Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by dzitconlonton

"Vậy ngươi có thích cô không?"

Thiếu niên mặc một bộ màu đen, trong mắt tràn đầy hoang mang cùng chờ mong, không còn là sự tĩnh mịch ngàn cánh buồm trong trí nhớ.

Hắn vẫn là Thẩm Tinh Lan áo tươi nộ mã[1], tâm cao khí ngạo[2].

[2] Tâm cao khí ngạo: Theo mình tìm hiểu thì nó trong câu "Tâm cao khí ngạo, bác học vô ích". Có nghĩa là "Lòng dạ cao ngạo, học rộng vô ích." (Nguồn: dofrance.vn)

Bất ngờ nghe thấy hắn lớn mật mà thẳng thắn hỏi như vậy, nhịp thở và nhịp tim của Tô Trường Nhạc ngừng lại trong tích tắc.

Nàng muốn che đi gương mặt dần dần nóng lên, trái tim không khống chế được mà đập thình thịch.

Thẩm Tinh Lan đã xảy ra chuyện gì vậy, sao hắn hoàn toàn khác với trước đây.

Ngón tay trắng nõn theo bản năng nắm chặt vạt áo, thấy hắn cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mình, Tô Trường Nhạc khẽ cắn môi đỏ mọng, ma xui quỷ khiến hỏi ngược lại: "Ngày đó trong khánh công yến, Thái tử ca ca nói đã thích ta từ rất lâu rồi, là thật sao?"

Nàng không phát hiện gương mặt mình lúc này đã đỏ như quả đào chín, hồng hào mềm mại, trong trắng ửng hồng, khiến người không kìm lòng được muốn cắn một miếng, nếm thử hương vị ngọt ngào của nó.

Có lẽ là không nghĩ tới nàng lại hỏi vấn đề này, Thẩm Tinh Lan hơi nghiêng đầu, khuôn mặt hơi ửng đỏ, giống như là đang thẹn thùng.

Vào lúc này, Tô Trường Nhạc đột nhiên cảm thấy Thẩm Tinh Lan như vậy thật sự rất tốt.

Sống động, biết cười còn biết nhút nhát.

Ngón tay của Thẩm Tinh Lan khẽ nhúc nhích, cảm giác trái tim mình sắp nổ tung, không chỉ nhảy cực nhanh, mà còn đụng vào lồng ngực đến đau nhức.

Trong nhã gian, nhiệt độ dần dần tăng lên.

"Cô ─"

Hắn vừa mới quay đầu lại, đang muốn nói gì đó thì cửa nhã gian đột nhiên bị người ta đạp ra ngoài, phá vỡ bầu không khí căng thẳng vây quanh hai người.

Tô Trường Nhạc bất ngờ hoảng hốt, theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía cửa.

Thẩm Tinh Lan theo phản xạ túm lấy cổ tay nàng, bảo vệ người ra sau lưng.

Sự mập mờ trong phòng đã leo lên đến đỉnh điểm, bỗng nhiên tan biến không tung tích.

Người đến mặc một bộ hoa phục màu đỏ thẫm có hoa văn màu đỏ bạc, ung dung tự tại, phong lưu phóng khoáng, đi theo phía sau là hai người, trong đó một người là Thẩm Quý Thanh.

Thẩm Quý Thanh nhìn thấy Thẩm Tinh Lan cầm tay Tô Trường Nhạc, đáy mắt lướt qua một tia u ám.

Đứng ở phía trước, cũng là nam tử đạp cửa, Tô Trường Nhạc nhận ra, hắn là đại hoàng tử Thẩm Diên Thư, là do Tiêu quý phi sinh ra.

Tô Trường Nhạc có chút kinh ngạc.

Tiêu quý phi và Lâm hoàng hậu có thể nói là như nước với lửa, kiếp trước nàng chưa từng nghe thấy Thẩm Quý Thanh kết bạn với đại hoàng tử, sao bây giờ hai người này lại đi cùng nhau?

Nàng không dấu vết nhìn Thẩm Diên Thư.

Mặc dù Thẩm Diên Thư đi ở phía trước, nhưng không nói một lời nào, chỉ hứng thú liếc nhìn nàng và Thẩm Tinh Lan một cái, rồi tản mạn đi tới ghế bát tiên ngồi xuống, thảnh thơm rót cho mình một chén trà.

Thẩm Quý Thanh mỉm cười: "Thần đệ nghe nói Tam ca ở chỗ này, nên muốn tới đây mời Tam ca uống trà, không ngờ..."

Hắn ta đầy ẩn ý nhìn lướt qua Tô Trường Nhạc được Thẩm Tinh Lan che chở phía sau: "Xem ra thần đệ đến không đúng lúc rồi."

Thẩm Tinh Lan thấy ánh mắt hắn ta bay thẳng về phía Tô Trường Nhạc, sắc mặt trầm xuống có thể thấy được mắt thường, thoáng đứng về phía trước một bước, che khuất tiểu cô nương phía sau càng thêm kín mít.

"Cô còn tưởng rằng sau khi xảy ra chuyện kia ở khánh công yến, Tứ đệ sẽ có một khoảng thời gian không ra ngoài chứ."

Lúc trước, đúng là Thẩm Quý Thanh có một khoảng thời gian không rời phủ, chuyện khánh công yến đối với hắn mà nói chắc chắn là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời, hơn nữa sau đó hắn còn bị tướng phủ hủy hôn, thanh danh vốn đã tệ, lại càng lạnh thêm.

Nhưng hôm nay, hắn ta nghe thấy Thẩm Tinh Lan có ý châm biếm, nhưng lại không lộ ra một tí cảm xúc nào, vẻ mặt tươi cười trong veo trước sau như một.

"Đa tạ Tam ca quan tâm, thần đệ thật sự không nghĩ tới Tam ca đi Mạc Bắc một chuyến, không chỉ có năng lực lãnh binh đánh giặc, ngay cả năng lực bày mưu tính kế cũng tiến thêm một bậc."

Thẩm Quý Thanh cười cười, như có ý gì đó.

Hắn ta đi tới trước bàn, nhàn nhạt nhìn lướt qua lồng chim đặt trên bàn, rồi vén tấm vải đen lên trên.

Tô Trường Nhạc lộp bộp trong lòng, lo lắng Tiểu Bạch lại kêu Thái tử ca ca không ngừng, muốn tiến lên lấy vải đen từ trong tay Thẩm Quý Thanh, nhưng bất ngờ là Tiểu Bạch lại rất rất yên tĩnh.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Thẩm Tinh Lan tiến lên, lấy vải đen từ trong tay Thẩm Quý Thanh về, từ từ trùm nó trở lại lồng sắt.

"Nếu Tứ đệ và đại ca muốn uống trà thì cứ tự nhiên, cô còn có việc nên không phụng bồi được."

Thẩm Tinh Lan nhấc lồng chim đi tới trước mặt Tô Trường Nhạc, nói: "Không phải Nhạc Nhạc nói muốn đi Bách Cẩm Đường sao? Cô sẽ đưa ngươi đi."

Bách Cẩm Đường cách Quảng Hiền Hiên không xa, đều ở ngự phố[3], bên trong bán đủ loại đồ ăn vặt, là nơi mà Tô Trường Nhạc thường lui tới mỗi khi đến ngự phố khi mới vào kinh thành.

[3] Ngự phố: chỉ con đường/phố dành cho quan lại đi.

Thẩm Tinh Lan sợ nàng không nhớ rõ Bách Cẩm Đường, lại nói: "Bên trong có bán kẹo râu rồng cùng hồ lô đường mà ngươi thích, còn có kẹo đào mềm mới có ở kinh thành."

Tô Trường Nhạc rất phối hợp, nghe thấy có kẹo ăn, hai mắt sáng ngời, nghiêng đầu nhỏ cười như hoa: "Vậy chúng ta mau đi đi!"

Nàng chủ động cầm cổ tay của Thẩm Tinh Lan, bước chân nhẹ nhàng kéo hắn rời khỏi nhã gian.

Thẩm Quý Thanh nhìn chằm chằm vào hai người trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý, ngay khi Tô Trường Nhạc muốn lướt qua bên cạnh hắn, thì hắn giơ tay ngăn người lại.

Thẩm Tinh Lan nhanh chóng nhét lồng chim vào lòng Tô Trường Nhạc, chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, tay còn lại không dấu vết ngăn cản bàn tay thăm dò của Thẩm Quý Thanh.

Lướt qua mang theo một trận gió, trong nháy mắt đã ra khỏi nhã gian, Thẩm Quý Thanh chưa kịp đụng đến cái gì.

Thẩm Diên Thư từ đầu đến cuối vẫn im lặng xem kịch, lúc này bỗng nhiên cười ra tiếng: "Xem ra cho dù đệ nhất mỹ nhân có ngu ngốc đến mấy, cũng vẫn mê hoặc được Thái tử điện hạ của chúng ta đến thần hồn điên đảo như cũ."

Thẩm Quý Thanh: "Đại ca bây giờ có tin chưa, Tam ca chỉ vì Tô Trường Nhạc nên mới có thể xuống tay độc ác với đệ trong khánh công yến đó?"

Thẩm Diên Thư khẽ nhíu lông mày, cúi đầu uống một ngụm trà, từ chối cho ý kiến.

......

Tô Thiên Dương đang ở bên ngoài Quảng Hiền Hiên, hơi ngẩn người khi nhìn thấy Thái tử nắm tay muội muội đi ra.

"Điện hạ ─" Hắn vừa muốn mở miệng nói gì, Thẩm Tinh Lan liền đem lồng chim vốn được Tô Trường Nhạc ôm vào lòng, nhét vào trong tay hắn.

"Cô dẫn Nhạc Nhạc đi Bách Cẩm Đường một chuyến." Thẩm Tinh Lan nói ngắn gọn.

"A, thần đây cũng ──"

Thẩm Tinh Lan: "Ngươi cứ ở lại đây, cô dẫn nàng đi rồi về."

Tô Thiên Dương: "..."

Đây chính là thấy gái quên bạn trong truyền thuyết, ăn cháo đá bát à?

Quảng Hiền Hiên nằm trên ngự phố đông đúc người ở kinh thành, đường phố nhộn nhịp người qua lại, nối liền không dứt, Tô Trường Nhạc và Thẩm Tinh Lan đều có dung mạo cực kỳ nổi bật, vừa xuất hiện ở Quảng Hiền Hiên thì ánh mắt đều rơi trên người bọn họ chỉ nhiều hơn chứ không ít.

Tô Trường Nhạc theo bản năng tránh tay của Thẩm Tinh Lan, rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của hắn.

Lòng bàn tay của Thẩm Tinh Lan bỗng dưng trống rỗng, hắn ngẩn người, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát thật lớn.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Tay nàng mềm mại, giống như người nàng, vừa đáng yêu vừa mềm mại, hắn còn muốn nắm thêm lần nữa.

Hắn muốn quang minh chính đại nắm tay nàng, muốn khi hai người đi trên ngự phố, cho dù trở thành tâm điểm của mọi người thì cũng không cần tránh hiềm nghi.

Thẩm Tinh Lan không mất mát quá lâu, hắn cười với nàng, ánh mắt dịu dàng như nước khi hắn cười.

"Có rất nhiều người, ngươi phải đi theo cô, không được chạy lung tung, biết chưa?"

Tô Trường Nhạc không bỏ lỡ sự mất mát thoáng qua của hắn, do dự một lát, ngay khi Thẩm Tinh Lan vừa xoay người muốn đi về phía Bách Cẩm Đường, nhẹ nhàng giữ chặt ống tay áo của hắn.

Thẩm Tinh Lan sửng sốt, quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Tô Trường Nhạc cười ngọt ngào với hắn: "Thế này sẽ không bị lạc."

Nụ cười của nàng quá ngọt ngào, Thẩm Tinh Lan thở một hơi, suýt nữa muốn xông lên ôm lấy người một cách mãnh liệt.

Hắn nghiêng đầu hít vài hơi, kìm nén rung động bất thình lình trong lòng, khóe miệng giương lên nụ cười kiềm chế mà sung sướng.

"Được."

Giọng nói vừa trầm vừa thấp, lộ ra chút ngọt ngào.

Nụ cười trên mặt hắn giống như ánh nắng ấm áp đầu đông, làm nổi bật khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn, càng lúc càng sáng ngời động lòng người, khiến nàng nhất thời không thể rời mắt.

Tô Trường Nhạc hơi rủ mi mắt xuống, hiếm khi yên tĩnh đi theo phía sau Thẩm Tinh Lan, tiến vào Bách Cẩm Đường.

Tô Thiên Dương vô cùng biết điều ở lại tại chỗ.

Khi hai người trở lại trước mặt hắn, Tô Trường Nhạc đã có thêm hai túi đồ ăn nhẹ trên tay.

Tô Thiên Dương cười nói: "Mua nhiều như vậy, không biết có ăn hết không đây."

Tô Trường Nhạc không cho là đúng: "Ăn không hết thì nhị ca ăn giúp muội."

Ngay khi huynh muội Tô gia chuẩn bị quay về phủ, hai người một trước một sau lên xe ngựa, Tô Trường Nhạc vừa mới ngồi xuống nhuyễn tháp trong xe ngựa không lâu, chỉ thấy Trầm Tinh Lan vốn nên rời đi, cũng theo đó leo lên xe ngựa.

Tô Thiên Dương hỏi: "Sao điện hạ lại lên đây?"

Trầm Tinh Lan như không có chuyện gì ngồi cạnh Tô Trường Nhạc: "Cô có việc phải đi tướng phủ một chuyến."

Tô Thiên Dương: "Điện hạ còn có chuyện gì muốn thương lượng cùng thần?"

Thẩm Tinh Lan: "Lần này cô đến thăm tướng phủ, đúng là có việc cần giúp, nhưng không phải là ngươi."

Tô Trường Nhạc dùng ánh mắt nghi hoặc không tiếng động hỏi.

Thẩm Tinh Lan cười cười, không nói gì nữa.

____________________

Tác giả muốn nói: Hahahahahaha

[1] Áo tươi nộ mã: Từ gốc "鲜衣怒马", có nghĩa là quần áo sang trọng.

【 Nguồn gốc 】 Minh.Thẩm Đức Phù "Tổng hợp những án oan của Hình bộ": "Quần đạo đắc chí, di hoành tứ vi thôi mai, tiên y nộ mã (áo tươi nộ mã), dĩ du hiệp vi xưng, kì khôi danh Chu quốc thần giả, sơ diệc tể phu dã." (Hán Việt)

Đây là bản mình dịch thô (sẽ không hoàn toàn đúng lắm), mình vẫn chưa tìm ra tác phẩm cũng như tác giả của câu này, nên sẽ để bản tiếng Trung ở dưới cho mọi người tham khảo. Nếu ai biết thì nhắn mình để mình sửa ạ!

"群盗得志,弥横恣为推埋,鲜衣怒马,以游侠为称,其魁名朱国臣者,初亦宰夫也。"

"Đám trộm đắc chí, (mọi người) oán trách sự ngang ngược phóng túng khắp nơi, quần áo sang trọng, lấy danh xưng là hiệp sĩ, danh của kẻ cầm đầu là hạ thần của Chu quốc, thì cũng là kẻ giết mổ ban đầu." (nguồn: zdic)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net