Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh

"Hôm nay nghe lời Tử Đồng xong, trẫm mới nhớ tới đại phong lục cung đã là chuyện nhiều năm trước. Cũng là sơ đăng đại điển trẫm cho chúng phi tần ân điển, cách hiện tại đã qua sáu năm. Sao trẫm sao lại không cho hậu cung phi tần một lần ân điển, như vậy cũng có thể miễn cho Tử Đồng băn khoăn như vừa rồi, lại làm cho Dục phi cùng Mạnh tiệp dư hai người cảm thấy an ủi, thật có thể nói là là nhất cử lưỡng tiện nha...." Tiêu Dục sung sướng nói.

Có như vậy trong nháy mắt, Hoàng hậu trong con ngươi toát ra nồng đậm ai oán cùng hối hận, mặc dù rũ mắt vẫn che giấu không được, chỉ đắm chìm ở trong ý nghĩ của mình, không lưu ý Tiêu Dục.

Hoàng hậu ngọc thủ dưới tay áo không khỏi gắt gao nắm chặt. Mặc dù móng tay được tu bổ cực kỳ bằng phẳng, nhưng dùng sức quá mạnh vẫn là bấm vào trong thịt, thẳng đến lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, Hoàng hậu dần dần khôi phục lý trí.

"Hoàng thượng lại cùng nô tì nghĩ đến giống nhau. Nô tì vốn cũng muốn hướng Hoàng thượng đề nghị như vậy." Hoàng hậu hơi hơi ngẩng đầu, đối với Tiêu Dục nói.

Nếu đã không thể vãn hồi, bản cung liền cho các ngươi được lợi một hồi thì như thế nào? Còn nhiều thời gian, bản cung muốn nhìn các ngươi có thể nháo ra cái gì sự gì, hừ!

"Tử Đồng cùng trẫm thật sự là thần giao cách cảm, làm việc cũng có thể nghĩ đến giống nhau!" Tiêu Dục nắm tay Hoàng hậu để vào lòng bàn tay nói.

Hoàng hậu gật đầu cười yếu ớt, tiện đà hỏi: "Vậy không biết Hoàng thượng chuẩn bị đại phong lục cung như thế nào?"

"Cũng là đại phong lục cung, liền mỗi phi tần tấn chức một cấp đi, như thế coi như là hậu cung mọi người cùng vui vẻ."

"Như thế rất tốt! Có điều làm nô tì khó hiểu là, Dục phi muội muội cùng Trương phi muội muội nay đều là từ nhị phẩm thứ phi, tấn một cấp, liền đều là tứ chính phi chính nhị phẩm. Vậy liền là Hiền, Đức, Thục, Huệ tứ phi, không biết Hoàng thượng cho nhị vị muội muội phong hào nào?"

"Dục phi hành vi cử chỉ đoan trang rộng lượng, làm người ôn hòa thiện lương, liền trao tặng phong hào Thục phi đi. Trương phi kính cẩn hiền lành, liền trực tiếp phong làm Huệ phi? Tử Đồng ý như thế nào?"

"Đối với Hoàng thượng an bài nô tì cũng không dị nghị...." Ngươi tâm ý đã quyết, mặc dù nô tì phản đối cũng không được, không phải sao? Một khi đã như vậy cần gì phải hỏi nhiều... Đây mới là lời Hoàng hậu chân chính muốn nói.

"Hảo! Vậy chuyện đại phong lục cung trẫm liền giao cho Tử Đồng. Tử Đồng nghĩ xong danh sách tấn chức rồi trình lên trẫm xem qua là được." Tiêu Dục vỗ vỗ mu bàn tay Hoàng hậu nói.

"Vâng, nô tì tuân chỉ, nô tì chắc chắn mau chóng đem việc này hoàn thành. Hoàng thượng không cần lo lắng." Hoàng hậu gật đầu nhận lời.

"Như thế làm phiền Tử Đồng! Vậy trẫm liền về Thừa Càn cung xử lý chính sự...." Chợt nghe Tiêu Dục nói.

Hoàng hậu ngây người, nói lời dịu dàng ngăn cản: "Đã sắp đến lúc dùng bữa tối, không bằng Hoàng thượng liền ở lại Phượng Nghi cung dùng bữa đi?"

"Không được, trẫm mới vừa rồi vội vã lại đây cùng Tử Đồng thương nghị việc này, còn có nhiều tấu chương chưa phê duyệt xong. Trẫm ngày khác lại đến Phượng Nghi cung bồi Tử Đồng dùng bữa, như thế nào?" Tiêu Dục có chút xin lỗi nói.

"Hoàng thượng nếu có tấu chương muốn phê duyệt, vậy nô tì liền không lưu Hoàng thượng. Hoàng thượng có thể lấy quốc sự làm trọng, nô tì làm quốc mẫu Đại Chiêu, cũng vì con dân Đại Chiêu cảm thấy cao hứng." Hoàng hậu mặt giãn ra nói.

Tiêu Dục mắt lộ ra tán thưởng nói: "Tử Đồng có thể như vậy thông cảm trẫm, làm cho trẫm rất là vui mừng
" Nói xong liền xoay người rời đi.

Hai ngày sau, Mạnh Nguyệt trải qua ngàn nan gian khổ sinh hạ Đại Chiêu Tứ công chúa rốt cục tỉnh lại!

"Thanh nhi.. Thanh nhi...." Mạnh Nguyệt vô lực kêu.

Ở cửa nghe được động tĩnh, Thanh nhi lúc này bước nhanh chạy vội tiến vào. Thấy chủ từ sinh hạ Tứ công chúa xong liền vẫn hôn mê bất tỉnh đã tỉnh lại, nhất thời vui vẻ nói: "Chủ tử, ngài cuối cùng là tỉnh! Làm nô tỳ thật sợ hãi. Ngài không biết ngài đã hôn mê suốt hai ngày rồi. Ngài nếu nếu không tỉnh lại, nô tỳ có thể...." Thanh Nhi nói đến một nửa, liền nghẹn ngào nói không được nữa.

"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói bản cung đã hôn mê hai ngày. Vậy đứa nhỏ của bản cung? Đứa nhỏ có phải hay không.... Có phải không ổn hay không?" Mạnh Nguyệt theo bản năng đưa tay vuốt ve bụng, phát giác bụng nhô cao của mình lúc này dĩ nhiên sụp đi xuống, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch.

Thanh nhi vội vàng lắc đầu, trấn an nói: "Chủ tử yên tâm, tiểu chủ tử hết thảy mạnh khỏe, ngài không cần lo lắng. Biện tại ngay tại sương phòng, nô tỳ liền đi ôm lại đây cho ngài."

Mạnh Nguyệt vội vàng hỏi: "Đứa nhỏ sinh hạ rồi? Đó là hoàng tử hay là công chúa?"

Vốn đã đi phía trước được vài bước, Thanh nhi, chợt nghe Mạnh Nguyệt hỏi, nhất thời lại lui trở về, cung kính đáp: "Hồi bẩm chủ tử, chủ tử hôm kia sinh hạ là tiểu công chúa."

Nghe xong Thanh nhi đáp lời, nguyên bản ánh mắt chờ mong của Mạnh Nguyệt nháy mắt liền ảm đạm xuống, sắc mặt so với vừa rồi tựa hồ càng tái nhợt hơn chút.

Hồi lâu, bên môi lại xả ra một đạo ý cười miễn cưỡng, an ủi chính mình: "Tiểu công chúa.... Tiểu công chúa cũng tốt, trước nở hoa sau kết quả, bản cung ngày sau vẫn có thể sinh hạ hoàng tử!"

Thanh Nhi khi nghe đến câu nói kế tiếp của Mạnh Nguyệt, một bộ muốn nói lại thôi, tựa hồ muốn nói cái gì đó. Mạnh Nguyệt cũng đã nhận ra Thanh Nhi dị thường, nghi hoặc nói: "Thanh Nhi, ngươi làm sao vậy? Có phải có cái gì muốn nói với bản cung?"

"Chủ tử, ngài.... Ngài về sau...." Thanh Nhi chung quy là không đành lòng đem tin dữ là về sau Mạnh Nguyệt không bao giờ có thể mang thai nữa báo cho chủ tử nhà mình biết.

"Không có việc gì, nô tỳ trước đi đem tiểu công chúa ôm tới cho người xem!" Nói xong Thanh nhi liền chạy như trốn đi ra ngoài.

Sợ Mạnh Nguyệt lại truy vấn chuyện vừa mới rồi, Thanh Nhi luôn luôn tại bên ngoài loanh quanh hồi lâu, cho đến khi chính mình đã bình phục nỗi lòng, xác định sẽ không làm cho chủ tử nhìn ra dị thường, mới bế Tứ công chúa đi vào.

"Như thế nào đi lâu như vậy? Bản cung còn tưởng rằng xảy ra điều gì ngoài ý muốn." Mạnh Nguyệt bất mãn nói.

"Nhũ mẫu vừa cho Tứ công chúa bú, cho nên nô tỳ liền đợi một hồi, làm cho chủ tử đợi lâu." Thanh Nhi ở bên ngoài liền đã nghĩ tốt lý do. Mạnh Nguyệt nghe xong cũng là không có khả nghi.

Bởi vì Mạnh Nguyệt khó sinh thân mình suy yếu, Thanh Nhi liền không để cho Mạnh Nguyệt ôm Tứ công chúa, mà là trực tiếp đem Tứ công chúa đặt ở bên cạnh. Cứ như vậy, Mạnh Nguyệt chỉ cần hơi hơi nghiêng người, liền có thể chạm đến Tứ công chúa.

Thanh Nhi đứng ở một bên, nhìn Mạnh Nguyệt trìu mến vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tứ công chúa, không khỏi nhớ tới hiện thực tàn khốc là Mạnh Nguyệt không bao giờ có thể mang thai nữa, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó nói.

"Chủ tử, nô tỳ không rõ, ngài vì sao phải xả thân đi cứu Dục phi nương nương? Ngài không phải luôn luôn không thích nàng sao?" Thanh Nhi nhịn không được hỏi.

Mạnh Nguyệt phút chốc thay đổi sắc mặt, cảm xúc kích động nói: "Bản cung xả thân cứu giúp Dục phi? Đúng ha, nói vậy tất cả mọi người cho là như vậy đi.... Người bên ngoài cũng vậy thì thôi, bản cung cùng Cố Vân Yên ân oán thế nào, ngươi cũng nên biết một hai đi. Bản cung hận không thể để nàng chết, lại như thế nào ở trong lúc nàng nguy cấp xả thân cứu giúp? A...."

Thanh Nhi vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu nói: "Vậy chủ tử ngài...."

"Ngươi là muốn hỏi, bản cung nếu không nghĩ cứu nàng, lại vì sao sẽ có hành động như vậy? Bản cung cũng không nghĩ. Chính có kẻ bắt được thời cơ, thừa dịp hỗn loạn đem bản cung đẩy đi ra. Tuy rằng bản cung không biết phía sau màn độc thủ là ai, nhưng thực hiển nhiên đối phương là muốn mượn cơ hội này, đem ta cùng Cố Vân Yên cùng loại bỏ.... Bản cung không chết, người nọ hẳn là thực thất vọng đi!" Mạnh Nguyệt cười lạnh nói.

Chủ tử nếu là ngài biết được chính mình lại không thể mang thai, người liền sẽ không nói như vậy ...... Thanh Nhi thầm nghĩ.

"Bản cung hiện tại đã tỉnh lại, một hồi ngươi liền tìm cơ hội cùng hắn gặp đi, đem tin bản cung thoát hiểm báo cho hắn biết, để tránh hắn lo lắng... Còn có, thay bản cung chuyển cáo với hắn, lần này hành động thất bại, dĩ nhiên đả thảo kinh xà, tạm thời không nên vọng động, đợi ngày sau tìm cơ hội thích hợp động thủ lần nữa cũng không muộn."

Thanh Nhi cảm thấy tò mò, thốt ra: "Hành động mà chủ tử ngài nói là chỉ cái gì? Vì sao nô tỳ nghe không hiểu ngài đang nói cái gì?"

Mạnh Nguyệt sắc mặt không ngờ nói: "An an phận phận làm tốt bổn phận của ngươi là được, không nên biết đến thì không cần hỏi, bản cung cũng không muốn lặp lại lần hai. Lui ra đi."

Thanh Nhi tự biết nói lỡ, cuống quít hành lễ nói: "Vâng, nô tỳ ghi nhớ lời chủ tử dạy bảo, ngày sau nhất định sẽ không tái phạm! Nô tỳ cáo lui." Nói xong liền lui đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, Hoàng hậu đem danh sách phi tần hậu cung tấn chức giao cho Tiêu Dục xem qua. Tiêu Dục xem xong cũng không dị nghị gì. Chạng vạng, thánh chỉ đại phong lục cung của Tiêu Dục liền truyền xuống các cung, hậu cung mọi người nghe thấy đều mừng rỡ.

Phượng Nghi cung

"Biểu tỷ, Hoàng thượng như thế nào lại đột nhiên đề nghị đại phong lục cung?" Ngày xưa là Lâm sung dung, nay là Lâm Tiệp dư nghi hoặc nói.

"Hoàng thượng vì sao đại phong lục cung? Còn có thể vì sao, đơn giản vì muốn danh chính ngôn thuận sắc phong Cố Vân Yên, mà sẽ không khiến cho Thái hậu bất mãn cùng hậu cung mọi người chê trách." Hoàng hậu thần sắc cô đơn nói.

Hoàng hậu nói vừa dứt, Lâm Tiệp dư không khỏi mặt lộ vẻ kinh ngạc. Nàng tuy rằng biết Hoàng thượng sủng ái Cố Vân Yên, lại không nghĩ rằng đã đến loại trình độ này.

Lâm Tiệp dư nhận thấy được ánh mắt Hoàng hậu bao hàm ai oán cùng cô đơn, lúc này thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, trấn an nói: "Biểu tỷ cũng không cần quá mức lo lắng, Hoàng thượng bất quá là nhất thời bị Thục phi nương nương mê hoặc tâm thần, mới có thể như thế. Nhưng từ trước ân sủng của đế vương cũng không phải chỉ là phù dung sớm nở tối tàn sao, ngày vui ngắn chẳng tày gang."

"Nếu là dĩ vãng, bản cung còn có thể giống lời ngươi nói mà tự an ủi chính mình. Có điều lúc này, bản cung không thể không hoài nghi Hoàng thượng... Đối với Cố Vân Yên là động tâm!" Hoàng hậu ánh mắt lo lắng nói.

" Sao lại có thể? Trước khi Mộng Thuần vào cung phụ thân từng nói. Hoàng thượng là nam nhân lãnh tình lãnh tâm, trong lòng của hắn chỉ Đại Chiêu cùng vạn dân, không có tình yêu. Cho nên dặn Mộng Thuần nhất mực đừng đối với Hoàng thượng động tình. Đế vương như vậy sao có thể đối với nữ nhân động tâm? Này chỉ là biểu tỷ ngài suy đoán thôi, Mộng Thuần tin tưởng vững chắc sự thật đều không phải là như thế."

Nghe được Lâm Tiệp dư nói, Hoàng hậu sắc mặt hơi giãn ra, sau đó nói: "Chỉ mong như lời ngươi nói đi, bản cung làm sao lại nguyện ý suy đoán đó là đúng được."

Thấy được Hoàng hậu thần sắc hơi thả lỏng, Lâm Tiệp dư mỉm cười nói: "Còn nữa, biểu tỷ cùng Hoàng thượng là phu thê kết tóc, đã mười năm làm bạn ở chung. Ngài cùng Hoàng thượng tình cảm phu thê chục năm tất nhiên là bất đồng với người khác. Biểu tỷ làm sao phải buồn lo vô cớ!"

Hoàng hậu thở dài, nói: "Đúng vậy, mười năm. Bản cung gả cho Hoàng thượng làm thê tử, bất tri bất giác đã qua 10 năm. Bản cung còn nhớ rõ cảnh tượng đại hôn của bản cung cùng Hoàng thượng. Lúc ấy hắn vẫn chỉ là Vương gia, còn chưa phải là người đứng đầu vạn dân thiên hạ Đại Chiêu như bây giờ..."

Hoàng hậu dần dần lâm vào hồi ức ngày xưa, nhẹ giọng tự thuật từng chuyện cũ.

Trường Xuân cung

"Tỷ tỷ cảm giác như thế nào? Thân mình có ổn không?" Đỗ chiêu nghi quan tâm nói.

"Tuy nói lúc này sinh tiểu Tứ Nhi hao tổn không ít nguyên khí, nhưng thân ta trụ cột luôn luôn không tệ. Thái y nói tĩnh dưỡng chút thời gian, liền không có gì đáng ngại, đã để muội muội lo lắng." Cố Vân Yên mỉm cười nói.

"Không sao thì tốt, không sao thì tốt! Ngày đó thấy tỷ tỷ ngã sấp xuống kia, muội muội tâm đều nhắc tới cổ họng. Cảnh tượng kia thực là dọa người." Đỗ chiêu nghi vỗ ngực nói.

"Mọi người trong hậu cung này, thật tình hy vọng ta không sao cũng chỉ một người là ngươi. Người bên ngoài chỉ ước gì ta gặp chuyện không may." Cố Vân Yên cười khổ nói.

"Lời này tỷ tỷ có thể là nói sai rồi, trừ bỏ muội muội ra, còn có một người tâm tâm niệm niệm đến an nguy của ngươi đấy...."

Cố Vân Yên đôi mi thanh tú khẽ nhăn, Đỗ chiêu nghi thấy thế, không khỏi cười nói: "Tỷ tỷ còn đoán không ra là ai sao? Haiz... Trở về muội muội liền nói với Nguyệt Nhi, Thục mẫu phi của nàng đã muốn quên nàng rồi, cũng tốt, để nàng đừng lại cả ngày nhớ thương Thục mẫu phi."

Đỗ chiêu nghi cũng chính là Đỗ tiệp dư ngày xưa. Từ khi sinh hạ tam công chúa sau, cùng Cố Vân Yên cảm tình ngày càng sâu sắc. Hai người vô sự liền tụ ở một chỗ thưởng thức trà nói chuyện phiếm. Người lớn ở chung vui vẻ. Nhị hoàng tử cùng Tam công chúa cũng chơi thật vui, tỷ đệ cảm tình tất nhiên là so với công chúa hoàng tử khác thì sâu đậm hơn.

Nghe vậy, Cố Vân Yên mặt mày lộ ra ý cười nhu hòa nói: "Nhiều ngày không gặp Nguyệt Nhi, tỷ tỷ trong lòng cũng nhớ. Nguyệt Nhi thật sự là càng ngày càng khiến người yêu."

"Chỉ là cái bánh bao nhỏ bướng bỉnh, làm sao liền khiến người yêu... Từ khi biết ngươi ngày đó té một cái, vẫn ồn ào muốn tới vấn an Thục mẫu phi. Muội muội lo lắng tỷ tỷ thân mình có bệnh nhẹ, Nguyệt Nhi lại đây sẽ phiền ngài tĩnh dưỡng, cho nên liền không mang nàng lại đây. Chờ ngài thân mình khỏe. Muội muội lại để ngài cùng Nguyệt Nhi trùng phùng a~~" Đỗ chiêu nghi liên tục xua tay, bật cười nói.

"Ai nói Nguyệt Nhi không khiến người yêu. Người thương yêu nàng cũng không chỉ mình ta, còn có đệ đệ nàng Hạo Nhi. Nguyệt Nhi cùng Hạo Nhi tỷ đệ cảm tình rất tốt. Mấy ngày không thấy, Hạo Nhi cũng liên tục nhắc tới hoàng tỷ." Cố Vân Yên cười nói.

Hai người lại tiếp tục trò chuyện, chợt thấy Đỗ chiêu nghi nghiêm mặt nói: "Tỷ tỷ đối với chuyện xà gãy ở Tử Thần điện thấy thế nào?"

Cố Vân Yên thu liễm tươi cười, nói: "Trong điện mọi người đều bình yên vô sự, duy chỉ mình chỗ ta ngồi xảy ra ngoài ý muốn. Thực sự trùng hợp như vậy sao? Bất quá vẫn không thành mà thôi. Nghĩ đến là ta liên tiếp có thai, lại được Hoàng thượng sủng ái, có người kiềm chế không được, liền muốn đem ta trừ khử cho thống khoái!"

"Tỷ tỷ nói cũng là suy nghĩ trong lòng muội muội. Chỉ là không biết là người nào nhưng lại tâm ngoan thủ lạt như thế." Đỗ chiêu nghi gật đầu nói.

"Có thể ở Tử Thần điện bày ra cục diện này, lại ở sau khi chuyện xảy ra làm cho người ta tìm không thấy dấu vết gì để lại. Có thể thấy được người này không chỉ có tâm cơ thâm trầm, thực lực cũng không thể khinh thường. Trong hậu cung trước mắt cũng bất quá chỉ có thể là mấy người."

"Nếu nói trong hậu cung này địa vị cùng quyền lực lớn nhất không ai qua Hoàng hậu nương nương. Có điều Hoàng hậu nương nương thực sẽ mạo hiểm như thế để loại bỏ ngươi? Một khi sự tình bại lộ, mưu hại hoàng tự cùng phi tần, hai hạng tội danh này, chắc chắn làm cho nàng mất đi hậu vị. Nói vậy Hoàng hậu còn không đến mức điên cuồng như thế, như vậy người còn lại...." Đỗ chiêu nghi phân tích nói.

"Nếu không phải Hoàng hậu, vậy liền là người khác. Quý phi, Huệ phi, Nghiên chiêu nghi, hoặc là Mạnh chiêu nghi. Bất luận là ai trong các nàng, ta đều tuyệt không tha." Cố Vân Yên ngữ khí kiên quyết nói.

Đỗ chiêu nghi hồ nghi nói: "Người bên ngoài thì thôi, chỉ là Mạnh chiêu nghi?"

Cố Vân Yên xem thường nói: "Muội muội nghĩ đến nàng lần này xả thân cứu giúp là xuất từ ý nguyện của nàng sao? Chỉ sợ sự thật chưa hẳn như thế. Mạnh chiêu nghi cùng ta luôn luôn chẳng lui tới, chúng ta ngày xưa càng chưa nói tới cái tình nghĩa gì, như thế nào ở trong lúc ta nguy cấp lại động thân mà cứu được? Nếu không có khả năng, vậy cũng chỉ có thể chứng tỏ nàng là bị xô ngã. Nếu ta không có đoán sai. Nhất định có người muốn đục nước béo cò, cho nên khi ta ngã xuống một khắc kia liềm đem Mạnh chiêu nghi đẩy đi ra, làm cho chúng ta lưỡng bại câu thương. Người nọ liền ngồi làm ngư ông đắc lợi."

Đỗ chiêu nghi nhất thời thần sắc cả kinh, tiện đà lắc đầu nói: "Thì ra là thế! Là muội muội nghĩ sự tình quá mức đơn giản."

Cố Vân Yên không khỏi cười lạnh nói: "Không trách muội muội, ta cũng là hôm nay mới suy nghĩ cẩn thận đến chân tướng. Hơn nữa, ai có thể nghĩ đến nhìn hậu cung này nhất phái bình thản, kì thực là sát khí nổi lên bốn phía đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net