Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh, Dương Hiền dung

Trong khoảng thời gian này vì ở cữ, Cố Vân Yên đã lâu chưa tắm, hôm nay thật vất vả ra tháng, lúc này liền gọi người chuẩn bị nước tắm rửa.

Cố Vân Yên vừa mới chuẩn bị cởi áo lưu vân cung sa thật mỏng liền thấy Tiêu Dục lặng yên không một tiếng động tiến vào, thoáng kinh ngạc sau oán trách nói: "Sao Hoàng thượng tiến vào cũng không nói một tiếng, làm cho thần thiếp hoảng sợ."

"Trẫm vừa đưa mẫu hậu hồi cung liền lập tức bãi giá Trường Xuân cung, Yên nhi không ra nghênh giá lại còn quở trách trẫm!" Ngữ khí cực bất đắc dĩ.

Cố Vân Yên quyến rũ cười, nói: "Vậy là thần thiếp trách lầm Hoàng thượng sao, như thế, thần thiếp liền thỉnh tội với Hoàng thượng." Ngoài miệng tuy là nói như vậy nhưng cũng không có chút hành vi bồi tội.

Tiêu Dục tiến lên ôm người kéo vào lòng, ở bên tai Cố Vân Yên nói: "Yên nhi càng ngày càng bướng bỉnh!" Nói xong không khỏi cúi đầu nở nụ cười.

Cố Vân Yên thẹn thùng nói: " Lúc trước thần thiếp ở cữ, trên người có mùi lạ." Nói xong liền giãy dụa dục thoát khỏi vòng tay Tiêu Dục.

Tiêu Dục hơi hơi dùng sức nắm thật chặt thiên hạ trong lòng đang giãy dụa, nói: "Có sao? Sao trẫm không ngửi thấy nhỉ." Nói xong liền vươn người tới.

Giây lát, cười nói: "Là có mùi cổ nhân.... có mùi cổ xưa nha~"

Cố Vân Yên chuyển mắt, mắt phượng thu thủy xấu hổ mang theo khiếp giận liếc Tiêu Dục một cái, Tiêu Dục nhìn thấy tâm thần rung động, nhân lúc hắn lơi lỏng trong nháy mắt đó, Cố Vân Yên tựa như hồ ly giảo hoạt đào thoát.

Cố Vân Yên tránh xa Tiêu Dục năm thước, bỗng nhiên quay đầu, lúm đồng tiền như hoa nói: "Thần thiếp đi tắm, Hoàng thượng cứ tự nhiên đi!" Nói xong nàng để đế vương đứng cười cười ở bên trong, một mình đi tắm.

Trong phòng tắm, thùng nước rải đầy cánh hoa mai, sương mù quanh quẩn, một mùi hương hoa mai xông vào mũi, Cố Vân Yên hít một hơi thật sâu rồi mới từ thoát quần áo còn lại trên người, chậm rãi bước vào thùng nước tắm.

Hai khắc sau, Cố Vân Yên lau từ đầu đến chân một lần rồi mới đứng dậy thay quần áo. Tiêu Dục đang dựa vào tháp mỹ nhân nghiên cứu sách dạy đánh cờ, nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, quay đầu liền thấy Cố Vân Yên chỉ mặc trung y nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào.

Trong lúc Cố Vân Yên ở cữ, mỗi ngày Thị Họa đều chuẩn bị cho nàng một chén thuốc có thể giúp sản phụ khôi phục dáng người rất nhanh, lại thêm nửa canh giờ mát xa, dáng người Cố Vân Yên khôi phục vô cùng tốt, không có chút gì dáng vẻ của phụ nhân vừa mới ra tháng, thậm chí dáng người càng đẹp hơn trước.

Tiêu Dục nói: "Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi!" Nói xong hắn liền ôm Cố Vân Yên đến giường.

Ban đêm, hai người ôm nhau mà ngủ!

-------

"Chủ tử! Chủ tử, người mau tỉnh lại đi, nếu không sẽ muộn giờ đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương mất." Thị Thư lo lắng gọi Cố Vân Yên đang ngủ say.

Cố Vân Yên trở mình, la hét nói: "Đừng gọi ta, ồn ào~"

Thị Họa đang sửa sang lại cung trang thấy vẻ mặt Thị Thư không làm sao đượ, đành phải lại đây khuyên nhủ: "Chủ tử! Người quên hôm nay phải đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương sao? Hôm qua người còn dặn nô tỳ sáng nay đừng quên việc này mà!" Nói đến hai chữ thỉnh an, giọng Thị Họa cất cao hơn chút.

Nghe thấy Thị Họa nói như thế, Cố Vân Yên còn buồn ngủ nhắc lại : "Thỉnh an~ thỉnh...." Từ "an" cuối cùng còn chưa nói xong, Cố Vân Yên cũng đã nhanh chóng ngồi dậy, chỉ vì nàng bỗng nhiên nhớ lại mình đã ra tháng, cũng có nghĩa là từ hôm nay sáng sớm mỗi ngày lại phải đi thỉnh an trung cung Hoàng hậu, những ngày ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh dĩ nhiên không còn nữa.

"Bây giờ là canh mấy? Sao các ngươi không gọi ta dậy sớm hơn? Nếu là ngày đầu tiên bản cung ra tháng đã đi thỉnh an muộn, không biết Hoàng hậu sẽ giở trò gì." Cố Vân Yên liên thanh nói.

Thị Thư dở khóc dở cười nhỏ giọng nói thầm: "Nô tỳ kêu người vài lần rồi nhưng người không chịu dậy!" Ngữ khí chứa đầy cảm giác nói không nên lời, bất đắc dĩ và ủy khuất.

Nghe vậy, vẻ mặt Cố Vân Yên quẫn bách nói: "Thì ra là bản cung ngủ mê."

Cố Vân Yên thấy khóe môi hai người Thị Thư cùng Thị Họa đều có ý cười, có chút không được tự nhiên nói: "Mau hầu hạ bản cung rửa mặt thay quần áo, đừng chậm trễ canh giờ thỉnh an." Hai đại cung nữ vội vàng làm việc nhưng ý cười trên khóe môi vẫn chưa rút đi.

Thị Họa tay chân lưu loát giúp Cố Vân Yên rửa mặt trang điểm xong, đoàn người liền vội vàng chạy tới Phượng Nghi cung.

Cũng may là cuối cùng không tới trễ, lúc Cố Vân Yên tới Phượng Nghi cung, vừa vặn gặp phải Đức phi cùng Trương phi, Quý Chiêu nghi, lấy Cố Vân Yên nay vị phân Chiêu nghi, thời điểm này đến thỉnh an cũng là thích hợp, nếu trước kia còn vị phân Tiệp dư thì có vẻ hơi chậm.

Cố Vân Yên tiến lên hành lễ vấn an Đức phi cùng Trương phi, lại cùng Quý Chiêu nghi làm bán lễ, mấy người hoàn lễ lẫn nhau, sau mới vào đại điện.

Quả nhiên, ngoại trừ các nàng là nhóm phi tần địa vị cao, mọi người còn lại dĩ nhiên ngồi ngay ngắn trong điện, Đức phi cầm đầu nhất tề tiến lên thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng hậu mỉm cười mở miệng gọi người đứng lên.

Đám người Cố Vân Yên đứng dậy rồi lần lượt ngồi xuống vị trí của mình, nay trình tự chỗ ngồi đã thay đổi không ít. Bên phải phía dưới chỗ của Hoàng hậu vốn đã từng là chỗ Hiền phi đổi thành Đức phi, bên trái lại là Trương phi, dưới Trương phi là Cố Vân Yên, mà đối diện Cố Vân Yên là Quý Chiêu nghi. Thay đổi chỗ ngồi nhiều nhất chắc chắn là Vương Tiệp dư, lúc trước vốn là đứng đầu chúng phi nay biến thành dưới Quý Chiêu nghi, thật đúng là làm cho người ta không thể không cảm thán một câu nhân sinh vô thường mà!

Hoàng hậu nhấp ngụm trà, nói: "Nay trong cung thêm Nhị Hoàng tử cùng Tam Công chúa, bệnh tình lão tổ tông cuối cùng cũng có chuyển biến tốt, bản cung cũng nhẹ nhàng buông gánh nặng trong lòng, đây đều là công lao của Dục Chiêu nghi và Đỗ Tiệp dư."

Cố Vân Yên và Đỗ Tiệp dư vội vàng đứng dậy, sợ hãi nói: "Hoàng hậu nương nương nói quá lời, thần thiếp không dám nhận."

Hoàng hậu khẽ gật đầu, lại nói tiếp: "Lời tuy như thế, nhưng con nối dõi dưới gối Hoàng thượng chung quy vẫn còn điêu linh, thêm Mộc nhi lại.... may mắn Nghiên Tiệp dư cũng đã có thai năm tháng, cũng để trong lòng Hoàng thượng và bản cung có chút an ủi." Hoàng hậu không khỏi cảm khái dung nhan Đại Hoàng tử bị hủy, thấy Đức phi thất thần bi phẫn, lúc này đang nói liền chuyển đến con trong bụng Nghiên Tiệp dư.

Nghiên Tiệp dư nghe nhắc đến hoàng nhi của mình, không khỏi cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng đã lộ rõ, Vương Tiệp dư ngồi đối diện nàng thấy nàng như vậy, lúc này châm chọc nói: "Người đời thường nói: Nếu muốn biết đứa nhỏ là nam hay là nữ, phải xem tướng phụ nữ có thai, bụng hơi nhọn sinh ra ắt là nam nhi, bụng tròn thì là nữ nhi, bản cung nhìn bụng Nghiên Tiệp dư thế nào cũng thấy là tròn cuồn cuộn thôi!" Nói xong liền che miệng cười.

Lời vừa nói ra, lúc này sắc mặt Nghiên Tiệp dư lạnh lùng, trong lòng lửa giận lan tràn, cắn răng nói: "Bất luận là nam hay là nữ, thần thiếp cũng là nối dõi tông đường của Hoàng thượng, cuối cùng không cô phụ long ân của Hoàng thượng, chỉ là không biết Vương Tiệp dư nhiều năm qua nhận hết ân sủng nên hồi báo Hoàng thượng thiên ân mênh mông cuồn cuộn như thế nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net