Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh

Duyên Hi cung

Vừa về tới Duyên Hi cung, quý phi lúc này liền đuổi cung nhân đi xuống, bên trong chỉ còn nàng cùng Đại hoàng tử hai mẫu tử.

Quý phi tức giận nói: "Mộc Nhi, ngươi hôm nay vì cái gì lại ở trước mặt người khác tức giận đả thương người? Ngươi có biết chuyện ngươi đẩy ngã Nhị hoàng tử, nếu là truyền ra ngoài, cái này đối với tương lai tranh đoạt thái tử vị của ngươi đặc biệt bất lợi. Lúc ấy văn võ bá quan chống đối ngươi sẽ dựa vào nhược điểm này mà công kích..."

Đại hoàng tử tức giận nói: "Ngươi suốt ngày yêu cầu ta làm thế này làm thế kia, ngươi có từng hỏi qua cảm giác của ta hay không? Chỉ bởi vì ngươi muốn ta làm thái tử, cho nên suốt ngày buộc ta làm chuyện ta không thích. Ta mới không muốn làm thái tử gì hết, ai muốn thì làm đi!"

"Ngươi.... Ngươi.... Ngươi lặp lại lần nữa!" Quý phi bị đại hoàng tử chọc cho tức giận đến cả người run run.

"Ta nói ta không cần làm thái tử, ngươi về sau cũng không cần ước thúc ta, ta thích làm cái gì thì làm cái đó!" Đại hoàng tử hướng quý phi lớn tiếng hét lên.

Quý phi nghe được đại hoàng tử kiên quyết nói càn như vậy, lồng ngực nhất thời dấy lên lửa giận hừng hực, trên trán gân xanh hiện lên, tay phải giương lên liền hướng mặt Đại hoàng tử giáng xuống. Khi cách má Đại hoàng tử không đến nửa tấc thì động tác dừng lại, chung quy là không đành lòng.

"Đánh đi! Vì cái gì không đánh? Đánh chết ta luôn đi..." Đại hoàng tử hồng hốc mắt quát, rống xong tông cửa xông ra.

Cẩm Yên canh ngoài cửa thấy được đại hoàng tử hồng hốc mắt chạy ra, thầm nghĩ một tiếng không tốt, lập tức tiến vào.

" Được, tốt lắm! Ngươi cứng cáp rồi, ngay cả mẫu phi nói cũng không nghe, ta làm hết thảy đều là vì ai...." Quý phi nhìn bóng dáng đại hoàng tử tức giận rời đi, thoáng chốc tức giận tột cùng lại thêm bi thương, nhịn không được che miệng nức nở.

"Chủ tử, ngài đừng thương tâm, Đại hoàng tử tuổi còn nhỏ quá, vẫn không thể hiểu nổi khổ tâm của ngài. Qua một hai năm, chờ hắn hiểu biết thêm chút, sẽ hiểu được ngài làm hết thảy đều là vì tốt cho hắn." Cẩm Yên khuyên giải an ủi nói.

"Bản cung cũng nghĩ như thế, nhưng là... Nhưng là ngươi nhìn hành vi hắn hôm nay đi, cư nhiên trước mặt người ngoài tức giận đả thương người..." Quý phi thút thít nói.

"Chủ tử ngài cũng không cần quá mức để ý chuyện hôm nay. Ngài ngẫm lại xem, Hoàng thượng không chỉ không có trách phạt Đại hoàng tử, còn hạ chỉ không cho bất luận kẻ nào đem việc này lan truyền đi ra ngoài. Có thể thấy được Hoàng thượng cũng không có đem chuyện hôm nay để ở trong lòng, đối với Đại hoàng tử vẫn là trước sau như một. Cho nên, chủ tử không cần quá mức lo lắng..."

Được Cẩm Yên một phen khuyên giải an ủi, quý phi dần dần bình phục lửa giận. Giây lát, lau khô nước mắt nói: "Bản cung vừa rồi là bị Mộc Nhi chọc tức đến mụ mị, mới có thể hướng hắn phát hỏa lớn như vậy... Mộc Nhi xông ra ngoài như vậy, cũng không biết hiện tại thế nào..."

"Chủ tử không cần lo lắng, nô tỳ đi tìm Đại hoàng tử. Trước hết để nô tỳ gọi người tiến vào giúp ngài rửa mặt chải đầu một chút đi?" Cẩm Yên thấy quý phi hai mắt sưng đỏ, nước mắt loang lổ, dò hỏi.

Quý phi gật đầu, lo lắng nói: "Ngươi nhanh đi xem Mộc Nhi, đừng để cho hắn chạy xa , bản cung lo lắng hắn." Cẩm Yên lĩnh mệnh mà đi.

Phượng Nghi cung

" Rõ ràng hôm nay sắp có thể làm cho quý phi cùng Thục phi kết thù kết oán. Nhưng không ngờ Hoàng thượng lại ở thời khắc mấu chốt chạy lại đây!" Hoàng hậu không cam tâm nói.

"Biểu tỷ, Mộng Thuần cũng thấy kỳ quái. Hoàng thượng như thế nào đúng vào cái thời khắc mấu chốt lại đây đâu? Theo lý thuyết Hoàng thượng vừa hạ triều, canh giờ này hẳn là ở Ngự thư phòng xử lý chính sự mới đúng nha." Lâm tần đôi mi thanh tú nhíu lại nói.

"Ý của ngươi là, có người đi mật báo cho Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng lại đây giải vây ?" Hoàng hậu ngộ ra.

"Ân, Mộng Thuần thật là nghĩ như vậy. Bằng không Hoàng thượng như thế nào vô duyên vô cớ đi một chuyến đến Phượng Nghi cung?"

"Việc này thật có kỳ quái.... Ma ma đi gọi các cung nhân hôm nay trực ở ngoài điện lại đây, bản cung có chuyện muốn hỏi." Hoàng hậu phân phó.

" Vâng! Lão nô tuân mệnh." Trương ma ma quỳ gối thi lễ, tiện đà lui xuống.

"Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!" Hai tiểu thái giám quỳ xuống hành lễ.

"Bản cung hỏi các ngươi, các ngươi hôm nay trực ở ngoài điện, có từng thấy cung nhân cung nào rời khỏi Phượng Nghi cung?" Hoàng hậu sốt ruột hỏi.

Hai tiểu thái giám đầu tiên là vẻ mặt mê mang, tiếp theo cố gắng hồi tưởng, bỗng nhiên thấy được một tiểu thái giám trong đó vỗ đầu một cái nói: "Nô tài nghĩ ra rồi. Hôm nay tổng quản thái giám Trường Xuân cung từng rời đi một đoạn thời gian."

Nghe vậy, Hoàng hậu nhất thời vỗ bàn một cái, giọng căm hận nói: "Thì ra là thế, lại là Cố Vân Yên giở trò quỷ!"

"Các ngươi thất thần làm gì, còn không mau lui ra." Trương ma ma lên tiếng, hai thái giám cuống quít lui đi ra ngoài.

"Biểu tỷ chớ phiền lòng. Lần này thất sách, xem như các nàng gặp may mắn. Lần sau cũng không có vận khí tốt như vậy." Lâm tần định liệu trước nói.

"Mộng Thuần là có kế sách?" Hoàng hậu nghi hoặc nói.

Lâm tần đi về trước vài bước, ở bên tai Hoàng hậu một trận nói nhỏ, sau đó cười nói: "Biểu tỷ, nghĩ như thế nào?"

Hoàng hậu cong môi cười lạnh, nói: "Tốt lắm, Mộng Thuần quả nhiên không làm cho bản cung thất vọng."

Ngự thư phòng

Chạng vạng, Tiêu Dục khoanh tay đứng phía trước cửa sổ, ánh mắt không chớp nhìn hoa sen héo tàn ở xa xa, ánh mắt thâm thúy.

"Chủ tử, ngài sai nô tài tra rõ chuyện xà gãy ở Tử Thần điện, vụ án đã có tiến triển." Lưu Đức Phúc khom người nói.

"Nói đi! Trẫm muốn nghe xem ngươi tra được chút gì." Tiêu Dục thân hình khẽ nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế như trước.

" Vâng! Theo người bên dưới hồi báo, lãnh sự thái giám Tử Thần điện hai ngày trước lễ Đoan ngọ từng cùng cận vệ của Hoài vương chạm mặt qua."

"Hoài vương... Trừ lần đó ra, hắn có từng gặp qua những người khác?"

"Hồi chủ tử, trừ bỏ cận vệ của Hoài vương, lãnh sự thái giám chưa từng cùng bất luận kẻ nào tiếp xúc qua."

Nghe vậy, Tiêu Dục thật lâu không nói. Qua một hồi lâu như thế, ngay tại lúc Lưu Đức Phúc nghĩ đến chủ tử nhà mình không tiếp tục đề tài này, Tiêu Dục lại đột nhiên mở miệng nói: "Sai ám vệ theo sát cận vệ của Hoài vương cùng với.... Hoài vương, mau chóng đem vụ án tra ra manh mối."

" Vâng, nô tài tuân mệnh." Lưu Đức Phúc nghiêm mặt nói.

------

"Dục nhi... Phụ hoàng biết, phụ hoàng không phải một hoàng đế xứng... Cũng không phải là một phụ thân đủ tư cách. Phụ hoàng cơ hồ đem mọi tinh lực đều đặt lên kỳ hoa dị thảo... Khụ... Khụ... Nhiều năm qua vô tâm triều chính, đến nỗi trong triều đại thần kết bè kết cánh, nắm quyền, ức hiếp dân chúng, khụ.. khụ......" Sùng văn đế vừa lôi kéo tay Tiêu Dục nói chuyện vừa kịch liệt ho khan, cung nhân lại thay đi chiếc khăn nhiễm một chút tơ máu đỏ tươi rõ ràng có thể thấy được.

"Phụ hoàng ngài đừng nói nữa, trước cứ dưỡng hảo thân mình quan trọng hơn, không cần nói mấy chuyện vụn vặt này." Tiêu Dục giúp Sùng văn đế vỗ vỗ phía sau lưng.

"Trẫm biết trẫm sẽ không được, có chút việc nếu không nói sẽ không còn cơ hội để nói... Trẫm dưới gối có bốn hoàng tử, nay lão Đại không có, lão Nhị bị hủy... Khụ.. khụ... Cũng chỉ còn lại ngươi cùng lão Tứ. Là trẫm thực xin lỗi các ngươi, không có dạy các ngươi huynh hữu đệ cung, mới có thể làm cho các ngươi vì đoạt ngôi vị hoàng đế mà lục đục với nhau, không tiếc thủ túc tương tàn, là phụ hoàng thực xin lỗi các ngươi..... Dục nhi, đáp ứng phụ hoàng, ngày sau ngươi đăng cơ làm hoàng đế, bất luận lão Nhị cùng lão Tứ phạm vào cái sai lầm gì, cũng cho bọn hắn con đường sống... Đáp ứng phụ hoàng... Coi như là phụ hoàng cầu ngươi...." Sùng văn đế chống đỡ một hơi cuối mà nói.

" Vâng! Nhi thần đáp ứng phụ hoàng." Nhìn vị đế vương đứng đầu vạn dân từng phong quang vô hạn, nay bị bệnh đến mặt mày tiều tụy, xương cốt rã rời, hết sức hấp hối, bằng tư thái hèn mọn đau khổ cầu xin chính mình, Tiêu Dục chung quy không thể nhẫn tâm cự tuyệt.

Nhớ tới tiên đế trước khi đi thỉnh cầu mình, Tiêu Dục không khỏi cúi đầu thở dài một tiếng.

-------------------------------------

Đợi khi Lễ bộ bắt tay vào xử lý tốt điển lễ sắc phong đã là trung tuần tháng bảy. Lúc này Mạnh Nguyệt thân mình cũng khôi phục bảy tám phần, cho nên lại bắt đầu cùng mọi người trong hậu cung đi lại.

Phía bắc lãnh cung, ở một chỗ nơi bị nhiều vật che khuất, nữ tử một thân mặc cung trang đang gắt gao ôm lấy  người nam tử trước mặt
"Gia, ta rốt cục cũng được gặp ngươi...." Một câu đơn giản, lại chứa rất nhiều tình cảm không muốn ai biết. Sống sót sau tai nạn, bao nhiêu là nhớ nhung, chua xót, ủy khuất, thậm chí là may mắn!

"Nguyệt nhi không có lúc nào là không nhớ tới gia, nghĩ đến Nguyệt nhi đều muốn điên...." Mạnh Nguyệt nhẹ giọng kể nỗi khổ tương tư của mình. Có lẽ là tình cảm dâng trào, không khỏi lệ chảy ra.

Tiêu Hằng vỗ nhẹ nhẹ lưng Mạnh Nguyệt nói: "Đừng khóc, hiện tại không phải đã được gặp bổn vương sao?"

"Nếu có thể, Nguyệt nhi muốn được ngày đêm làm bạn ở bên cạnh gia, không bao giờ tách ra!"

" Nói ngốc cái gì a... Nguyệt nhi hẹn bổn vương tiến đến, nhưng là có việc thương lượng?" Tiêu Hằng một đôi mắt trời sinh phong lưu đào hoa khẽ nâng, vân đạm phong khinh nói.

Mạnh Nguyệt đang đắm chìm trong sung sướng vì được gặp lại người trong lòng chợt nghe Tiêu Hằng nói vậy, phút chốc ngẩng đầu, trước mắt kinh ngạc nói: "Hơn hai tháng mới có thể gặp lại, Nguyệt nhi ngày đêm nhớ gia, nay thật vất vả cùng gia gặp mặt, gia nhưng lại hỏi Nguyệt nhi có chuyện gì hẹn ngài gặp... Chẳng lẽ gia liền một chút cũng không nhớ Nguyệt nhi, không nghĩ đến nữ nhi của chúng ta sao?"

"Đứa ngốc này, bổn vương như thế nào không nhớ mẹ con các ngươi đâu? Chính là trải qua chuyện lần trước ở Tử Thần điện, dĩ nhiên đả thảo kinh xà. Bổn vương lo lắng nếu là thời gian đi ra lâu sẽ làm hoàng huynh khả nghi. Vô ý một cái sẽ gặp họa sát thân..." Tiêu Hằng có chút đăm chiêu nói.

Nghe vậy, Mạnh Nguyệt cúi đầu lại lao vào Tiêu Hằng, nói: "Này đó đều chỉ là tạm thời, đợi đến khi mọi người thả lỏng, Nguyệt nhi lại có thể giống trước đây thường xuyên cùng gia gặp gỡ. Đến lúc đó Nguyệt nhi lại sinh cho gia một 'Tiểu hoàng tử'." Mạnh Nguyệt kìm lòng không được lâm vào trong ảo tưởng tốt đẹp.

Lại chưa từng nhận ra khi Tiêu Hằng nghe đến câu cuối cùng nàng nói kia, thân mình thoáng cứng ngắc.

"Hảo, bổn vương mới vừa rồi là lấy cớ đi ra nhà xí, thời gian không nên quá dài, lúc này là phải đi về." Tiêu Hằng tay phải nâng nhẹ cằm Mạnh Nguyệt, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.

"Nguyệt nhi luyến tiếc gia... Lần tới khi chúng ta gặp mặt, Nguyệt nhi nhất định phải nghĩ cái biện pháp đem nữ nhi ôm đi theo để cho gia cùng nữ nhi cha con gặp lại." Mạnh Nguyệt ảm đạm hao tổn tinh thần nói.

Tiêu Hằng gật đầu, rồi không chút lưu luyến nào xoay người rời đi, chỉ lưu lại Mạnh Nguyệt si ngốc đứng tại chỗ, thâm tình ngóng nhìn bóng dáng Tiêu Hằng rời đi.

Ngự thư phòng

"Hoài vương mới vừa đi nơi nào?" Tiêu Dục thản nhiên nhìn lướt qua ám vệ một thân màu đen đang quỳ gối bên dưới.

"Khởi bẩm chủ tử, Hắc Phong một đường theo dõi Hoài vương đến phụ cận lãnh cung, bởi vì hai thị vệ cận thân của Hoài vương ở bên ngoài canh gác, thêm chung quanh có nhiều vật che khuất, để tránh đả thảo kinh xà, Hắc Phong vẫn chưa lẻn vào, cho nên cũng không rõ ràng Hoài vương vì sao rời đi." Ám vệ tự xưng Hắc Phong hai tay ôm quyền nói.

"Lần sau khi chấp hành nhiệm vụ, để Thanh Vân cũng đồng thời xuất động đi, hai cái cận vệ không làm khó được nàng!" Tiêu Dục hạ bút trong ray xuống, nói.

" Vâng! Còn có một chuyện, Hắc Phong không biết có nên hướng chủ tử bẩm báo hay không..." Hắc Phong do dự nói.

"Chuyện gì cứ nói đừng ngại!" Tiêu Dục tay áo bào vung lên đáp ứng.

"Hắc Phong trong lúc theo dõi Hoài vương, ở phụ cận phát hiện cung nữ bên người của Mạnh chiêu nghi nương nương. Đại cung nữ kia thỉnh thoảng nhìn xung quanh, tựa hồ là đang lo lắng cùng đợi người nào đó."

"Mạnh chiêu nghi... Hoài vương..." Tiêu Dục thấp giọng nỉ non, cân nhắc rồi trầm giọng nói: "Đi thăm dò xem hai người ngày gần đây có lui tới không. Từ hôm nay cũng sai người bí mật giám thị Mạnh chiêu nghi cùng hành tung của Hoài vương."

" Vâng, Hắc Phong lĩnh mệnh! Quyết không làm cho chủ tử thất vọng." Trong một cái nháy mắt, Hắc Phong liền biến mất ở trong ngự thư phòng.

Trường Xuân cung

"Chủ tử, ngài xem, Tứ hoàng tử đang hướng nô tỳ cười kìa!" Thị Thư ngữ khí vui vẻ nói.

Cố Vân Yên nhìn lên, hoàng nhi nhà mình quả thực đang hướng Thị Thư mỉm cười, không khỏi lại cười nói: "Chỉ chớp mắt tiểu Tứ Nhi liền được hơn hai tháng, trước mắt đã thường xuyên hướng người cười."

"Nô tỳ nhìn Tứ hoàng tử quả nhiên là một ngày một cái hình dáng. Mấy ngày hôm trước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút đỏ rực, hôm nay cẩn thận nhìn lên, làn da trắng lên không ít, cùng Nhị hoàng tử càng ngày càng giống."

"Thật sao? Để ta xem xem!" Ở cửa truyền đến âm thanh non nớt của Nhị hoàng tử.

"Hạo Nhi tỉnh ngủ rồi à, mau tới đây để mẫu phi nhìn vết thương trên tay ngươi." Cố Vân Yên vừa thấy Nhị hoàng tử tiến vào, lúc này ngoắc nói.

"Vết thương trên mu bàn tay nhi thần đã lành, mẫu phi không cần lo lắng." Nhị hoàng tử cười nói, tiện đà đem tay trái đưa ra.

Cố Vân Yên nắm tay Nhị hoàng tử nhìn kỹ, nơi lúc trước bị thương đã khôi phục. Chỉ là màu da nơi đó so với nơi khác trắng hơn chút, không nhìn kỹ cũng nhìn không ra khác biệt, mới gật đầu quyết tâm nói: "Lành hẳn là tốt rồi, ngày sau mẫu phi chắc chắn bảo vệ tốt Hạo Nhi, không cho ngươi bị thêm thương tổn nào." Nói xong, ôm Nhị hoàng tử vào trong ngực.

"Mẫu phi yên tâm, nhi thần sẽ tự chú ý, sẽ không lại làm cho chính mình bị thương, nhi thần không muốn mẫu phi lo lắng!"

"Hạo Nhi trưởng thành rồi, thật hiểu chuyện." Nhị hoàng tử nói làm cho Cố Vân Yên cảm thấy trong lòng thật an ủi.

Nhị hoàng tử từ trong lòng Cố Vân Yên đi ra, một tay nắm tay Cố Vân, một tay nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ xíu của Tứ hoàng tử nói: "Nhi thần phải nhanh lớn lên, lớn giống như phụ hoàng. Như vậy nhi thần là có thể bảo hộ mẫu phi cùng đệ đệ!"

Cố Vân Yên không khỏi cái mũi cay cay, sắc mặt xúc động nói: "Hảo! Hạo Nhi trưởng thành, bảo hộ mẫu phi cùng đệ đệ."

"Oa oa~" Tứ hoàng tử trong lòng Thị Thư đột nhiên khóc lên, Nhị hoàng tử vội vàng buông ray Cố Vân Yên, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Tứ hoàng tử trấn an: "Đệ đệ không khóc, không khóc.. Phụ hoàng nói 'Nam nhi đổ máu không đổ lệ'. Bất luận khi nào cũng không thể dễ dàng rơi lệ, ca ca về sau cũng sẽ không ở trước mặt người bên ngoài rơi lệ, cho nên đệ đệ cũng không nên khóc. Ca ca về sau cũng sẽ bảo vệ ngươi, đệ đệ không khóc..."

Thấy được một màn này, Cố Vân Yên không khỏi 'Phốc xuy' một tiếng bật cười, tiện đà lắc đầu nói: "Hài tử ngốc, đệ đệ nhỏ như vậy làm sao có thể nghe hiểu được ngươi nói gì. Đệ đệ hẳn là đói bụng, Thị Thư ôm đi để nhũ mẫu cho bú đi." Thị Thư lĩnh mệnh mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net