Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dzitconlonton

Chuyện trong khánh công yến...

Tô Trường Nhạc sửng sốt một chút, tựa như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên kéo tay hắn lại, đẩy ống tay áo của hắn ra.

Hai cánh tay của Thẩm Tinh Lan thật ra vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, lúc nãy hắn hạ tay quá nặng, nên đến bây giờ vẫn còn quấn băng.

Thái y cũng nói, cho dù sau này có lành thì cũng sẽ để lại sẹo.

Thẩm Tinh Lan thấy nàng kinh ngạc nhìn cánh tay mình, hốc mắt từ từ đỏ lên, trong lòng đau xót, muốn dỗ dành nàng bảo không sao, vết thương của hắn sắp khỏi rồi, nhưng những gì phát ra miệng lại là một vấn đề khác.

Hắn nặng nề "a" một tiếng, như thể vết thương vẫn còn rất đau.

Tô Trường Nhạc hoảng sợ, vội vàng buông tay: "Vết thương của điện hạ còn chưa lành sao?"

Thẩm Tinh Lan nghe thấy cách xưng hô xa lạ của nàng, ánh mắt tối sầm trong chớp mắt.

Thật sự không gọi hắn là Thái tử ca ca nữa.

"Còn chưa lành," hắn lắc đầu, tiếp tục hỏi: "Sao ngươi không gọi cô là Thái tử ca ca?"

Tô Trường Nhạc im lặng, nghĩ thầm không phải Tiểu Bạch gọi Thái tử ca ca, kêu riết khiến nàng ám ảnh, nàng đột nhiên cảm thấy bốn chữ này có chút xấu hổ khi kêu lên.

"Hử?" Thẩm Tinh Lan muốn tiến lên một bước, đến gần nàng một chút, tuy nhiên Tô Thiên Dương ở bên cạnh, hắn thật sự không tiện đến gần.

Tô Trường Nhạc cúi đầu, lông mày nhíu lại, thoạt nhìn rất buồn rầu, một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng nói: "Lần trước khi tham gia khánh công yến, các ca ca cùng Ôn Sở Sở nói, nữ lang chưa lấy chồng thì không thể tùy tiện gọi nam tử khác là ca ca, như vậy sẽ làm cho người ta hiểu lầm."

"Cho nên sau này ta không thể gọi ngươi là Thái tử ca ca nữa."

Thẩm Tinh Lan: "..."

Hắn muốn giết Tô Ngọc và Tô Thiên Dương!

Thẩm Tinh Lan im lặng một lát, thấy Tô Trường Nhạc dường như lại muốn xoay người rời đi, ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên ngã ở trên ghế gỗ bên cạnh.

Tô Trường Nhạc bị động tác bất thình lình của hắn làm cho hoảng sợ, quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt của thiếu niên trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, hàm răng cắn chặt, như thể đang chịu đựng rất đau đớn.

Nàng nhớ tới ngày hôm đó Thẩm Tinh Lan cả người đầy máu như thế nào, trong lòng nhảy dựng lên, căng thẳng lại gần: "Bị làm sao vậy, rất đau à? Tay ngươi có bị thương nghiêm trọng không? Không ngờ đến bây giờ vẫn còn chưa lành."

Tô Trường Nhạc thấy vẻ mặt của hắn vô cùng đau khổ, không dám động vào tay hắn, chỉ có chút luống cuống quay đầu hỏi: "Nhị ca, Thái tử ca ca bị làm sao vậy? Huynh mau tìm ai đó đến xem đi ạ."

Thẩm Tinh Lan nghe thấy nàng thốt ra bốn chữ Thái tử ca ca dưới tình thế cấp bách, đôi môi vốn đang mím thành một đường thẳng tắp, lại cong lên không thể phát hiện được.

Lần này, ngay cả Tô Thiên Dương cũng bị Thẩm Tinh Lan làm cho hoảng sợ, lập tức sải bước tiến lên, muốn xem có phải vết thương của hắn lại bị hở hay không.

Ngay khi hắn ta ngồi xổm xuống, Thẩm Tinh Lan nhướng mí mắt lên, ý tứ không rõ nhìn hắn ta một cái.

Tô Thiên Dương dừng một chút, lập tức hiểu được.

Hắn làm bộ quan sát một hồi, nhẹ nhàng ho một tiếng, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy: "Điện hạ hẳn là không có gì đáng ngại, nhưng mà tay hắn bị thương còn chưa khỏi, có thể tạm thời không có cách nào để mang Tiểu Bạch về nuôi được."

Tô Trường Nhạc: "..."

Nàng nhìn Nhị ca nhà mình, mắt phượng hẹp dài xinh đẹp hơi mở to, trong mắt hiện lên vài phần không dám tin.

Nếu nàng thật sự chỉ có ký ức năm bảy tuổi, không chừng thật đúng là sẽ tin lời của Nhị ca nàng.

Tô Trường Nhạc hiện tại cuối cùng cũng ngầm hiểu được, Nhị ca nàng vốn cùng một tụ với Thẩm Tinh Lan, cho nên Nhị ca mới tìm cách dẫn nàng ra ngoài, để cho nàng gặp mặt Thẩm Tinh Lan?

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Nàng hoài nghi nhìn Thẩm Tinh Lan một cái, thấy vẻ mặt của hắn đau khổ, mà nàng lại cảm thấy không giống như đang giả vờ.

Nàng cúi đầu suy tư một lát, mới rụt rè ngước mắt nhìn Thẩm Tinh Lan, giọng điệu dịu dàng mềm mại, sắc mặt lo lắng: "Thái tử ca ca, tay ngươi thật sự bị thương nghiêm trọng ư, không thể mang Tiểu Bạch về nuôi sao?"

Đôi mắt của tiểu cô nương trong trẻo như nước mùa thu, sáng rực như thiêu đốt, trong mắt lộ vẻ lo lắng, Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên có chút không đành lòng mà lừa gạt nàng.

Thẩm Tinh Lan mắt đen thâm trầm nhìn nàng, do dự một chút, hơi quay mặt đi, nói: "Thật ra cũng không nghiêm trọng như Thiên Dương nói, chỉ là..."

"Cô muốn biết, vì sao ngươi không cần nó, cô nhớ rõ trước kia ngươi rất thích vẹt."

Ngón tay che dưới ống tay áo của Thẩm Tinh Lan khẽ cuộn lại, im lặng một lúc, mới quay đầu lại. Khi nhìn về phía nàng, đôi mắt hoa đào trời sinh mang theo ý cười kia, lại nghiêm túc và căng thẳng đến không ngờ.

"Là bởi vì, phụ hoàng không chấp nhận cô đính hôn cùng ngươi, cho nên ngươi chán ghét cô? Cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ rằng, lần đầu tiên cô tặng đồ cho người khác mà lại bị trả về như vậy."

Hắn nói rất cẩn thận, trong hai câu cuối cùng, thậm chí có thể nghe thấy hành động khăng khăng muốn rút lui của nàng, quả thật làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.

Tô Thiên Dương nghe thấy Thái tử nói, gương mặt ôn hòa tuấn tú biểu hiện vài phần kinh ngạc.

Hắn vẫn luôn biết tâm tư của Thái tử đối với muội muội, hà cớ gì từ nhỏ muội muội đã bất hòa với Thái tử, lại thích Tứ hoàng tử.

Từ nhỏ, Thái tử kiêu ngạo tự phụ không ai bằng, tính cách kỳ cục, thường sẽ không tiết lộ những gì mình nghĩ.

Hắn chưa bao giờ biết thẳng thắn là gì, rõ ràng là thích nhưng luôn khẩu thị tâm phi[1], không dám bộc lộ tâm tư, ngoài mặt làm bộ không quan tâm, cho tới bây giờ cũng chỉ biết dựa vào chuyện bắt nạt muội muội để khiến cho nàng chú ý.

[1] Khẩu thị tâm phi: câu thành ngữ đến từ Trung Hoa mang ý nghĩa là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm hoàn toàn trái ngược, đây là câu nói ý chỉ nghĩa xấu.

Vì vậy, tại sao khi thích một thiếu nữ lại hay đi bắt nạt nàng? Nhìn xem, sau khi bị bắt nạt cũng chỉ có thể mệnh chú cô sinh[2], nếu không phải lần này Thẩm Quý Thanh đột nhiên phạm sai lầm lớn trong khánh công yến, thì muội muội của hắn đã gả vào Tấn vương phủ từ lâu rồi.

[2] Chú cô sinh: Từ gốc "注孤生", là chữ viết tắt của "số phận sẽ cô đơn suốt đời". Đây là một thuật ngữ trực tuyến phổ biến để mô tả việc sống một mình. Nó thường được dùng để mô tả một người không thể hòa nhập vào cuộc trò chuyện của mọi người hoặc có thể không hiểu ý tốt của nhau, có nghĩa là số phận phải cô đơn. (theo zhidao.baidu.com)

Cho nên, hôm nay Thái tử đột nhiên thẳng thắn, quả thực khiến Tô Thiên Dương bất ngờ cực kỳ.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình không nên ở lại chỗ này, hắn nên ở bên ngoài mới đúng.

Tô Thiên Dương xưa nay là người thích hành động, còn chưa đợi muội muội trả lời Thái tử, liền đột nhiên bỏ lại một câu "Huynh đi vệ sinh", người vội vội vàng vàng rời đi.

Tô Trường Nhạc kinh ngạc nhìn bóng người của Nhị ca rời đi, đợi cửa phòng riêng lại lần nữa đóng lại, khi nhận ra nơi này chỉ còn lại mình nàng và Thẩm Tinh Lan, nàng lại không được tự nhiên lần nữa.

Thật ra vừa rồi nàng nghe Thẩm Tinh Lan nói rằng lần đầu tiên hắn tặng đồ mà đã bị trả lại, trong lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Kiếp trước hai người lúc nào gặp nhau cũng cãi nhau, thật ra nàng cũng có chút trách nhiệm, nàng vẫn ôm định kiến với Thẩm Tinh Lan, mà hắn lại là người cực kỳ sĩ diện, không ồn ào mới là lạ.

Nhưng bây giờ, thiếu niên xưa nay vốn giữ sĩ diện này, lại không còn khó xử như trước kia, mà là hiếm khi thẳng thắn mà nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng.

Thẩm Tinh Lan thấy nàng im lặng hồi lâu, trong lòng bỗng dưng đau xót, có hơi chật vật để bắt đầu lại.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Tô Trường Nhạc cũng không biết, thiếu niên đã từng kỳ quặc lại thiếu đánh này, đã dành cả cả cuộc đời và trả một cái giá không thể đắt hơn, để cuối cùng học được cách thẳng thắn, cuối cùng hiểu được cách thể hiện cảm xúc thật của hắn bằng lời.

Nàng chỉ nhìn thấy sự mất mát và tổn thương vừa lóe lên trong mắt hắn.

Tô Trường Nhạc giật mình, thấy cánh tay hắn thẳng tắp, toàn thân căng thẳng cứng ngắc, toàn thân đều căng thẳng, đột nhiên có chút không đành lòng.

Kiếp trước, tất cả niềm kiêu hãnh độc đoán và bướng bỉnh của Thẩm Tinh Lan, chính là đã bị nàng tẩy sạch sẽ từng chút một.

Tô Trường Nhạc nhớ tới kiếp trước Thẩm Tinh Lan cuối cùng trở nên lạnh như băng, vĩnh viễn cứng nhắc, không bao giờ cười nữa, đột nhiên hốc mắt của nàng nóng lên, lúc hắn không chú ý tới, nhanh chóng cúi đầu, giơ tay lau đi nước mắt ở khóe mắt.

Nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu cười nói: "Ai nói ta chán ghét Thái tử ca ca!"

Thẩm Tinh Lan chấn động trong lòng, đột nhiên quay đầu lại, sững sờ nhìn nàng.

Giọng nói của tiểu cô nương vừa mềm vừa ngọt, cười tủm tỉm nhìn hắn, đôi mắt cong cong tràn đầy ánh sáng, tràn đầy sự lệ thuộc cùng vui mừng.

Nàng cứ thế bình tĩnh nhìn hắn, giống như hắn là tất cả.

Trái tim hắn như bị vỡ một bình mật, ngọt ngào từ tâm đến đầu lưỡi, ngay cả trong không khí cũng có sự ngọt ngào nhè nhẹ.

Đôi mắt vốn ảm đạm không có ánh sáng, lại lóe sáng lên lần nữa.

Hắn cố gắng mím thẳng khóe miệng, nhưng lại không biết rằng khóe mắt và đuôi lông mày của mình đã hiện lên ý cười từ lâu: "Ngươi, không ghét cô?"

Tô Trường Nhạc tươi cười xán lạn: "Không chán ghét."

Thẩm Tinh Lan nghe thấy giọng nói dịu dàng làm nũng của nàng, thoáng chốc mềm lòng nát bét.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Tiểu cô nương suy nghĩ hồi lâu, hiện giờ đã gần trong gang tấc, trên người nàng toát ra hơi thở thơm tho sạch sẽ, nụ cười ngọt ngào ấy quả thực muốn khiến lòng người tan chảy, cám dỗ chìm đắm.

Nàng chưa trang điểm, mặc một bộ váy dài ngang eo bằng lụa màu hồng nhạt bằng tơ bạc của Vạn Phúc Tô, nhưng làn da vốn đã hồng hào và mịn màng như tuyết của nàng, càng tôn lên vẻ mềm mại trắng trẻo, thanh cao thoát tục.

Ánh mắt của Thẩm Tinh Lan từ từ âm ám.

Yết hầu của hắn trượt xuống, giọng nói khàn khàn: "Vậy ngươi có thích cô không?"

Tim đập nhanh hơn một cách căng thẳng.

____________________

Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên hơi đau lòng cho cẩu tử, không có sao, kế tiếp có rất nhiều ngọt ngào đang chờ đợi cho họ ~ ka ka


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net