Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh

Cảnh tượng trước mặt làm Cố Vân Yên cùng mấy người quý phi không rảnh chú ý tôn ti lễ nghi, lúc này lướt qua Hoàng hậu đi về phía hoàng nhi nhà mình.

"Hạo Nhi, bị thương sao? Đến, mẫu phi nhìn xem..." Cố Vân Yên lòng nóng như lửa đốt nắm lên tay trái của Nhị hoàng tử kiểm tra thương thế. Thấy được Nhị hoàng tử nguyên bản mu bàn tay trắng nõn trơn mềm xuất hiện một miệng vết thương rõ ràng, Cố Vân Yên nhất thời một trận đau lòng.

Mà quý phi cùng mấy người Đỗ chiêu nghi cũng vội vàng đều tự trấn an hoàng tử, công chúa đang gào khóc. Ngược lại là Hoàng hậu một người đứng trong điện không người để ý tới.

Hoàng hậu mắt lạnh nhìn mọi người. Giây lát, sắc mặt không ngờ nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hoàng tử, công chúa lại khóc thành như vậy?"

Hoàng hậu căm tức, bên trong cung nhân đều cúi đầu, câm như hến.
"Trương ma ma, ngươi nói! Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Mọi người im lặng không lên tiếng, Hoàng hậu sắc mặt thoáng chốc lạnh xuống dưới, bỗng nhiên nhìn về phía Trương ma ma nói.

"Hồi chủ tử, lão nô mới vừa rồi dẫn đại cung nữ trong cung vài vị nương nương đến tiểu phòng bếp đi lấy điểm tâm cho nhóm tiểu chủ tử, trở lại một cái liền nhìn đến các tiểu chủ tử khóc làm một đoàn. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, lão nô cũng không rõ ràng lắm..." Trương ma ma vẻ mặt khổ sở nói.

Hậu cung phi tần chỉ có chính Nhị phẩm tứ phi trở lên mới có tư cách mở tiểu phòng bếp. Cố Vân Yên đã tấn chức chính tứ phi, rất nhanh cũng có thể có tiểu phòng bếp thuộc về mình. Có phòng bếp, ở cái phương diện ăn uống liền hơn rất nhiều phúc lợi. Như so với hiện tại, Hoàng hậu có thể căn cứ yêu thích của bản thân phân phó phòng bếp làm điểm tâm nàng yêu thích.

Hoàng hậu vung phượng bào ngồi xuống chủ vị, sau đó nhìn về phía nhũ mẫu của Nhị hoàng tử âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi luôn luôn ở tại đây, sự tình từ đầu đến cuối ngươi tổng đã biết đi! Đem chuyện này từ đầu tới đuôi nhất nhất nói cho bản cung."

Nhũ mẫu Trương thị của Nhị hoàng tử bị Hoàng hậu điểm qua, lập tức sắc mặt bất an quỳ xuống, ấp úng nói: "Hồi... Hồi Hoàng hậu nương nương, chuyện là như vầy... Vốn các tiểu chủ tử ở chung thật sự là hòa hợp, nhưng sau đó Nhị công chúa coi trọng đồ chơi của Tam công chúa, đã đoạt lấy con ngựa gỗ nhỏ trong tay Tam công chúa. Tam công chúa còn nhỏ tranh không lại Nhị công chúa, bị ủy khuất liền khóc lên. Nhị hoàng tử thấy Tam công chúa khóc thương tâm, liền Thay tam công chúa hướng Nhị công chúa muốn đòi lại món đồ chơi. Nhị công chúa nhất thời mở miệng liền..."

"Nhị công chúa như thế nào? Nói rõ ràng cho bản cung!" Hoàng hậu lạnh lùng nói.

" Vâng, vâng! Nhị công chúa nói Nhị hoàng tử chính là kẻ theo đuôi Tam công chúa, chỉ biết thiên vị Tam công chúa. Nhị hoàng tử khó chịu liền cùng Nhị công chúa cãi, cãi đến Nhị công chúa cũng khóc. Nhị công chúa vừa khóc Đại hoàng tử bỗng nhiên liền nóng nãy, không chỉ đem ngựa gỗ nhỏ trong tay Nhị công chúa đoạt lại đây ném xuống đất, còn... Còn đẩy Nhị hoàng tử một cái. Nhị hoàng tử bị Đại hoàng tử đẩy trúng cái bàn ở bên cạnh, vô ý trầy da tay. Sự tình toàn bộ chính là như vậy." Nhũ mẫu Trương thị nói tiếp.

Nghe xong Trương thị đáp lời, Quý phi ở trước khi mọi người kịp phản ứng lại đây, thật nhanh nhìn lướt qua Trương ma ma đứng sau Hoàng hậu.

"Sự tình là như lời nhũ mẫu của Nhị hoàng tử kể?" Hoàng hậu lại hướng cung nhân bên trong chứng thực.

Nhũ mẫu của Tam công chúa thấy còn lại vài vị nhũ mẫu không hé răng, đành phải tráng lá gan nói: "Hồi Hoàng hậu nương nương, nô tỳ làm chứng sự tình xác thực như nhũ mẫu Nhị hoàng tử nói."

"Một đám thân là hoàng tử, công chúa Đại Chiêu. Thế nhưng vì một món đồ chơi nho nhỏ liền huyên náo không chịu được như thế. Bình thường mẫu phi các ngươi chính là dạy các ngươi như vậy?" Hoàng hậu ngữ khí trách nói.

"Hoàng hậu nương nương chớ phiền não, là nô tì dạy không nghiêm, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt." Cố Vân Yên cùng mấy người quý phi nhất thời quỳ xuống thỉnh tội nói.

"Còn có các ngươi, xem các ngươi tư thế như vừa rồi, có phải hay bản cung vào trễ một bước, các ngươi sẽ ở Phượng Nghi cung của bản cung ra tay ẩu đả hay không?" Hoàng hậu vỗ bàn một cái nói.

Hoàng hậu thịnh nộ, chúng cung nhân cảm thấy run lên, cuống quít quỳ xuống dập đầu nói: "Nô tài/nô tỳ không dám, cầu Hoàng hậu nương nương tha thứ!"

"Không dám? Hừ, bản cung thấy các ngươi là thật sự dám! Là ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy, dám ở Phượng Nghi cung nảy sinh sự tình, trong mắt các ngươi có còn bản cung này đứng đầu hậu cung hay không?" Hoàng hậu quát.

Mọi người liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.

"Còn có mặt mũi cầu xin tha thứ? Các ngươi hầu hạ chủ tử bất lợi, đến nỗi nhóm hoàng tử công chúa bất hòa, thậm chí động thủ bị thương. Người tới! Hết thảy kéo ra ngoài cho bản cung, phạt trượng sáu mươi bản." Hoàng hậu ra lệnh.

Nghe vậy, mấy người quý phi muốn nói lại thôi. Duy chỉ Cố Vân Yên thay mọi người cầu tình nói: "Xin Hoàng hậu nương nương khai ân. Nhóm hoàng tử công chúa là chủ, các thái giám cung nữ là nô bộc. Từ trước chỉ có nô bộc nghe theo chủ tử sai phái, làm sao từng có nô bộc quản được chủ tử. Cho nên việc này trách nhiệm không ở bọn họ. Mong nương nương khai ân, miễn hình phạt cho bọn họ."

Hoàng hậu chờ chính là Cố Vân Yên nói lời này, hiện nay mục đích đã đạt, nàng mừng rỡ tiếp tục sắm vai nhân vậy hiền lương rộng lượng của mình. Chỉ thấy Hoàng hậu ngữ khí hòa hoãn nói: "Thục phi nói không phải không có lý, nếu chủ yếu trách nhiệm không ở các ngươi, liền sửa mỗi người xử phạt ba tháng tiền tiêu vặt hàng tháng đi." Sau đó Hoàng hậu đang nói lại chuyển: "Liền như mới vừa rồi Thục phi nói, hoàng tử công chúa huynh đệ tỷ muội ngôn ngữ bất hòa, ra tay đả thương người, chủ yếu trách nhiệm không ở cung nhân. Vậy.... Chính là nhóm chủ tử ngôn hành vô trạng."

Cố Vân Yên tất nhiên rõ ràng Hoàng hậu trách phạt cung nhân mục đích vì sao, đơn giản chính là buộc chính mình nói lời nói vừa rồi kia mà thôi. Nhưng là mặc dù hiểu được ý Hoàng hậu thì có năng lực như thế nào? Thật chẳng lẽ muốn nàng trơ mắt nhìn Thị Họa cùng nhũ mẫu chịu hình sao? Phạt sáu mươi bản... Thị Họa thiếu nữ tử như vậy thì làm sao chịu được! Cho nên Cố Vân Yên không có lựa chọn nào khác.

"Sự tình từ Vũ nhi cướp đoạt đồ chơi của Nguyệt Nhi mà ra. Mộc Nhi thân là huynh trưởng, không chỉ có không có khuyên can hoàng đệ hoàng muội, ngược lại ra tay làm bị thương Hạo nhi. Mộc Nhi, Vũ nhi các ngươi cũng biết sai lầm rồi?" Hoàng hậu đỡ trán nói.

Nhị công chúa dưới ánh mắt của Huệ phi ý bảo dừng lại khóc, hồng hốc mắt nói: "Vũ nhi biết sai rồi, Vũ nhi về sau không bao giờ tranh đồ chơi của Tam hoàng muội nữa."

Thấy được Nhị công chúa ngữ khí thành khẩn, Hoàng hậu khẽ gật đầu. Lại nhìn Đại hoàng tử một bên quật cường không nói, nói: "Mộc Nhi ngươi thì sao?"

Đại hoàng tử bị Hoàng hậu chất vấn, không khỏi hai mắt phiếm hồng, chính là như cũ không chịu nhận sai.

"Mộc Nhi, trả lời mẫu hậu." Hoàng hậu bỗng nhiên cất cao thanh âm nói.

"Oa~" một tiếng Đại hoàng tử nhất thời khóc ra, nghẹn ngào nói: "Ta làm đúng, vì sao muốn ta nhận sai... Tất cả mọi người đều thiên vị hắn, che chở hắn, cũng chỉ trách cứ ta!"

Vừa nhìn thấy Đại hoàng tử khóc rống, Quý phi đau lòng đồng thời cũng ẩn ẩn cảm thấy bất an, muốn ngăn cản cũng đã không kịp.

Đại hoàng tử nói vừa dứt, Cố Vân Yên liền biết sự tình vẫn là hướng tới nàng. Chỉ mong Thường Phúc có thể không phụ nàng hy vọng, trước khi nàng cùng quý phi xé rách da mặt tới kịp. Trước mắt nàng còn không muốn phải chu toàn trước mặt Hoàng hậu đồng thời lại cùng quý phi ngay mặt là địch.

Ngay khi Cố Vân Yên tâm tâm niệm niệm chờ đợi, ở cửa rốt cục truyền đến giọng Lưu Đức Phúc: "Hoàng thượng giá lâm!"

Nghe vậy, Cố Vân Yên nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

"Nô tì thỉnh an Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn phúc kim an!" Tiêu Dục hai tay chắp sau lưng tiến vào. Hoàng hậu vội vàng đứng dậy, dẫn mọi người hướng Tiêu Dục hành lễ vấn an.

"Đều đứng lên đi!" Tiêu Dục vừa nâng dậy Hoàng hậu vừa mở miệng miễn lễ cho mọi người.

Tiêu Dục dắt Hoàng hậu ngồi xuống chủ vị, tựa hồ Tiêu Dục lúc này nhận thấy được trong điện mọi người khác thường, khó hiểu nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Nhóm hoàng nhi như thế nào tất cả đều khóc?"

Hoàng hậu cụp mắt, đem chuyện trải qua thuật lại một lần cho Tiêu Dục nghe, tiện đà tự trách nói: "Là nô tì thất trách, không thể thay Hoàng thượng quản lý tốt hậu cung, đến nỗi hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy. Xin Hoàng thượng trách phạt!"

"Tử Đồng nói quá lời, y theo trẫm xem bất quá là một đám tiểu hài tử ngoạn nháo thôi, Tử Đồng cần gì như vậy?" Tiêu Dục xua tay nói.

Hoàng hậu giống như vô tình nhìn thoáng qua mu bàn tay bị thương của Nhị hoàng tử, nói: "Cũng là không có gì, chỉ là Hạo Nhi mu bàn tay bị thương. Có cần gọi Thái y tiến đến thay Hạo Nhi băng bó miệng vết thương hay không?"

Nghe vậy, Tiêu Dục đem chén trà vừa bưng lên thả đi xuống, quan tâm nói: "Hạo Nhi miệng vết thương có nghiêm trọng?"

Cố Vân Yên quỳ gối đáp lời nói: "Hồi Hoàng thượng, Hạo Nhi bất quá là trầy da thôi, cũng không lo ngại, không cần làm phiền ngự y đi một chuyến. Một hồi nô tì hồi cung sau lại cho hắn bôi chút thuốc là được. Phiền Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương quan tâm!"

"Không có việc gì là tốt rồi, tiểu hài tử chỉ sợ nhiễm trùng. Mộc Nhi cũng thật là, như thế nào có thể nhẫn tâm đem Hạo Nhi đẩy ngã đâu, lỡ xảy ra chuyện gì biết làm sao...." Hoàng hậu thương tiếc nhìn Nhị hoàng tử, lòng còn sợ hãi nói.

Tiêu Dục đầu tiên là nhìn thoáng qua vết thương của Nhị hoàng tử. Sau đó lại nhìn về Đại hoàng tử khóe mắt còn ướt lệ, ngoắc tay nói: "Mộc Nhi, đến trước mặt phụ hoàng."

Đại hoàng tử bình tĩnh nhìn Tiêu Dục. Giây lát, nâng tay xoa xoa khóe mắt, tiếp theo chậm rãi bước về phía Tiêu Dục.

Tiêu Dục nhìn Đại hoàng tử cúi đầu không nói, nghiêm mặt nói: "Mộc Nhi là nam tử hán, không thể dễ dàng trước mặt người khác rơi lệ. Mộc Nhi đã quên phụ hoàng từng đối với ngươi nói qua những lời này?"

Tiêu Dục nói vừa dứt, Đại hoàng tử không khỏi ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên kinh ngạc nhìn Tiêu Dục. Vốn tưởng rằng sẽ bị Tiêu Dục trách cứ, cũng không nghĩ Tiêu Dục chính là nói câu không liên quan.

Đại hoàng tử khẽ giật mình, một hồi lâu mới chậm rãi lắc lắc đầu.

Tiêu Dục nhu nhu đầu Đại hoàng tử: "Nếu không quên, lần sau cũng không thể lại làm cho phụ hoàng thấy ngươi rơi lệ." Sau đó nhìn về phía Cố Vân Yên nói: "Thục phi trước cùng Hạo Nhi hồi Trường Xuân cung. Một hồi trẫm xử lý xong việc này, sẽ qua thăm Hạo Nhi."

Thái độ của Tiêu Dục đối với việc này làm cho Hoàng hậu cực ngoài ý muốn. Nguyên tưởng rằng dựa vào trình độ sủng ái của Tiêu Dục đối với Nhị hoàng tử, khi biết được Nhị hoàng tử bị thương, Tiêu Dục mặc dù sẽ không quá lôi đình nhưng cũng sẽ trách cứ xử phạt Đại hoàng tử. Kể từ đó, quý phi cùng Cố Vân Yên trước nay duy trì hòa bình liền bị đánh vỡ. Nàng có thể ngồi trên núi nhìn hổ đấu. Nhưng trước mắt....

"Hoàng thượng..." Hoàng hậu cũng không cam tâm từ bỏ như vậy.

"Ân? Tử Đồng nhưng là lo lắng Hạo Nhi thương thế? Vậy trẫm một hồi sẽ truyền Thái y tới Trường Xuân cung giúp Hạo Nhi xem một chút đi!" Tiêu Dục không đợi Hoàng hậu nói cho hết lời, liền mở miệng nói.

Nghe được Tiêu Dục nói vậy, Hoàng hậu liền biết chính mình không thể thay đổi quyết định của Tiêu Dục. Tuy rằng không cam tâm, nhưng cũng không thể không gật đầu cam chịu lời Tiêu Dục.

"Nô tì thay Hạo Nhi tạ Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ân điển! Nô tì cáo lui." Cố Vân Yên hướng Tiêu Dục cùng Hoàng hậu hành lễ cáo lui, sau đó tự mình ôm lấy Nhị hoàng tử đang thấp giọng khóc nức nở rời khỏi Phượng Nghi cung.

Trường Xuân cung

"Trước khi ra cửa bản cung luôn mãi dặn các ngươi theo sát Nhị hoàng tử, không thể làm cho hắn ở Phượng Nghi cung ra cái sai lầm gì. Các ngươi cũng hứa hẹn sẽ không làm cho bản cung thất vọng. Vậy vì sao Nhị hoàng tử vẫn là bị thương?" Cố Vân Yên dư quang đảo qua đám người Thị Họa cùng nhũ mẫu quỳ trước mặt, không hờn giận nói.

"Nô tỳ thất trách, cô phụ chủ tử nhờ vả, cầu chủ tử trách phạt!" Thị Họa cùng nhũ mẫu vẻ mặt áy náy nói.

"Nói đi, bản cung muốn nghe các ngươi giải thích."

Thị Họa cùng nhũ mẫu hai người nhìn nhau, sau liền thấy được Thị Họa nói: "Hồi chủ tử, đám người nô tỳ nguyên là vẫn luôn nhìn Nhị hoàng tử. Sau đó Trương ma ma nói đại cung nữ các cung theo nàng đi tiểu phòng bếp lấy điểm tâm trở về cho tiểu chủ tử nhà mình. Nô tỳ nghĩ rằng Nhị hoàng tử có đám người nhũ mẫu nhìn, nhất thời không xảy ra được sự tình gì. Vì thế liền đi theo Trương ma ma. Kết quả trở lại một cái, liền thấy Nhị hoàng tử ôm tay trái khóc rống..."

Nhũ mẫu Trương thị nói tiếp: "Thị Họa cô nương vừa đi, ngay sau đó Thường Khánh Thường Nhạc cũng bị đại tổng quản Phượng Nghi cung gọi đi bên ngoài hỏi. Đợi đến khi Nhị hoàng tử cùng Nhị công chúa phát sinh tranh chấp, người trong cung chúng ta cũng chỉ còn nô tỳ, Xuân Nguyệt, Xuân Thiền ba người. Nô tỳ muốn tiến lên ngăn cản, nhưng là nề hà mọi người bị kéo đi rồi, cung nhân các cung khác lại một bộ chỉ cần nô tỳ dám lên liền sẽ động thủ, mà khi đó bên trong lại không ai có thể quản, chỉ có vài cái cung nữ tam đẳng Phượng Nghi cung. Nô tỳ chính là phát sầu, Đại hoàng tử đột nhiên liền nóng giận, ra tay làm bị thương Nhị hoàng tử."

"Hừ! Bản cung biết, sự tình không có đơn giản như vậy, Hoàng hậu... Được rồi, các ngươi lui ra đi!" Cố Vân Yên không khỏi hừ lạnh một tiếng.

"Nô tỳ tạ chủ tử không phạt." Mọi người dập đầu tạ ơn.

Đại khái quá một cái canh giờ, Tiêu Dục liền tiến đến Trường Xuân cung thăm Nhị hoàng tử.

"Hạo Nhi đâu? Miệng vết thương đã xử lý tốt?" Tiêu Dục vừa vào nội thất liền hỏi.

"Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái y mới vừa rồi khi giúp Hạo Nhi bôi thuốc nói miệng vết thương không sâu, mấy ngày liền có thể lành. Hoàng thượng không cần lo lắng. Hạo Nhi hôm nay dậy sớm, lúc này mệt nhọc, nô tì liền cho hắn đi ngủ."

Tiêu Dục gật đầu, nói: "Không có việc gì thì tốt, Mộc Nhi..."

Cố Vân Yên ôn nhu cười, khoan dung nói: "Nô tì tin tưởng Mộc Nhi cũng không phải cố ý. Hắn chính là tạm thời còn không có từ trong bóng tối khi dung nhan bị hủy lúc trước đi ra, cho nên tính cách mới có chút quái gở cùng cực đoan thôi."

Tiêu Dục mắt lộ ra vui mừng, nói: "Yên nhi có thể thông cảm Mộc Nhi như vậy, trẫm thực vui mừng. Nhưng trẫm sở dĩ không xử phạt Mộc Nhi, trừ bỏ Mộc Nhi nhất thời cực đoan đem Hạo Nhi làm bị thương. Cũng không phải là chỉ có ý như thế ở. còn có một nguyên nhân khác. Trẫm không muốn bởi vì việc này mà khiến Yên nhi cùng quý phi nảy sinh ngăn cách, lo lắng Yên nhi ngày sau chịu thiệt."

Cố Vân Yên mặt có xúc động nói: "Hoàng thượng dụng tâm, nô tì hiểu được. Hoàng thượng làm việc không quên thay nô tì suy nghĩ, nô tì thật là cảm kích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net