Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh

Lạc Nguyệt hiên

Điền Nhụy ưu nhã ngồi trước bàn trang điểm nhìn gương đồng. Nữ tử trong gương mày như núi xa, đôi mắt đẹp long lanh, môi hồng răng trắng, da trắng hơn tuyết, khuôn mặt như hoa như nguyệt, rung động lòng người.

Liền ngay cả Ngọc Nhi đã nhìn dung mạo nàng nhiều năm cũng nhịn không được thở dài nói: "Tiểu thư bộ dạng thật là đẹp mắt, nghĩ đến thế gian này không còn ai có thể so với tiểu thư."

Nghe vậy, Điền Nhụy khóe môi khẽ nhếch, trong con ngươi biểu lộ vẻ tự hào. Bỗng nhiên không biết nhớ tới cái gì, mâu quang phút chốc ảm đạm xuống. Ngọc Nhi kinh ngạc, hồ nghi nói: "Tiểu thư, ngài làm sao vậy, như thế nào bỗng nhiên mất hứng?"

Điền Nhụy thả lược, vẻ mất mát nói: "Dục ca ca vì sao không đợi Nhụy nhi lớn lên đâu? Nếu Dục ca ca có thể  chờ vài năm thật là tốt biết bao nha. Như vậy Nhụy nhi là có thể gả cho Dục ca ca làm thê.."

Ngọc Nhi kinh hô một tiếng, vội vàng che miệng Điền Nhụy: "Tiểu thư, lời này ngày sau ngài không thể nói nữa. Dục ca ca của ngài hiện tại là thiên tử của Đại Chiêu, là Hoàng thượng của vạn dân. Nếu những lời này rơi vào tai Hoàng thượng và Hoàng hậu, vậy chúng ta là xong rồi, không tốt còn bị chém đầu!"

Điền Nhụy vỗ xuống tay Ngọc Nhi đang che miệng mình một cái, không hờn giận nói: "Dục ca ca sẽ không thể giết ta. Hoàng hậu cái gì. Nếu không phải ta tuổi còn nhỏ một ít, vị trí Hoàng hậu hiện nay chính là ta ngồi rồi, còn có chỗ cho Lưu Oánh nàng sao, hừ...."

"Tiểu thư, ta van cầu ngài. Nơi này là hoàng cung, không phải Điền phủ chúng ta mà có thể tùy ngài không hề kiêng kị nói thoải mái, gọi thẳng tục danh Hoàng hậu như vậy cũng là phạm vào tội lớn, là muốn chịu hình!" Ngọc Nhi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đổ mồ hôi liên tục.

"Được rồi, đừng nói nữa, xem đem ngươi sợ tới mức nào rồi. Lá gan thật nhỏ, tỷ tỷ ngươi Bích Nhi lá gan lớn hơn." Điền Nhụy ngữ khí chê bai nói.

Bích Nhi cùng Ngọc Nhi là tỷ muội song sinh, từ nhỏ liền hầu hạ ở Điền Nhụy. Lần này Điền Nhụy vào cung liền dẫn theo tỷ muội hai người vào.

"Như thế nào Bích Nhi đi lâu như vậy còn chưa có trở về. Cũng không biết có thể tìm hiểu được tin của Dục ca ca tin không, thật để ta sốt ruột!" Điền Nhụy gấp đến độ tâm sinh phiền não.

"Tiểu thư...... Ách, không...... Chủ tử, nô tỳ tìm hiểu được tin tức !" Bích Nhi vô cùng lo lắng chạy vào, thở gấp nói.
"Thật sự? Nói mau, Dục ca ca hiện tại đang làm cái gì?" Điền Nhụy nhất thời mặt mày hớn hở.

"Chủ tử đừng nóng vội, để nô tỳ thở một chút, rồi chậm rãi cùng ngài nói.... Trong cung này cung nhân miệng thật kín. Nô tỳ là phải mất sức chín trâu hai hổ mới tìm hiểu được tin tức về Hoàng thượng.."

" Dừng, đừng tìm bổn tiểu thư nói này đó có được không. Bổn tiểu thư chỉ muốn biết tin về Dục ca ca, cái khác một mực không bàn nữa."

"Hảo! Hảo! Hảo, tiểu thư đừng nóng giận, nô tỳ nói trọng điểm không được sao. Nô tỳ tìm hiểu đến Hoàng thượng lúc này đang ở Trường Xuân cung!" Bích Nhi vội vàng trấn an nói.

"Trường Xuân cung? Ta đã vào cung ba ngày, hắn cũng không đến xem ta.... Dục ca ca vì cái gì đi Trường Xuân cung? Hắn đi chỗ đó để làm chi?" Điền Nhụy nhíu mày, bỗng nhiên lại hỏi.

"Theo cung nhân nói, ở trong Trường Xuân cung là Dục phi nương nương được sủng ái nhất hiện nay. Hoàng thượng cơ hồ mỗi ngày đều đến Trường Xuân cung bồi Dục phi nương nương dùng bữa. Nô tỳ nghĩ canh giờ này Hoàng thượng hẳn là đang dùng bữa tối đi." Bích Nhi nói không chắc lắm.

"Dục phi? Chính là hồ ly tinh đem Dục ca ca mê đến thần hồn điên đảo kia sao?"

"Hồi chủ tử, Dục phi nương nương chính là vị trong vòng ba năm liên tục tấn chức kia, rất được Hoàng thượng sủng ái, đang chuẩn bị sinh hạ thai thứ hai, chính là 'Hồ ly tinh' kia theo lời ngài." Bích Nhi ngữ khí khẳng định nói.

"Hừ, dám chiếm lấy Dục ca ca không tha, khó trách Dục ca ca nhiều ngày như vậy chưa có tới xem ta. Nguyên lai chính là nàng ở giữa làm khó dễ. Dục phi, ngày sau xem ta như thế nào thu thập ngươi!" Điền Nhụy nghiến răng nghiến lợi, một bộ hận không thể đem Cố Vân Yên xé xác.

"Chủ tử, ngài hiện tại là theo tứ phẩm sung nghi Hoàng thượng sắc phong, ngài phải tự xưng bản cung, như vậy mới có vẻ uy nghi. Tục ngữ nói thật đúng, thua người không thua trận, như vậy ngài mới đủ đả bại hồ ly tinh, đem Hoàng thượng từ trong tay người khác cướp về." Bích Nhi sửa lại.

" Đúng, bản cung không thể thua trận thế. Bản cung muốn đánh bại hồ ly tinh đem Dục ca ca cướp về!" Nghe xong Bích Nhi nói, Điền Nhụy nhất thời sĩ khí tăng vọt.

"Bất quá...... Lúc còn chưa vào cung, bản cung nghe nói, trong cung Dục phi cùng Nghiên tiệp dư hai người đều là đại mỹ nhân khó gặp, lời này là thật sự?"

Bích Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nhíu, châm chước nên như thế nào đáp lời, mới không khiến cho chủ tử nhà mình mất hứng. Trù trừ một hồi, kiên trì nói: "Chủ tử, này là thế nhân thích nghe nhầm đồn bậy. Y theo nô tỳ xem, lời này mức độ có thể tin không cao. Hơn nữa, bất luận thiệt giả, chỉ bằng vẻ chim sa cá lặn của chủ tử, bế nguyệt tu hoa khuynh thành chi mạo, thế gian này còn ai có thể có dung mạo hơn được ngài."

"Lời này cũng đúng, xem ra hai cái hồ ly tinh kia bộ dạng cũng không thế nào. Làm hại bản cung lo lắng một hồi.... Được rồi, cho người bày thiện đi." Điền Nhụy yên tâm, vẻ mặt vui vẻ nói.

Bích Nhi cùng Ngọc Nhi tỷ muội hai người liên lên tiếng ứng lời, lúc này sai người đem bữa tối dọn đi lên

Hôm nay đúng ngày đầu tháng, là ngày thỉnh an Thái hậu. Nay Cố Vân Yên thân mình càng ngày càng nặng, hành động đứng lên nhiều không tiện. Cung nhân nâng kiệu cố kỵ thân mình Cố Vân Yên, đành phải thả chậm bước chân, đoàn người chậm rãi đi hướng Phượng Nghi cung.

Bởi vì một hồi còn muốn thỉnh an Thái hậu, Hoàng hậu liền không để mọi người ở Phượng Nghi cung ngồi lâu lắm. Sau khi nói chuyện phiếm, Hoàng hậu liền dẫn mọi người một đường hướng Vĩnh Ninh cung mà đi.

Vĩnh Ninh cung

"Nô tì/tần thiếp thỉnh an Thái hậu, Thái hậu vạn phúc kim an!" Cố Vân Yên cùng Mạnh Nguyệt đều là thân mình hơn chín tháng. Hai người không tiện quỳ xuống thỉnh an, liền để cung nhân nâng đi lễ gật đầu.

"Đều đứng lên đi! A Tinh ban thưởng tọa." Thái hậu vẻ mặt hiền lành nói.

"Nô tì/tần thiếp tạ Thái hậu ân điển!" Mọi người đứng dậy, ấn vị phân cao thấp trước sau ngồi xuống.

"Mẫu hậu gần đây khí sắc không tệ, nhìn như là trẻ lại không ít." Hoàng hậu mặt lộ vẻ vui mừng, mỉm cười khen.

"Ai gia đã bao tuổi rồi, làm sao còn trẻ, Hoàng hậu là dỗ ai gia cao hứng... Bất quá là vì vết sẹo trên mặt Mộc Nhi được chữa khỏi, dung nhan có thể khôi phục, thêm Dục phi cùng Mạnh tiệp dư sắp sinh, ai gia trong đầu cao hứng, người thoạt nhìn cũng có tinh thần thôi." Thái hậu được Hoàng hậu nịnh vui vẻ cười to, hồi lâu mới dừng lại tiếng cười.

Giây lát, Thái hậu gọi Đức phi tiến lên đây, quan tâm dò hỏi: "Mộc Nhi gần đây như thế nào? Tính tình có lạc quan hơn chút nào?"

Đức phi nâng mắt, nói: "Hồi Thái hậu Mộc Nhi từ khi khôi phục dung nhan, cả người thoạt nhìn so với trước kia lạc quan hơn. Nghĩ đến qua không lâu nữa, Mộc Nhi liền có thể hoạt bát sáng sủa như trước đây, đã phiền ngài quan tâm."

Nghe vậy, Thái hậu trong lòng thả lỏng chút.

Sau lại hỏi đến Cố Vân Yên, nói: "Dục phi như thế nào không đem ngoan tôn của ai gia cùng mang đến, mấy ngày không thấy, làm ai gia thật nhớ...."

Cố Vân Yên cung kính nói: "Hồi Thái hậu, Hạo Nhi thức dậy liền la hét muốn tới vấn an hoàng tổ mẫu đâu. Chính là hôm nay sáng sớm bỗng lạnh hơn nhiều, nô tì lo lắng Hạo Nhi vô ý cảm lạnh, liền không để hắn cùng nô tì đang lại đây. Đợi đến buổi trưa, nô tì lại sai người đưa hắn đưa tới làm bạn với ngài, ngài thấy được không?"

Thái hậu vui mừng gật đầu, nói: "Đúng là phải vậy, Hạo Nhi thân mình khỏe mạnh là quan trọng nhất, ngươi chăm sóc Hạo Nhi thoả đáng như vậy, ai gia cũng an tâm."

"Ngươi cũng để tâm hơn chút chính mình cùng hoàng tôn trong bụng, ai gia sẽ chờ ôm tiểu ngoan tôn của ai gia." Thái hậu lo lắng, lại dặn dò nói.

Sau lại hỏi vài câu đến Mạnh Nguyệt, Mạnh Nguyệt nhất nhất đáp lời.

Hoàng hậu thấy được thời cơ thích hợp, liền cười nói: "Nay Dục phi cùng Mạnh tiệp dư vì hoàng gia khai chi tán diệp, Hoàng thượng dưới gối con nối dòng càng ngày càng nhiều, Thái hậu cũng có thể đủ ngậm kẹo đùa cháu, hưởng thú vui trên đời. Nếu là bọn muội muội mới vào cung ngày sau cũng có thể không chịu thua kém như vậy, thay Hoàng thượng kéo dài con nối dòng, sinh nhiều thêm vài cái hoàng tôn hiếu thuận lão tổ tông, đó là không thể tốt hơn!"

Nghe được Hoàng hậu nhắc tới nhóm tú nữ vừa tuyển vào trong cung, Thái hậu nói: "Hoàng hậu vừa nói, ai gia nhớ tới một chuyện, nhóm tú nữ vào cung cũng có chút thời gian, Hoàng hậu như thế nào còn không an bài các nàng thị tẩm?"

Hoàng hậu sắc mặt khổ sở nói: "Ba ngày trước nô tì đã cùng Hoàng thượng đề cập qua việc này. Chính là Hoàng thượng quốc sự bận rộn, vẫn không triệu người mới thị tẩm, hai ngày này Hoàng thượng cũng không có tới Phượng Nghi cung, nô tì liền không thể lại cùng Hoàng thượng nhắc tới việc này. Nô tì đang chuẩn bị xem Hoàng thượng khi nào rảnh sẽ cùng hắn nói nói việc này...... Nếu Thái hậu đã hỏi, nô tì liền hôm nay cùng Hoàng thượng thương lượng việc này đi, chính là không biết Hoàng thượng khi nào rảnh. A, đúng rồi, Hoàng thượng mỗi ngày đều đến Trường Xuân cung thăm Dục phi muội muội, không bằng muội muội thay bản cung hướng Hoàng thượng nhắn dùm một tiếng đi. Nói bản cung có việc cùng Hoàng thượng thương lượng, để Hoàng thượng đến Phượng Nghi cung một chuyến, làm phiền muội muội!"

Nghe được Hoàng hậu nói lời ấy, ý cười trên mặt Thái hậu liền phai nhạt rất nhiều, ánh mắt nhìn Cố Vân Yên cũng không ấm áp như vừa rồi. Cố Vân Yên cảm thấy cười lạnh, nguyên lai tại đây chờ nàng đâu.

"Hoàng hậu nương nương nói quá lời, nô tì hôm qua cũng nghe Hoàng thượng nói một chút. Hoàng thượng đang buồn bực đây, như thế nào vẫn không Kính sự phòng đem Lục đầu bài của nhóm người mới đưa tới, còn suy nghĩ chắc không phải Hoàng hậu nương nương đã quên sai người chế tác lục đầu bài cho nhóm người mới cơ. Không nghĩ Hoàng hậu nương nương lại đang buồn bực Hoàng thượng như thế nào còn chưa tuyên người mới thị tẩm. Có thể thấy được ở giữa là có cái gì hiểu lầm, chớ không phải là Kính sự phòng tổng quản nhàn hạ lơ là? Đem việc này quên mất, như thế nên hảo hảo tra một chút việc này mới đúng." Cố Vân Yên không nhanh không chậm nói.

Sau khi hiểu biết chân tướng, Thái hậu tầm mắt chuyển dời đến trên người Hoàng hậu, ngữ khí hơi trách nói: "Hoàng hậu một hồi sau khi trở về nhớ rõ tra rõ việc này, đừng làm cho kẻ dưới dùng mánh lới lừa bịp đi."

Hoàng hậu cuống quít thỉnh tội nói: "Vâng, nô tì cẩn tuân mẫu hậu ý chỉ, là nô tì sơ sót, mong mẫu hậu trách phạt."

Thái hậu khoát tay áo, nói: "Thôi, ngươi quản lý sự vụ lục cung, nhiều rườm rà khó tránh khỏi có chỗ không chu toàn. Có điều ai gia không hy vọng lại có chuyện như vậy phát sinh."

" Vâng, nô tì chắc chắn xử lý tốt việc này, quyết không làm cho mẫu hậu thất vọng."

"Ân, các ngươi lui đi! Ai gia mệt mỏi."
Mọi người theo lời đứng dậy cáo lui rời đi.

---------------------------

"Thật nhàm chán nha, suốt ngày đứng ở nơi này làm sao cũng không thể đi đâu, quả thực nhàm chán quá." Điền Nhụy lặp lại đùa nghịch vòng ngọc trên cổ tay, thầm nói.

"Chủ tử, ngài liền nhẫn nại vài ngày nữa đi. Chúng ta hiện tại là ở trong hoàng cung, Hoàng thượng còn chưa có truyền ngài thị tẩm. Trước lúc này chúng ta vẫn là an an phận phận đứng ở Lạc Nguyệt hiên cho thỏa đáng, để tránh gặp phải phiền toái không cần thiết." Ngọc Nhi khuyên nhủ.

"Dục ca ca, ngươi như thế nào còn chưa triệu Nhụy nhi thị tẩm a. Nhụy nhi cả ngày đứng ở Lạc Nguyệt hiên, cả người sắp mốc meo ..." Điền Nhụy đối với Ngọc Nhi khuyên giải an ủi làm như không nghe thấy, tiếp tục nhàm chán than vãn.

"Ngọc Nhi ngươi đi ra ngoài bên ngoài hầu, đổi tỷ tỷ ngươi vào đi." Chợt nghe Điền Nhụy nói.

Ngọc Nhi đối với việc này tuy có nghi hoặc, cũng không thể không lùi ra, thay đổi Bích Nhi tiến vào.

"Chủ tử, ngài làm cho nô tỳ tiến đến, nhưng là có chuyện gì dặn dò?" Bích Nhi hiếu kỳ nói.

"Bích Nhi, ngươi nói Dục ca ca hiện tại đang làm gì? Nếu là bản cung vụng trộm đi gặp Dục ca ca hắn có thể hay không thực vui vẻ?" Điền Nhụy tựa hồ như đối với ý tưởng về hành động kia của mình cảm thấy thực hưng phấn.

"A, chủ tử ngài là đang nói đùa đi? Ngài sẽ không thật sự tính chuồn êm đi ra ngoài tìm Hoàng thượng đi?"

"Ngươi cảm thấy bản cung như bộ dáng là đang nói đùa sao? Mau, theo bản cung đang từ cửa sau đi ra ngoài, đỡ phải bị Ngọc Nhi thấy lại muốn ngăn trở ." Điền Nhụy mặt lộ vẻ không kiên nhẫn nói.

"Nga, được rồi...." Bích Nhi bất đắc dĩ, đành phải ủ rũ cúi đầu đi theo sau Điền Nhụy. Hai người thừa dịp nhóm cung nhân canh giữ ở ngoài điện chưa chuẩn bị liền lén lút chuồn đi ra ngoài.

"Bích Nhi, ngươi nói chúng ta nên đi đâu tìm Dục ca ca đây, cũng không biết Dục ca ca lúc này ở đâu?"

"Y theo nô tỳ xem, hiện tại canh giờ này, Hoàng thượng vừa hạ triều, hẳn là ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương!"

"Ân, một khi đã như vậy, vậy chúng ta liền đến Ngự thư phòng đi tìm Dục ca ca đi." Điền Nhụy cao hứng nói.

"Chủ tử, này không tốt lắm đâu! Ngự thư phòng là nơi trọng điểm của triều chính, hậu cung phi tần không có Hoàng thượng truyền đòi, là không cho phép đặt chân đến Ngự thư phòng. Nếu là bị phát hiện, chủ tớ hai người chúng ta liền xong rồi...." Bích Nhi có điều cố kỵ nói.

"Chúng ta không cho người khác phát hiện không phải là được sao!"

"Nhị hoàng tử ngài chạy chậm một chút, đợi chúng nô tỳ... "

Chợt nghe phía trước truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng kêu gọi. Điền Nhụy mặt hiện tò mò, đang muốn tiến lên nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, liền bị một đứa nhỏ xông tới đụng phải trở tay không kịp. Nhất thời không ổn định thân mình, nàng liền té ngã trên đất.

"Ai da, đau chết ta..." Điền Nhụy vừa giãy dụa đứng lên vừa than.

"Chủ tử, ngài không có việc gì đi? Thế nào rồi?" Bích Nhi tiến lên nâng dậy Điền Nhụy, vẻ mặt lo lắng nói.

"Người nào không có mắt, dám đánh ngã bản cung, hôm nay không thể không lột da hắn!" Điền Nhụy vỗ vỗ đất trên tà váy, giọng căm hận nói.

Nhị hoàng tử không nghĩ tới chính mình lại đụng ngã người khác nên còn đang ngây ngốc đâu. Chợt nghe Điền Nhụy nói vậy, sợ tới mức liên tục lui về phía sau, dù biết điều thông minh thế nào, chung quy vẫn là đứa nhỏ.

" Được rồi, nguyên lai chính là ngươi đem bản cung đụng ngã.... Thế nhưng còn muốn chạy, xem bản cung như thế nào thu thập ngươi!" Điền Nhụy đem Nhị hoàng tử một phen túm trở về, nổi giận đùng đùng nói.

"Oa~ ô~ ta không phải cố ý...." Nhìn Điền Nhụy kia gương mặt hung thần ác sát, Nhị hoàng tử nhất thời bị dọa đến khóc lên.

"Bản cung còn chưa làm gì ngươi, đã bắt đầu gào khóc? Một hồi sẽ cho ngươi khóc." Nói xong liền nâng tay tính giáo huấn Nhị hoàng tử.

"Dừng tay!" ĐámThường Phúc cùng Thị Họa đang ở chung quanh tìm kiếm Nhị hoàng tử cùng Bạch Tuyết, chợt thấy cảnh tượng trước mặt này, đều là cả kinh, chợt giương giọng hô.

Nghe được phía sau truyền đến tiếng hét phẫn nộ, Điền Nhụy giơ cao tay dừng ở không trung, xoay người nhìn lại. Hướng nàng hô to gọi nhỏ đúng là vài cái cung nhân mặc phục sức cung nữ thái giám. Điền Nhụy luôn luôn tâm cao khí ngạo làm sao chịu được loại này vũ nhục, lúc này căm tức nói: "Cẩu nô tài, các ngươi mắt cẩu đui mù, bản cung là theo tứ phẩm sung nghi Hoàng thượng thân phong, dám đối với bản cung nói năng lỗ mãng. Còn không mau quỳ xuống hướng bản cung dập đầu nhận sai!"

Thị Họa cùng Thị Kì mấy người quỳ gối hành lễ, Thường Phúc hơi hơi gật gật đầu, nói: "Xin Điền sung nghi buông Nhị hoàng tử ra, nếu là vô ý làm bị thương Nhị hoàng tử, Hoàng thượng cùng Thái hậu nương nương truy cứu tới, thì không phải là Tạp gia có thể gánh được!"

"Nhị hoàng tử? Nhị hoàng tử trong miệng ngươi là chỉ nhóc con không có mắt này?"

Thị Họa nằm ở bên tai Thị Kì một trận thì thầm, liền thấy Thị Kì hướng đường cũ chạy trở về.

"Nhị hoàng tử là hoàng tôn thiên gia, thân phận quý trọng, mong Điền sung nghi nói năng cẩn thận." Thường Phúc ngữ khí bất mãn nói.

"Hừ, cẩu nô tài đang chết, thấy bản cung không hành lễ bản cung còn chưa kịp cùng ngươi tính toán đâu. Thế nhưng còn dám giáo huấn đến bản cung, thật là lớn...." Lá gan!

Hai chữ cuối cùng còn chưa nói xong, liền bị Cố Vân Yên vừa tới lạnh giọng ngắt lời: "Thả hoàng nhi của bản cung ra!"

Điền Nhụy nghe tiếng nhìn lại, một nữ tử thân mặc hoa phục được một đoàn cung nữ thái giám vây quanh đi đến. Phía trước nữ tử lúc này tuy là mập, khuôn mặt tư sắc lại không chút nào thua kém chính mình.

Điền Nhụy lúc này nhướng mày nói: "Ngươi là người nào? Bản cung chính là theo tứ phẩm sung nghi hoàng thượng hạ chỉ sắc phong!" Ngữ khí thật là ngạo mạn.

Cố Vân Yên vẫn chưa đáp lời, chính là nhìn thoáng qua Thị Thư đang đỡ nàng. Thị Thư gật đầu, chợt một cái phi thân, liền đem Nhị hoàng tử từ trong tay Điền Nhụy bế trở về.

Điền Nhụy chỉ cảm thấy hoa mắt, nguyên bản đứa nhỏ túm trong tay liền đã đến đối diện, giật mình ngây ngô nhìn chính mình tay trống không.

"Theo tứ phẩm sung nghi? Chủ tử nhà ta chính là Dục phi nương nương được Hoàng thượng sủng ái nhất!" Thị Thư nhìn nước mắt trên mặt Nhị hoàng tử, khó chịu nói.

"Ngươi.. Ngươi.. Nghe tiếng không bằng gặp mặt, nguyên lai Dục phi nương nương người người khen ngợi cũng chỉ là cái ỷ thế hiếp người, liền ngay cả kẻ hầu bên cạnh ngươi cũng giống nhau, quả nhiên là có chủ tử nào sẽ có nô tài dạng đó." Điền Nhụy thấy được Cố Vân Yên đối với câu hỏi của nàng không đáng để ý tới, bỏ qua không đem nàng để vào mắt, nhất thời tức tối. Sau đó nhìn thoáng qua Thường Phúc, chợt lại đem tầm mắt chuyển qua trên người Cố Vân Yên, trào phúng nói.

Cố Vân Yên đau lòng giúp Nhị hoàng tử lau nước mắt, ôn nhu nhỏ nhẹ trấn an nói: "Hạo Nhi không khóc! Có mẫu phi ở đây, đừng sợ, ngoan."

Đợi đến khi Nhị hoàng tử ngừng khóc, Cố Vân Yên mới chậm rãi nhìn về phía Điền Nhụy, từ từ nói: "Ngươi vừa rồi nói gì, bản cung không có nghe, ngươi lặp lại lần nữa."

Điền Nhụy há miệng tính nói lại một lần, ống tay áo lại bị người đúng lúc kéo kéo. Nhìn lại, liền thấy được Bích Nhi vẻ mặt lo lắng hướng nàng lắc đầu, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Chủ tử, ngài hiện tại không thể trực tiếp cùng Dục phi nương nương cứng đối cứng, nếu không thua thiệt chỉ có chúng ta. Ngài nghe nô tỳ một câu khuyên, ở lại trên núi không lo không có củi đốt!"

Điền Nhụy do dự một lát, cảm thấy Bích Nhi trong lời nói không phải không có lý.

"Hừ, đại nhân không chấp tiểu nhân, hôm nay xem như các ngươi gặp may. Bản cung sẽ không cùng các ngươi so đo ." Nói xong liền muốn cùng Bích Nhi xoay người rời đi.

"Đứng lại! Bản cung cho phép ngươi lui xuống sao?" Cố Vân Yên đạm thanh nói.

Điền Nhụy tuy không cam lòng, cũng đành lưu lại ở tại chỗ, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, trừng mắt Cố Vân Yên.

"Ngươi vừa mới nói bản cung ỷ thế hiếp người, còn nói có chủ tử nào sẽ có nô tài dạng đó. Đã vậy nói rõ ràng cho bản cung, nếu không đừng mơ rời đi." Cố Vân Yên ngữ khí kiên định nói.

"Nói thì nói, thái giám trong cung ngươi thấy bản cung không hành lễ, chẳng lẽ Dục phi nương nương chính là dạy nô tài như vậy?" Điền Nhụy chỉ vào Thường Phúc nói.

Cố Vân Yên 'A' cười nhẹ một tiếng, mặt mang nghiền ngẫm nói: "Quả nhiên là buồn cười, Thường Phúc là thái giám lãnh sự Trường Xuân cung của bản cung. Chức hàm này là chính tam phẩm công công, mà ngươi bất quá là theo tứ phẩm sung nghi, hắn vì sao phải hướng ngươi quỳ xuống hành lễ?" Bỗng nhiên đang nói lại chuyển: "Ngược lại là ngươi, chỉ là một cái theo tứ phẩm sung nghi, từ lúc ban đầu đến bây giờ, vẫn chưa hướng bản cung hành lễ, lại đối bản cung cùng Nhị hoàng tử ngôn ngữ vô lễ, có nhiều mạo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net