Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dzitconlonton

"Tứ hoàng tử cùng, cùng..." Người nọ căng thẳng nuốt nước bọt, dũng cảm nhắm mắt nói: "Tứ hoàng tử say rượu thất đức, cùng Ôn nhị tiểu thư hai người phạm phải sai lầm lớn."

Người đến báo tin Thái tử trước đó, chỉ nói "Thái tử và Tô cô nương bị nhốt trong một phòng", nhưng trơ mắt lại nói rõ Tứ hoàng tử sau khi uống rượu thì thất đức, phạm phải sai lầm.

Tuyên Đế vốn đang tràn đầy lửa giận, sau khi nghe xong thì càng tức giận không kiềm chế được, trực tiếp quét sạch mọi thứ trên bàn.

Yến tiệc vốn đang náo nhiệt không thôi thì bỗng nhiên im bặt.

"Há nào có lý này, một người hai người cũng không để cho trẫm bớt lo lắng!" Tuyên Đế giận dữ, "Tứ hoàng tử bây giờ đang ở đâu!"

"Hồi Hoàng Thượng, Tứ hoàng tử còn ở đây, còn ở Thiên điện thì không cho người vào phòng..."

Lâm hoàng hậu nghe xong thì choáng váng cực kỳ, rồi lập tức ôm lấy cánh tay của Tuyên Đế, dịu dàng khuyên nhủ: "Hoàng Thượng vẫn nên đi xem trước rồi nói sau, Quý Thanh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hoang đường như vậy."

Tuyên Đế hất tay bà ra, lạnh lùng cười, liên tục nói ba tiếng được lắm: "Trẫm đi xem hai tên nhi tử ngoan mà ngươi đã dạy dỗ, rốt cuộc đều đã làm chuyện tốt gì!"

Nói xong liền không quay đầu lại, sải bước mà đi.

Đây là lần đầu tiên Tuyên Đế không kiên nhẫn với Lâm hoàng hậu ở trước mặt mọi người như thế, trên mặt của Lâm hoàng hậu xẹt qua một tia khó chịu, hít sâu một hơi, ngẩng đầu sải bước đi theo.

......

Trước đó hai huynh đệ Tô gia vì tìm muội muội, mặc dù từng phá phòng đi vào, nhưng người bên trong cũng không phải là Tô Trường Nhạc, hơn nữa Thẩm Quý Thanh nổi trận lôi đình, để cho toàn bộ bọn họ ra ngoài, đương nhiên không ai dám tiến lên quấy rầy nữa.

Cho đến sau khi tìm ra Tô Trường Nhạc, Ôn phu nhân lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng, cũng bắt đầu đi tìm nữ nhi, hỏi xong mới biết nữ nhi lại có thể ở cùng Tứ hoàng tử.

Cho nên, khi Tuyên Đế phá cửa đi vào, Thẩm Quý Thanh còn đang ra sức chiến đấu ở trên giường.

Tuyên Đế tập trung nhìn, phát hiện trên giường không chỉ có hai người, suýt nữa phun ra một ngụm máu già, gần như muốn tức giận: "Cả đám kia đang làm gì thế, nhìn cái gì, còn không mau đi lên kéo Tứ hoàng tử xuống cho trẫm!"

Khi Thẩm Quý Thanh bị kéo xuống giường, vô cùng chật vật, ngay cả quần cũng chưa kịp mặc.

Lâm hoàng hậu nhìn thấy nhi tử xưa nay phong thái nhẹ nhàng không chịu được ghê tởm, đầu dường như bị người đánh mạnh một cái, rồi nhìn thấy trên giường có hai nữ tử đang nằm, trong đó một người còn là Lương cô cô bên cạnh mình, trong đầu nhất thời ầm ầm một tiếng nổ lớn, cả người lảo đảo lui về phía sau vài bước, suýt nữa ngất đi.

"Nương nương cẩn thận!" Cung nữ một bên vội vàng đỡ lấy bà.

Y phục của Lương cô cô xập xệch nằm trên giường, cả người đầy lộn xộn, không biết vì sao đã ngất đi, không nhúc nhích.

Ôn Sở Sở thì cũng giống như Thẩm Quý Thanh đều bị trúng thuốc, vẫn còn thần trí không rõ, cho đến khi Ôn phu nhân tiến lên tát mạnh nàng hai cái, lúc này mới từ trong đần độn tỉnh táo lại.

"Sở Sở, ngươi làm sao có thể hồ đồ như thế, cùng Tứ hoàng tử làm ra chuyện bê bối như vậy!" Ôn phu nhân đau đớn vô cùng.

Phải biết rằng, Tứ hoàng tử đã định hôn sự với đại cô nương của tướng phủ, không bao lâu nữa sẽ đại hôn, hiện giờ Ôn Sở Sở phạm phải sai lầm lớn như vậy, không chỉ đắc tội với tướng phủ mà càng khiến Ôn phủ mất hết thể diện, không lâu nữa, Ôn Sở Sở cùng Ôn phủ đều sẽ trở thành trò cười trong kinh thành.

Ôn phu nhân thân là kế mẫu của Ôn Sở Sở, có thể nói cho tới bây giờ chưa từng nổi giận với nữ nhi này, nhưng hiện giờ chuyện hoang đường này lại khiến bà không thể không tức giận.

Ôn Sở Sở bị đánh cho cả mặt nghiêng sang một bên, nàng kinh ngạc ôm hai má đau đớn, ánh mắt tan rã cuối cùng cũng không tụ lại nữa.

Quay đầu nhìn lại, mới phát hiện trong phòng không biết từ lúc nào đã đứng đầy người.

Nhìn thấy sắc mặt của đế vương âm trầm đến đáng sợ, mưa gió sắp tới, nhìn thấy sắc mặt của hoàng hậu tái nhợt, gần như muốn ngất xỉu, nhìn thấy Thẩm Quý Thanh khó coi, nhìn thấy Lương cô cô nằm ở một bên, rồi lại nhìn bản thân mình trần trụi.

Khi nàng nhận ra chuyện đã xảy ra gì với mình, nàng nhất thời phát điên, xấu hổ đến rơi lệ đầy mặt, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Ôn Sở Sở suy sụp hét lên một tiếng, kéo chăn gấm lên, quấn chặt lấy mình kín không còn kẽ hở, vừa lắc đầu vừa rơi lệ: "Ta, ta không biết... Ta vốn cùng Nhạc Nhạc đi thay y phục, sau đó, sau đó ta đột nhiên bị người đánh ngất xỉu... Ai, ai muốn hại ta!"

Vì sao hôm nay người nên xảy ra chuyện này không phải là Tô Trường Nhạc mà là nàng? Tại sao? Chuyện này không có khả năng, làm sao nàng có thể xảy ra chuyện này với Thẩm Quý Thanh ngay bây giờ được!

Theo kế hoạch, không lâu nữa nàng sẽ là vương phi mà Thẩm Quý Thanh cưới hỏi đàng hoàng, tiếp theo hai người mới hành lễ Đôn Luân vào đêm đại hôn mới đúng, chứ không phải bây giờ.

Hiện giờ nàng mất trinh trước khi thành hôn, cho dù cuối cùng trở thành Tấn vương phi thì cũng sẽ trở thành trò cười trong các quán trà dư tửu của dân chúng trong kinh thành.

Không không không, người nên trở thành trò cười của mọi người trong khánh công yến này nên là Tô Trường Nhạc mới đúng, không phải là nàng!

Nàng rõ ràng nhìn thấy Tô Trường Nhạc bị người đánh ngất xỉu rồi khiêng đi, nàng và Lương cô cô định rời đi, nhưng không biết vì sao trong nháy mắt liền mất ý thức, làm sao có thể như vậy, không nên như vậy...

Nghĩ đến đây, Ôn Sở Sở nắm lấy tay của Ôn phu nhân, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, Tô Trường Nhạc đâu?! Nàng ta đâu? Có phải nàng ta cũng giống ta không..."

Ôn phu nhân nghe thấy lời của nàng, suýt chút nữa tức giận bật cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc này ngươi còn rảnh đi quan tâm người khác à? Tô cô nương người nàng ấy rất tốt, không đến lượt ngươi lo lắng."

Ôn Sở Sở nghe vậy thì cực kỳ tuyệt vọng trong lòng, ôm mặt khóc rống thất thanh: "Phu nhân nhất định phải thay nữ nhi làm chủ, nữ nhi thật sự là bị tặc nhân làm ——"

Ôn phu nhân nghe thấy lời nói của nàng, sắc mặt biến đổi, lại tát một bạt tai, lớn tiếng giận dữ mắng: "Còn không mau câm miệng! Cho dù ngày thường ngươi có ngưỡng mộ với Tứ hoàng tử như thế nào, thì cũng không thể cùng hắn tư định chung thân, phạm phải chuyện hồ đồ này được."

Nếu chỉ là Ôn Sở Sở cùng Tứ hoàng tử kìm lòng không được, âm thầm tâm tình, cho dù Hoàng Thượng có tức giận đến mấy cũng sẽ không trách tội cả Ôn phủ, nhưng nếu Ôn Sở Sở thật sự là bị kẻ gian làm hại, vậy chẳng phải là đang nói người, là thống lĩnh Ngự Lâm quân Ôn Ngạn Thần, phụ trách sự an toàn của hành cung làm việc bất lực, ngay cả nữ nhi ruột của mình cũng không bảo vệ được sao?

Ôn phu nhân biết rõ nặng nhẹ, biết lời của Ôn Sở Sở vừa nói ra sẽ làm cho Ôn Ngạn Thần nhất định khó thoát tội, lập tức cắt đứt lời của nàng.

Tuyên Đế nhìn thấy Tứ hoàng tử không chịu nổi như thế, sắc mặt xanh mét cực kỳ, sau khi nghe được lời của Ôn Sở Sở nói, ánh mắt nhất thời thay đổi, phất tay áo rời đi.

"Thái tử ở đâu?" Tuyên Đế hỏi.

Đại thái giám ở một bên trả lời: "Thái tử bị trọng thương, hiện giờ đang tiếp nhận trị liệu của thái y ở Thiên điện."

Tuyên Đế dừng bước, rồi lại rống giận một tiếng: "Thái tử làm sao bị trọng thương? Vì sao vừa rồi không có ai nói chuyện này với trẫm! Lan nhi bị thương như thế nào? Bị thương ở đâu!"

......

Thẩm Tinh Lan ở trong phòng hồi nãy tiếp nhận trị liệu, hai huynh đệ Tô gia đứng ở một bên, Tô Trường Nhạc và Tô mẫu thì ngồi một bên trên ghế La Hán.

Tô phụ và Tô mẫu đang hỏi Tô Trường Nhạc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tô Trường Nhạc nhìn Thẩm Tinh Lan cả người bê bết máu, nhớ đến lời hắn đã nói và làm lúc nãy, ánh mắt dần dần chua xót và sưng lên.

Thẩm Tinh Lan... Tại sao phải làm điều này?

Bọn họ hiển nhiên hạ dược rất nặng đối với Thẩm Tinh Lan, nếu không hắn sẽ không gần như mất đi lý trí ở trong khoảng thời gian rất ngắn, cuối cùng ngay cả Nhị ca ngăn cản như thế nào cũng không thể dừng lại được.

Hai mẹ con Lâm hoàng hậu cũng giống như kiếp trước, hận không thể đặt nàng và Thẩm Tinh Lan ở nơi muôn đời muôn kiếp không trở lại được, hạ dược nặng như thế, sợ là có người xông vào cũng không có cách nào để lấy lại tỉnh táo, mà phải xem bọn họ làm trò hề.

Nếu không phải Thẩm Tinh Lan đủ tỉnh táo, chỉ sợ bọn họ đã một lần nữa đi vào vết xe đổ của kiếp trước.

Hốc mắt của Tô Trường Nhạc đỏ bừng, hai tay từ từ nắm chặt thành quyền.

Uất ức hôm nay sẽ không uổng công, vết thương của Thẩm Tinh Lan cũng không vô ích.

"Niếp niếp, con không cần sợ hãi, con thành thật nói với nương, con theo Lương cô cô đến Thiên điện thay y phục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Tô Trường Nhạc phục hồi tinh thần lại, nhìn mẫu thân, dường như rốt cuộc không kìm nén được uất ức trong lòng, nước mắt giống như tức nước vỡ bờ tuôn ra.

Tô Trạch thấy nữ nhi lệ rơi đầy mặt, cả trái tim đều nhảy dựng lên: "Làm sao vậy? Con chịu oan ức gì cứ việc nói với cha, cha nhất định làm chủ cho con."

Nàng há hốc mồm, dường như cực kỳ sợ hãi, hơn nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình: "Con... Con vốn đi theo phía sau Lương cô cô, vừa mới tiến vào Thiên điện không lâu thì đã bị người từ phía sau đánh ngất xỉu, lúc tỉnh lại thì đã bị trói ở trên giường, Thái tử ca ca đã ngủ ở một bên."

"Làm gì có lý này!" Tô Trạch nghe xong lời của nữ nhi, không khỏi tức giận, "Không phải xung quanh hành cung đều có Ngự Lâm quân sao, Ôn Ngạn Thần rốt cuộc làm ăn cái gì mà sao có thể xảy ra chuyện hoang đường như vậy!"

Tô mẫu đau lòng tan nát vì nàng khóc: "Không sợ, không sợ, không sao cả, chỉ là Thái tử, Thái tử hắn có làm gì con hay không..."

Tô Trường Nhạc lắc đầu: "Không có, Thái tử ca ca hắn không làm gì con cả, hắn còn bảo con không cần phải sợ, Thái tử ca ca chảy máu rất nhiều, hắn sẽ không có chuyện gì chứ?"

Tô mẫu vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Các thái y đều ở đây, sẽ không sao đâu."

Tô Trường Nhạc cúi đầu, nước mắt vẫn rơi không ngừng: "Cha, vì sao lại như vậy? Vì sao bọn họ lại nhốt con với Thái tử ca ca? Có phải nữ nhi hiện giờ đã mất đi sự trong sạch rồi không thể xuất giá nữa không."

Tô Trạch nghĩ đến lời của Tuyên Đế muốn nữ nhi làm trắc phi, hiện giờ lại thấy nữ nhi bị oan ức như vậy, tức giận nói: "Không thể xuất giá thì không thể xuất giá, cha nuôi con cả đời!"

______________________

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Tinh Lan: Thái Sơn đại nhân, ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn chuyện này, yên tâm giao cả đời của niếp niếp cho cô.

Tô Trạch: Hoàng thất này không có một người nào tốt cả, niếp niếp nhà ta cũng không thể bị heo vây.

Thẩm Tinh Lan: ...

Hôm nay năm giờ đã rời giường rồi nên thật sự rất mệt mỏi, đầu óc mơ màng, khúc sau viết thế nào cũng không hài lòng, ngày mai cố gắng hết sức để viết nhiều hơn một chút, chắc là có thể giải quyết mọi chuyện và bắt đầu sự ngọt ngào, trước khi cập nhật chương tiếp theo thì sẽ tặng phong bao lì xì nha nha ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net