Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh

Mười lăm tháng tám, Tiêu Dục xếp đặt Trung thu gia yến ở Tử Thần điện.

"Thị Họa giúp tiểu Tứ Nhi mặc vào cái yếm bản cung tự tay may đi. Lát nữa bản cung sẽ dẫn Hạo Nhi cùng tiểu Tứ Nhi đi tham gia Trung thu yến." Cố Vân Yên vừa đánh giá chính mình trong gương vừa dặn.

" Vâng, nô tỳ đi giúp Tứ hoàng tử thay đồ." Thị Họa quỳ gối thi lễ nói.

"Mẫu phi muốn dẫn nhi thần cùng đệ đệ cùng đi tham gia gia yến sao?" Nhị hoàng tử từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt hưng phấn nói.

Trước kia Cố Vân Yên cũng không mang Nhị hoàng tử tham gia các yến hội tương tự như Trung thu yến. Thứ nhất là Nhị hoàng tử tuổi quá nhỏ, thứ hai là lo lắng có kẻ nhân cơ hội đối với Nhị hoàng tử xuống tay. Từ khi xuất hiện sự cố ở Tử Thần điện, Tiêu Dục đã một lần nữa tẩy trừ hậu cung, ở phương diện thủ vệ cùng bày bố an toàn cũng tăng mạnh. Quan trọng nhất là Nhị hoàng tử sang năm liền vỡ lòng, là thời điểm xuất hiện trước mặt dòng họ hoàng thất và văn võ bách quan. Đây là lí do lúc này Cố Vân Yên mang theo Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử tham gia yến tiệc.

"Ân, Hạo Nhi trước hết để cho Thị Thư cô cô giúp ngươi thay bộ cẩm bào màu lam hoàng tổ mẫu đưa qua đi, lát mẫu phi có chuyện muốn dặn dò." Cố Vân Yên khẽ gật đầu.

Một khắc sau, sửa sang lại thỏa đáng xong, Nhị hoàng tử quy củ đứng trước mặt Cố Vân Yên, nghiêm trang chắp tay nói: "Nhi thần đã thay đổi quần áo xong, xin mẫu phi bảo cho biết."

Thấy Nhị hoàng tử bày dáng vẻ này, Cố Vân Yên cố nén ý cười nói: "Hạo Nhi trưởng thành rồi! Là thời điểm nên biết một sự tình..." Cố Vân Yên tay áo vung lên cho lui mọi người: "Hạo Nhi có biết vì sao chỉ có ngươi cùng đệ đệ và mẫu phi ở trong một cái cung điện, mà huynh đệ tỷ muội còn lại cũng không cùng ngươi ở một nơi không?"

Nhị hoàng tử gật đầu nói: "Bởi vì Hạo Nhi cùng đệ đệ đều là mẫu phi sinh ra, cho nên cùng mẫu phi ở tại một nơi. Mà huynh đệ tỷ muội khác không cùng Hạo Nhi ở tại một nơi, là vì bọn họ có mẫu phi của mình, bọn họ cùng với mẫu phi của mình ở cùng một chỗ."

"Hạo Nhi nói đúng, vậy ngươi có biết vì sao phụ hoàng không cùng Hạo Nhi ở tại một nơi không?" Cố Vân Yên tiếp theo lại hỏi.

Nhị hoàng tử hai hàng lông mày nhíu lại, nhức đầu nói: "Đúng rồi, phụ hoàng vì sao không cùng Hạo Nhi ở tại một nơi đâu?"

"Bởi vì phụ hoàng không chỉ có là phụ hoàng của Hạo Nhi, còn là phụ hoàng của huynh đệ tỷ muội khác. Phụ hoàng là phụ hoàng của ngươi cùng các huynh đệ tỷ muội, cho nên phụ hoàng không thể ở cùng một chỗ với riêng ai, Hạo Nhi hiểu được mẫu phi nói gì không?"

Nhị hoàng tử chậm rãi gật đầu nói: "Hiểu được, phụ hoàng là của mọi người, chỉ có mẫu phi mới là của ta cùng đệ đệ."

"Ân, cho nên Hạo Nhi về sau mặc kệ trước khi làm chuyện gì, đều phải nhớ kỹ điểm này. Phụ hoàng không chỉ là phụ hoàng ngươi, hắn còn là phụ hoàng người khác. Mà phụ hoàng các ngươi còn có một tầng thân phận khác, là hoàng thượng của Đại Chiêu quốc. Hắn đầu tiên là quân sau đó mới là phụ. Đây là lí do vì sao ngươi ở trước mặt phụ hoàng phải tự xưng 'Nhi thần', ngươi trừ bỏ là hoàng nhi của hắn còn là thần tử."

Tuy rằng hiện tại Nhị hoàng tử vẫn không thể hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa trong lời Cố Vân Yên nói. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng việc Nhị hoàng tử nhớ kỹ lời Cố Vân Yên nói. Cố Vân Yên chính là muốn cho Nhị hoàng tử từ từ ý thức được 'Phụ hoàng' cùng 'Phụ thân' thuần túy là có khác nhau, để tránh hắn vẫn đem Tiêu Dục cho là một cái 'Phụ thân' thuần túy mà đối đãi.

Nhị hoàng tử cẩn thận tự định giá lời Cố Vân Yên mới vừa nói, sau một lúc lâu, mới cái hiểu cái không nói: "Nhi thần đã biết, ngày sau nhi thần sẽ hảo hảo biểu hiện, sẽ không làm cho phụ hoàng, mẫu phi thất vọng. Như vậy phụ hoàng mới có thể ở trong các huynh đệ tỷ muội thích nhi thần nhất."

Cố Vân Yên gật đầu: "Ân, một hồi đi tham gia gia yến, Hạo Nhi nhớ lấy ở trước mặt phụ hoàng, mẫu hậu còn có hoàng tổ mẫu hảo hảo biểu hiện."

" Vâng! Nhi thần ghi nhớ mẫu phi dạy."

Tử Thần điện

Cố Vân Yên nắm tay Nhị hoàng tử, Thị Thư ôm Tứ hoàng tử đi theo một bên, cứ như vậy xuất hiện ở trong Tử Thần điện.

"Vi thần/nô tì/tần thiếp thỉnh an Thục phi nương nương, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử. Nương nương cùng hoàng tử vạn phúc kim an!" Mọi người bên trong trừ bỏ quý phi cùng Huệ phi ra, còn lại tất cả đều hành lễ thỉnh an.

"Đều miễn lễ đi!" Cố Vân Yên dắt Nhị hoàng tử đang ngồi xuống.

"Tạ nương nương ân điển!" Mọi người sau khi ngồi xuống, đều bắt đầu đánh giá Nhị hoàng tử bên cạnh Cố Vân Yên. Các đại thần tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai, nhẹ giọng nói thầm nghị luận.

Nhị hoàng tử vẻ mặt tự nhiên, hào phóng ngồi ở bên cạnh Cố Vân Yên tùy ý các đại thần đánh giá, không hề có gì lo sợ. Thấy vậy, văn võ bá quan cảm thấy đối với Nhị hoàng tử nhìn với cặp mắt khác xưa.

Ngồi trên Cố Vân Yên, quý phi khuôn mặt từ đầu tới cuối vẫn duy trì lạnh nhạt mỉm cười, chỉ là hai tay trên đầu gối gắt gao nắm bắt khăn tay, hận không thể đem khăn tay xé thành mảnh nhỏ.

Quý phi khóe mắt dư quang đảo qua mọi người trong điện, khi bắt gặp các đại thần ánh mắt đối với Nhị hoàng tử lộ vẻ tán thưởng, lúc này xoay người ở bên tai Cẩm Yên nói nhỏ nói: "Ngươi tức khắc hồi cung đem Đại hoàng tử đưa đến Tử Thần điện. Nói là mệnh lệnh của bản cung."

Cẩm Yên nao nao, tiện đà quỳ gối nhận lệnh.

Mạnh Nguyệt mang hận ý khẽ liếc mắt một cái nhìn Cố Vân Yên kia khuôn mặt như hoa như ngọc, sau lại đem ánh mắt dừng ở trên người Nhị hoàng tử cử chỉ ra dáng, trong con ngươi hận ý càng ngày càng thâm, dần dần trở nên âm trầm, giống như hóa thành một con độc xà quấn quanh ở trên người Nhị hoàng tử.

Khi Cố Vân Yên ngoái đầu nhìn lại, Mạnh Nguyệt nhanh chóng cụp mắt, đem hận ý trong mắt che giấu đi. Sau một nhịp thở, hai mắt lại thanh minh, giống như oán hận vừa rồi chính là ảo giác.

Mạnh Nguyệt bưng lên rượu ngon trước mặt uống một hơi cạn sạch. Nhìn lướt qua dòng họ hoàng thất cùng nhóm triều thần bên tay trái, hàng thứ nhất thiếu mất một người, không khỏi có chút mất mát.

Qua nửa chén trà, Tiêu Dục cùng hoàng hậu và thái hậu liền chậm rãi đi ra. Khác với trước đây, trừ bỏ Tiêu Dục cùng Hoàng hậu nâng Thái hậu đi ra ngoại điện Tử Thần điện, phía sau còn đi theo Hoài vương cùng Hoài vương phi.

Nghĩ đến cũng phải, nhi tử của tiên hoàng người chết người phế, cũng chỉ còn lại Tiêu Dục cùng Hoài vương. Hôm nay là Trung thu, là ngày một nhà đoàn tụ, Tiêu Dục cùng phu thê Hoài vương cùng đi ra mới có thể biểu hiện hoàng gia huynh hữu đệ cung, nhân nghĩa chí thiện.

Mọi người đứng dậy hành lễ, Tiêu Dục tay áo bào vung lên cao giọng nói, Hoài vương dắt Hoài vương phi ngồi xuống hàng thứ nhất bên tay trái.

Tiêu Dục nâng chén: "Hôm nay Trung thu, các khanh cùng trẫm đoàn tụ một nơi, trẫm rất vui! Đến, nâng chén chúc mừng."

Được Tiêu Dục đề xướng, mọi người đều nâng chén uống thả cửa, rất khoái hoạt.

Thị Họa rót nửa chén nước trái cây cho Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử hai tay bưng lên, từ chỗ ngồi đứng lên đi tới dưới bậc thang, khom người đối với một đế hai hậu trên cao nói: "Nhân dịp trung thu, nhi thần chúc phụ hoàng, mẫu hậu cùng với hoàng tổ mẫu nhân vạn sự như ý, sức khỏe an khang!" Nói xong một bộ tiểu đại nhân dấu tay áo uống hết nửa chén nước trái cây kia.

Tiêu Dục khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, nói: "Hoàng nhi tấm lòng thuần thiện chí hiếu, tâm trẫm vui mừng! Người tới, đem bức họa ở ngự thư phòng của trẫm ban thưởng cho Nhị hoàng tử."

Nhị hoàng tử lúc này quỳ một gối xuống, trịnh trọng nói: "Nhi thần tạ phụ hoàng ban thưởng. Ngày sau nhất định chăm học tiến tới, không phụ kỳ vọng của phụ hoàng!"

Nghe vậy, Tiêu Dục cùng Thái hậu lộ ra ý cười vui mừng, Hoàng hậu cũng gật đầu mỉm cười, phía dưới triều thần liên tiếp khen Nhị hoàng tử.

Mà một màn bày vừa vặn bị Đại hoàng tử được Cẩm Yên dẫn nhập điện nhìn đến, Cẩm Yên lo lắng nhìn Đại hoàng tử liếc mắt một cái, chỉ thấy Đại hoàng tử mặt không chút thay đổi đi tới bên cạnh quý phi, không nói một tiếng ngồi xuống.

Quý phi nhìn nhìn Đại hoàng tử, một bộ biểu tình muốn nói lại thôi, mấp máy môi, chung quy là một lời chưa nói.

Mạnh Nguyệt nhìn Hoài vương cùng Hoài vương phi phía đối diện. Hoài vương thỉnh thoảng gắp cho Hoài vương phi thêm chút thức ăn, mà Hoài vương phi vẻ mặt hạnh phúc tươi cười, phu thê hai người nói cười vui vẻ, không khỏi làm người bên ngoài cảm thán là một đôi thiên chỉ giai ngẫu.

Mạnh Nguyệt trong lòng tràn đầy chua xót cùng đố kỵ, khóe miệng lộ ra một tia ý giễu cợt, không biết là trào phúng phu thê Hoài vương trước mặt người khác ân ái, hay là trào phúng chính mình si tâm vọng tưởng. Rượu một ly tiếp một ly rót vào trong bụng, rượu vào khổ tâm thiên ti vạn lũ.

Khi mọi người ở đây đang thoải mái tiệc vui, Hoài vương phi lại bỗng nhiên nhướng mày, nắm khăn tay nôn ọe một trận. Hoài vương lúc này buông chén rượu, động tác mềm nhẹ thay Hoài vương phi vỗ vỗ phía sau lưng, đương nhiên một màn này dẫn tới không ít người chú mục. Bên trong không ít người này cũng bao gồm một đế hai hậu trên chủ vị.

Thái hậu vẻ mặt quan tâm nói: "Vương phi lão Tứ đây là làm sao vậy? Có gì không khoẻ?"

Hoài vương phi vẻ mặt thẹn thùng cụp mắt, đỏ mặt ngập ngừng nói: "Để mẫu hậu lo lắng, nô tì không có việc gì."

Thái hậu hồ nghi nhìn nhìn Hoài vương phi, khó hiểu trên mặt nàng vì sao là vẻ thẹn thùng, sau một lúc lâu, bừng tỉnh đại ngộ cười vui nói: "Ai gia thật sự là lão hồ đồ! Lão hồ đồ!" Vừa nói vừa oán trách nhìn Hoài vương liếc mắt một cái: "Lão Tứ ngươi cũng thật là, cũng không sớm một chút đem tin vui nói cho mẫu hậu để mẫu hậu vui vẻ."

Hoài vương vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hoài vương phi lại nhìn Thái hậu, mờ mịt nói: "Nhi thần ngu dốt, không biết mẫu hậu ý nói tin vui gì?"

Hoài vương phi sợ Thái hậu hiểu lầm Hoài vương, lúc này e thẹn nói: "Mẫu hậu hiểu lầm, bởi vì nô tì ngày còn ít, đại phu không dám kết luận. Cho nên nô tì còn chưa đem việc này báo cho Vương gia, để tránh Vương gia vui mừng uổng công một hồi."

Nghe vậy, Thái hậu ha ha nở nụ cười, sau đó phân phó: "A Tinh, đưa Hoài vương phi đến thiền điện, truyền khẩu dụ của ai gia, gọi Lưu thái y tiến đến giúp Hoài vương phi chẩn mạch."

Hoài vương phi đứng dậy hướng một đế hai hậu làm lễ cáo lui, theo Từ ma ma đi thiền điện, chờ đợi Lưu thái y bắt mạch.

Mạnh Nguyệt nhìn Hoài vương phía đối diện nhìn theo Hoài vương phi rời đi thần sắc ngờ nghệch, tựa hồ còn chưa từ cái tin vui bất ngờ kia phục hồi lại tinh thần.

Mạnh Nguyệt cực lực ức chế cảm xúc, sợ chính mình vừa mất khống sẽ liều lĩnh chạy đến đối diện, lao vào lòng Tiêu Hằng. Nhưng dù vậy, trên mặt ai oán cùng thương tâm vẫn là lộ ra. Mà hết thảy điều này đều không thể tránh được ánh mắt của người để tâm, ví dụ như Tiêu Dục!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net