kịp kêu đau đã bị đám người xung quanh giẫm lên, trong lúc nhất thời trường hợp hỗn loạn, người ngã ngựa đổ.

Ánh mắt Cố Vân Yên xuyên thấu qua Thị Thư Thị Họa che ở trước mặt nàng, ở trước vườn hoa nhìn thấy bóng dáng của Đỗ tần, lúc này nàng đang bị vài cung nữ đang cuống quít đào tẩu đẩy lui, Đỗ tần cắn chặt răng, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai tay gắt gao che chở bụng, phía sau, một cung nữ trong tay cất giấu mấy cây châm dài đang tiến lại gần nàng.

Đồng tử Cố Vân Yên co rụt lại, trong phút chốc liền gọi Thị Hhư Thị Họa xông ra ngoài, dùng sức đẩy cung nữ đang chuẩn bị thừa dịp loạn xuống tay với Đỗ tần ra, 'phốc' một tiếng, cung nữ ngã xuống đất, nhanh chóng bị Thị Thư chế phục.

Cố Vân Yên nhìn thoáng qua tiểu cung nữ, giật mình nhớ lại đây là người trong cung Phùng tiệp dư, Cố Vân Yên cùng Thị Họa hợp lực nâng Đỗ tần trên đất dậy, thối lui đến nơi ít người, vừa mới đi được một nửa, gặp thị vệ tuần tra phụ cận Ngự Hoa viên nhận được tin tức chạy tới. Hoàng hậu mạnh mẽ tự trấn định lại, chỉ huy cung nhân thị vệ, hiện trường hỗn loạn rất nhanh được khống chế, hai con rắn độc cũng nhanh chóng bị thị vệ bắt giết.

Mọi người chưa hết kinh hồn, đều đi sát về phía Hoàng hậu. Lúc này, tiểu cung nữ trong cung Phùng tiệp dư đã bị Thường Phúc cùng Thường Quý áp giải. Thị Hoạ khẽ nhíu mày, ánh mắt dạo qua một vòng trên người Cố Vân Yên, cuối cùng dừng lại trên túi hương bên hông nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net