Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dzitconlonton

Thẩm Tinh Lan không nói một lời, đi về phía nàng.

Khi hắn đến gần, nàng từng bước lui về phía sau, cho đến khi lưng đụng phải bức tường lạnh như băng, không còn đường lui nữa thì mới dừng bước.

"Thẩm Tinh Lan ngươi làm gì vậy, ngươi tỉnh táo một chút, đừng tới gần ta ——"

Phát hiện Thẩm Tinh Lan không có ý định dừng lại, nàng theo bản năng muốn há hốc mồm thét chói tai, để cho các ca ca đang tìm nàng ở bên ngoài tiến vào cứu nàng, nhưng Thẩm Tinh Lan đạ nhanh chóng che miệng nàng lại.

Trái tim Tô Trường Nhạc đột nhiên co rút lại, hoảng sợ trợn tròn mắt.

"Đừng sợ, cô sẽ không làm tổn thương ngươi." Giọng nói trầm thấp kèm theo mùi rượu nồng nặc bay về phía nàng, mơ hồ lộ ra một loại suy nghĩ bị đè nén.

Hô hấp ấm áp rơi trên mặt nàng, lỗ tai của Tô Trường Nhạc bỗng dưng nóng lên, hô hấp bất giác có chút hỗn loạn.

Nàng căng thẳng nắm lấy cánh tay hắn, muốn xé rách cánh tay đang che ở trên miệng mình xuống, mới giật mình phát hiện cả người hắn đầy mồ hôi, ngay cả y bào trên người cũng đã ướt hơn phân nửa.

Tóc hắn bị mồ hôi làm ướt đẫm nên hơi rối, xiêm y đã bị mồ hôi thấm ướt từ lâu, dính vào người, phác họa vai rộng eo hẹp một cách hoàn hảo.

Đường cong cơ bắp uyển chuyển và duyên dáng trên cánh tay hơi nhô lên theo động tác của hắn.

Xúc cảm dưới lòng bàn tay nóng rực như bị thiêu đốt, trái tim Tô Trường Nhạc đập mạnh, giống như bị bỏng, nhanh chóng thu tay lại.

"Tin tưởng cô, cô sẽ không làm hại ngươi, đợi lát nữa buông ngươi ra, không thể kêu loạn, được không?" Giọng của hắn rõ ràng đang run rẩy, hơi thở cũng đã hỗn loạn một cách thái quá.

Tô Trường Nhạc khẽ run, vội vàng gật đầu.

Thẩm Tinh Lan quả nhiên buông tay ra như lời hắn nói.

Nàng thấy Thẩm Tinh Lan coi như tỉnh táo, không làm bậy với nàng, trong lòng vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì liền mạnh mẽ xoay chuyển trời đất.

Thẩm Tinh Lan dường như bị điên, một tay khiêng nàng lên vai!

Hai chân nàng bị hắn ôm chặt lấy, đầu buông xuống lưng rộng đã ướt phân nửa.

Tô Trường Nhạc hoảng sợ, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.

Nàng chịu đựng sự thôi thúc muốn hét lên, thấp giọng hỏi: "Ngươi đang làm gì!"

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Ngay từ đầu, Tô Trường Nhạc tin tưởng Thẩm Tinh Lan sẽ không hại nàng, cho đến khi Thẩm Tinh Lan trực tiếp khiêng nàng lên giường, không nói một lời, động tác nhanh nhẹn xé màn che, giữ hai tay nàng lại, giơ cao lên đỉnh, trói chặt vào đầu giường.

Ống tay áo của thiếu nữ theo động tác trượt xuống khuỷu tay, cánh tay ngọc trắng mịn màng như sứ lập tức lộ ra trong không khí, dáng người lả lướt vì thế mà hiện ra không thể nghi ngờ.

Ngực trắng như tuyết dưới xiêm y đang phập phồng lên xuống, môi của Tô Trường Nhạc khẽ run, tư thế này thật sự quá mức xấu hổ và sỉ nhục, hai gò má trắng nõn của nàng không kiềm chế được nhuộm lên từng tầng ửng hồng, lan đến đến cổ ngọc mảnh mai.

Ngay khi nàng muốn há miệng cất tiếng kêu to, Thẩm Tinh Lan lại rút kim phượng bộ diêu[1] trên đầu nàng ra.

Ba ngàn tóc đen nhất thời như mưa trút xuống, xõa tung trên vai, rơi trên giường.

Nàng run lên, hoảng sợ hô to: "Thẩm Tinh Lan! Đừng làm bậy! Ca ca ta, bọn họ đang ở bên ngoài, ngươi tỉnh táo lại!"

Thẩm Tinh Lan dĩ nhiên có chút thần trí[2] không rõ, sắc mặt hắn đỏ lên khác thường, toàn thân đều toát ra dục vọng xâm chiếm mãnh liệt, mồ hôi chảy dài trên má, trượt xuống cằm, nhỏ xuống mái tóc đen nhánh của thiếu nữ.

[2] Thần trí: tinh thần và trí tuệ

Ánh mắt đặc như mực, khóe mắt hơi nhếch lên, đã lộ ra ý đào hoa khiến người ta ngượng ngùng, khi rủ mắt nhìn về phía nàng, trong mắt hắn hiện lên ý nghĩ kinh khủng mà nàng đã quen thuộc.

Đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ ửng đỏ, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, dùng ánh mắt tràn đầy phòng bị nhìn chằm chằm vào hắn, rơi vào trong mắt hắn lại là vẻ ngượng ngùng, nũng nịu nhút nhát khiến người ta muốn điên cuồng.

Hắn thở gấp mấy lần rồi khó khăn dừng lại, thân hình thon dài cường tráng khẽ run lên bởi vì thừa nhận thống khổ quá lớn: "Được rồi, ngươi có thể cất lên một tiếng kêu to."

Yết hầu xinh đẹp của thiếu niên lăn lên lăn xuống, giọng nói khàn khàn đặc biệt gợi cảm, lời nói kinh ngạc: "Kêu to một chút."

Tô Trường Nhạc kinh ngạc: "Cái gì?!"

"Đợi lát nữa nếu có người hỏi, thì nói ngươi tỉnh lại đã bị như thế này, bị trói ở đầu giường, cũng không thể làm gì được."

Dứt lời, hắn liên tục lui mấy bước, dưới ánh mắt hoang mang của nàng, cầm lấy kim bộ diêu rạch một vết thật mạnh vào cánh tay mình.

"Ngươi đang làm gì vậy!!!?" Nàng trợn tròn hai mắt, như hắn mong muốn, kéo cổ họng hô to: "Thẩm Tinh Lan ngươi điên rồi sao!"

Cánh tay rắn chắc của thiếu niên chảy máu như cột nhà, máu tươi tóe lên gò má như ngọc của hắn, bên mắt trái của hắn rơi xuống vài giọt lệ, khuôn mặt tuyệt mỹ, có khí chất quyến rũ mà mê hoặc lòng người, nhan sắc đáng để ăn.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Cơn đau làm thần trí của hắn tỉnh táo lại một chút, ánh mắt dần dần trở lại sáng tỏ, dung mạo tuyệt trần lại vì quá mức nhẫn nại nên hơi vặn vẹo.

Động tác vung lên trên tay chưa từng dừng lại, mỗi một lần xuống tay đều rất tàn nhẫn, dường như muốn phế đi đôi tay kia của hắn.

Tô Trường Nhạc trong lòng chấn động, lúc này rốt cuộc hiểu ra ý đồ của hắn đang muốn làm gì, run rẩy nói: "Đủ rồi, ngươi mau dừng tay, ca ca bọn họ sẽ đến nhanh chóng."

Hắn lại mắt điếc tai ngơ, chưa từng dừng lại.

......

Tô Thiên Dương đã tập võ nhiều năm, tất nhiên lực tai rất tốt, hắn nhanh chóng nghe thấy tiếng la hét hoảng sợ của muội muội.

"Đệ nghe thấy giọng của Nhạc Nhạc rồi!" Trong lòng hắn bỗng nhiên căng thẳng, lập tức đi tìm tiếng phát ra.

Tô Ngọc nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, theo sát phía sau.

Tô Thiên Dương vốn tưởng rằng khi phá cửa mà vào, cảnh tượng mà hắn nhìn thấy sẽ không xa với cảnh tượng không thể chịu nổi mà hắn vừa gặp phải, nhưng không ngờ, cảnh tượng trong phòng hoàn toàn khác với suy nghĩ của hắn.

Tô Ngọc bị mùi máu tươi nồng nặc trong phòng làm cho hoảng sợ, cũng không quên bước nhanh lên, vén chăn gấm lên người Tô Trường Nhạc, che chở nàng thật chặt, chỉ là khi cúi người thay muội muội cởi trói, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tô Thiên Dương tiến lên trước mặt Thẩm Tinh Lan, bắt lấy tay hắn vẫn đang vung lên không ngừng, ngăn hắn tiếp tục tự hành hạ mình: "Điện hạ ngươi tỉnh táo một chút!"

Cho dù bôn ba trên chiến trường nhiều năm, từng chứng kiến rất nhiều cảnh tàn khốc đẫm máu, nhưng bây giờ cánh tay của Thẩm Tinh Lan da thịt cuồn cuộn, dáng vẻ máu tươi đầm đìa, vẫn dạy cho Tô Thiên Dương nhìn mà kinh hồn bạt vía.

Hai năm trước khi bọn họ bị mắc kẹt ở Nhạn Môn Quan, hắn liền biết Thái tử tàn nhẫn với mình đến mức nào, hôm nay gặp lại, vẫn khó nén được khiếp sợ.

Lúc Tô mẫu chạy tới, Tô Trường Nhạc đã được cởi trói, ngoại trừ tóc hơi rối xõa trên vai, dáng vẻ thoạt nhìn có hơi chật vật ra, xiêm y trên người đều chỉnh tề.

Mặc dù bà thở phào nhẹ nhõm, nước mắt vẫn như cũ không nghe sai khiến mà lăn xuống.

"Không sao, Nhạc Nhạc, không có sao hết." Tô mẫu gắt gao ôm Tô Trường Nhạc vào lòng, không ngừng vỗ nhẹ lên lưng nàng, thấp giọng trấn an.

"Nương tới rồi, nương ở chỗ này, cha và nương sẽ làm chủ cho con."

Tô Trường Nhạc hoảng hốt một hồi, mọi thứ trước mắt đều giống như kiếp trước, nhưng cũng không giống lắm.

Mẫu thân lúc ấy cũng ôm nàng như vậy, không ngừng an ủi nàng, mà nàng chỉ liên tục khóc, tuyệt vọng muốn chết.

Nhớ lại kiếp trước, hốc mắt của Tô Trường Nhạc bỗng dưng nóng lên.

Nàng tuyệt đối không biết biểu hiện của mình, rơi vào trong mắt người khác có bao nhiêu bất lực.

Tô mẫu thấy nàng hoảng hốt, dáng vẻ bị dọa sợ, thì lại cực kỳ đau lòng, oán hận quay đầu nhìn về phía Thái tử, nhưng đập vào mắt lại là cảnh tượng khiến người ta nhìn thấy mà kinh ngạc giật mình.

Thẩm Tinh Lan hai mắt đỏ ngầu, cả người đầy máu, càng đừng nói đến đôi tay gần như không còn chỗ hoàn hảo nào.

Hô hấp của Tô mẫu bị nghẹn lại, hoảng sợ nhắm mắt, không dám nhìn nữa.

Tô Thiên Dương không ngăn cản được Thẩm Tinh Lan, hắn biết lúc này thần trí của Thái tử không rõ ràng, không nghe lời của bất kỳ kẻ nào, cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng một đao bổ hắn ngất xỉu.

Tô Trường Nhạc không thấy một chuyện, trước đó vẫn chưa quấy rầy đến trước mặt đế hậu, đợi người tới bẩm báo, nói Tô thị nữ và Thái tử ở chung một phòng, sắc mặt của Tuyên Đế lập tức âm u cực kỳ.

Ánh mắt của Lâm hoàng hậu chợt lóe lên, thấy Tuyên Đế giận tím mặt, vội vàng khuyên nhủ: "Hoàng Thượng bớt giận, mặc dù Lan Nhi tuổi trẻ khinh cuồng một chút, nhưng dù sao hắn cũng không có khả năng làm chuyện hoang đường đối với đệ thê của mình được, không bằng trước tiên đi xem tình hình ra sao, rồi sau đó định đoạt cũng không muộn."

"Đồ vô liêm sỉ!" Tuyên Đế lại tức giận mắng một tiếng, "Vừa rồi hắn mới say rượu được người dìu đi, hiện giờ bọn họ đều ở chung một phòng, còn có thể không làm ra chuyện gì nữa?"

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Dù sao Tuyên Đế tam cung lục viện, mặc dù người đến thông báo rất bảo thủ, nhưng hắn làm sao không phẩm ra chuyện mèo vờn chuột trong đó, lập tức tức giận không nhẹ, long uy khiến người ta sợ hãi.

Ngay khi đế hậu song song đứng dậy, sắp bãi giá đi xem Thái tử đã làm ra chuyện hoang đường gì, thì lại có người khác run rẩy nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Tuyên Đế.

"Hoàng Thượng, Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử hắn..." Lời của người nọ vừa nói ra, khi nhìn kỹ, đúng là vẻ mặt thực sự sợ hãi.

Tuyên Đế đang bị sự hoang đường của Thẩm Tinh Lan làm tức giận đến mức lửa giận đầy bụng, lúc này sắc mặt đã không còn lo lắng, giọng nói hùng hồn chứa sự uy nghiêm, giận dữ hiển nhiên có thể thấy được: "Tứ hoàng tử bị làm sao còn không mau nói, ấp a ấp úng làm gì!"

Lâm hoàng hậu vốn đang thoải mái, thấy người đến thông báo hoảng sợ bất an liếc bà một cái, thì tim bỗng đập thình thịch, hai tay vô thức nắm chặt lại.

_________________________

Tác giả có lời muốn nói: Thái tử là một con chó thực sự, hắn cố chấp điên cuồng và không từ thủ đoạn, hắn không phải là chó con, hắn là thật sự rất hư, sau này sẽ giải thích lý do tại sao hắn làm vậy, nhưng Tiểu Nhạc Nhạc sẽ không có vấn đề gì, Tiểu Khả Ái không cần căng thẳng đâu.

[1] Kim phượng bộ diêu:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net