Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã mấy ngày trôi qua, tin tức về  vụ cháy nhà cậu ba Mẫn vẫn chưa lạnh xuống. Càng ngày càng nóng hơn và được thổi phồng hơn rất nhiều.

Người này nói vầy, người kia nói khác. Lan truyền tin tức đến chóng mặt.

Mặt khác, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cực lực tìm kiếm cũng tìm ra được chút ít manh mối.

Từ mấy kẻ người ở trong nhà cậu ba Mẫn mà Thái Hanh khó khăn lắm mới lùng sục được cho hay. Vì ông bà Mẫn biết chuyện cậu ba Mẫn với cậu Phác nên làm ầm ĩ. Cãi nhau với cậu ba Mẫn một trận rất to, còn mắng nhiết cậu Phác thậm tệ, lời lẻ  nặng nề.

Sau cùng, mọi chuyện còn tệ hơn khi họ còn ép cậu ba Mẫn lấy vợ sinh con nối dõi. Nhưng cậu ba không chịu nên họ lại cãi nhau lần nữa, sau cùng thì cậu ba không chịu được nữa, sai người cưỡng ép đưa họ ra khỏi nhà cậu. Còn đám người ở bọn nó cũng được cho nghĩ làm ngay sau đó, cậu còn dặn chúng nó phải im miệng. Kín đáo chuyện của cậu, không được lọt ra ngoài. Lời cậu nói không ai dám  ý kiến gì, cứ vậy mà nghĩ làm. Không bao lâu thì tin nhà cậu cháy truyền ra khắp nơi.

Thái Hanh hỏi được cũng vì thân quen, đến nhà thường xuyên nên người ở trong nhà quen mặt mới chịu nói ra.

Sau khi kể lại với Chính Quốc về những gì mình tìm được. Thái Hanh với Chính Quốc tin rằng Mẫn Doãn Kỳ đang có kế hoạch gì đó.

Nghĩ vậy, nỗi lo lắng cũng vơi đi ba bốn phần.

"Cậu Mẫn không phải người sẽ làm càn, nên cậu trước cứ từ từ xem sao."

Kim Thái Hanh đang láy xe đưa Chính Quốc từ chổ tên người hầu đó về. Nhìn qua tấm gương chiếu nhỏ, thấy Chính Quốc vẫn còn lo lắng nên nhẹ nhàng trấn an.

"Ừ, biết vậy rồi. Nhưng cũng không khỏi lo lắng."

Kim Thái Hanh không trả lời Chính Quốc ngay. Ngưng lại một chút nói một câu nghe nhẹ hững.

"Tại sao chúng ta có thể chấp nhận được, mà cha mẹ cậu Mẫn lại không chấp nhận được hả cậu?"

Ánh mắt Kim Thái Hanh va vào cảnh một người cha đang cõng đứa con trai trên lưng, đứa con nhỏ nói gì đó mà người cha cười rất tươi. Chợt buột miệng hỏi bâng quơ.

Mãi không nghe thấy câu trả lời của Chính Quốc. Thái Hanh mới chợt nhận ra mình vừa hỏi gì. Một câu hỏi mà ngay cả Kim Thái Hanh cũng không có lấy nổi lời giải đáp.

Chấp nhận tình yêu giữa hai người đàn ông khó tới vâỵ sao? Có gì lạ chứ? Khi nó cũng chỉ là tình yêu, cũng xuất phát từ tim mà ra. Vậy tại sao lại không thể?

Như cách người ta luôn nhìn nhận một đôi chim uyên ương, sẽ luôn là một đực một cái. Không lấy một lần ngoại lệ. Hai con đực lúc nào cũng sát cánh bên nhau cũng chỉ được coi là đồng loại.

Đúng là chẳng có quả ngọt nào mà chẳng đã từng xanh chua.

Vẫn còn trầm mê với những suy tư không hồi đáp của mình. Bên tai vang lên tiếng nói nhỏ xíu của Chính Quốc, không tập trung cũng chẳng nghe thấy nổi vậy mà nó lại lọt vào tai Kim Thái Hanh.

"Vì cảm xúc của chúng ta xuất phát từ tâm như hai người bọn họ."

.

"Cậu, uống sữa đi."

Đặt ly sữa nóng xuống bàn làm việc của Chính Quốc, Thái Hanh giọng điệu ân cần nhắc nhỡ.

"Một lát đã."

Mắt không rời khỏi mấy con số trong sổ sách, tay ghi chép soạt soạt. Chính Quốc qua loa trả lời.

"Một lát sữa nguội, uống ấm tốt hơn."

"Nhanh nào."

Kim Thái Hanh cứ bên cạnh thúc dục.

Mà đôi mắt Điền Chính Quốc chẳng rời khỏi nổi số sổ sách đang làm dang dở. Một chữ cũng không buồn mở miệng.

Dứt khoát dựt đi cây viết trên tay Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh thành công nhận được ánh mắt khó chịu của Chính Quốc.

Sau đó, Kim Thái Hanh chỉ thấy Chính Quốc nhăn nhó lấy cây bút khác.

"Buông ra coi!!!"

Lần này ôm hẳn Điền Chính Quốc lên, đặt lên bàn. Kim Thái Hanh trầm giọng.

"Uống!"

Tay đưa ly sữa đến bên miệng Chính Quốc, ép cậu uống cho hết bằng được mới thôi.

"Rồi, buông ra cậu làm cho xong coi!"

"Cậu bực bội cái gì? Con mới là người cần bực bội đây! Nói mãi mới chịu uống giờ còn khó chịu với con!"

Tự dưng bị Kim Thái Hanh mắng, khiến Chính Quốc như oan ức. Viền mắt có chút đỏ.

"Con xin lỗi, đỏ mắt cả rồi. Thôi mà..."

Nhìn viền mắt đỏ lên của Chính Quốc mà lòng Kim Thái Hanh xót không tả nổi.

"Nào nào, con thương cậu mà..."

Cứ liên tục dỗ dành, Kim Thái Hanh đưa tay xoa xoa gương mặt mà bản thân yêu thương kia.

"Ai khóc chứ..cậu không có!!"

Đàn ông đàn ang, gần ba mươi tuổi đầu bị nói mấy câu đã khóc. Ai mà chấp nhận nổi chứ!

"Rồi rồi, cậu không khóc. Cậu giỏi như vậy, sao mà khóc nhè như con nít được."

Nhìn phản ứng của Chính Quốc, Kim Thái Hanh muốn cười nhưng cũng chỉ dám cười thầm trong bụng.

Đáng yêu quá đi mất.

Đáng yêu và rất đáng để yêu.

"Cậu ơi?"

"Hửm?"

Vẫn mặc Kim Thái Hanh ôm lấy mình, Chính Quốc có chút lưu luyến cảm xúc ấm áp không rời này.

"Anh yêu cậu lắm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net