Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Nguyên Đức phi.

Tích Phong đình, Cố Vân Yên dựa vào lan can mà ngồi. Ánh trăng bao phủ  Tích Phong đình, ánh sáng nhu hòa mơn trớn trên gương mặt tinh xảo của Cố Vân Yên, có vẻ mông lung mà xinh đẹp. Cho dù cùng là nữ nhân, Đỗ tần cũng không không thừa nhận giờ này khắc này Cố Vân Yên đẹp đến xuất trần, giống như tiên tử.

Bên ngoài Tích Phong đình một mảnh yên tĩnh, bên tai chỉ nghe tiếng gió lạnh thổi qua ngọn cây, ban đêm như vậy có vẻ hết sức tịch liêu. Cố Vân Yên ngoái đầu nhìn lại đạm thanh nói: “Nay trong cung chỉ có ta và ngươi hai người có mang long mạch trong người, chỉ sợ có người không vui, muội muội ngày sau làm việc cẩn thận.”

Đỗ tần vẻ mặt nhoáng lên một cái, giây lát ánh mắt ngưng tụ, mặt lộ vẻ kiên định nói: “Tạ tỷ tỷ nhắc nhở, ta sẽ đem hết toàn lực bảo hộ thai nhi trong bụng, tuyệt không cho phép người bên ngoài thương hại hắn một phần nào.”

Cố Vân Yên gật đầu vui mừng nói: “Ngươi có thể có quyết tâm này thì tốt, cũng không uổng ta cứu giúp một hồi!”

Đỗ tần mặt lộ vẻ vẻ cảm kích “Ngự Hoa viên ngày đó tỷ tỷ ra tay cứu giúp, muội muội vô cùng cảm kích. Ngày sau nếu có việc cần, muội muội sẽ dốc sức báo đáp, mong rằng tỷ tỷ đúng lúc báo cho biết.”

Cố Vân Yên thần sắc lạnh nhạt nói: “Chuyện cứu giúp, ngươi cũng không cần quá cảm kích. Ta cũng không cần ngươi báo đáp cái gì. Sở dĩ ngày đó ra tay cứu ngươi, ngoại trừ không đành lòng trơ mắt nhìn một tiểu sinh mệnh vô tội hy sinh ra, trong đó đều có mục đích của ta.”

Nghe được Cố Vân Yên nói lời thẳng thắng như vậy, Đỗ tần hơi sững sờ, tiếp theo cười nói: “Muội muội vào cung nửa năm, dần dần hiểu được trong cung tàn nhẫn hơn rất nhiều so với người ngoài biết, cũng biết tại đây sinh tồn luôn là bất đắc dĩ cùng gian nan. Vô luận như thế nào, tỷ tỷ chung quy là đã cứu thai nhi trong bụng ta một mạng. Ân tình này ta sẽ khắc trong tâm.”

Có vài lời không cần nói rõ, trong lòng hai người lại như gương sáng thanh minh. Đỗ tần biết mục đích của Cố Vân Yên đơn giản chính là bảo trụ thai nhi trong bụng nàng, lấy cái thai của mình để giảm bớt nguy cơ. Một khi thai nhi của mình không còn, người rắp tâm hãm hại sẽ toàn lực ứng phó loại trừ hoàng tự của Cố Vân Yên. Mặc kệ Cố Vân Yên có ôm mục đích mới ra tay tương trợ hay không, chỉ cần cuối cùng có thể bảo vệ thai nhi trong bụng nàng, cần gì phải so đo quá nhiều?

Cố Vân Yên vô vị cười, nói: "Đêm đã khuya, chúng ta vẫn là sớm hồi cung thôi.”

Đỗ tần gật đầu “Tỷ tỷ nếu đã khoẻ hơn, vậy nên hồi cung đi thôi.” Hai người ở Hoa Thanh cung cùng Trường Xuân cung cách nhau không xa, vừa lúc thuận đường cùng trở về. Vốn ấn cung quy phân vị của Đỗ tần là không có kiệu đưa, nhưng nàng hiện tại mang hoàng tự, tất nhiên so với người khác quý giá hơn nhiều. Hoàng hậu đặc biệt cho Đỗ tần ân điển, cho phép nàng ra ngoài được dùng kiệu.

Hai người ngồi kiệu đi qua Lưu Vân các, mắt thấy lại đi một khắc nữa liền có thể đến Trường Xuân cung , chợt nghe phía trước truyền đến một mảnh tiếng động bối rối ồn ào. Cố Vân Yên xốc lên mành kiệu, phân phó “Dừng kiệu! Thường Phúc ngươi mang theo Thường Nhạc cùng Thường Khánh đi qua nhìn xem phía trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Vì sao ồn ào như vậy?” Nói xong Cố Vân Yên liền xuống kiệu, phía sau Đỗ tần cũng xuống kiệu hướng Cố Vân Yên đi tới, trên mặt hiện lên vẻ bất an. Cố Vân Yên trấn an vỗ vỗ tay Đỗ tần.

Đám Thường Phúc lĩnh mệnh mà đi, đại khái qua thời gian một nén nhang, liền thấy được bọn Thường Phúc vội vàng chạy trở về hướng Cố Vân Yên phục mệnh.

Thường Phúc khom người hướng hai người hành lễ, thổn thức nói: “Hồi bẩm chủ tử, Đỗ tần nương nương, Mạnh quý nhân ở phía trước vô ý ngã sấp xuống, chảy máu rất nhiều. Chỉ sợ té không nhẹ đâu. Đã có người đi thỉnh Thái y, chắc rất nhanh liền có thể chạy tới. Cụ thể như thế nào còn phải đợn Thái y nhìn rồi mới biết được.”

Đỗ tần nghe vậy sắc mặt trắng bệch, hai tay sợ hãi nắm chặt cánh tay Cố Vân Yên. Cố Vân Yên quay đầu trấn an nói: “Không cần sợ, ở ngày Thiên thu chương long trọng như vậy xảy ra sự tình, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu rất nhanh sẽ tới. Nếu đã gặp chúng ta cũng không thể coi như không thấy không hỏi, ngươi cùng ta đến phía trước nhìn xem Mạnh quý nhân đi."

Đỗ tần tuy rằng sợ hãi, nhưng biết Cố Vân Yên nói có lý, liền can đảm cùng Cố Vân Yên chậm rãi đi về phía trước. Chờ các nàng đuổi tới nơi, Hoàng thượng, Hoàng hậu đã tới sớm hơn một bước. Cố Vân Yên cùng Đỗ tần vội vàng tiến lên hành lễ vấn an Hoàng thượng cùng Hoàng hậu. Tiêu Dục khoát tay áo nói: “Các ngươi như thế nào lại ở nơi này?”

Cố Vân Yên nâng mắt trả lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp mới vừa cùng Đỗ tần muội muội ở Tích phong đình ngồi một lát, liền chậm trễ canh giờ hồi cung. Nghe được bên này có tiếng động ồn ào, thần thiếp cùng Đỗ muội muội liền chạy lại đây xem sao, không biết Mạnh muội muội hiện nay như thế nào?”

Lúc này đang trực Phùng thái y vừa vặn giúp Mạnh Nguyệt xem mạch xong, trầm giọng hướng Tiêu Dục hồi bẩm “Khởi bẩm Hoàng thượng, Mạnh quý nhân vô ý trượt chân, té thật mạnh nên khiến thai nhi trong bụng bị sẩy mất.”

Mọi người nghe vậy đều cả kinh, Tiêu Dục nhíu mày, nghi hoặc nói: “Sảy thai?”

Phùng Thái y đầu thấp thấp, run giọng nói:“Vâng, Mạnh quý nhân đã có thai trong người. Chính là thai nhi chưa đủ một tháng nên trước đó thần chưa chẩn đoán ra, xin Hoàng thượng thứ tội."

Lúc này từ từ Mạnh Nguyệt từ từ tỉnh lại nghe Thái y nói, thoáng chốc khuôn mặt sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm bụng của mình. Chợt nước mắt rơi như mưa, trên mặt bi thống không thôi.

Âm thanh nức nở truyền đến, Hoàng hậu mặt lộ vẻ lo lắng, vội vàng bước nhanh tới trước người Mạnh Nguyệt, cực lực khuyên giải an ủi: “Ngươi hiện tại không nên bi thương khóc rống, cẩn thận bị thương trụ cột, ngươi còn trẻ đứa nhỏ sẽ còn có, mau đừng khóc.”

Cố Vân Yên cùng Đỗ tần hai người đứng ở phía sau Hoàng hậu, cũng một phen tận tình khuyên bảo khuyên bảo.

Cẩn thận thăm dò xong hiện trường, Lưu Đức Phúc tiến lên cung thanh nói: "Khởi bẩm chủ tử, nô tài ở chỗ Mạnh quý nhân ngã sấp xuống phát hiện nước lạnh đọng lại, nghi là khối băng sau khi tan chảy lưu lại.”

Tiêu Dục gương mặt tối tăm, trầm mặc sau một lúc lâu rồi nói: “Hoàng hậu, cho người đưa Mạnh quý nhân cùng Đỗ tần về Hoa Thanh cung, chuyện kế tiếp trẫm sẽ xử lý.” Ý tứ trong lời Tiêu Dục là muốn tự mình tra án này.

Nghe vậy Hoàng hậu trong lòng chấn động, Hoàng thượng muốn nhúng tay việc hậu cung, là đối với nàng thất vọng rồi sao? Phi tần hậu cung có thai liên tiếp gặp chuyện không may, Hoàng thượng chung quy là trách cứ nàng quản lý bất lực đi? Áp chế nỗi chua xót trong lòng, thong dong nói: “Vâng, thần thiếp cáo lui!”

Tiêu Dục sau đó lại nói với Cố Vân Yên “Nàng cũng đi về trước đi, đường đêm sương nhiều, đi đường chú ý chút!”

Cố Vân Yên quỳ gối hành lễ “Tạ Hoàng thượng quan tâm, thần thiếp cáo lui.”

Tiêu Dục nhẹ nhàng gật đầu. Cố Vân Yên theo lời lui ra, được Thị Thư nâng lên kiệu. Thường Phúc dặn cung nhân nâng kiệu đi chậm một chút, gắng đạt tới cẩn thận ổn thỏa. Vì thế đoàn người chậm rãi đi trở về Trường Xuân cung.

Tin tức rất nhanh liền truyền ra trong cung, hậu cung phi tần nghe được tin này, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo là vui vẻ, đêm nay vì “kinh hỉ" này mà ngủ phá lệ ngọt ngào an ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net