Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh, Dương Hiền dung


Mùa xuân tháng ba, Cố Vân Yên mang thai bụng đã lớn, thân mình không còn nhẹ nhàng như ngày xưa nữa, hôm nay từ Phượng Nghi cung trở về Tĩnh Di hiên, đi ngang qua Ngự Hoa viên, Cố Vân Yên vén một góc màn kiệu lên thưởng thức phong cảnh Ngự Hoa viên, bây giờ vừa đúng lúc Ngự Hoa viên đang cảnh xuân, trăm hoa đua nở, xinh đẹp như tranh, một mảnh sinh cơ dạt dào.

Cố Vân Yên không khỏi bị cảnh trí trước mắt hấp dẫn, buông màn kiệu, giương giọng phân phó: "Dừng kiệu."

Cung nhân nâng kiệu vâng dạ rồi chậm rãi hạ kiệu.

Thị Thư Thị Họa tiến lên nâng Cố Vân Yên xuống kiệu, Thị Thư nghi hoặc nói: "Chủ tử có chuyện gì sao?"

Cố Vân Yên từ từ cười nói: "Hôm nay cảnh xuân thật đẹp! Các ngươi dìu ta đi dạo Ngự Hoa viên, đừng phụ cảnh xuân trước mặt."

Thị Họa nhìn nhìn chung quanh, có chút lo lắng nói: "Chủ tử, ngài nay thân mình nặng nề, bên ngoài nhiều người lắm chuyện, người xem......"

Cố Vân Yên không khỏi cười nói: "Ta biết ngươi lo lắng, ta cũng chỉ là nhất thời hổi hứng, người bên ngoài sao biết trước mà hạ cạm bẫy? Đi thôi, nhìn xem cảnh xuân Ngự Hoa viên thế nào!"

Thấy được thái độ chủ tử kiên định Thị Họa không nhiều lời nữa, lẳng lặng đi theo bên cạnh Cố Vân Yên, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Đoàn người Cố Vân Yên chậm rãi tiến vào Ngự Hoa viên, trong vườn quái thạch lởm chởm, sống lâu lên lão làng, trong đó có mấy cây tử đằng hơn ngàn năm tuổi khiến Ngự Hoa mang một ý vị khác hẳn. Lại nhìn sang bên khác có các bồn cảnh chứa núi đá nhiều màu, kỳ quái. Ven đường xem xét, hứng thú dạt dào.

Tháng ba ánh nắng xán lạn, chiếu rọi cảnh sắc Ngự Hoa viên, một đường đi tới, phong cảnh trên đường thật là đẹp khiến cho đám người Cố Vân Yên rất tận hứng!

"Chủ tử, chúng ta đến đình trước mặt nghỉ một lát đi, lúc này ngài không nên mệt nhọc quá độ!" Thị Họa ôn nhu nói.

"Cũng tốt, phụ nữ có mang quả thật dễ mệt, mới đi một đoạn đường mà ta đã cảm thấy có chút không chịu được." Cố Vân Yên bất đắc dĩ nói.

Vào đình, Thị Họa giúp đỡ Cố Vân Yên ngồi xuống, Thị Thư ở một bên thay chủ tử quạt gió.

"Đại Hoàng tử, ngài chậm một chút! Cẩn thận dưới chân, trăm ngàn đừng ngã!" Xa xa truyền đến tiếng tiểu cung nữ lo lắng kêu gọi.

Cố Vân Yên nghe tiếng nhìn lại liền thấy một tiểu nam oa mặc một thân áo lông, cẩm bào màu trắng, đang ra sức đuổi theo con thỏ phía trước, phía sau vài tiểu cung nữ nhắm mắt theo đuôi mà chạy theo, cách đó không xa còn có phụ nhân mặc y phục ma ma, lúc này đang đứng lại thở hổn hển, hai mắt cũng không rời nam oa trước mặt, biểu hiện lo lắng.

"Bắt nó! Bắt nó! Bắt tiểu bạch thỏ!" Tiểu nam oa nãi thanh nói.

Ma ma được hai tiểu cung nữ nâng đi lại, thở hổn hển vài ngụm lớn, sau liền đối với tiểu nam oa làm dịu nói: "Thật lợi hại! Mộc nhi bắt được con thỏ, chúng ta mang theo con thỏ hồi cung được chưa?"

Tiểu nam oa chu cái miệng nhỏ nhắn không thuận theo nói: "Mỗi ngày con thỏ đều bị nhốt trong lồng tre, thật vất vả mới được đi ra, nó vẫn chưa chạy nhảy đủ đâu~" Lời còn chưa dứt, con thỏ trong tay vùng vẫy, liền từ trong lòng nam oa nhảy xuống đất, hai mắt tiểu bạch thỏ xoay chuyển, dường như phát hiện trong đình có người, co chân chạy lại đó.

"Tiểu bạch thỏ đừng chạy, đừng chạy! Đợi ta với~" Tiểu nam oa một bên kêu to một bên nâng bước chân đuổi theo.

Tiểu bạch thỏ chui được vào trong đình, co rúm lại thành một cục, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm một đám người xa lạ trước mặt, rất nhanh, nam oa liền đuổi kịp.

Thường Phúc dẫn mọi người quỳ xuống hành lễ: "Nô tài/nô tỳ thỉnh an đại Hoàng tử, đại Hoàng tử vạn phúc kim an!"

Tiểu nam oa làm như không nhìn thấy cung nữ thái giám đang quỳ, chỉ lo đi bắt con thỏ nhỏ trước mặt, đem thỏ con ôm vào trong ngực, đang muốn rời đi lại phát hiện trong đình còn có một nữ nhân đang ngồi.

"Ngươi là ai? Vì sao không quỳ xuống hành lễ với ta?" Ngữ khí bá đạo mà ngạo mạn.

"Nô tỳ thỉnh an Dục Tiệp dư nương nương, nương nương vạn phúc kim an!" Phía sau ma ma cùng các cung nữ cũng chạy kịp tới, thấy Cố Vân Yên vội vàng quỳ xuống hành lễ vấn an.

Cố Vân Yên nâng bàn tay trắng nõn lên, cho mọi người miễn lễ, lại cười nói với nam oa: "Vậy ngươi là ai? Trước tiên ngươi nói cho ta biết ngươi là ai, ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai, thế nào?"

Tiểu nam oa gãi gãi đầu, dường như đang tự hỏi nó nên nói cho Cố Vân Yên thân phận của mình trước hay không, suy nghĩ trong chốc lát, tiểu nam oa hất đầu nói: "Ta là đại Hoàng tử, ta tên là Tiêu Mộc."

Cố Vân Yên đánh giá nam oa trước mặt đang ra vẻ trầm ổn này, khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang chút nét trẻ con, mặt mày cực kì giống với Tiêu Dục, cái mũi và cái miệng nhỏ nhắn lại giống Đức phi, toàn thân là ngạo khí Hoàng tử Thiên gia.

Cố Vân Yên không khỏi cười, nói: "Ta là Dục Tiệp dư, hoặc ngươi cũng có thể gọi ta một tiếng Dục mẫu phi!"

Tiêu Mộc nghe vậy, mặt nhỏ nhăn nhó, mất hứng nói: "Mẫu phi ta là Đức phi nương nương, ta còn lâu mới gọi ngươi là mẫu phi!"

"Đại Hoàng tử còn nhỏ không hiểu chuyện, nương nương đừng để ở trong lòng, lão nô thay ngài ấy thỉnh tội." Ma ma nghe Tiêu Mộc trả lời, hoảng thần, vội ăn nói khép nép xin lỗi.

Nay trong cung không ai không biết, Dục Tiệp dư trước mắt thân thụ thịnh sủng lại đang mang hoàng tự, Hoàng thượng nặng nhất hiếu đạo, nếu Dục Tiệp dư cáo trạng với Hoàng thượng, đem chuyện vừa rồi kể lại, đến lúc đó Hoàng thượng trách tội xuống dưới, Đức phi tuyệt đối không tha cho nhóm người các nàng không biết hầu hạ đại Hoàng tử, đứng đầu chính là ma ma nàng. Thế nên ma ma càng cảm thấy sợ hãi, lập tức thỉnh tội với Cố Vân Yên.

Cố Vân Yên cực kỳ ôn hòa nói: "Ma ma mau mau đứng lên đi, đồng ngôn vô kỵ! Đại Hoàng tử thẳng thắn đáng yêu, bản cung thích còn không kịp, sao có thể so đo với nó được!"

Chợt, nàng nói với Tiêu Mộc trước mặt đang không mấy vui vẻ: "Đại Hoàng tử nếu không muốn gọi ta là Dục mẫu phi thì không cần gọi nữa."

Hai mắt Tiêu Mộc sáng lên, nói: "Thật sao?"

Cố Vân Yên trịnh trọng gật gật đầu, cười nói: "Thật."

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiêu Mộc vốn đang nhăn nhó nhất thời lộ ra nụ cười xán lạn, còn thật sự nói: "Ngươi đã cho phép ta không gọi ngươi là mẫu phi, ta đây cũng cho phép ngươi gọi ta là Mộc Nhi, như vậy hai ta huề nhau." Nói xong hai tay nhỏ bé khoanh lại, thể hiện mình là người công bằng, không để đối phương chịu thiệt.

Cố Vân Yên buồn cười, nói: "Được, rất công bằng! Vậy sau này ngươi gọi ta là Dục Tiệp dư, ta sẽ gọi ngươi là Mộc Nhi."

Ánh mắt Tiêu Mộc bỗng nhiên dừng ở trên bụng của Cố Vân Yên, làm như phát hiện vật mới lạ, trong mắt lộ vẻ tò mò cùng nghi hoặc. Tay nhỏ bé chỉ vào bụng Cố Vân Yên hỏi: "Bụng của ngươi sao giống dưa hấu vậy, vừa tròn vừa lớn?"

"Bởi vì trong bụng ta đang có một đứa bé, qua mấy tháng nữa ngươi có thể thấy nó, đến lúc đó Mộc Nhi mang theo em be đi chơi được không?"

Tiêu Mộc không lập tức đáp ứng mà dò hỏi Cố Vân Yên: "Vậy nó có nghe lời ta không?"

"Đương nhiên, ngươi là ca ca, nó đương nhiên sẽ nghe lời ngươi."

Được cam đoan như vậy, Tiêu Mộc cười đáp ứng: "Vậy được, sau này ta sẽ đưa nó đi chơi cùng."

"Đại Hoàng tử chúng ta mau hồi cung đi thôi, Đức phi nương nương lâu không thấy người, sợ là sẽ bực đấy!" Ma ma mở miệng khuyên nhủ, rồi quay sang nói với Cố Vân Yên: "Tiệp dư nương nương, đại Hoàng tử đi ra ngoài đã lâu, Đức phi nương nương còn chờ trong cung, mong Tiệp dư nương nương thứ tội, nô tỳ xin đưa đại Hoàng tử quay về."

"Mộc Nhi theo ma ma của ngươi hồi cung đi thôi! Hôm khác ta sẽ đến Duyên Hi cung thăm ngươi." Cố Vân Yên ôn nhu nói.

"Được, mẫu phi ta không tìm thấy ta sẽ sốt ruột, ta hồi cung đây." Tiêu Mộc cuối cùng lại liếc mắt nhìn bụng Cố Vân Yên một cái rồi ôm thỏ con cùng đám người phía sau rời đi.

Cố Vân Yên nhìn chằm chằm bóng dáng bé nhỏ dần dần đi xa, ánh mắt ôn nhu nói không nên lời bởi mặt mày Tiêu Mộc không chỉ cực kỳ giống Tiêu Dục mà còn giống với đứa nhỏ kiếp trước của nàng.

Tiêu Mộc đi rồi, đám người Cố Vân Yên lại ở trong đình nghỉ ngơi một lát, đang chuẩn bị hồi cung, chợt thấy Hiền phi dẫn người đang tiến về phía đình, phía sau còn có Mạnh tần năm trước bị sảy thai mà tấn chức, trong lòng Cố Vân Yên chấn động, biết rõ lúc này không thể chống lại hai người này, lại không thể không giáp mặt các nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net