Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh, Dương Hiền dung

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới thoáng một cái đã ba tháng trôi qua. Tháng sáu trời nắng như đổ lửa mà lúc này Cố Vân Yên và Đỗ tần cũng sắp đến sản kỳ, hai người sắp làm mẫu phi theo thường lệ tụ tập ở Tĩnh Di hiên cùng nhau thảo luận.

"Tỷ tỷ ngươi xem, hắn lại đá ta nữa, mấy ngày nay tiểu tử kia thật là nghịch ngợm." Đỗ tần vuốt ve bụng tròn vo vui sướng nói.

Cố Vân Yên nghe vậy ôn nhu cười, nói: "Tiểu tử trong bụng ta có vẻ nghịch ngợm hơn, mỗi ngày đều phải quyền đấm cước đá vài lần mới bỏ qua." Ngữ khí cực bất đắc dĩ, nhưng trên mặt nàng lại tràn đầy cưng chiều tươi cười.

Đỗ tần cười nói: "Nghĩ đến nhất định là bọn nhỏ khẩn cấp muốn đến bên chúng ta sớm một chút!"

Cố Vân Yên gật đầu nói: "Có lẽ là vậy, cũng không biết tính tình sốt ruột này giống ai." Nói đến đây, các nàng không khỏi liên tưởng đến phụ hoàng trầm ổn cao lãnh của bọn nhỏ, nhìn nhìn lại hai bào thai đang hăn hái vận động trong bụng, hai người Cố Vân Yên cùng Đỗ tần đều buồn cười.

Một lúc sau, Cố Vân Yên thu liễm ý cười trên mặt, từ từ nói: "Mắt thấy hoàng nhi trong bụng ngươi và ta sắp ra đời, càng là thời điểm cuối cùng càng không thể khinh thường, lúc mấu chốt này, muội muội càng cần cẩn thận."

"Vâng! Muội muội hiểu rồi, đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, ta chắc chắn sẽ dùng hết toàn lực bảo hộ hoàng nhi bình yên ra đời." Đỗ tần gật đầu nghiêm mặt nói.

Cố Vân Yên cười yếu ớt không nói tiếp chuyện này.

Hai người lại nói vài chuyện, tới ngọ thiện, Đỗ tần đương nhiên lưu lại Tĩnh Di hiên dùng bữa cùng Cố Vân Yên, từ ngày Đỗ tần chủ động đến Tĩnh Di hiên bái phỏng, Cố Vân Yên và Đỗ tần qua lại mật thiết hơn xưa, ở lại trong cung đối phương dùng bữa cũng thành chuyện bình thường. Hôm nay cũng không ngoại lệ, dùng ngọ thiện xong, Đỗ tần liền dẫn cung nhân cáo từ Cố Vân Yên hồi Hoa Thanh cung nghỉ trưa.

"Đại ca nói như thế nào?" Cố Vân Yên thả ly trà trong tay xuống, nhẹ giọng hỏi.

Thị Họa cung kính: "Hồi chủ tử, đại gia chuyển lời: Ba bà đỡ đỡ đẻ cùng hai bà vú Hoàng hậu phái tới trong cung ta đều là người hắn bí mật an bài, gia thế trong sạch tuyệt đối đáng tin cậy, ngài cứ yên tâm dùng."

Từ mấy tháng trước, Cố Vân Yên đã âm thầm liên hệ Cố Trì để hắn ở ngoài cung tìm vài bà đỡ và bà vú đáng tin, nghĩ biện pháp để các nàng thuận lợi vào cung, chuẩn bị cho lúc sinh sản.

Nghĩ đại ca nhất định mười phần chắc chắn mới có thể bảo nàng yên tâm dùng người, nhớ đến huynh trưởng thời khắc lo lắng an nguy của mình, vì mình bôn ba làm việc, trong lòng Cố Vân Yên nhất thời ấm áp.

Sau một lúc lâu nàng nói: "Đi gọi ba bà đỡ cùng hai bà vú lại đây để bản cung gặp một chút." Bà đỡ cùng bà vú mấy hôm trước đã vào ở tiểu phòng của Tĩnh Di hiên để đề phòng Cố Vân Yên bất ngờ sinh sản, trước Cố Vân Yên vẫn chưa từng triệu kiến các nàng, nay được Cố Trì đưa tin chính xác, cũng là thời điểm nên gặp mấy người quan trọng này.

Ước chừng qua một ly trà, Thị Họa dẫn vài phụ nhân đi đến.

"Nô tỳ thỉnh an Tiệp dư nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Năm phụ nhân nhất tề quỳ xuống hành lễ, quy củ lễ nghi tiêu chuẩn đúng mực, xem ra Cố Trì vì có thể để các nàng thuận lợi vào cung cũng mất không ít công phu.

Cố Vân Yên vẫn chưa lập tức gọi người đứng lên mà nhìn đánh giá năm người một phen, hai bà vú đứng phía trước thân thể đầy đặn, khuôn mặt thanh tú, ước chừng hơn hai mươi, có lẽ là bởi vì lần đầu gặp quý nhân trong cung, hai người tuy là cực lực biểu hiện thong dong nhưng trên mặt vẫn lộ ra sự khẩn trương và khiếp ý, ngoại trừ hai mắt không yên bất an cũng xem như là thanh minh, có thể thấy được hai người rất thành thật, biết giữ bổn phận, bà vú phải tìm như vậy, nếu quá mức khôn khéo và thâm trầm lại khiến Cố Vân Yên lo lắng.

Nàng lại nhìn ba bà đỡ đỡ đẻ phía sau, ba người đều từ khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, ngũ quan cực kỳ bình thường nhưng vừa nhìn liền biết thân thể khỏe mạnh, thích hợp làm bà đỡ, đều là một bộ cẩn trọng, là người trầm ổn nội liễm.

Cố Vân Yên tỏ vẻ hài lòng, nâng tay bảo các nàng đứng dậ rồi từ từ nói: "Nói vậy trước lúc các ngươi vào cung Cố Thống lĩnh đã dặn dò các ngươi mục đích tiến cung lần này rồi! Đã như thế, bản cung cũng không nhiều lời, bản cung chỉ nói một câu, từ thời khắc các ngươi bước vào Tĩnh Di hiên, an nguy một nhà các ngươi đều liên quan đến bản cung, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn." (một người vinh hoa tất cả vinh hoa, một người tổn hại tất cả tổn hại)

Cố Vân Yên vừa dứt lời, năm người lại cuống quít quỳ xuống, nói: "Nô tỳ tuyệt không có nhị tâm, thề sống chết nguyện trung thành với chủ tử, thỉnh chủ tử yên tâm."

Khi nãy là Tiệp dư nương nương nhưng bây giờ là chủ tử, Cố Vân Yên đương nhiên không bỏ qua biến hóa trong xưng hô của năm người, nghĩ đến cũng là lẽ tất nhiên, người Cố Trì tỉ mỉ chuẩn bị riêng cho Cố Vân Yên sao có thể là người ngu dốt?

Đợi năm người lui ra ngoài, Cố Vân Yên phân phó Thị Thư: "Ẩm thực hằng ngày của các nàng ngươi cũng để ý một chút, đừng để tiểu nhân nhân cơ hội." Cố Vân Yên nghĩ những kẻ tâm địa ác độc kia không thể động thủ đến nàng không chừng sẽ chuyến đối tượng sang bà vú cùng bà đỡ.

Thị Thư quỳ gối nói: "Nô tỳ lĩnh mệnh, thỉnh chủ tử an tâm!"

Chạng vạng, Thị Thư hồi bẩm Cố Vân Yên: "Khởi bẩm chủ tử, nhân mạch trong Hoa Thanh cung đến báo, nửa canh giờ trước, một tiểu cung nữ trong cung Đỗ tần nương nương bị đưa đi Thận hình tư, tội danh là trộm trâm ngọc lưu ly do Hoàng thượng ban cho Đỗ tần nương nương." Khoảng thời gian này Cố Vân Yên và Đỗ tần thường xuyên qua lại, tình cảm ngày càng sâu sắc, xem nhau như tỷ muội, Cố Vân Yên đương nhiên không hy vọng Đỗ tần xảy ra chuyện gì, vì thế liền phân phó thủ hạ chú ý Hoa Thanh cung, vừa có động tĩnh tùy thời báo lại.

Nghe vậy mặt Cố Vân Yên hiện vẻ nghi hoặc, việc này tất nhiên sẽ không đơn giản như bề ngoài, thoạt nhìn chỉ là tiểu cung nữ trộm vật ngự ban của Đỗ tần, như vậy, Hoa Thanh cung nhất định là đã xảy ra chuyện gì, mà Đỗ tần rõ ràng không muốn khiến việc này vỡ lở ra, hoặc là nàng không thể làm vậy.

Cố Vân Yên một lòng suy nghĩ chuyện trong cung Đỗ tần, không hề phát giác phía sau có người xuất hiện.

"Yên nhi suy nghĩ chuyện gì mà nhập tâm như vậy? Trẫm đứng lâu như vậy nàng cũng không phát hiện ra." Tiêu Dục khó hiểu nói.

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng của Tiêu Dục, Cố Vân Yên cả kinh quay đầu, cười oán trách nói: "Hoàng thượng vào khi nào? Vô thanh vô tức đứng ở phía sau, thực dọa thần thiếp."

Tiêu Dục bất đắc dĩ cười nói: "Trẫm đi vào cũng không cố ý bước nhẹ chân, Yên nhi nghĩ chuyện gì mà nhập tâm không quan tâm đến trẫm, trẫm còn chưa khởi binh vấn tội mà nàng đã trách trẫm!"

" Không phải thần thiếp đang nghĩ đến chuyện mấy ngày nay Hoàng thượng sẽ đến hành cung đi nghỉ hè sao. Thiếp đang nghĩ có lẽ nên làm một chiếc hà bao cho ngài mang bên người, cũng để ngài không quên mất thần thiếp." Trong giọng nói mang ý không tha và không muốn xa rời,cũng xen lẫn cô đơn và ưu thương.

Tiêu Dục mỉm cười ôm người vào trong ngực, ôn nhu nói: "Yên nhi không cần lo lắng, hôm nay trẫm lại đây là muốn nói cho ngươi biết một chuyện, mẫu hậu gần đây thân thế không khoẻ, cả ngày triền miên giường bệnh, trẫm không yên lòng, thêm nữa lại sắp đến ngày ngươi sinh, trẫm cũng quan tâm ngươi cùng hoàng nhi trong bụng, vì vậy trẫm quyết định năm nay sẽ không đi hành cung nghỉ hè, ở lại trong cung cùng các ngươi, chờ sang năm sau trẫm lại mang theo Yên nhi đi hành cung nghỉ hè được không?"

Nghe được lời Tiêu Dục nói, mắt Cố Vân Yên lộ ra vẻ kinh ngạc, một lúc sau mới bán tín bán nghi hỏi: "Thật sao? Hay Hoàng thượng đang đùa thần thiếp?"

"Thật! Trẫm là thiên tử tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, Yên nhi đã tin chưa?"

Cố Vân Yên hưng phấn liên tục gật đầu nói: "Thật tốt quá, Hoàng thượng không đi hành cung nghỉ hè." Hai tay nàng chủ động ôm Tiêu Dục: "Thần thiếp không cần sợ hãi lúc sinh sản Hoàng thượng không ở trong cung, cũng không cần lo lắng ba tháng nữa không gặp ngài, nô tì thật sự thật vui vẻ!"

"Vậy bây giờ Yên nhi đã biết trẫm sẽ không rời cung, không được lại miên man suy nghĩ nữa."

"Vâng, thần thiếp vui mừng còn không kịp, làm sao còn có thời gian miên man suy nghĩ nữa!" Nói xong, vẻ mặt Cố Vân Yên thỏa mãn tựa vào lòng Tiêu Dục.

Ban đêm, hai người cùng giường, ôm nhau mà ngủ! Một đêm mộng đẹp.

Hôm sau, từ Phượng Nghi cung thỉnh an xong đi ra, Cố Vân Yên cố ý thả chậm bước chân chờ Đỗ tần đến.

Rất nhanh, Đỗ tần dẫn theo cung nhân đến trước mặt Cố Vân Yên, nhìn chung quanh một vòng mới nói: "Tỷ tỷ đang đợi muội sao?"

Cố Vân Yên nhìn Thường Phúc khoát tay áo, Thường Phúc hiểu ý mang theo cung nữ thái giám thối lui sang một bên.

Cố Vân Yên thấy bên người chỉ còn tâm phúc của mình cùng Đỗ tần, nhẹ giọng dò hỏi: "Hôm qua trong cung ngươi xảy ra chuyện gì?"

Khuôn mặt Đỗ tần thoáng biến, nghiến răng, giọng căm hận nói: "Tiểu cung nữ kia không biết bị người nào mua chuộc, hôm qua thừa dịp người bên cạnh ta sơ ý liền vụng trộm hạ lượng một lượng lớn tàn hoa hồng trong bữa tối của ta, nếu không phải Liễu Nhi phát hiện kịp, chỉ sợ lúc này muội muội cùng hoàng nhi trong bụng không thể đứng đây gặp tỷ."

Cố Vân Yên nghe vậy trong lòng liền chấn động, Đỗ tần sắp đủ tháng lâm bồn, thời điểm mấu chốt này nếu ăn phải lượng lớn tàn hoa hồng chắc chắn sẽ bị khó sinh mà chết, một xác hai mạng.

"Muội muội đừng sợ hãi, có tra được kẻ chủ mưu không?" Sắc mặt Cố Vân Yên ngưng trọng nói.

"Vẫn chưa, tiện nhân kia nhất quyết không nói, rơi vào đường cùng nên ta đành phải đem nàng đến Thận hình tư để nàng ta nếm thử tư vị sống không bằng chết, cũng để cho cung nhân khác nhìn xem kết cục của kẻ phản chủ." Giọng nói không còn giữ được ngữ khí ôn nhu thường ngày, có thể thấy được Đỗ tần vô cùng căm hận.

Cố Vân Yên khuyên giải an ủi nói: "Muội muội đừng quá tức giận mà hại thân, không đáng giá. Bây giờ nàng ta đã vào Thận hình tư, nhất định là không thể chết già, nếu như ngươi cứ ôm bực bội ảnh hưởng đến đứa nhỏ chẳng phải là trúng kế kẻ phía sau màn hay sao."

Đỗ tần hít sâu vài cái, kiềm chế hận ý trong lòng, nói: "Tỷ tỷ nói phải, kẻ kia trăm phương ngàn kế đối phó ta như vậy, đơn giản chính là không muốn để ta thuận lợi sinh hạ hoàng tự. Trước mắt chỉ cần ta bình yên sinh hạ hoàng nhi đã chính là đả kích lớn nhất với nàng ta."

"Đúng vậy, muội muội không những phải bình an sinh hạ hoàng nhi, mà đó còn phải là một hoàng nhi khỏe mạnh hoạt bát, rảnh rỗi ta sẽ ôm đứa nhỏ ra trước mặt mọi người đi qua đi lại một chút, đến lúc đó người nọ còn không phải tức chết đi được, như vậy muội muội hết giận chưa?"

Đỗ tần vừa nghĩ tới hình ảnh Cố Vân Yên nói, tức giận trong lòng liền tiêu hơn phân nửa, tự đáy lòng nói: "Cám ơn tỷ tỷ đối đãi như thế, trong cung này có thể thực lòng đối đãi ta, ngoài tỷ tỷ cũng không tìm ra được người thứ hai."

"Muội muội nói quá lời rồi, chúng ta là cùng nhau chống đỡ, so với lẻ loi một mình tại trong hậu cung giết người không thấy máu này tốt hơn không biết bao nhiêu lần." Cố Vân Yên lắc đầu, giận dữ nói.

Đỗ tần cũng cười khổ, chợt kiên định nói: "Ai nói không phải đâu, sau này chúng ta phải đồng tâm hiệp lực chống lại kẻ địch, nhất định phải để những kẻ không ngừng ám hại chúng ta trả giá đại giới thảm thống."

Tạm biệt Đỗ tần, đám người Cố Vân Yên quay về Trường Xuân cung.

Bỗng nhiên nghe được giọng non nớt của Tiêu Mộc truyền tới từ phía trước: "Trong kiệu là Dục tiệp dư sao?"

Cố Vân Yên nhấc một góc màn kiệu lên liền thấy dưới tàng cây cách đây không xa, Tiêu Mộc đang ngưỡng cổ dò hỏi.

Cố Vân Yên bước xuống kiệu, Tiêu Mộc chạy vội tới, cách Cố Vân Yên một thước mới ngừng lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tươi cười, xán lạn nói: "Đúng là ngươi rồi!" Ngữ khí đủ thân cận.

Một tháng nay Cố Vân Yên gặp Tiêu Mộc ở Ngự Hoa viên hai ba lần, tiểu tử kia nhớ đứa trẻ trong bụng Cố Vân Yên, luôn quấn quít lấy Cố Vân Yên không ngừng hỏi khi nào bé con chui ra chơi với hắn, Cố Vân Yên mỗi lần đều không nề hà hắn phiền phức, từ tốn trả lời, một lớn một nhỏ ở chung cực kỳ hòa hợp.

Cố Vân Yên cười nói: "Là ta, sao hôm nay Mộc Nhi ra đây?" Theo thường lệ giữa tháng hoặc cuối tháng Tiêu Mộc mới đến Ngự Hoa viên chơi một lần, nay mới đầu tháng Tiêu Mộc đã đến, Cố Vân Yên không khỏi tò mò.

"Hôm nay không biết vì sao thỏ con không chịu ăn gì, ta liền xin mẫu phi cho phép ta mang thỏ con đến Ngự Hoa viên chơi." Nói xong ngón tay nhỏ bé chỉ tiểu bạch thỏ phía sau.

Nhũ mẫu cùng hai tiểu cung nữ thấy Cố Vân Yên vội vàng tiến lên hành lễ, Cố Vân Yên cho đứng lên, nắm tay Tiêu Mộc vào Tích Phong đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net