Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh, Dương Hiền dung

Cùng lúc này, cũng có bộ phận quan viên quan hệ thông gia hoặc tương giao nhiều năm với Uy Viễn tướng quân và Thượng thư Bộ Binh, dâng tấu bảo vệ hai người, nói thẳng đám người Hộ bộ Thị lang và Giang các lão là đang bịa đặt vu hãm người khác. Hành động này chính là liều mạng giao phong chính diện, trong lúc nhất thời văn võ bá quan hình thành ba phái. Một phái ủng hộ nhóm Hộ bộ Thị lang, một phái ủng hộ Uy Viễn tướng quân và Thượng thư Bộ binh, còn một phái là phái trung gian, chính là việc không liên quan mình thì làm khán giả đứng xem thôi.

Thế cục triều đình khẩn trương chưa từng có, trong điện Khải Nguyên ngưng đọng mùi thuốc súng nồng nặc. Vì xử lý án này, Tiêu Dục đã nhiều ngày chưa từng đặt chân đến hậu cung. Chịu ảnh hưởng của tiền triều, bầu không khí hậu cung cũng dần dần nghiêm trọng lên.

Hôm nay, Cố Vân Yên đang bồi Nhị Hoàng tử chơi, bỗng nhiên nhớ tới lúc này Tiêu Dục chính vụ quấn thân, lại thêm thời tiết khô nóng, sợ là tâm thần không yên, nóng trong người nên phân phó Thị Họa: "Ngươi đi nấu bát canh hạt sen, lát nữa bảo Thường Phúc mang đến Càn Thanh cung để Hoàng thượng dùng."

Thị Họa quỳ gối nói: "Dạ, nô tỳ tuân mệnh." Nói xong liền lui ra chuẩn bị.

Một lúc lâu sau, Thường Phúc mang theo canh hạt sen xuất hiện ở ngoài điện Càn Thanh cung, Lưu Đức Phúc canh giữ ở ngoài cửa thấy bóng dáng của Thường Phúc, nghi hoặc nói: "Sao ngươi lại chạy tới đây giờ này? Có phải Tĩnh Di hiên đã xảy ra chuyện gì không?"

Thường Phúc khom người nói: "Bẩm Lưu tổng quản, nô tài phụng mệnh Dục Chiêu nghi nương nương, đưa canh hạt sen cho Hoàng thượng."

Lưu Đức Phúc nói: "Hoàng thượng đang rất bận, thời gian đâu mà dùng canh hạt sen...." Dừng một chút, lại nói: "Ngươi chờ một chút đi, dù sao cũng là tâm ý của Dục Chiêu nghi nương nương, Tạp gia đi thông báo giùm ngươi một tiếng, về phần Hoàng thượng có cho truyền hay không thì không phải là chuyện Tạp gia có thể quản."

Thường Phúc cảm kích nói: "Đa tạ Lưu tổng quản, làm phiền ngài!"

Lưu Đức Phúc vung phất trần, liền khom người vào trong điện, liếc mắt nhìn Tiêu Dục đang cúi đầu chăm chú phê duyệt tấu chương nói: "Khởi bẩm chủ tử, Dục Chiêu nghi nương nương sai người đưa tới canh hạt sen cho ngài, lúc này Thường Phúc đang ở ngoài điện, người xem....?"

Tiêu Dục ngừng bút son trong tay, ngẩng đầu nói: "Truyền lên đi!"

Lưu Đức Phúc việc cười nói: "Dạ! Nô tài tuân mệnh." Nói xong truyền Thường Phúc tiến vào.

"Nô tài thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!" Thường Phúc quỳ xuống hành lễ nói.

"Đứng lên đi! Dục Chiêu nghi ngoại trừ để ngươi đưa canh hạt sen lại đây, còn nói cái gì không?" Tiêu Dục hỏi.

"Hồi Hoàng thượng, nương nương bảo nô tài chuyển cáo Hoàng thượng, dù triều chính nhiều phiền nhiễu, cũng mong Hoàng thượng yêu thương thân mình, bảo trọng long thể!"

Tiêu Dục nghe vậy, sắc mặt càng nhu hòa nói: "Trở về nói cho Dục Chiêu nghi, nói trẫm đã biết được tâm ý của nàng, bảo nàng yên tâm chăm sóc Nhị Hoàng tử."

"Dạ! Nô tài cáo lui." Thường Phúc cung kính nói, cong thắt lưng lui ra ngoài.

Sau khi Thường Phúc lui ra, Tiêu Dục liền bảo Lưu Đức Phúc đem canh hạt sen trong hộp đựng thức ăn mang lên, Lưu Đức Phúc thấy khóe môi chủ tử nhà mình lộ ra ý cười liền lựa lời hay nói: "Canh hạt sen này không chỉ có vị ngọt ngào, mỹ vị ngon miệng, còn có hiệu quả cường tâm an thần, thanh tâm tĩnh khí, mùa hè khô nóng dùng thì không còn gì tốt hơn, có lẽ Dục Chiêu nghi nương nương hẳn cũng biết mới có thể đặc biệt sai người đưa tới canh hạt sen này."

Tiêu Dục uống một hơi hết bát canh hạt sen không còn một giọt, buông bát, nói: "Thường ngày phi tần đưa đồ ăn cũng không ít, cũng không thấy ngươi nói mấy lời này, hôm nay Dục Chiêu nghi chỉ sai người tặng bát canh hạt sen lại đây, ngươi liền nói nhiều như vậy, hay là được Dục Chiêu nghi cho thứ gì tốt?"

Lưu Đức Phúc thấy chủ tử ngoài miệng tuy là quở trách nhưng ý cười bên môi lại chỉ tăng không giảm, nhất thời cười nói: "Nô tài thật ra lẩm bẩm vậy thôi, chẳng qua mấy bát canh kia chủ tử ngài có bao giờ dùng, tất nhiên nô tài không có cơ hội nói rồi!"

Nghe vậy, Tiêu Dục cười nhạt không nói!

Tĩnh Di hiên.

Thường Phúc vừa về tới Tĩnh Di hiên, lập tức tiến đến vấn an Cố Vân Yên, nói: "Khởi bẩm chủ tử, nô tài đã dựa theo ngài phân phó đem canh hạt sen đưa đi cho Hoàng thượng dùng."

Cố Vân Yên nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng triệu kiến ngươi, có nói cái gì khác không?"

"Hoàng thượng hỏi nô tài: Người có dặn dò nô tài nhắn dùm gì không? Nô tài nghĩ rằng chủ tử có lẽ là nhất thời quên dặn nô tài, liền tự chủ trương thay nương nương truyền đạt suy nghĩ trong lòng nương nương, mong rằng nương nương thứ tội!" Thường Phúc nói.

Cố Vân Yên vỗ nhẹ lên đầu, nói: "Là bản cung sơ ý, lại quên dặn ngươi bản cung muốn nói với Hoàng thượng những gì, vậy ngươi nói gì?"

"Nô tài nói với Hoàng thượng: Nương nương bảo nô tài chuyển cáo Hoàng thượng, dù triều chính nhiều phiền nhiễu, cũng mong Hoàng thượng yêu thương thân mình, bảo trọng long thể!"

Cố Vân Yên gật đầu, ánh mắt tán thưởng, khen: "May ngươi thông minh, ở trước mặt Hoàng thượng thay bản cung chu toàn, trong lòng bản cung thật là cảm kích!"

Thường Phúc vội vàng khiêm tốn nói: "Nương nương nói quá lời, nô tài không dám nhận."

"Bên ngoài trời nóng, chạy đi chạy về một chuyến, ngươi cũng mệt mỏi, đi xuống nghỉ tạm đi."

"Dạ, nô tài tạ nương nương ân điển." Nói xong, Thường Phúc liền khom người lui đi ra ngoài.

Một bên Thị Họa khó hiểu, nhẹ giọng hỏi: "Chủ tử, hôm nay người muốn thử cái gì sao?"

Cố Vân Yên khẽ vuốt kim trâm trên búi tóc, từ từ nói: "Bản cung chỉ là muốn thử một chút chủ tử trong lòng hắn là ai thôi!"

Thị Họa hiện kinh ngạc, nói: "Chủ tử, ý của người là....?"

Cố Vân Yên khẽ gật đầu nói: "Ừ, đúng như suy nghĩ trong lòng ngươi."

Ánh mắt Thị Họa không khỏi rơi xuống trên người Thường Phúc đã đi tới cửa điện cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Thường Phúc mới thôi.

----------------

Kỉ Thành nhận hoàng mệnh điều tra án Uy Viễn tướng quân cùng Thượng thư bộ Binh, trải qua hơn nửa tháng điều tra và truy tung, chân tướng chậm rãi trồi lên mặt nước, vụ án tiến triển cực kỳ thần tốc, trước sau chưa tới một tháng, từng án của Uy Viễn tướng quân và Thượng thư bộ Binh đều nhất nhất tra rõ ràng, ngay cả án kiện thời tiên đế cũng bị tra xét ra.

Trong điện Khải Nguyên, Kỉ Thành đem căn cứ chính xác tra được của từng vụ án nhất nhất trình lên, văn võ bá quan đều bị hoảng sợ kinh hãi, Vĩnh Dật đế giận dữ, đương trường hạ một lúc ba đạo thánh chỉ, một: Bãi miễn chức quan Uy Viễn tướng quân và Thượng thư bộ Binh, nhốt vào thiên lao. Hai: Đặc mệnh thủ lĩnh Kim ngô vệ Triệu Lạc lãnh binh tróc nã những đồng lõa còn lại. Ba: Kỉ Thành dẫn dắt quan binh niêm phong phủ Uy Viễn tướng quân phủ và Thượng thư bộ Binh.

Thủ đoạn Vĩnh Dật đế lôi đình, chấn động bách quan trong điện, nhất thời tất cả sững sờ, sau một lúc lâu, mọi người mới phản ứng lại, nhất tề quỳ xuống hô Hoàng thượng anh minh.

Giờ này khắc này, nhóm quan viên vốn cùng phe Uy Viễn tướng quân cùng Thượng thư bộ Binh cũng dần dần nhìn ra manh mối, những án này vạn phần phức tạp, dính dáng thiên ti vạn lũ, làm sao thật sự là mười ngày nửa tháng liền có thể điều tra rõ được, e rằng đã sớm âm thầm điều tra rõ ràng, chỉ đợi cơ hội thích hợp mới tung ra thôi, sợ là mưu tính đã lâu. Lại nói Kỉ Thành chính là tâm phúc đế vương, thêm hôm nay bộ dáng quân vương mạnh mẽ vang dội, hay là.....? Mọi người đều bị phỏng đoán trong lòng mình dọa cả người toát mồ hôi lạnh, nếu đúng là như vậy, vậy bọn họ là thông gia và thế giao nhiều năm với hai nhà Uy Viễn tướng quân và Thượng thư bộ Binh, có thể bị liên luỵ hay không? Càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi ~

Tiêu Dục nhìn thoáng qua những quan viên vốn luôn ủng hộ Uy Viễn tướng quân và Thượng thư bộ Binh, đương nhiên không bỏ qua tính kế trong mắt bọn họ. Quả nhiên, họ liền đứng ra tố giác Uy Viễn tướng quân và Thượng thư bộ Binh rất nhanh, tuyên bố đều là bị hai người này lừa, người người đều ra vẻ vô cùng đau đớn và hối hận lúc trước không nên tin tưởng hai người đó. Hành vi của bọn họ cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ, nói khó nghe chính là vì tự bảo vệ mình không tiếc bỏ thân hữu ném đá xuống giếng, thật có thể nói là cây đổ bầy khỉ tan, tường đổ mọi người chạy.

Tiêu Dục hạ triều liền trực tiếp trở về Càn Thanh cung, chuyện trên triều đình phi tần hậu cung cũng có nghe thấy bảy tám phần. Vương Tiệp dư điên cuồng đi tìm Tiêu Dục, ở ngoài Càn Thanh cung cầu kiến Tiêu Dục.

Ngày thường Vương Tiệp dư chú trọng nhất dung nhan, giờ phút này đã không còn tâm trí bận tâm búi tóc trên đầu hơi hơi xốc xếch, chỉ một lòng vội vã gặp mặt Hoàng thượng.

"Phiền Lưu tổng quản thông báo cho Hoàng thượng một tiếng, nói bản cung cầu kiến!" Vương Tiệp dư vừa xuống kiệu, lòng nóng như lửa đốt nói với Lưu Đức Phúc.

Lưu Đức Phúc khom người, khuyên nhủ: "Xin Tiệp dư nương nương thứ lỗi, lúc này Hoàng thượng đang bận, không rảnh gặp người, hay là người về Cảnh Dương cung trước, chờ Hoàng thượng xong việc rồi nói sau?"

Vương Tiệp dư nôn nóng bất an nói: "Không được, phụ thân và cữu cữu của bản cung đã bị nhốt vào đại lao, bản cung phải lập tức gặp mặt Hoàng thượng."

Lưu Đức Phúc tận tình khuyên bảo nói: "Nhưng nương nương người như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, hậu cung không thể tham gia vào chính sự, nếu Hoàng thượng nhìn thấy người đến như vậy không chừng càng giận Thượng thư bộ Binh và Uy Viễn tướng quân, như vậy chẳng phải là càng lớn chuyện sao? Người nghe Tạp gia khuyên một câu đi, an an phận phận đợi ở Cảnh Dương cung chờ tin tức, phụ thân và cữu cữu cảu người không phải còn chưa có định tội sao? Nói không chừng sự tình sẽ có chuyển biến."

Nghe Lưu Đức Phúc nói như vậy, trong lòng Vương Tiệp dư do dự, không biết mình có nên nghe Lưu Đức Phúc hồi cung trước hay không.

Phía sau Hồng Ngọc nhỏ giọng khuyên nhủ: "Chủ tử, lời Lưu tổng quản có lý, người vạn lần không thể vào lúc mấu chốt này chọc giận Hoàng thượng, như vậy chỉ càng khiến lão gia và cữu lão gia bất lợi, chúng ta vẫn nên hồi cung đi! Nói sao lão gia và cữu lão gia làm quan trong triều nhiều năm, nhân mạch rộng khắp, chắc chắn có rất nhiều quan viên cầu tình thay lão gia và cữu lão gia."

Nghe xong lời Hồng Ngọc nói, vốn Vương Tiệp dư đã có dao động, rốt cục nàng ta cũng thỏa hiệp, mang theo cung nhân phía sau trở về Cảnh Dương cung.

Đợi đám người Vương Tiệp dư đi rồi, Lưu Đức Phúc liền khom người vào trong điện.

Tiêu Dục đang chuyên chú nhìn tấu chương trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đi rồi sao?"

"Hồi bẩm chủ tử, nô tài đã khuyên Tiệp dư nương nương hồi Cảnh Dương cung."

Tiêu Dục khẽ gật đầu nói: "Chuyện này ngươi làm không tệ, sau này Vương Tiệp dư lại đến cầu kiến, không cần hồi báo trực tiếp mời về."

"Dạ, nô tài tuân mệnh." Nói xong liền tiến lên thay Tiêu Dục sửa sang lại tấu chương đã phê duyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net