Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh, Dương Hiền dung

"Bé con trong bụng Dục Tiệp dư người bao lâu nữa mới đi ra đây? Ta sắp chờ không được rồi." Tiêu Mộc vừa ngồi xuống, ánh mắt liền nhìn chằm chằm bụng của Cố Vân Yên, khẩn cấp hỏi.

Cố Vân Yên thấy trán Tiêu Mộc chảy ra từng hàng mồ hôi liền lấy khăn tay ra ôn nhu thay nó lau qua, mới nói: "Ừm, khoảng hơn nửa tháng nữa!"

Tiêu Mộc mới hơn bốn tuổi, vẫn chưa biết hơn nửa tháng là bao lâu, liền hỏi nói: "Nửa tháng là bao nhiêu trời ơi?" Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó rối rắm.

Cố Vân Yên xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nói: "Nửa tháng chính là mười lăm ngày, Mộc nhi biết tính không?"

Tiêu Mộc chớp đôi mắt to trong veo như nước, hưng phấn nói: "Biết! Ta học rồi." Nó xòe ra đôi tay nhỏ bé mập mạp ra rồi nói: "Người xem, đây là mười." Trẻ con hoàng thất bình thường năm tuổi sẽ nhập học, trước khi nhập học sẽ có phu tử dạy vỡ lòng, Tiêu Mộc là trưởng hoàng tử của Tiêu Dục, lại là hoàng tử duy nhất tính đến lúc này, Tiêu Dục đương nhiên sẽ coi trọng, chỉ định riêng Lục viện thủ Hàn Lâm viện đến đảm nhiệm chức phu tử vỡ lòng cho Tiêu Mộc.

"Mộc nhi thật thông minh! Vậy mười lăm là bao nhiêu ngón tay?"

Mặt Tiêu Mộc nhăn lại, gãi đầu rối rắm một hồi, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, thanh thanh giọng nói: "Nhiều hơn mười."

Cố Vân Yên 'Phụt' một tiếng bật cười, gật đầu nói: "Mộc nhi nói đúng, nhiều hơn mười."

"A, tiểu bạch thỏ ăn cỏ, tiểu bạch thỏ rốt cục chịu ăn rồi~" Tiêu Mộc vừa la hét vừa chạy tới chỗ con thỏ con.

Nhìn Tiêu Mộc ôm thỏ con cười khanh khách, Cố Vân Yên không khỏi lắc đầu bật cười.

Cố Vân Yên đang vui vẻ thủ thỉ nói với bé con trong bụng lại đột ngột nghe thấy Tiêu Mộc phát ra một tiếng thét chói tai thống khổ, Cố Vân Yên cả kinh, vội bảo Thị Thư cùng Thị Họa đỡ nàng đi qua đó.

"Mộc nhi ngươi làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái?" Cố Vân Yên lo lắng hỏi.

Tiêu Mộc không trả lời Cố Vân Yên hỏi, chỉ liên tiếp gãi hai tay và hai má, miệng liên tục nói: "Ngứa quá."

"Đại Hoàng tử người làm sao thế? Tại sao có thể như vậy? Người đừng dọa lão nô mà." Nhũ mẫu đứng một bên lo lắng không thôi.

Chớp mắt, hai tay và trên gương mặt Tiêu Mộc liền xuất hiện một đám bong bóng lấm tấm xanh (giống bọc mủ ấy) nhìn thật đáng sợ.

"Thường Khánh mau đi truyền Thái y, nhanh đi! Thường Phúc, Thị Kì các ngươi đến Thừa Càn cung cùng Duyên Hi cung thông báo cho Hoàng thượng và Đức phi nương nương qua đây, nhanh lên!" Cố Vân Yên liên thanh phân phó.

Đám người Thường Phúc lên tiếng trả lời rồi vội đi.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, bọc mủ trên người Tiêu Mộc theo thời gian không ngừng lan ra toàn thân, lại càng ngày càng to hơn, bọc mủ cũng chầm chậm biến sắc, từ màu đỏ biến thành màu vàng nhạt, thậm chí dần dần lại càng đậm, nghe tiếng gào thống khổ của Tiêu Mộc, da đầu Cố Vân Yên run lên, lòng nóng như lửa đốt.

Giờ này khắc này mỗi một giây đối với Cố Vân Yên mà nói đều là sự dày vò, Thị Thư và Thị Họa lo lắng cho thân thể của Cố Vân Yên, cả hai đứng bên cạnh khuyên giải an ủi.

Khoảng một khắc sau mới thấy Trương Thái y và Thường Khánh đang chạy như điên qua đây, nói đến cũng khéo, Trương Thái y vốn định đến Cảnh Dương cung bắt mạch bình an cho Hiền phi, trùng hợp gặp gỡ Thường Khánh, vì thế liền bị Thường Khánh kéo qua đây.

Nhìn thấy bóng dáng của Trương Thái y, Cố Vân Yên nhất thời nhẹ nhàng thở ra, chỉ vì vài bọc mủ trên cánh tay và trên mặt Tiêu Mộc đã bị chính hắn chọc vỡ vài cái, bọc mủ không ngừng chảy ra nước mủ màu vàng, nhìn qua rất đáng sợ, vì không cho Tiêu Mộc lại tiếp tục gãi, Cố Vân Yên đành phải để nhũ mẫu đè Tiêu Mộc lại, Tiêu Mộc bị đau khổ tra tấn, ở trong lòng nhũ mẫu không ngừng giãy dụa.

Lúc này Cố Vân Yên vội để Trương Thái y xử lý bọc mủ cho Tiêu Mộc, lại qua một ly trà mới thấy Tiêu Dục và Đức phi chạy qua đây.

"Mộc nhi, Mộc nhi bị làm sao vậy, sao lại biến thành như thế này?" Đức phi không kịp hành lễ với Tiêu Dục, nhìn thấy tình trạng của Tiêu Mộc, Đức phi đau lòng vạn phần thét to, sắc mặt trắng nhợt, khóc rống lên, nức nở quay mặt qua chỗ khác không đành lòng nhìn Tiêu Mộc.

Tiêu Dục cũng thay đổi sắc mặt: "Ngươi nói đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Đại Hoàng tử sao lại biến thành như bây giờ?" Ánh mắt Tiêu Dục lạnh như băng dừng ở trên người nhũ mẫu.

Nhũ mẫu run run quỳ xuống, hốc mắt đỏ hồng nói: "Nô tỳ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa nãy Đại Hoàng tử còn cùng Dục Tiệp dư ở trong đình nói chuyện phiếm, sau đó chạy đến chơi cùng tiểu bạch thỏ, chỉ một lát sau liền biến thành như vậy."

Cố Vân Yên vẫn căng thẳng thần kinh, nghe đến lời nhũ mẫu liền biết bản thân bị tính kế.

Ánh mắt Tiêu Dục nháy mắt chuyển qua Cố Vân Yên, cùng lúc đó, Đức phi vừa nghe xong lời nhũ mẫu nói cũng lập tức xoay đầu lại, chỉ vào Cố Vân Yên chất vấn nói: "Là ngươi? Vì sao ngươi phải hại Mộc nhi như vậy? Bản cung chưa từng có cừu hận gì, sao ngươi phải ra tay với Mộc nhi?" Giọng nói nghẹn ngào cũng che giấu không được hận ý ngập tràn.

"Thỉnh Đức phi nương nương nói cẩn thận! Thần thiếp trước giờ luôn thích Mộc nhi, sao phải vô cớ hại nó?" Cố Vân Yên tức khắc cãi lại nói.

"Vô cớ? Hài tử của ngươi sắp ra đời, Mộc nhi là hoàng trưởng tử cản đường các ngươi, ngươi đây không phải là muốn dọn đường cho con ngươi hay sao." Giọng Đức phi căm hận nói.

Cố Vân Yên biết trước mắt trọng yếu nhất là thái độ của Tiêu Dục, hết thảy phụ thuộc Tiêu Dục, nàng phải để Tiêu Dục tin tưởng mình trong sạch, ổn định tinh thần chút mới nói: "Đúng như nương nương nói, thần thiếp sắp làm mẹ, một người là mẫu thân sao có thể nhẫn tâm hạ độc thủ với đứa nhỏ như vậy? Trẻ nhỏ có tội gì? Hơn nữa đứa bé trong bụng thần thiếp còn chưa ra đời, là hoàng tử hay là công chúa cũng không biết được, sao thần thiếp phải đi làm mấy chuyện dư thừa này? Huống hồ cho dù như nương nương nói, thần thiếp nóng lòng dọn đường cho đứa nhỏ chưa ra đời này, lời nói đại bất kính, hẳn cũng nên là chọn phương pháp loại bỏ tính mạng của Đại Hoàng tử để tránh hậu họa về sau chứ không phải chỉ là chút bọc mủ chẳng ảnh hưởng đến tính mạng này."

Lời Cố Vân Yên vừa nói ra, Đức phi sửng sốt, không biết nên phản bác lại như thế nào, hàn ý trong mắt Tiêu Dục cũng phai nhạt một ít.

Ngay lúc Cố Vân Yên nghĩ có thể chuyển thế cục, lời Trương Thái y nói lại làm cho nàng nhất thời như đứng bên bờ vực thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net