Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã mấy ngày rồi Thái Hanh không về nhà, Thái Hanh vẫn duy trì việc học hành. Nhưng sâu trong thâm tâm của Thái Hanh. Chỉ mong khi rời khỏi cổng trường có thể nhìn thấy Chính Quốc đang ngóng tìm mình.

Tốt hơn thì có thể nói rất nhớ Kim Thái Hanh, muốn Thái Hanh cùng cậu trở về nhà.

Nhưng Kim Thái Hanh cứ ngóng mãi, trông mãi chẳng thấy Điền Chính Quốc đâu.

.

Hôm nay cũng vậy, sau khi bước ra cổng trường. Thái Hanh cũng nhìn khắp nơi, tìm kiếm trong vô vọng một bóng hình.

"Kim Thái Hanh.."

Bỗng sau lưng Thái Hanh truyền đến giọng nói quen thuộc. Kim Thái Hanh chần chừ trong giây lát, sợ bản thân mình nhung nhớ quá nhiều lại nghe lầm. Nhưng vẫn không kìm chế được mà quay lại.

"Cậu..."

Nhìn Chính Quốc đứng trước mặt mình, Thái Hanh có chút không tin nổi. Ánh mắt lộ rõ sự mơ hồ, gọi một tiếng cậu cũng nhỏ xíu.

"Ừ, là cậu."

Chính Quốc nhìn Thái Hanh có vẻ gầy đi thì xót lắm, mới mấy ngày đâu mà thằng oắt này gầy đi trông thấy.

"Cậu..về đi."

Chính Quốc cũng bất ngờ trước thái độ của Thái Hanh, cứ nghĩ sẽ vui mừng khi Chính Quốc đến tìm chứ? Sao lại nói đuổi là đuổi mình đi như vậy?

Chính Quốc hôm nay tới đây, là muốn cùng Kim Thái Hanh về nhà. Cùng Kim Thái Hanh xác nhận quan hệ rõ ràng! Chính Quốc đã suy nghĩ kỹ rồi, cứ nghĩ làm vậy là tốt cho cả hai. Nhưng những đêm ngày không có Thái Hanh đó Chính Quốc biết rõ rồi, mình không có con người này sẽ không sống nổi. Không biết từ khi nào, nhưng với Chính Quốc thì Kim Thái Hanh thật sự rất quan trọng.

Chính Quốc thầm cảm ơn đôi chồng chồng của Doãn Kỳ, khi mà đêm đó xuất hiện kịp thời. Cũng khiến Chính Quốc suy nghĩ thông suốt hơn rất nhiều.

Chính Quốc nghĩ về đêm đó mà lòng cảm thấy may mắn khi mình không sao. Nhưng vấn đề bây giờ là Kim Thái Hanh làm sao đây?

"Không về."

Kim Thái Hanh thật lòng giây phút nhìn thấy Chính Quốc đã muốn ôm lấy cậu rồi. Nhưng nhớ chuyện hôm đó là thấy uất ức, cậu không yêu Thái Hanh thì cậu đi ra chổ khác luôn đi nhé. Kim Thái Hanh đây cũng biết đau, không phải sắc đá mà vô tri bên cạnh cậu mãi.

"Vậy con đi."

Thấy Thái Hanh chuẩn bị bước chân, Chính Quốc đã vội ôm lấy người.

"Cậu..làm gì vậy! Buông ra."

Thái Hanh cũng bị cái ôm này làm cho bất ngờ.

"Đi..đi về nhà với cậu đi."

"Tại sao con phải về? Về để tiếp tục làm thằng nhóc tốt số được cậu nuôi dưỡng sao? Con không về!"

Thái Hanh lần này thái độ kiên quyết, rõ ràng từng nghĩ dù Chính Quốc không chấp nhận mình cũng không sao. Cứ an ổn cạnh nhau cũng đủ, nhưng không. Thái Hanh thấy bản thân mình cần rõ ràng và dứt khoát một lần, tình yêu này đủ lớn nhưng không đủ cao thượng để chịu nổi cái cảnh lỡ sau này Chính Quốc có vợ đâu.

"Bây nói bây yêu cậu không phải sao? Về nhà..đi.."

Trai tráng mấy chục tuổi đầu, vậy mà giờ Chính Quốc ngượng không chịu nổi khi phải ỉ noi thằng oắt mới mười mấy tuổi đầu này.

"Về làm gì?"

Thái Hanh nghe Chính Quốc nói cũng mềm lòng lắm rồi, tại cái miệng cứng cho ra chuyện vậy thôi.

"Làm..làm..cái gì bây muốn.."

Chính Quốc nói xong cũng thôi ôm tấm lưng Thái Hanh nữa, mà xoay người đi hướng khác mất tiêu.

"Đây là cậu nói đó, con không có ép. Mình về nhà."

Thái Hanh nắm tay Chính Quốc vẫn còn ngại ngùng kia, nhét ông cậu của mình vào xe rồi ngồi vào chổ ghế lái.

"Có bằng lái đâu mà lái xe?"

Chính Quốc cái gì cái, mắc cỡ chứ không quên thằng oắt con này chưa có bằng lái xe đâu.

"Không sao, ngồi yên đi."

Thiếu niên tuổi này, vi phạm một hai điều luật cấm nào đó cũng không phải chuyện lạ. Dù sao cũng là hơi thở của tuổi trẻ, Chính Quốc nghĩ chỉ cần mình bên cạnh chú ý cách lái xe của Thái Hanh là được rồi.

Suốt cả đường đi, Thái Hanh cứ trầm mặt mà tập trung lái xe. Chính Quốc thấy Thái Hanh lái cứng cũng yên tâm hơn, nhìn trời nhìn mây. Phải nói nhìn vậy chứ lòng Chính Quốc nhảy nhót tưng bừng cả rồi. Rối tung rối mù, không biết tiếp theo nên làm gì cho đúng.

Còn nhớ cái tối hôm đó.

Khi Chính Quốc cầm mảnh thủy tinh sắc nhọn trên tay, nước mắt cứ liên tục trào ra nơi khoé mắt. Cảm xúc dần trở nên tệ hại hơn bao giờ hết, những uất ức cùng đắng cay từ thởu nào không hẹn mà cùng nhau ùa về trong tâm trí. Những vất vả lo toan, những biến cố không ngừng và cả con đường tình không thể bước tiếp. Tất cả như thôi thúc Chính Quốc hay bỏ hết đi, buông hết và nhắm mắt lại. Bỏ mặt đời này cứ trôi, vì đã không cần phải sống...

Khoảnh khắc mảnh thủy tinh lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt nóng rực vì men rượu, Chính Quốc đã nghĩ mình thật khốn khi bỏ lại mọi thứ. Nhưng cũng thật mệt.

Bỗng có người giựt phăng mảnh thủy tinh trên tay Chính Quốc, còn tát cho Chính Quốc một cái điếng người.

"Mẹ mày Điền Chính Quốc! Mày làm cái gì vậy hả? Mày chê mày nhiều tiền quá nên chết đi để lấy tiền đốt xác hay sao?"

Chính Quốc mơ màng nhìn người vừa đánh vừa mắng mình xối xả, ra là Mẫn Doãn Kỳ với Phác Trí Mân.

"Mày đi đâu giờ mới thấy mặt..?"

"Tao đi đâu mặc kệ tao, còn mày? Giàu quá hoá rồ hay sao mà ở đây làm trò tự sát? Tiền của mày có dùng thay củi để đốt xác mày với Kim Thái Hanh đến thành tro cũng còn đủ cho hai đứa tao chơi bời nữa kìa. Mày nhắm mày chết rồi chắc mày khoẻ thân?"

Mẫn Doãn Kỳ mà đã mắng thì chỉ có nước ngồi nghe, Chính Quốc không cãi nổi.

"Chính Quốc với Thái Hanh làm sao? Nói Trí Mân nghe đi."

Đẩy Doãn Kỳ còn định mắng tiếp ra một bên, Trí Mân nhìn căn nhà thảm ra thế này cũng biết chắc rằng là chuyện gì lớn lắm.

Chính Quốc gục đầu lên vai Trí Mân, vừa kể lại vừa cố nén tiếng khóc vào trong.

"Hiểu rồi, cái thứ ngu như mày lại nghĩ được thế thôi cũng chịu rồi. Mày nghĩ sao mà cho rằng điều đó là tốt? Nếu tốt thì có ra cái chuyện như hôm nay không?"

Mẫn Doãn Kỳ nghe xong muốn đấm Chính Quốc thêm cái nữa lắm, kiếm tiền thì hay lắm. Yêu vô cái là lú thấy ớn, làm Mẫn Doãn Kỳ đây tức muốn điên.

"Nín coi."

Trí Mân quát Doãn Kỳ xong mới hạ giọng vỗ về Chính Quốc.

"Nghe nói này, nếu Chính Quốc nghĩ làm vậy là tốt thì cứ cho là tốt đi. Nhưng thay vì dày vò nhau sao không thử một lần cùng nhau cố gắng vượt qua? Chính Quốc có dám chắc Kim Thái Hanh sau này sẽ yêu một cô gái không? Có khi là một chàng trai nào đó thì sao? Vậy tại sao không phải là Chính Quốc? Tại sao không nghĩ rằng tình yêu của hai người là sức mạnh mà lại cho rằng tình yêu của hai người là thứ đạp đổ tương lai của Kim Thái Hanh chứ. Chính Quốc thấy tốt, chắc gì Thái Hanh đã thấy tốt? Đem cảm xúc của mình đặt ra, rồi nghĩ rằng người ta cũng sẽ như vậy. Như kiểu mang một con cá ra khỏi mặt nước để mong nó hưởng được không khí trong lành vậy."

Chính Quốc bị lời nói Trí Mân đánh cho tỉnh táo lại vậy. Từ đầu luôn là Chính Quốc tự mình nghĩ rồi quyết định, cho rằng mình thấy tốt chính là tốt. Chưa từng nghĩ xem Thái Hanh có thật sự tốt không. Bao năm qua, Thái Hanh vì mình cố gắng nhiều như vậy. Đem mình ra làm sức mạnh mà bước tiếp, còn bản thân lại ở đây âm thầm định đoạt mọi thứ.

Chính Quốc dường như được thông suốt, dường như biết mình phải làm gì cho đúng.

.

Sau khi Chính Quốc dứt khỏi đoạn kí ức đó cũng là lúc xe dừng lại trước cánh cổng sắt to lớn quen thuộc. Cô người làm ra mở cửa, Thái Hanh liền lái xe đỗ ngay ngắn vào trong sân.

"Xuống xe thôi."

Thái Hanh nãy giờ thấy Chính Quốc cứ thẫn người ra, không biết nghĩ gì có chút lo lắng. Không biết mấy ngày nay cậu làm sao, có lo cho mình đầy đủ không chứ.

Lo lắm chứ.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net