Chương 20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng biết những bước chân lê thê đầy nặng trĩu kia đến đâu. Chỉ biết giờ này Điền Chính Quốc trong lòng như nổi lên cơn bão táp.

Chính Quốc đã là một thằng đàn ông sắp chạm ngưỡng ba mươi, còn gì cầu mong hơn một gia đình êm đẹp? Cơm ngon áo ấm bên người mình yêu. Cũng muốn mỗi khi về đến nhà, người thương ra cười đón chứ? Nhưng làm sao đây, khi người Chính Quốc thương bấy lâu nay lại là Kim Thái Hanh chứ?

Người ta nói công sinh không bằng công dưỡng. Chính Quốc nuôi dạy Thái Hanh từ những ngày còn mười tuổi đến chàng thiếu niên anh tuấn tuổi mười bảy rồi. Khó lòng dứt khỏi hai tiếng "Cậu-cháu" kia.

Cái thứ tình cảm không nên có cũng đã có rồi. Làm sao đây chứ? Đâu phải cứ gật đầu chấp nhận tình cảm này là xong...Tình yêu nào mà chỉ cần hai con tim cùng chung một nhịp chứ? Tình yêu của hai con người bằng xương bằng thịt, chứ đâu phải hai người nào đó trong quyển tiểu thuyết tình yêu của mấy cô gái? Huống hồ gì, ở cái xã hội này, tình yêu của họ chính là "bệnh hoạn" là "ma quỷ ám" trong mắt người ngoài chứ? Họ chấp nhận nhau, trong họ có bóng hình nhau đi nữa, thì đã sao? Ai cho họ tự do để sống bên nhau chứ? Ai chấp nhận được họ đây...

Tình yêu của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không có lỗi, giới tính của họ cũng không có lỗi. Chẳng có ai lỗi cả, cũng chẳng thể bắt bọn họ chấp nhận hai người. Nhưng từng ánh mắt, lời trỉ chỏ công kích của họ sẽ là thứ giết chết đi họ từng giây từng phút. Dù cho tình yêu của họ còn đó, nhưng con đò rồi sẽ về đâu khi bến đổ kia đã lở?

.

Nếu Kim Thái Hanh đang lang thang nơi đâu với cõi lòng đã tan nát. Thì giờ đây, Điền Chính Quốc như hoà mình cùng men say, khi để rượu kia nhấn chìm mình. Gương mặt ngày thường vốn sáng lạng, quyến rũ Kim Thái Hanh đến không đường lui thì ngay lúc này đây đẫm trong dòng nước mặn.

Chính Quốc cứ nằm vặt ra bàn, trên bàn cùng dưới chân là mấy cái vỏ bình rượu Tây, cùng mấy chai rượu gạo nằm lăn lóc. Những mảnh vỡ của bát và ly cũng lấp lánh dưới ánh đèn mờ. Nhưng Chính Quốc chằng màn ngó qua, đám người làm trong nhà cũng bắt đầu được cho về nhà vào ban đêm gần đây, phải sáng hôm sau mới đến làm việc.

Tay thì cứ rót rượu, miệng thì mấp máy những câu nói chẳng trọn vẹn. Chính Quốc hai mắt lờ đờ nhìn mảnh thủy tinh lấp lánh sáng nằm dưới sàn. Mảnh vỡ do Chính Quốc say làm vỡ ly mà ra, lung linh sáng dưới ánh mờ ảo, nhưng lại là vẻ đẹp đầy sắc bén. Nước mắt cứ trào ra khỏi hốc mắt khiến ánh sáng lấp lánh kia mỗi lúc một nhoè đi nhiều hơn.

Chính Quốc tự hỏi tình rốt cuộc là gì? Chính Quốc từng có bạn gái, cũng từng yêu đương cuồng nhiệt với cô gái đó. Sau đó, Chính Quốc đem lòng yêu Kim Thái Hanh, lại biết được Kim Thái Hanh cũng yêu mình, còn muốn đuổi theo mình. Mọi cảm xúc từ thầm mến, được yêu hay yêu đương đều đã trải qua. Nó khiến Chính Quốc càng thêm mong lung về hiện tại, sao mà nó mệt mỏi đến lạ.

Tự biết đoạn tình cảm này ngay từ đầu không nên có. Khi mà ranh giới "Cậu-cháu" của nó quá cứng rắn, nó kéo dài ngần ấy năm trời dù không máu mủ. Nhưng chính nó là vách tường lớn nhất để Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc chỉ có thể đứng song song nhau hai bên tường, nhưng một chút cũng không thể chạm vào nhau. Cho đến một ngày Kim Thái Hanh mạnh mẽ muốn phá vỡ bức tường kia, phá nát nó đến khi gặp được người thương. Nhưng chỉ Kim Thái Hanh thôi thì bức tường kia mãi sừng sững. Chính Quốc không giúp Kim Thái Hanh mà còn cố gắng thêm làm dày bức tường kia. Vì Chính Quốc sợ chỉ cần Kim Thái Hanh phá vỡ được bức tường kia, có được mình rồi sẽ thôi trân trọng.

Kim Thái Hanh còn một tương lai quá tốt ngoài kia con đường lớn kia, hơn là nơi đây chịu nhiều cái cay đắng của đời với Chính Quốc.

Chính Quốc một mình lâu vậy rồi, thêm một chút nữa thì đã sao chứ? Người mình thương thì khác, người ấy phải có mọi điều tốt nhất gì đó là điều xứng đáng.

.

Đưa tay quẹt đi dòng lệ tuôn ra như nước chảy kia. Chính Quốc vẫn không chịu nổi mà cứ nấc lên từng hồi. Mắt thêm sưng đỏ vì rượu và khóc nhiều, còn đâu đôi mắt Kim Thái Hanh hôn lên mỗi khi đêm về...

Vật vã với men say, cùng sự hỗn độn đang dày xé. Chính Quốc dường như bị đẩy đến tận cùng của thống khổ.

"Chết...chết đi cho xong chuyện..không đau, không khóc..."

Đột nhiên Chính Quốc nghĩ đến cái chết...

Có phải chết rồi cậu sẽ được giải thoát hay không? Được buông tay hay không?

Làm sao đây...chết...muốn hay không...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net