Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chìm trong tâm tình rối loạn chưa tìm ra lối thoát. Chính Quốc miên man mặc kệ Thái Hanh đang rù rì bên tai những lời mật ngọt gì đó.

Bỗng bên ngoài có tiếng đập cửa dồn dập.

"Điền Chính Quốc, mày mang con tao ra đây!!"

Cái kiểu thét gào, mang theo đầy khí khái ra lệnh khiến người nghe dễ dàng dấy lên cảm xúc nóng nảy.

Như thể ngồi trên đầu trỏ xuống, rồi bắt người ta làm theo ý mình vậy.

Kim Thái Hanh nhíu chặt chân mày, buông Chính Quốc ra, bước chân xuống giường xỏ dép rồi lạch cạch ra mở cửa.

Âm thanh guốc mang trong nhà vang lên, như thể Kim Thái Hanh đang đi từng bước giẫm lên cõi lòng Điền Chính Quốc, chứ không phải từng bước trên nền nhà. Từng hồi, từng hồi kêu lên.

Khi cánh cửa phòng bật mở, cũng là lúc ông Kim. Ba ruột của Thái Hanh cùng mấy tên trai tráng thô kệch xông vào.

"Điền Chính Quốc! Mày trả con tao lại cho tao!"

Ông lớn, ông hội đồng lớn quyền lại giàu nức vách đổ tường ở cái chốn quê này đây.

À không đúng, thời thế hòa bình. Ông Kim đây cũng tính là một thương nhân bình thường. Không có cây lớn chống lưng, cũng không còn là ông hội đồng Kim uy quyền dưới trướng tai to mặt rộng.

"Ai là con của ông Kim vậy? Sao lại xông vào nhà tôi, rồi vào tận phòng của chúng tôi mà tìm?"

Hai từ "Chúng Tôi" này lọt vào tai Chính Quốc rất không vừa ý. Dẫu có chút ngọt ngào đi nữa nhưng cũng không nên. Nhưng bây giờ không phải là lúc chỉnh đốn mấy thứ này.

Kim Thái Hanh lúc này đã ngồi xuống ghế, điệu bộ ung dung, khoan thai. Và dường như chẳng có gì có thể xao động được tâm tình của Kim Thái Hanh.

"Mày là ai mà có quyền lên tiếng ở đây?"

Nghe tiếng nói từ đâu phát ra, ông Kim quát tháo khi thấy Kim Thái Hanh ngồi đấy, thái độ ra mặt không để ai vào mắt.

"Ngay cả con mình mà không nhận ra nữa là...chậc chậc.."

Chính Quốc lúc này mới bật cười khanh khách, lời nói mỉa mai châm chọc rõ ràng.

"Mày nói cái gì? Là Thái Hanh sao...."

Lúc này ông Kim mới quay sang nhìn Kim Thái Hanh đang bình thản ngồi đó. Đúng thật là không nhìn ra.

Vẻ ngoài nổi bật, hoàn toàn hơn hẳn lúc ông còn trẻ, sóng mũi thì cao thẳng. Mắt sáng mi lại có độ dày. Môi mỏng nhưng lại không quá đỏ, một màu hồng nhạt vừa đủ.

Chân dài thẳng tấp, dáng dấp toát lên sự cao sang, trầm ổn. Không có cái hơi thở bốc đồng, nóng nảy hay háo thắng của tuổi thanh thiếu niên. Hơn hẳn cái sự nông cạn của ông mấy chục năm trước.

"Thái Hanh...cha..ta xin lỗi con."

Bối rối trước đứa con ruột thịt, nhưng lại gần như xa lạ này, ông Kim cũng không thể thốt ra điều gì.

Cay, chua, mặn, đắng ra sao thì Thái Hanh cũng là máu mủ ruột rà của ông. Vậy mà giờ đây, đối diện với chính con mình ông lại đầy cảm giác chột dạ.

Gần bảy năm qua, Thái Hanh sống với một người cậu không máu mủ ruột rà. Vậy mà giờ đây, Kim Thái Hanh lành lặn mà trưởng thành, nghiêm túc mà lớn lên.

"Ông xin lỗi cái gì hả ông Kim? Tôi nói cho ông biết, ngày mà tôi mang Kim Thái Hanh ra khỏi cái nhà kinh tởm kia của ông thì nó và ông đã chẳng còn lại gì."

"Cậu đừng có ăn nói hàm hồ! Nó mang trong mình dòng máu của tôi, tên nó mang họ của tôi! Tôi có tốt có xấu, cũng là cha nó. Tôi sinh nó ra, tôi có quyền với nó!!!"

Ông Kim bị lời lẽ của Chính Quốc chọc điên mà quát tháo lại, tạm thời nén nỗi lòng rối như tơ lúc này.

"Hàm hồ? Tôi không thấy cái gì là hàm hồ cả. Tôi chảy trong người dòng máu của ông, nhưng có giây phút nào ông nhận thức tôi cũng là con ông chưa?"

Nói đến đây, khóe mắt cũng nhịn được nữa mà đỏ lên một chút, hít sâu một hơi. Lấy lại tâm tình ổn định, Thái Hanh nói tiếp.

"Cha sao? Công ơn sinh thành sao? Ông có mang tôi chín thắng mười ngày không, ông có từng đẻ đau ra tôi chưa!! Người sinh tôi ra là mẹ tôi, tôi chảy trong người dòng máu dơ bẩn của ông, của cái gia đình đó. Nó làm tôi chán ghét bản thân đến cực độ! Ngày hôm đó, ông biết mẹ tôi mang thai mà vẫn không cưới bà ấy về. Ngay cả một đồng cũng không có, một câu thăm hỏi cũng KHÔNG! Bẵng đi mười năm. Cái ngày mà ông đến, nói là biết sự hiện diện của tôi trên cõi đời này rồi, lại muốn bù đắp nên mang tôi về? Ha..."

"RÕ RÀNG ÔNG BIẾT MẸ TÔI CÓ THAI!! NHƯNG BẴNG LIỀN QUÊN MẤT SAO? TẬN MƯỜI NĂM SAU MỚI NHỚ RA ĐỨA CON NÀY?"

Đến giây phút này, cõi lòng đã tan nát vô số lần được cố chấp gàn gắn từng mảnh nhỏ. Sau đó, lại bị bức ép đến nổ tung thành cát bụi.

"Ông muốn bù đắp? ÔNG ĐÃ BÙ ĐẮP ĐƯỢC THỨ GÌ? Là vô cớ cho tôi ăn mắng, hay "thương cho roi cho vọt", nhờ ơn phước ông thương mà hai năm đó với tôi là địa ngục trần gian! Là quá khứ tồi tệ mà tôi dùng cả đời này để nguôi ngoai! Cả ông và người đàn bà kia, một lũ rắn rết. Ông thương tôi sao? Bù đắp cho tôi sao? Là để con rắn độc kia cắn tôi đến máu me be bét, để nó chực chờ cơ hội mà cắn cổ tôi đến chết! Là cách mà bù đắp cho con mình sao?"

Dù đã bẫng đi lâu đến vậy, nhưng vết lòng lần này đến lần khác chảy máu. Tưởng chừng như đã kết vảy, sẽ mãi an ổn ở yên chờ ngày lạnh lặn. Giờ đây, chiếc vảy như bị ai khều ra, làm vết thương lần nữa đau rát chảy máu.

Nước mắt chảy dài trên mặt, Chính Quốc muốn băng bó vết thương này nhưng lại không thể nào làm gì được. Chỉ có thể để Kim Thái Hanh vùi vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về Thái Hanh từng hồi, xoa dịu cái đau rát.

"Dù sao tao cũng là cha mày, mày phải theo tao về nhà! Cứ ở mãi với một thằng cậu không máu mủ ruột rà. Rồi cái nhà họ Kim này, mày bỏ đâu cả rồi!"

Ông Kim dẫu sao cũng quen thói ăn to nói lớn, không biết thức thời bản thân đang ở đâu, vị trí hiện tại như thế nào. Ông ta chỉ biết ra lệnh và bắt ép mọi người phải tuân theo.

Bao cảm xúc hỗn loạn khác đều bị đè ép.

"Ông oang oang ở đây ông ra lệnh cho ai! Ông nên biết nhận thức thời thế đi, không còn là Ông hội đồng Kim uy quyền dưới trướng một lũ tai to mặt bự nữa đâu ông Kim."

Câu nói cũng Chính Quốc làm ông Kim tức giận, tay cầm gậy xiết chặt đến hằn gân xanh.

"Lũ bọn mày, bắt cậu Thái Hanh đem về nhà!"

"Kim Thái Hanh thuộc quyền giám hộ của tao! Nó chưa đủ mười tám thì vẫn là quyền và sự giám hộ của tao! Bọn mày muốn bắt người trái phép thì tao xin mời, muốn kiện cáo thì tao hầu!"

Lời nói của Điền Chính Quốc mang tính đe dọa rất cao, bởi thời cuộc thay đổi. Nước non độc lập, pháp luật cũng được sửa đổi và thi hành gắt gao. Không còn nói thời đút tiền lách luồn tránh tội lỗi nữa.

Sau khi mang Chính Quốc về ở, Chính Quốc cũng đã làm giấy tờ nhận nuôi đầy đủ, là người giám hộ của hợp pháp của Thái Hanh. Dù bây giờ ông Kim có đe doạ kiện cáo cũng chỉ bằng thừa, Chính Quốc thừa sức ăn đứt.

"Còn ông Kim, tôi nói cho ông biết. Kim Thái Hanh sẽ không bao giờ trở về cái địa ngục đó. Chỉ cần Điền Chính Quốc này còn sống, Kim Thái Hanh thuộc bảo hộ của tôi!"

Nói xong, đoạn kéo hộc tủ lấy ra một khẩu súng lục, lên đạn.

"Còn muốn, thì tôi mời."

Đầu súng nằm ngay giữa trán ông Kim.

Bọn tay chân theo sau, thấy ông Kim bị nguy hiếp thì nóng lòng muốn xông lên.

Một tiếng lên đạn khác vang lên, lần này là của Kim Thái Hanh đang nhắm thẳng về phía bọn họ.

"Ở đây, tất cả chúng ta cũng nên làm một công dân tốt. Không được dùng mấy thứ như súng, dao thế này uy hiếp nhau. Ngoan ngoãn mà chấp hành luật pháp chứ, cũng đừng có bức ép Điền Chính Quốc tôi. Tôi không đảm bảo cái mạng của các cậu được pháp luật bảo vệ nổi đâu."

Cây súng trên tay Điền Chính Quốc thật ra chỉ là súng điện, hình dạng gần giống một khẩu súng lục. Là Phác Trí Mân cùng Mẫn Doãn Kỳ đi nước ngoài rồi mang về. Lúc đầu còn thấy nó trẻ con, ấu trĩ biết bao nhiêu khi chơi thứ đồ chơi này. Nhưng hiện tại cũng như có ít đi.

Nhưng...Cây trên tay Kim Thái Hanh từ đâu ra vậy? Lần đó bọn kia đưa hai cây sao?

"Tiễn khách, tôi không muốn day dưa thêm."

Điền Chính Quốc nhìn cái mặt xanh rồi lại đỏ của ông Kim thì phát ớn, xấu quá đi.

Mở cửa muốn tiễn người.

Ông Kim im lặng, hầm hố dẫn người ra cổng về! Mất công làm ầm ĩ một trận cũng vô ích.

"Thái Hanh, lại đây."

Sau khi tiễn hết đám người kia. Chính Quốc mới gọi Thái Hanh lại cạnh mình.

"Cậu..."

Lại là cái trò vừa ôm vừa dụi, Điền Chính Quốc không lần nào chống đỡ được.

"Được rồi, đừng buồn phiền chuyện ông ta nữa. Qua lâu vậy rồi, không muốn thì không cần coi như ông ta tồn tại. Xem như chết rồi đi."

"Dạ."

Thật tâm lúc nãy bất kiểm soát như vậy, Kim Thái Hanh cũng như trút bớt phần nào khi được nói ra. Cảm giác bây giờ như cát bụi được quét sạch rồi, không còn dơ bẩn tâm can.

"Chuyện..."

"Mai xong giỗ mẹ rồi nói."

Cắt ngang lời nói của Thái Hanh, Chính Quốc thật lúc này không biết nói gì về chuyện đó.

Gật đầu đồng ý, Kim Thái Hanh vẫn ôm ấp dụi đầu vào lòng Chính Quốc.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net