Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh

Tiêu Dục bước nhanh vào thiên điện, lúc này liền hướng giường mà đi. Bà đỡ vội vàng ôm hài tử vừa rửa sạch quỳ xuống, vui vẻ ra mặt nói: "Nô tỳ chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Dục phi nương nương sinh hạ là một tiểu hoàng tử!"

"Tiểu hoàng tử.... Hảo! Hoàng tử tốt nhất! Mau, cho trẫm ôm một cái tiểu Tứ nhi.... Dục phi nương nương có gì không ổn không?" Tiêu Dục mừng rỡ như điên tiếp nhận Tứ hoàng tử, sau lại hỏi đến tình trạng của Cố Vân Yên.

Hậu cung mọi người theo sau vừa tới, khi nghe đến Tiêu Dục cùng bà đỡ đối thoại, bước chân không tự giác sững sờ ở tại chỗ, thần sắc tim đập mạnh và loạn nhịp.

"Hồi bẩm Hoàng thượng lớn nhỏ bình an! Lớn nhỏ bình an.... Hoàng thượng có thể yên tâm." Bà đỡ vội vàng cười nói.

"Nô tì/tần thiếp chúc mừng Hoàng thượng, mừng đón Tứ hoàng tử!" Hoàng hậu gắt gao nắm bắt tú khăn trong tay, giây lát, mặt mày hớn hở dẫn chúng phi tần tiến lên quỳ gối chúc mừng.

"Tử Đồng mau đến xem xem, tiểu Tứ Nhi bộ dạng có giống trẫm?" Tiêu Dục nhìn thoáng Hoàng hậu đứng đầu, vui mừng không tự kìm hãm được nói.

Hoàng hậu theo lời tiến lên, hơi hơi nghiêng đánh giá Tứ hoàng tử trong chốc lát, tiện đà lại cười nói: "Ân! Bộ dáng nhìn thật là cùng Hoàng thượng cực kỳ tương tự."

Hài tử mới sinh, ánh mắt cũng chưa mở, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, sao có thể nhìn ra được giống ai.... Hoàng hậu chế giễu trong lòng.

Nghe vậy, một loại tình cảm tự hào sinh sôi trong lòng Tiêu Dục!

"Người tới, lập tức đi Vĩnh Ninh cung hướng Thái hậu báo tin vui!" Tiêu Dục vui mừng phân phó.

Hoàng hậu nhìn nhìn sa lậu (đồ vật đo thời gian ở cổ đại) trên tường, thấy qua nửa khắc nữa đó là giờ tý liền muốn khuyên Tiêu Dục hôm nay đêm đã khuya, sáng mai lại hướng Thái hậu báo tin vui cũng không muộn. Nhưng mà, nàng vừa muốn khuyên can, tiểu thái giám cũng đã ra khỏi thiên điện, Hoàng hậu há miệng thở dốc lại chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.

"Bên này Dục phi đã bình yên sinh sản, mọi người cũng không cần ở tại đây. Tử Đồng dẫn các nàng đến thiên điện bên trái đi đợi Mạnh tiệp dư sinh sản đi, để tránh nhiễu Dục phi nghỉ ngơi." Chợt nghe Tiêu Dục nói.

Trong một lát, Hoàng hậu khuôn mặt khẽ giật mình, rất nhanh liền cười nói: "Vâng, nô tì lĩnh mệnh! Vậy nô tì liền cùng bọn muội muội xin được cáo lui trước. Đợi đến khi Dục phi muội muội tỉnh lại, còn phiền Hoàng thượng thay nô tì dặn nàng hảo hảo nghỉ ngơi."

"Ân, tâm ý của Tử Đồng trẫm chắc chắn chuyển đạt thay! Mạnh tiệp dư bên kia còn là phiền Tử Đồng." Tiêu Dục hòa nhã nói.

Hoàng hậu gật đầu đáp ứng, sau đó dẫn mọi người hướng Tiêu Dục hành lễ cáo lui.

Tiêu Dục đuổi hết cung nhân bên trong đi xuống, ôm Tứ hoàng tử nhẹ nhàng đến bên Cố Vân Yên.

Tiêu Dục ngồi xuống cạnh giường, lẳng lặng nhìn ở Cố Vân Yên khuôn mặt hơi tái nhợt mà ngủ say, đáy mắt đều là một mảnh ôn nhu.

"Yên nhi, ngươi lại thay trẫm sinh thêm một hoàng nhi, trẫm thật sự thực vui vẻ.... Xem! Đây là tiểu Tứ nhi của Yên nhi cùng trẫm, cực giống chúng ta." Tiêu Dục đưa tay giúp Cố Vân Yên vén tóc mái trên trán, nhẹ giọng nỉ non nói: "Yên nhi hảo hảo nghỉ ngơi đi, trẫm ở chỗ này cùng ngươi...."

Thiên điện bên kia

Hậu cung mọi người đều uể oải ngồi trong điện, Hoàng hậu nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói: "Đều tập trung tinh thần đến cho bản cung, nếu là thật sự chịu không được liền hướng bản cung bẩm báo, cho phép các ngươi hồi cung nghỉ ngơi, đỡ phải ở chỗ này làm cho người ta nhìn phiền lòng."

Nghe vậy, mọi người nhất thời ngồi nghiêm chỉnh, cuối cùng cảm giác buồn ngủ kia cũng bị lời nói không hờn giận của Hoàng hậu đánh đến bóng dáng biệt tăm.

"Hoàng hậu nương nương chớ phiền lòng, nương nương ngài thân là chính cung Hoàng hậu, vẫn chờ, bọn tỷ muội sao lại dám hồi cung nghỉ ngơi trước? Tất nhiên là muốn cùng nương nương ngài cùng chờ Tiệp dư nương nương sinh sản." Lâm sung dung trấn an nói.

Nghe được Lâm sung dung nói lời ấy, mọi người cuống quít gật đầu phụ họa.

Nếu nói trong điện này còn có ai so với Hoàng hậu tức giận hơn, chính là Nghiên tiệp dư. Nghiên tiệp dư đối với Cố Vân Yên bất mãn xuất xứ từ ghen tị Tiêu Dục sủng ái Cố Vân Yên. Lại một ngày đêm mệt mỏi đã muốn thống hận đến một mức độ, nay Cố Vân Yên lại thêm nhi tử, Nghiên tiệp dư oán hận lại có tăng không giảm.

Nghiên tiệp dư chỉ có cắn chặt răng mới có thể áp chế hận ý mãnh liệt trong lòng, yên tĩnh ngồi trong điện tiếp tục chờ

Sau khi chờ đợi thật lâu, Mạnh Nguyệt rốt cục ở giờ sửu một khắc sinh hạ một gã tiểu công chúa, mà đám người Hoàng hậu đã sớm buồn ngủ đến không chịu nổi, vừa được tin chính xác nhất thời như được đại xá. Dày vò nửa ngày cuối cùng là giải thoát rồi, mọi người sau khi nói vài lời chúc mừng, lập tức tan đi, đều tự hồi cung nghỉ ngơi.

Vĩnh Ninh cung
"Hôm qua được tin vui đã là đêm khuya, ai gia còn chưa có kịp đem ban thưởng đưa đi cho Dục phi. Một hồi dùng đồ ăn sáng xong, ngươi liền tự mình đi một chuyến đến Trường Xuân cung đi, thay ai gia hảo hảo nhìn một cái tiểu ngoan tôn của ai gia!" Thái hậu vẻ mặt vui mừng nói.

" Vâng, nô tỳ chắc chắn xem Tứ hoàng tử thật cẩn thận, trở về miêu tả cho chủ tử nghe!" Từ ma ma cười nói.

"A Tinh nha, đứa nhỏ kia quả thật là cái có phúc khí! Cùng ngã sấp xuống, Mạnh tiệp dư thiếu chút nữa đã đánh mất mệnh, kết quả là ngàn hạnh vạn khổ sinh hạ một tiểu công chúa. Mà Dục phi lại bình yên vô sự cho ai gia thêm một ngoan tôn béo tròn. Tuy nói hai tôn nhi sinh ra thời gian trước sau cách xa nhau không đến hai cái canh giờ, nhưng một cái là vào tết đoan ngọ ngày năm tháng năm sinh ra , một cái là ngày sáu tháng năm sinh ra. Ngày năm và ngày sáu này chênh lệch cũng lớn..."

"Chủ tử nói rấy đúng! Mạnh tiệp dư..." Phúc khí quá mỏng, bốn chữ sau Từ ma ma chung quy là cũng không nói đi ra.

Thái hậu bất đắc dĩ lắc đầu. Thở dài: "Đây đều là mệnh nha.... Đi thôi!"

Trường Xuân cung

Sáng sớm, Cố Vân Yên từ từ tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt. Thị Thư hầu một bên thấy thế, lúc này vui vẻ nói: "Chủ tử, ngài tỉnh rồi!"

Cố Vân Yên nhìn quanh liếc mắt một cái, nghi hoặc nói: "Bản cung hôm qua không phải ở thiên điện trong Tử Thần điện sao? Khi nào đã trở về Trường Xuân cung?"

"Chủ tử, ngài tối hôm qua sinh hạ Tứ hoàng tử xong, mệt nhọc quá độ liền mê man. Là Hoàng thượng tự mình đem ngài đưa về đến đây. Hoàng thượng còn ở nơi này đợi bên cạnh ngài đâu. Đến hừng đông vẫn là Lưu tổng quản thúc dục mấy lần, Hoàng thượng mới đi vào triều đấy, Hoàng thượng...."

Thị Thư lải nhải nói, lại bị Cố Vân Yên thấp giọng ngắt lời nói: "Tứ hoàng tử? Ngươi là nói bản cung hôm qua đã sinh hạ hoàng nhi?" Nâng tay vuốt ve bụng nguyên bản nhô cao, lúc này cũng đã bằng phẳng xuống.

"Vâng! Nhũ mẫu Tứ hoàng tử ôm đi xuống đút sữa, lập tức sẽ ôm trở về, chủ tử rất nhanh liền có thể nhìn thấy Tứ hoàng tử!" Thị Thư liên tục gật đầu cười nói.

Tiêu Dục hạ triều, Lưu Đức Phúc liền đợi ở Khải Nguyên điện, chờ hướng Tiêu Dục phục mệnh.

Tiêu Dục thoáng liếc mắt nhìn Lưu Đức Phúc một cái, nói: "Trẫm hôm qua phân phó, đã làm thỏa đáng ?"

"Hồi bẩm chủ tử, nô tài vâng theo ngài phân phó, truy xét chuyện xà nhà Tử thần điện. Căn cứ manh mối trước mắt ra kết luận là: Thần điện đại điện xà có chút đã lâu, mà quản sự thái giám Tử Thần điện Tiểu Hạo Tử lơ là nhiệm vụ, vẫn chưa đem việc này đăng báo, cho nên nhóm cung nhân không có đúng lúc đem xà mục thay, cho nên mới xuất hiện chuyện ngòai ý muốn ôm qua?"

"Ngoài ý muốn? Thế gian lại có ngoài ý muốn trùng hợp như vậy? Xà mục lúc nào không gãy, cố tình ở yến tiệc đoan ngọ gãy, lại vừa đúng nện vị trí người mang thai là Dục phi... quản sự thái giám Tử Thần điện hiện tại ở đâu?" Tiêu Dục cười nhạt nói.

"Tiểu Hạo Tử đã sợ tội tự sát, theo thái giám tâm phúc của hắn nói. Tiểu Hạo Tử biết hắn quản hạt Tử Thần điện bị rơi xà mục làm cho hai vị nương nương bị thương sinh non, liền thấp thỏm lo âu, lo lắng mình sẽ bị đưa đi Thận Hình tư nhận hết tra tấn mà chết. Cho nên nhất thời luẩn quẩn trong lòng liền liều lĩnh. Nô tài đã sai người đem thi thể vớt đi lên...."

Tiêu Dục khóe miệng mang ý cười lạnh lẽo, ngắt lời nói: "Lưu Đức Phúc ngươi đi theo bên người trẫm nhiều năm như vậy, cái dạng án gì chưa thấy qua. Ngươi cư nhiên cùng trẫm nói đây là ngoài ý muốn? Chính ngươi tin tưởng sao?"

Lưu Đức Phúc mặt hiện khủng hoảng, quỳ xuống nói: "Vâng, nô tài biết tội! Cầu chủ tử tha thứ."

"Tra! Tra ra manh mối cho trẫm! Nếu không đừng trách trẫm không niệm tình cảm chủ tớ nhiều năm." Lời còn chưa dứt, Tiêu Dục đã lên loan giá.

"Bãi giá Trường Xuân cung!" Lưu Đức Phúc lập tức từ dưới đất bò dậy, ổn định khủng hoảng đi theo.

Trường Xuân cung

"Chủ tử, người xem xem đây là Tứ hoàng tử tối hôm qua ngài vừa sinh hạ!" Thị Thư tiếp nhận Tứ hoàng tử trong tay nhũ mẫu, ôm đến trước mặt Cố Vân Yên cười nói.

"Để bản cung ôm một cái đi! Một chút là tốt rồi." Cố Vân Yên ánh mắt nhu hòa đánh giá khuôn mặt Tứ hoàng tử, nhịn không được nói.

"Chủ tử ngài hiện tại thân thể còn rất suy yếu, cho nên chỉ có thể ôm một chút thôi đó." Thị thư lo lắng Cố Vân Yên không nỡ.

Cố Vân Yên gật đầu, lúc này liền từ tay Thị Thư đem Tứ hoàng tử ôm lấy.

"Mẫu phi~ ngài tỉnh rồi!" Nhị hoàng tử nắm tay Thị Họa đi vào nội thất, thấy được Cố Vân Yên đã tỉnh lại lúc này chạy vội đến.

"Hạo Nhi mau tới, xem, đây là đệ đệ!" Cố Vân Yên mềm nhẹ kêu.

"Đệ đệ? Đây là đệ đệ mẫu phi sinh cho nhi thần sao? Như thế nào xấu như vậy...." Nhị hoàng tử theo lời tiến lên, thấy hài tử trong lòng Cố Vân Yên nhắm hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, làn da cũng không giống mình trắng nõn như vậy, nhất thời nhíu mày nói.

Thị Thư cùng Thị Họa mấy người nghe được Nhị hoàng tử hồn nhiên nói, đều là buồn cười.

"Đệ đệ không xấu, đệ đệ như vậy chính là tạm thời. Qua mấy ngày nữa, sẽ giống Hạo Nhi trắng nõn, mập mạp khỏe khoắn khiến người ta yêu thích!" Cố Vân Yên xoa xoa đầu Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử nhìn lại đệ đệ trước mặt, vẫn là có chút tin tưởng lắm nói: "Mẫu phi nói là thật vậy chăng? Đệ đệ thật sự sẽ đẹp như nhi thần sao?"

"Ừ! Hạo Nhi lúc mới sinh ra cũng giống đệ đệ hiện tại a, nhưng là hiện tại Hạo Nhi không phải đã trở nên thực anh tuấn sao? Cho nên Hạo Nhi không thể nói đệ đệ xấu, bằng không về sau đệ đệ sẽ không để ý tới Hạo Nhi." Cố Vân Yên ôn nhu nói.

"Được! Hạo Nhi về sau không nói đệ đệ xấu, đệ đệ không xấu, đệ đệ cùng Hạo Nhi đẹp giống nhau. Về sau ai cũng không được nói đệ đệ bộ dạng xấu, Hạo Nhi sẽ bảo vệ tốt đệ đệ không cho người khác khi dễ hắn." Nhị hoàng tử nghe Cố Vân Yên giải thích, gật đầu cam đoan nói.

"Hoàng thượng giá lâm!" Giọng Lưu Đức Phúc vang lên.

"Nô tỳ/nô tài tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!" Thường Phúc cùng đám Thị Thư quỳ xuống hành lễ.

Tiêu Dục bàn tay to vung lên, đề chân liền hướng giường mà đi.

"Yên nhi tỉnh, như thế nào không ngủ thêm một lát?" Tiêu Dục đau lòng nói.

"Phụ hoàng, mẫu phi đang cùng Hạo Nhi nhìn đệ đệ đây. Xem, đệ đệ thật đẹp!" Nhị hoàng tử khẩn cấp hướng Tiêu Dục khoe.

"Hài tử ngốc, phụ hoàng tối hôm qua đã thấy qua đệ đệ, tất nhiên biết đệ đệ nhìn ra sao." Cố Vân Yên lắc đầu bật cười.

Tiêu Dục đem Nhị hoàng tử bế đứng lên, rồi ngồi xuống vị trí trước đó của Nhị hoàng tử, nói: "Hạo Nhi thực sự có mắt nhìn, đệ đệ có phải phải bộ dạng rất giống phụ hoàng hay không, cùng phụ hoàng đẹp giống nhau?"

"Đúng! Đệ đệ cùng phụ hoàng đẹp giống nhau ... Hạo Nhi cũng đẹp!" Cái đầu nhỏ của Nhị hoàng tử giống con gà con mổ thóc, sau lại không quên đem chính mình cũng thêm vào.

Tiếp theo hai phụ tử lại vây quanh đề tài Tứ hoàng tử này khoái trá tiến hành trao đổi. Một hồi lâu, Tiêu Dục mới buông Nhị hoàng tử ra, nói: "Hạo Nhi tới trước viện chơi đi. Một hồi phụ hoàng sẽ đi qua cùng ngươi chơi, được không?"

Nhị hoàng tử vui vẻ nhận lời, sau nhấc cẳng chân vui sướng chạy đi ra ngoài.

"Yên nhi, vất vả ngươi! Lại vì trẫm, vì hoàng thất sinh hạ thêm một hoàng tử." Tiêu Dục tự đáy lòng nói.

Cố Vân Yên ôn nhu cười, nói: "Tài cán vì Hoàng thượng, vì hoàng thất khai chi tán diệp, kéo dài con nối dòng là nô tì có phúc, Hoàng thượng làm sao cần nói cảm ơn."

"Trẫm biết tâm ý của Yên nhi đối với trẫm, cam nguyện vì trẫm làm bất cứ chuyện gì. Khanh cứ như vậy trẫm cảm thấy thật xúc động!" Tiêu Dục ánh mắt lưu luyến dừng ở Cố Vân Yên: "Yên nhi như vậy đối đãi với trẫm, trẫm cũng không nguyện ủy khuất Yên nhi. Trẫm đã nghĩ, sáng mai liền hạ chỉ sắc phong ngươi làm chính nhị phẩm Thục phi."

"Hoàng thượng......" Cố Vân Yên mắt lộ ra kinh ngạc, giây lát, sắc mặt vui mừng nhìn Tiêu Dục.

Phải biết rằng nàng tấn chức lên từ nhị phẩm thứ phi đến nay còn chưa tròn 1 năm. Nếu lập tức lại sắc phong chính nhị phẩm Thục phi , điều này làm cho nàng như thế nào có thể không vui a. Đây chính là Thục phi trong tứ chính phi nha, là phi vị bao nhiêu nữ nhân tha thiết ước mơ, dù là sinh hạ hoàng tự cũng chưa chắc có thể ngồi lên.

Nhìn Đức phi liền biết, nàng không chỉ là lão nhân theo Tiêu Dục khi còn là Vương gia, còn sinh dục đại hoàng tử, nhịn nhiều như vậy năm cũng chỉ leo đến vị trí Đức phi trong chính tứ phi. Có thể nghĩ để ngồi trên vị trí này là có bao nhiêu gian nan.

" Được rồi, Yên nhi không cần nhiều lời, chỉ cần tạ ơn là được."

"Nô tì tạ chủ long ân!" Cố Vân Yên cụp mắt tạ ơn.

"Yên nhi nghỉ cho khỏe đi! Trẫm đi Phượng Nghi cung, cùng Hoàng hậu thương nghị một chút chuyện sắc phong ngươi lên Thục phi." Đợi Cố Vân Yên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Tiêu Dục liền mang theo đám Lưu Đức Phúc tới Phượng Nghi cung.

Phượng Nghi cung

Tiêu Dục đột nhiên đến làm cho Hoàng hậu có chút ngoài ý muốn: "Hoàng thượng hôm nay như thế nào rảnh rỗi lại đây thăm nô tì."

"Tử Đồng là thê tử của trẫm, trẫm lại đây thăm Tử Đồng không phải đều là hiển nhiên sao?" Tiêu Dục hòa nhã nói.

Hoàng hậu thẹn thùng cụp mắt, nói: "Hoàng thượng mỗi khi đều là mùng một, mười lăm mới có thể đến trong cung nô tì. Hôm nay bỗng nhiên lại đây, nô tì chợt cảm thấy thụ sủng nhược kinh."

Tiêu Dục dắt tay Hoàng hậu ngồi xuống, mặt lộ vẻ áy náy nói: "Gần đây là trẫm sơ sót, vắng vẻ Tử Đồng, mong rằng Tử Đồng chớ nên trách trẫm mới tốt."

Hoàng hậu lắc đầu, săn sóc nói: "Nô tì biết Hoàng thượng gần đây chính sự bận rộn, thêm Dục phi muội muội cùng Mạnh muội muội lại người người mang thai, nhất thời không thể thoát thân mới có thể như thế. Nô tì chỉ thầm nghĩ như thế nào có thể thay Hoàng thượng phân ưu, sao lại trách cứ Hoàng thượng được."

"Tử Đồng luôn luôn hiền lành rộng lượng, cũng không làm cho trẫm thất vọng...." Tiêu Dục cười tán dương, lại nói tiếp: "Nói đến Dục phi cùng Mạnh tiệp dư, hai người các nàng vì trẫm sinh hạ hoàng tử cùng công chúa, có công với hoàng thất, trẫm muốn tấn tấn phân vị cho các nàng. "

Nghe vậy, Hoàng hậu thân mình cứng đờ, thầm nghĩ: Thì ra là thế!

"Hoàng thượng nói đúng, hai vị muội muội đều có công, là nên tấn phong. Đặc biệt Mạnh muội muội xả thân cứu giúp Dục phi muội muội......" Hoàng hậu bỗng nhiên đang nói lại chuyển, nói tiếp:" Chỉ là, người bên ngoài tạm thời không đề cập tới, nhưng Đức phi cùng Trương phi hai vị muội muội làm bạn bên Hoàng thượng nhiều năm, dưới gối lại dưỡng dục hoàng tử công chúa, nay nếu là tấn chức phân vị của Dục phi muội muội. Vậy Dục phi muội muội sẽ đuổi tới trước Trương phi muội muội, cùng Đức phi muội muội cùng ngồi cùng ăn, cứ như vậy chỉ sợ không ổn...."

"Tử Đồng nói có lý, là trẫm sơ sót, nhất thời cao hứng liền không suy nghĩ chu toàn, may mắn Tử Đồng đúng lúc nhắc nhở trẫm, nếu không liền rét lạnh tâm Đức phi cùng Trương phi ."

Nghe được Tiêu Dục nói, Hoàng hậu âm thầm vui mừng, nghĩ đến chính mình thành công ngăn trở Cố Vân Yên tấn vị. Nhưng, lời Tiêu Dục nói kế tiếp lại làm cho Hoàng hậu ân hận. Hận không thể đem lời chính mình vừa mới nói hết thảy thu hồi lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net