Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by dzitconlonton

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Thái giám chịu trách nhiệm tuyên chỉ là đại thái giám Chu công công bên cạnh Lâm hoàng hậu.

Hai huynh đệ Tô Trạch và Tô gia hiện giờ đều không ở trong phủ, tướng phủ cũng chỉ có hai mẹ con các nàng.

Tô mẫu nghe Chu công công nói đến mấy chữ "Tuy nhiên lễ nghi không tốt, đặc biệt tuyên Tô thị nữ ngày hôm đó vào cung, tiếp nhận cung quy giáo huấn", bỗng dưng biến sắc.

Tô Trường Nhạc như không có việc gì mà xách váy lĩnh chỉ.

Tô mẫu lo lắng nhìn Tô Trường Nhạc: "Không bằng ta theo con cùng tiến cung..."

Chu công công cười như không cười nhìn Tô mẫu một cái: "Hoàng hậu nương nương chỉ tuyên một mình Tô cô nương tiến cung, thừa tướng phu nhân có lẽ không nên đi theo."

Tô Trường Nhạc thấy sắc mặt của mẫu thân hơi khó coi, đôi mắt cười cong cong ôm lấy cánh tay bà: "A Nương đừng lo lắng, không phải người nói Hoàng hậu nương nương thương con nhất sao? Mặc dù nữ nhi bây giờ không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng vẫn có thể tự mình tiến cung."

Chu công công nghẹn họng cười nói: "Tô cô nương từ nhỏ đã được Hoàng hậu nương nương sủng ái, thừa tướng phu nhân còn không yên lòng chuyện gì nữa ạ?"

Đại thái giám bên cạnh Lâm hoàng hậu đã nói vậy, Tô mẫu nào còn dám nói gì, chỉ có thể yên lặng đưa nữ nhi lên kiệu.

Tô Trường Nhạc kỳ thực không ngốc, cho dù Lâm hoàng hậu muốn nàng học tập cung quy thì nàng cũng không sợ, chỉ là nàng có hơi bất ngờ, dù sao kiếp trước cho dù nàng gả vào Đông Cung, Lâm hoàng hậu vẫn đối với nàng cực tốt, chưa từng dùng phương thức như vậy để ra oai phủ đầu nàng.

Trong lòng nàng thấp thỏm bất an, nhưng khi tám người[1] nâng kiệu đến Ngọ Môn, cung nhân vén rèm xe đỡ nàng xuống kiệu, đang chuẩn bị đổi xe thì thiếu niên mặc bộ y phục màu đen đứng chắp tay, dáng người cao ráo thẳng tắp bỗng dưng nhảy vào tầm mắt, trên mặt nàng bất giác nổi lên ý cười nông cạn, trong lòng trào ra một dòng nước ấm khó có thể diễn tả thành lời.

[1] Tám người: Từ gốc là "当华盖八", Hán Việt là đương hoa cái bát, từ Hoa cái cũng có thể dịch là mui xe (thời vua ngày xưa). Theo mình hiểu là, tám người nâng tám bên kiệu? Nếu có sai sót thì nhắn mình để mình sửa lại.

Cung nhân ở bên nhìn thấy Thái tử, vội vàng khom người hành lễ.

"Nô tỳ gặp qua Thái tử điện hạ." Chu công công nói.

Thẩm Tinh Lan không lên tiếng.

Bông tuyết bay bay, bước chân của thiếu niên vững vàng, đi về phía nàng, hắn rõ ràng là thong dong tao nhã, nhưng mỗi một bước chân dường như đều bước vào lòng nàng.

Tô Trường Nhạc hơi cúi đầu, đè ép tim mình, luôn cảm thấy trong lòng mình nhất thời như đang ôm một con thỏ, nhảy lung tung không khống chế được.

"Cô nghe mẫu hậu triệu nàng vào cung, nên đặc biệt đến đón nàng." Thẩm Tinh Lan vừa nói, vừa nắm tay nàng như không có chuyện gì xảy ra.

Tô Trường Nhạc ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt hắn dịu dàng ấm áp, trong con ngươi đen nhánh chỉ phản chiếu một mình nàng.

Hô hấp của Tô Trường Nhạc hơi nghẹn lại, hai má nóng lên không khống chế được.

Thẩm Tinh Lan nhàn nhạt nhìn lướt qua Chu công công: "Nếu mẫu hậu yêu cầu triệu Thái tử phi của cô vào cung, vậy thì cô nên đi cùng nàng."

Tô Trường Nhạc nghe thấy Thẩm Tinh Lan nói thế, không chỉ hai má nóng lên, ngay cả vành tai đều đỏ bừng.

Hai người bọn họ hiện giờ mới vừa đính hôn, còn chưa thành thân, mà hắn lại chiếm tiện nghi của nàng, ở trước mặt người ta gọi nàng là Thái tử phi! Đồ hư hỏng không biết xấu hổ!

Tô Trường Nhạc muốn tránh tay hắn ra, nhưng lại lơ đãng lướt qua vành tai của thiếu niên cũng đang đỏ rực, cắn cắn môi, bình tĩnh lại.

Thẩm Tinh Lan là một người khó gần như vậy, bây giờ lại mặt dày đến làm chỗ dựa cho nàng, làm sao nàng có thể giữ hắn lại đây?

Thánh chỉ đã ban hành, nàng trở thành Thái tử phi đã là chuyện chắc chắn, chẳng lẽ hai người còn phải đi theo con đường cũ của kiếp trước?

Không, nàng không muốn.

Tô Trường Nhạc nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, đột nhiên nhếch khóe môi lên, trong mắt hiện lên một tia quỷ dị, ánh mắt xấu xa chọc hắn: "Thật tốt quá, có Thái tử ca ca bồi ta, ta sẽ không sợ nữa!"

Ánh mắt của Thẩm Tinh Lan tối sầm xuống, nắm lấy tay nàng, dẫn nàng lên xe, vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng: "Không sợ, sau này mọi chuyện đều có cô."

Tô Trường Nhạc cảm giác được bàn tay to lớn đang nắm lấy nàng, trong nháy mắt liền siết chặt lại, tựa như muốn đem bàn tay nhỏ bé của nàng xoa vào trong lòng bàn tay của hắn.

Cảm nhận được sự cẩn thận và trân trọng của Trầm Tinh Lan, Tô Trường Nhạc bỗng nhiên chột dạ, có chút luống cuống mím môi.

Thái tử muốn đi theo, Chu công công tất nhiên không dám ngăn cản.

Khi Lâm hoàng hậu nhìn thấy Thái tử và Tô Trường Nhạc sóng vai đi tới Phượng Nghi cung, trong mắt chợt hiện lên một tia sáng vi diệu.

Hai người vừa hành lễ xong, Lâm hoàng hậu đang muốn mở miệng, nhưng Thẩm Tinh Lan lại sớm một bước chắp tay nói: "Nhi thần nghe nói hôm nay mẫu hậu triệu Trường Nhạc tiến cung, nghĩ đến là vì chuyện tứ hôn mấy ngày trước, cho nên trước đó đến bẩm báo một chuyện với mẫu hậu."

Lâm hoàng hậu mỉm cười, gật gật đầu, ra hiệu cho Thái tử nói tiếp.

"Chuyện tứ hôn này là do nhi thần đích thân cầu được, ngày đó phụ hoàng chấp nhận tứ hôn này, đồng thời cũng chấp nhận nhi thần, với tình huống hiện giờ của Trường Nhạc, lễ nghi cung quy không cần quá nóng vội, đợi sau khi gả vào Đông Cung sẽ do nhi thần đích thân dạy dỗ là được."

Lâm hoàng hậu nghe Thẩm Tinh Lan nói thế, nhẹ nhàng cười cười: "Phải không? Bổn cung sao chưa từng nghe Hoàng Thượng nhắc tới việc này."

"Chắc là phụ hoàng đã lâu không bước chân vào Phượng Nghi cung, cho nên mẫu hậu mới không biết chuyện này." Thẩm Tinh Lan lạnh nhạt nói, lấy chỉ dụ của Tuyên Đế ra từ trong tay áo, chuyển cho Chu công công, "Đây là thủ dụ do phụ hoàng tự tay viết cho nhi thần."

Lâm hoàng hậu tiếp nhận thủ dụ do Chu công công đưa, đúng là chữ viết của Tuyên Đế.

Lâm hoàng hậu cong mắt nhếch môi: "Bổn cung cũng không biết Hoàng Thượng cho Nhạc Nhi vinh dự như vậy."

Thẩm Tinh Lan cúi đầu, có hơi ngượng ngùng cười cười, tựa như thiếu niên lang mới biết yêu: "Thủ dụ này là do nhi thần nghĩ cách cầu xin, chắc là do phụ hoàng sợ ngài chê cười nhi thần, nên mới không nhắc đến chuyện này với ngài."

Từ sau khánh công yến, Phượng Ấn của Lâm hoàng hậu liền bị Hoàng Thượng thu về, không chỉ như thế, bà đã khó chịu đến tột cùng khi Phượng Ấn này cuối cùng còn rơi vào trong tay của Tiêu quý phi.

Hiện tại Tuyên Đế lại còn trực tiếp lướt qua người đứng đầu trong cung như bà, miễn cho Thái tử phi không học cung quy, còn chưa từng thông báo cho bà, không thể nghi ngờ gì là một điều vô cùng nhục nhã với bà.

Ngón tay của Lâm hoàng hậu nắm thủ dụ đến hơi trắng bệch, trên mặt không biểu hiện sắc mặt gì nhưng lửa giận trong lòng đã cháy bừng bừng, nếu Tuyên đế đã lên tiếng, bà đương nhiên không có cách nào cưỡng ép lưu người lại.

Tô Trường Nhạc rời đi cùng Thẩm Tinh Lan, còn có chút không dám tin.

Thẩm Tinh Lan vừa rồi nói lần tứ hôn này là do hắn cầu được, không phải là do cha nàng cầu sao?

Khi hai người rời khỏi Phượng Nghi cung, hắn vẫn như trước đó, không nhanh không chậm dừng lại phía sau nàng nửa bước.

Mãi đến khi nàng muốn lên xe ngựa, Thẩm Tinh Lan mới mở miệng: "Sẽ nhanh chóng cử hành đại hôn."

"Cái gì?" Vén rèm xe lên nửa, Tô Trường Nhạc quay đầu lại, ngơ ngác nhìn hắn, môi đỏ mọng khẽ nhếch, răng nanh lộ ra một nửa.

Thiếu niên huyền y tóc đen, cười nhạt, vạn vật tái nhợt đi.

"Lần trước nàng hỏi cô, từ rất lâu trước đây đã thích nàng là thật đúng không, cô còn chưa trả lời." Hắn tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, cầm tay nàng lên rồi đặt lên môi.

Hô hấp ấm áp rơi trên làn da hồng hào mịn màng của nàng, cánh môi nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay mềm mại của nàng, lông mi xinh đẹp của thiếu niên như lông quạ rủ xuống một nửa, đáy mắt hiện lên một tia dục vọng độc chiếm mãnh liệt.

Lúc trước hai người chưa từng xác định mối quan hệ này là gì, vì vậy hắn không thể nói, hiện giờ, hắn đã có thể quang minh chính đại nói hết tâm ý của mình ra mà không cần phải che dấu.

Đôi môi mỏng của Thẩm Tinh Lan nhẹ nhàng gõ trên mu bàn tay nàng, mắt như ánh sao, chân thành thâm tình được che giấu trong đó.

Tô Trường Nhạc bỗng dưng nín thở, không thể tin được mở to mắt.

Hắn dịu dàng ngước mắt lên, ánh mắt ngưng tụ trên mặt nàng, cười khẽ một tiếng: "Là thật."

Giọng nói của hắn vừa trầm vừa thấp, dễ nghe khiến người ta say mê, lướt qua bên tai, mang theo một sự tê dại và run rẩy.

Mặc dù Tô Trường Nhạc đã biết sự thật này từ lâu, nhưng bây giờ nghe thấy chính miệng hắn thừa nhận, trái tim vẫn đập loạn xạ không kiểm soát được.

Khuôn mặt của nàng lập tức đỏ lên và đầu nàng trở nên trống rỗng.

Thẩm Tinh Lan nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của nàng, cũng hơi bất ngờ, ngay lúc hắn đang sững sờ, Tô Trường Nhạc đẩy mạnh hắn ra, hốt hoảng chạy vào trong xe ngựa.

"Ta, ta muốn về nhà!"

Giọng nói bối rối của Tô Trường Nhạc vọng ra từ xe ngựa.

Thẩm Tinh Lan im lặng cười, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua đôi môi mỏng vừa mới chạm vào mu bàn tay nàng, vừa nói vừa làm bộ muốn nhấc rèm xe lên: "Cô tiễn nàng nha?"

Tô Trường Nhạc hoảng sợ, nắm lấy rèm xe, vội vàng nói: "Không, không cần! Ta tự ta trở về là được rồi, Thái tử ca ca đừng tiễn ta."

Thẩm Tinh Lan bị cái gì vậy, sao đột nhiên nhắc tới chuyện này, lại còn trắng trợn nói thích nàng ở trước mặt nhiều cung nhân như vậy!

"Được." Thẩm Tinh Lan thấp giọng cười một tiếng, đáy mắt hiện lên vài phần sung sướng thỏa mãn.

Tô Trường Nhạc trong xe ngựa đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, đầu của cung nhân một bên cũng đều đè thấp xuống, không dám nhìn lung tung.

Chỉ là tiếng cười sạch sẽ thuần khiết, tùy ý sảng khoái, không hiểu sao khiến người ta lưu luyến.

......

Thẩm Tinh Lan nói sẽ nhanh chóng cử hành đại hôn, thật sự là nhanh chóng thật.

Một ngày trước khi Thẩm Quý Thanh vừa mới cưới xong Ôn Sở Sở, hai người liền định ra ngày thành hôn, chỉ một tháng sau.

Việc Thái tử cưới vợ có lễ tiết rất phức tạp, ban đầu Lễ bộ chọn hai ngày hoàng đạo, cả hai đều là sang năm mới, nhưng Thái tử không hài lòng, nhất định phải trước cuối năm cưới đích nữ thừa tướng mới được, việc này cơ hồ truyền khắp kinh thành.

Trong tiệc cưới ngày Ôn Sở Sở và Thẩm Quý Thanh thành thân, rất nhiều khách mời đang bàn luận hôn lễ của Thái tử và đích nữ của thừa tướng, có thể nói danh tiếng hoàn toàn bị lu mờ.

Mặc dù Thẩm Tinh Lan cầu xin thủ dụ của Tuyên đế cho Tô Trường Nhạc, nhưng Tô mẫu vẫn lo lắng, dù sao một khi vào cửa cung thì sâu như biển, cho dù Tuyên Đế có rộng lượng đến mấy, cũng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho Thái tử phi là một dã nha đầu không biết cái gì. Vì thế, Tô mẫu đã đặc biệt mời đến ma ma giáo huấn cho nữ nhi, dạy nàng cung quy và lễ nghi.

May mắn thay, Tô Trường Nhạc không phải thật sự ngốc, nếu không nàng sẽ phải chịu khổ thêm một lần nữa, khiến ma ma giáo huấn thấy nàng học một chút liền thông thạo, liên tục khen ngợi, khiến Tô mẫu cảm thấy yên tâm không ít.

Trong lúc này, Thẩm Tinh Lan đích thân đến Tướng phủ một chuyến, là đặc biệt đưa tới mũ phượng, khăn quàng vai phải mặc trong đại hôn cho Tô Trường Nhạc, động thái này không thể nghi ngờ là biểu hiện sự coi trọng tuyệt đối đối với nàng.

Ngày đó, mặc dù Tô Trường Nhạc không thể gặp mặt hắn nhưng khi nàng nghe Tứ Hỉ thuật lại nụ cười trên mặt Thái tử có bao nhiêu sung sướng, trong lòng nàng chảy ra một dòng nước ấm kỳ lạ.

Thời gian trôi nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến ngày đại hôn, Tô phủ giăng đèn kết hoa, mặt trận của đội ngũ đón dâu vẫn chậm rãi như trước, mười dặm trang sức màu đỏ, náo nhiệt cực kỳ, mọi thứ đều không khác gì kiếp trước.

Tô Trường Nhạc mặc một bộ màu đỏ của hỉ phục, trên lông mày khẽ tô điểm một chút kim hoa vàng, trang điểm thanh tú, làn da trắng như tuyết và vẻ ngoài như hoa, đôi môi kiều diễm ướt át khẽ mím lại, ngay cả Tứ Hỉ bình thường quen hầu hạ nàng, lúc này đều bị dung mạo tuyệt đẹp của cô nương nhà mình làm cho choáng váng.

Tứ Hỉ xấu hổ đỏ mặt khi nhìn thấy, ngây ngốc khen ngợi: "Cô nương nhất định là tân nương xinh đẹp nhất trên đời này mà Tứ Hỉ từng thấy qua."

Tô Trường Nhạc hé miệng cười khẽ: "Nghe như là ngươi đã từng thấy qua tân nương khác vậy."

Tứ Hỉ cười hì hì vài tiếng, người Toàn Phúc ở một bên lại liên tục phụ họa, Tô Trường Nhạc nghe vậy thì cũng ngượng ngùng.

Kiếp trước nàng đã gả cho Thẩm Tinh Lan một lần, chỉ là lúc đó lòng nàng như tro tàn, cho dù lên kiệu hoa đỏ thắm vẫn giống như một con rối mất hồn.

Hiện giờ đây là lần thứ hai đội mũ phượng, khăn quàng vai và lại xuất giá, tâm trạng của nàng đã rất khác.

Vừa nghĩ đến mình lại sẽ gả cho Thẩm Tinh Lan, Tô Trường Nhạc không khỏi căng thẳng trong lòng.

Tô Thiên Dương cõng muội muội chuẩn bị lên kiệu hoa, phát hiện nàng bất an, không khỏi thấp giọng nói: "Niếp niếp yên tâm, điện hạ thuở nhỏ đã yêu muội, hai năm trước huynh và điện hạ bị bao vây ở Nhạn Môn Quan, sở dĩ có thể sống sót cũng là vì điện hạ còn nhớ đến muội, Nhị ca có thể cam đoan, điện hạ nhất định là người tốt, sẽ không phụ muội đâu."

Tô Trường Nhạc ngẩn người, đột nhiên rất muốn biết hai năm trước bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Thái tử cưới vợ, tướng phủ gả nữ nhi, dân chúng vây xem chỉ có nhiều chứ không ít, gần như mỗi một con đường lớn ở kinh thành đều bị kẹt cứng nước chảy không thông, đội ngũ đón dâu đi vòng quanh kinh thành vài vòng, rồi mới đi tới Đông cung.

Kiệu hoa dừng lại, Tô Trường Nhạc xuống kiệu, nhưng cảm thấy có hơi khẩn trương cùng ngượng ngùng.

Nàng hít sâu một hơi, đang chuẩn bị tiếp nhận tơ đỏ mà Hỉ Nương đưa tới, thì bất ngờ bị người ta gạt ngang, ôm eo lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net