Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh

Mấy mẹ con lại tiếp tục ngồi thêm thời gian nửa chén trà, Triệu thị cùng Từ thị liền đứng dậy hướng Cố Vân Yên từ biệt. Cố Vân Yên phân phó Thị Thư đem bánh trung thu chuẩn bị từ sáng sớm cho mẹ chồng nàng dâu Triệu thị mang về. Ngự thiện phòng phân phát bánh trung thu đa phần khẩu vị độc đáo, tất nhiên không phải bánh trung thu trong nhà quan to quý nhân có thể sánh bằng, hơn nữa là trong cung quý nhân ban cho, nói ra cũng là một phần thể diện. Cố Vân Yên tổng cộng chuẩn bị ba phần, theo thứ tự là Cố phủ, nhà mẹ đẻ của Triệu thị, nhà mẹ đẻ của Từ thị.

Cố Vân Yên tự mình đưa người đến ngoài Trường Xuân cung, đợi đến khi đám người Triệu thị dần dần đi xa, nàng mới xoay người hướng thiền điện mà đi.

Ở thiền điện Tiêu Dục đang đùa với Tứ hoàng tử trong nôi. Lúc này Tứ hoàng tử còn buồn ngủ nhìn Tiêu Dục. Đối với Tiêu Dục Tứ hoàng tử cũng không xa lạ, ba tháng này phụ tử hai người mỗi ngày đều gặp mặt. Bởi vậy, Tứ hoàng tử rất nhanh liền có thể nhận ra người đứng trước mặt là ai, chỉ thấy hắn bẹt cái miệng nhỏ nhắn, tay nhỏ bé đặt trên môi, hai cẳng chân mập mạp chắc nịch dùng sức đạp.

Thấy được tiểu nhi tử có thể nhận ra chính mình, Tiêu Dục nhất thời tâm tình rất tốt, không khỏi cao giọng cười, chợt ôm lấy Tứ hoàng tử khiến người yêu thích ra khỏi nôi.

Cố Vân Yên đứng ở ngoài cửa nhìn Tiêu Dục động tác thành thạo ôm Tứ hoàng tử, trên mặt lộ ra ý cười nhu hòa.

"Tiểu Tứ Nhi tỉnh rồi sao?" Cố Vân Yên vừa nói vừa đi tới.

Tiêu Dục quay đầu hướng về phía Cố Vân Yên gật đầu mỉm cười, nói: "Vừa tỉnh lại, Cố phu nhân xuất cung rồi sao?"

"Ân! Nô tì mới vừa sai người đưa các nàng ra cung. Hoàng thượng hôm nay ban cho nương cùng tẩu tử vật phẩm trang sức quý trọng như thế, nô tì vạn phần cảm kích!" Cố Vân Yên tự đáy lòng nói.

Tiêu Dục nhìn nhìn Tứ hoàng tử trong lòng nói: "Yên nhi vì trẫm sinh hạ hai hoàng nhi khỏe mạnh thông tuệ, đó là hồi báo tốt nhất với trẫm. Cho nên Yên nhi không cần đem chút việc nhỏ ấy để ở trong lòng. Yên nhi nếu là vẫn băn khoăn, vậy liền vì trẫm sinh thêm cái hoàng nhi?"

Nghe được Tiêu Dục nói trắng ra như thế, Cố Vân Yên không khỏi khuôn mặt thẹn thùng cúi mắt.

"Nhoáng lên một cái ba năm trôi qua, Yên nhi vẫn hay thẹn thùng như khi trẫm lần đầu gặp ngươi, liền ngay cả dung nhan cũng không có chút thay đổi, trước sau vẫn xinh đẹp, mê người, làm cho trẫm yêu thích không buông tay." Bên trong cung nhân nghe đến đế vương nói lời tình ý thì thức thời lui đi ra ngoài, ngay cả Lưu Đức Phúc cũng lui thân đến ngoài cửa canh gác.

Cố Vân Yên kiều kiều giận Tiêu Dục liếc mắt một cái, xấu hổ nói: "Hoàng thượng! Cẩn thận đừng làm rơi tiểu Tứ Nhi."

" Vậy trẫm lại để tiểu Tứ Nhi ngủ, nghĩ đến hắn cũng là mệt nhọc." Nói xong liền thản nhiên đem Tứ hoàng tử không hề buồn ngủ thả lại vào nôi.

Tiêu Dục mỉm cười đem Cố Vân Yên ôm vào trong ngực, tiện đà ở bên tai nàng nỉ non: "Yên nhi, thay trẫm sinh cái công chúa được không?"

Cố Vân Yên bên tai nóng lên, không khỏi khẽ run lên, kiều kiều nói: "Hoàng thượng dưới gối đã có bốn vị công chúa, làm sao có thiếu công chúa. "

Tiêu Dục kề sát môi bên tai Cố Vân Yên nói: "Thiếu... Trẫm thiếu là công chúa của Yên nhi cùng trẫm!" Nói xong, tinh tế hôn xuống, cảm giác tê dại cách xa mấy tháng lại tập kích toàn thân.

Cố Vân mắt phượng như làn thu thủy nhộn nhạo khép hờ. Đã lâu không thân thiết, đột nhiên công kích càng làm cho người ta khó có thể chống đỡ. Cố Vân Yên toàn thân xụi lơ vô lực, cả người kiều nhuyễn tựa vào trong lòng Tiêu Dục, tùy ý để Tiêu Dục ở trên người nàng châm ngòi thổi gió.

Tiêu Dục ôm nữ nhân mềm mại không xương trong lòng, nhìn nàng khuôn mặt như hoa đào dưới ánh bình minh, nhìn nàng môi đỏ mọng khẽ mở nũng nịu quyến rũ, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một cỗ hỏa đang không ngừng thiêu đốt, làm cho người ta thấy khô nóng cùng khó chịu.

Ngay tại khi hai người triền miên sắp ngã xuống, Tứ hoàng tử trong nôi lại ngoài dự đoán của mọi người khóc nỉ non lên 'Oa! Oa..."
Bên ngoài gian, Nhị hoàng tử đang chơi đùa nghe được bên trong truyền đến tiếng đệ đệ khóc to, nhất thời nhấc cẳng chân. Khi Lưu Đức Phúc chưa kịp phản ứng lại tiền xông vào. Lưu Đức Phúc cả kinh, cuống quít đuổi theo, miệng hô: "Nhị hoàng tử, ngài không thể..." Đi vào.

Hai chữ cuối cùng còn chưa nói xong liền nhanh chóng cúi đầu, chỉ vì Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên hai người còn chưa kịp tách ra, lúc này Tiêu Dục đang nửa đặt ở Cố Vân Yên trên người, mà Cố Vân Yên còn lại là sắc mặt hồng hồng, vai lộ một nửa.

Tiêu Dục nhanh tay thay Cố Vân Yên kéo cung trang lên, tiện đà lạnh lùng nhìn lướt qua Lưu Đức Phúc.

Lưu Đức Phúc nhận thấy được ánh mắt không hờn giận của chủ tử nhà mình thì vội vàng giả điếc cúi đầu, vẻ mặt cầu xin lui đi ra ngoài.

Nhị hoàng tử kinh ngạc nhìn trước mặt phụ hoàng cùng mẫu phi cử chỉ quái dị, ngơ ngác nói: "Đệ đệ khóc..."

Tiêu Dục tay phải nắm lại đưa tới trước miệng, ho khan hai tiếng, nói: "Hạo Nhi, như thế nào lại rầm rập liền xông vào? Phụ hoàng không phải dạy ngươi, ngôn hành cử chỉ phải ra dáng sao?"

"Hồi phụ hoàng, Hạo Nhi nghe thấy đệ đệ khóc, nhất thời lo lắng liền... Liền quên." Nhị hoàng tử gãi gãi đầu, tiếp theo lại hiếu kỳ nói: "Mới vừa rồi phụ hoàng cùng mẫu phi là đang chơi đùa?"

Nhị hoàng tử vừa nói ra, Cố Vân Yên nhất thời xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, hận không thể tìm cái động để chui vào.

Tiêu Dục khóe miệng vừa kéo, giây lát, nghiêm trang nói: "Ân, phụ hoàng cùng mẫu phi đang đùa chơi." Sợ Nhị hoàng tử lại nói ra cái lời gì không được, Tiêu Dục lập tức nói sang chuyện khác: "Hạo Nhi hôm nay viết bảng chữ mẫu xong rồi?"

"Ân, Hạo Nhi đem bảng chữ mẫu Thị Họa cô cô dạy đều viết xong rồi." Nhị hoàng tử mặt mày hớn hở, nói xong liền đi về phía nôi.

Tứ hoàng tử trong nôi lúc này đang yên lặng chu miệng thổi bong bóng, ánh mắt mở thật to hướng về Nhị hoàng tử vung tay nhỏ bé.

"Di, đệ đệ đừng khóc nga!" Nhị hoàng tử vui vẻ nói. Trên thực tế ở một khắc Nhị hoàng tử cùng Lưu Đức Phúc xông vào kia Tứ hoàng tử đã dừng khóc.

"Đệ đệ là muốn Hạo Nhi cùng hắn chơi đi, ngươi đến gần hắn liền dừng khóc." Cố Vân Yên trên mặt mây đỏ vẫn chưa lui, khẽ cúi đầu nói.

"Đệ đệ nhất định là cảm thấy rất nhàm chán, cho nên mới khóc." Nhị hoàng tử nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tứ hoàng tử nói: "Đệ đệ ngoan, ca ca cùng ngươi chơi."

Tứ hoàng tử giống như là có thể nghe hiểu Nhị hoàng tử nói bình, bỗng nhiên nhả ra cái bong bóng lớn, nhếch miệng cười.

"Phụ hoàng, mẫu phi mau nhìn, đệ đệ nở nụ cười! Hắn có thể nghe hiểu lời Hạo Nhi nói a." Nhị hoàng tử chỉ vào Tứ hoàng tử cao hứng nói.

Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên nhìn nhau cười, mới vừa rồi xấu hổ rốt cục theo nụ cười của Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử tán đi.

Cố Vân Yên bế Tứ hoàng tử ra, trìu mến hạ xuống nụ hôn lên cái trán bóng loáng của hắn. Nhị hoàng tử kiễng mũi chân, cũng học bộ dáng Cố Vân Yên hôn một chút cái trán Tứ hoàng tử. Nhìn trước mặt một màn ấm áp, Tiêu Dục khóe mắt đuôi mày đều là ý cười ấm áp.

"Trẫm còn có chuyện quan trọng cần xử lý, sẽ không bồi Yên nhi." Tiêu Dục lại cười nói.

" Vậy nô tì không chậm trễ Hoàng thượng, nô tì cung tiễn Hoàng thượng!" Cố Vân Yên ôn nhu đưa tiễn.

Tiêu Dục xoa đầu nhị hoàng tử, rồi xoay người rời đi. Lưu Đức Phúc hầu ở ngoài cửa thận trọng quan sát một chút thần sắc của Tiêu Dục, xem chủ tử trên mặt ý cười mới dám đi theo.

--------------------------

Không đến nửa canh giờ, tin tức Tiêu Dục trọng thưởng gia quyến Cố Vân Yên liền truyền khắp hậu cung. Hậu cung mọi người trừ bỏ hâm mộ, ghen tị, hận ra, cũng chỉ có thể nắm bắt khăn tay vo thành một đoàn mà phát tiết.

Chung Túy cung

'Ba' một cái, bình hoa tinh mỹ nháy mắt bị vỡ. Ngay sau đó đó là thanh âm oán hận mười phần: "Đồ trang sức vô giá? Thật là có thể diện! Con ta bệnh nặng mới khỏi, vì sao không người quan tâm?"

Tiếng nói vừa dứt, lại là tiếng một cái đồ sứ vỡ nát.

Đại cung nữ Quyên Nhi một ánh mắt đảo qua, nhóm cung nhân thu thập một chút mảnh sứ vỡ trên mặt đất xong lập tức thức thời lui đi ra ngoài.

"Chủ tử, nay Thục phi nương nương sủng quan hậu cung, lại có hai vị hoàng tử, chúng ta hiện tại không nên cùng nàng ngay mặt xung đột. Sao không tạm thời tránh đi mũi nhọn, đợi ngày khác thời cơ đến, lại nhất kích mất mạng, làm cho nàng vĩnh viễn không thể xoay người!" Quyên Nhi khóe môi cong lên, thần sắc âm ngoan nói.

Nghiên chiêu nghi cơn giận còn sót lại chưa tiêu nói: "Đợi đến lúc thời cơ chín mùi? Bản cung đã muốn ẩn nhẫn lâu như vậy, còn muốn dày vò tới khi nào."

"Chủ tử chớ rầu! Cho phép nô tỳ cùng ngài nói rõ. Thục phi nương nương là sủng quan hậu cung không sai, nhưng ba ngàn sủng ái vào một thân đồng thời cũng ở nhận ngàn vạn oán hận vào một thân. Hậu cung chúng phi tần đối với nàng nhất định là oán hận chất chứa đã sâu. Đứng mũi chịu sào đó là Hoàng hậu, Hoàng hậu dưới gối cũng không con nối dòng. Thử nghĩ nàng lại như thế nào dễ dàng tha thứ một cái phi tử có con lại có sủng tiếp tục kiêu ngạo. Nói đến quý phi, mặc dù nàng hiện tại cùng thế vô tranh, nhưng tương lai đâu? Đại hoàng tử là trưởng tử, đích trưởng tử không có liền lập trưởng. Đại hoàng tử ở chuyện lập thái tử một chiếm ưu thế trưởng tử, quý phi thật sự có thể trơ mắt nhìn ngôi vị hoàng đế để cho người khác lấy đi dễ như trở bàn tay? Vì Đại hoàng tử cùng tiền đồ gia tộc Mã thị, nàng nhất định sẽ cùngThục phi đấu đến ngươi chết ta sống. Huống chi còn có nhiều phi tần hy vọng Thục phi nương nương rơi đài như vậy. Chủ tử làm sao phải lo không có cơ hội thu thập nàng?" Quyên Nhi ngữ khí không nặng lại từng lời đầy máu.

Nghiên chiêu nghi áp chế lửa giận trong lòng, tĩnh tâm đến cẩn thận nghĩ lại lời Quyên Nhi nói, sau một lúc lâu, vuốt cằm nói: "Ngươi nói không phải không có lý, là bản cung quá mức gấp gáp."

"Chỉ cần chủ tử có thể đáp ứng nô tỳ yên lặng ngồi trên núi xem hổ đấu, liền có thể ổn tọa ngư ông đắc lợi!" Quyên Nhi định liệu trước nói.

Tuy nhiên, sự tình thật có thể như phát triển theo như Quyên Nhi đoán sao?

"Hảo, bản cung liền y theo ngươi một hồi." Nghiên chiêu nghi trầm giọng nói.

Quyên Nhi đang muốn tiếp lời Nghiên chiêu nghi nói tiếp, bên trong lại truyền đến tiếng Tam hoàng tử khóc như mèo kêu. Nghiên chiêu nghi nhất thời trong lòng căng thẳng, không kịp nghĩ nhiều liền bước nhanh chạy tới bên trong. Chỉ thấy sắc mặt nhũ mẫu lo lắng ôm Tam hoàng tử cực lực trấn an.

"Hoàng nhi làm sao vậy? Như thế nào thật tốt liền khóc nỉ non lên?" Nghiên chiêu nghi cất cao thanh âm nói.

Nhũ mẫu thấp thỏm lo âu quỳ xuống, nói: "Nô tỳ cũng không biết vì sao lại như vậy, rõ ràng mới vừa rồi Tam hoàng tử vẫn tốt, đột nhiên liền khóc lên..."

Nghiên chiêu nghi một cái bước xa tiến lên, nhanh chóng đem tam hoàng tử tử trong lòng nhũ nẫu ôm lấy, vội vội vàng vàng đưa tay thay Tam hoàng tử xem nhiệt độ cơ thể.

"Như thế nào nhiệt độ có chút dị thường? Người tới! Mau, mau truyền Thái y..." Nghiên chiêu nghi khóc nức nở nói.

Hai khắc chung, Trương thái y cùng phùng Thái y liền vô cùng lo lắng chạy tới Chung Túy cung. Nghiên chiêu nghi lập tức đưa bọn họ tiến vào, hồng hốc mắt nói: "Mau thay hoàng nhi nhìn xem, có vấn đề gì? "

Hai vị Thái y cũng không dám có chút chậm trễ, lập tức tiến lên giúp Tam hoàng tử bắt mạch. Từ sau lúc Tam hoàng tử thi châm lần trước, Trương, phùng hai vị Thái y liền rõ ràng Tam hoàng tử mệnh không còn được lâu, đều cầu nguyện Tam hoàng tử không phát bệnh ở thời điểm chính mình đang trực, không ngờ vẫn là trúng, haiz... Hai vị Thái y trong lòng cúi đầu hít một tiếng.

Ngay tại khi hai người nghĩ đến chính mình khó thoát khỏi một kiếp, lại kinh hỉ phát hiện Tam hoàng tử lúc này sốt không nghiêm trọng lắm, có lẽ là phát hiện sớm, chỉ là sốt nhẹ, nhất thời cảm thấy thở phào một cái.

"Hoàng nhi... Hoàng nhi hắn... Có phải hay không.. Có phải hay không?" Nghiên chiêu nghi nhìn hai vị Thái y biểu tình trầm trọng, nhất thời nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào không dám đem đáp án nơi đáy lòng hỏi ra miệng.

Trương thái y vội vàng khoát tay: "Nương nương không cần lo lắng, có lẽ là phát hiện đúng lúc, Tam hoàng tử chỉ là sốt nhẹ, cũng không lo ngại. Đợi vi thần kê phương thuốc, uống thuốc xong liền có thể tốt lên."

Nghe vậy, Nghiên chiêu nghi nhất thời từ buồn thành vui, không khỏi cao hứng bật cười, khóe mắt còn lưu nước mắt, vẻ mặt thoạt nhìn có chút buồn cười. Nhưng Trương, Phùng hai người lại không có tâm nói cười, thầm nghĩ nhanh rời khỏi nơi này, miễn cho một hồi lại xuất hiện cái biến cố gì. Vừa khai phương thuốc xong, hai người lúc này cáo lui rời đi.

Nghiên chiêu nghi lập tức xoay người, đem Tam hoàng tử ôm thật chặt vào trong lòng, giống như sợ Tam hoàng tử ngay sau đó sẽ biến mất không thấy.

Khánh Phương trai

"Chủ tử, ngài ăn một chút gì đi, ngài như vậy không ăn không uống thân mình như thế nào chịu được?" Thanh Nhi bưng đồ ăn tiến vào, ôn nhu khuyên nhủ.

Mạnh Nguyệt hai mắt vô thần nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt trầm lặng, đối với Thanh Nhi khuyên giải an ủi thờ ơ.

"Chủ tử, mặc dù ngài không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì Tứ công chúa suy nghĩ nha. Nàng còn nhỏ như vậy, ngài nếu có sao... Hơn nữa, vị kia nếu biết ngài như vậy tra tấn chính mình sẽ có bao nhiêu đau lòng." Thanh Nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể đem người Mạnh Nguyệt để ý nhất lôi ra.

Quả nhiên, ngay sau đó Mạnh Nguyệt hai mắt liền bắt đầu chậm rãi chuyển, giây lát, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, chất phác hỏi: "Gia, hắn thật sự sẽ vì ta đau lòng sao?"

"Đương nhiên, vị kia khẳng định đau xót chủ tử tra tấn chính mình như vậy. Vài ngày sau đó là Trung thu, chủ tử nếu không muốn vị kia thấy chủ tử gầy mà đau lòng khổ sở, liền nhanh ăn vài thứ, tỉnh táo lại đi."

" Đúng vậy, sẽ đến Trung thu... Bản cung rốt cục có thể cùng gia gặp lại! Bản cung muốn tỉnh táo lại, không thể làm cho gia thấy bản cung có cái dạng này, bằng không gia sẽ đau lòng khổ sở. Bản cung không muốn gia thương tâm khổ sở." Nói xong liền tiếp nhận canh trong tay Thanh Nhi từng muỗng từng muỗng uống.

Thấy được Mạnh Nguyệt rốt cục có tinh thần, Thanh Nhi cuối cùng là buông xuống một tảng đá lớn trong lòng, sau đó xoay người lui đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, liền bế Tứ công chúa trở về.

Mạnh Nguyệt buông bát, mặt lộ vẻ áy náy đem Tứ công chúa ôm lấy, nhẹ nhàng hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tứ công chúa, lẩm bẩm nói: "Là mẫu phi không tốt. Mẫu phi không nên không để ý tới hoàng nhi. Tha thứ cho mẫu phi, mẫu phi không bao giờ lại không để ý tới hoàng nhi nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net