Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dzitconlonton

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Tô Trường Nhạc đang chuẩn bị tiếp nhận tơ đỏ từ hỉ nương đưa tới, nhưng đột nhiên bị người ta ôm lấy, trong lòng đột nhiên chấn động: "Chuyện gì xảy ra!"

Vừa mới thốt lên, nàng liền rơi vào vòng tay vừa quen thuộc vừa xa lạ, một đôi tay cường tráng.

Tiếng cười trên đỉnh đầu rơi xuống trầm thấp mà lại sung sướng, đó là thanh âm của Thẩm Tinh Lan. Tô Trường Nhạc biết xung quanh chắc chắn đều là người, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ lên dưới hỉ khăn, "Mau thả ta xuống!"

Thẩm Tinh Lan đang nháo khẽ "hừ" một tiếng, rũ mắt kề sát vào bên tai nàng, giống như đang buồn rầu nói: "Làm sao bây giờ, cô tạm thời còn không thể thả nàng xuống." Hắn liền trực tiếp ôm nàng đi về phía trước như vậy.

Tô Trường Nhạc lo lắng mình sẽ ngã, bất đắc dĩ đành phải đưa tay ôm lấy cổ hắn. Thẩm Tinh Lan ôm nàng rất chặt, nàng căn bản không thể nhúc nhích, thấy hắn thật sự không định buông tay, không khỏi có chút tức giận: "Vì sao không thể thả ta xuống? A Nương nói đạp lên mái ngói, bước qua chậu than thì mới có thể vứt bỏ thói quen xấu cùng tính tình xấu, chàng mau thả ta xuống."

Hỉ nương ở một bên nghe thái tử phi nói, vội vàng gật đầu phụ họa. "Đúng vậy đúng vậy, điện hạ ngài mau mau buông Thái tử phi xuống, nếu lỡ giờ cũng không ——"

Hỉ Nương vừa nói được một nửa, liền nghe thấy "Rắc" một tiếng, Thẩm Tinh Lan một cước đạp nát ngói rồi mặt tươi cười sung sướng, trực tiếp ôm nàng sải bước đi qua chậu than. Thẩm Tinh Lan không chút để ý cười khẽ, "Không có thói quen xấu hay tính tình xấu xa nào."

"Nàng không nhìn thấy đường, còn muốn đạp lên cái này, quá nguy hiểm, cô lo lắng cho nàng, Tô Trường Nhạc."

Hỉ nương nghe thấy Thái tử nói vậy, bỗng dưng lên tiếng, trong lòng không khỏi lặng lẽ cảm thán, quả nhiên đều không thể tin lời đồn, đều nói Thái tử điện hạ có lúc tùy tiện, từ nhỏ đã không đối phó với Thái tử phi, không hiểu đây đâu phải là bộ dáng không đối phó với Thái tử phi.

Tô Trường Nhạc nhận thấy cánh tay hắn ôm nàng khẽ run rẩy, lập tức lại giãy dụa, "Chàng không ôm ta được thì đừng ôm, mau thả ta xuống."

Nếu như bọn họ ngã xuống đất thì sẽ làm trò cười vào ngày đại hôn, nàng cũng không muốn trở thành trò cười của kinh thành.

Thẩm Tinh Lan dường như nghe được chuyện buồn cười gì đó, lồng ngực thật dày khẽ rung lên, cúi đầu nở nụ cười.

Hắn cúi đầu, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Cô chỉ là quá vui thôi mà, không phải ôm không nổi, chỉ cần là nàng, cả đời cô đều ôm được."

Tô Trường Nhạc nghe thấy hắn đùa giỡn thẳng thắn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến vành tai, tràn đến bên cổ, may mắn trên đầu nàng được trùm một chiếc hỉ khăn nên không ai có thể nhìn thấy nàng đang đột ngột.

Không phải nàng chưa từng thân mật với Thẩm Tinh Lan, nhưng thật sự chưa bao giờ nghe hắn nói những lời tình cảm ngọt ngào như vậy, kiếp trước không có, kiếp này chưa bao giờ có.

Dù sao lúc trước Thẩm Tinh Lan hở tí là thẹn thùng đỏ tai, sao bây giờ nói những lời này một cách dễ dàng thế? Thẩm Tinh Lan rốt cuộc bị làm sao vậy, nàng luôn cảm thấy Thẩm Tinh Lan kiếp này có chút kỳ lạ

Dáng người thon dài cường tráng, bước chân của Thái tử điện hạ một thân hỉ phục đỏ thẫm chưa từng dừng lại, hai tay khoanh lại.

Hỉ phục vừa vặn hoàn toàn làm lộ ra dáng vẻ hai người thân mật ôm nhau, hoàn toàn tôn lên đường cong cơ bắp rắn chắc mà giàu sức mạnh của cánh tay hắn.

Các cung tỳ đi theo phía sau đều đồng loạt cúi đầu, vài cung tỳ nhỏ tuổi nghe thấy tiếng cười vui vẻ mà trầm thấp của Thái tử, trong lòng không khỏi sinh ra hâm mộ, nhao nhao mặt đỏ tai hồng. Tứ Hỉ cũng là mặt mày hớn hở cúi đầu, liếc mắt một cái cũng không dám thừa dịp làm loạn. Cô nương nhà bà trước kia có thể nói chỗ nào cũng không hợp với Thái tử, vừa gặp mặt liền ầm ĩ, bà vốn còn hơi lo lắng Thái tử sẽ lỗ mãng như trước kia, hiện giờ xem ra là bà lo lắng nhiều. Thật hy vọng cô nương có thể cùng Thái tử điện hạ tình cảm vẫn tốt như vậy.

Chỉ là Tứ Hỉ lại có chút lo lắng, lỡ như một ngày nào đó cô nương khôi phục lại trí nhớ, biết mình không gả cho Tứ hoàng tử mà mình thích thuở nhỏ, mà trở thành Thái tử phi, đến lúc đó không biết sẽ như thế nào.

Tứ Hỉ hơi ưu sầu một chút, Thẩm Tinh Lan cứ thế một đường ôm Tô Trường Nhạc đến hỉ đường. Đợi sau khi làm xong lễ sắc phong cùng lễ đại hôn của Thái tử phi, liền nghĩ đến Đế hậu ở phía sau Tô Trường Nhạc.

Tuyên đế ở thượng vị nhìn thấy động tác của Thái tử, không khỏi cười nói: "Xem ra Lan nhi nói không sai, thuở nhỏ đã ái mộ Trường Nhạc."

Tô Trường Nhạc nghe thấy tiếng cười lớn của Tuyên Đế trên ghế chủ tọa, tâm đều muốn chết, bất luận nàng giãy dụa như thế nào, trái phải cũng không xuống được.

Bên tai thậm chí còn truyền đến tiếng hỏi hừ của thiếu niên cùng với hơi thở dần dần nặng nề. Nàng nhất thời ngoan ngoãn như con chim cút.

Bây giờ, Thẩm Tinh Lan đang ở tuổi trẻ nhiệt huyết, khí huyết dồi dào, nàng cũng không phải là tiểu cô nương không biết cái gì, cũng không phải không nghe ra những thứ đại biểu cho cái gì. Nhận thấy tiểu cô nương trong lòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Thẩm Tinh Lan rủ mắt xuống, nhìn thấy hai bàn tay nhỏ bé của nàng đang quấn chặt lấy mình, dáng vẻ yếu đuối như không xương dựa vào trong ngực, đường cong yêu kiều bỗng nhiên căng ra.

Mặc dù vậy, bước chân của hắn vẫn vững vàng ôm nàng từ từ đi về phía trước, ôm người về chủ điện của Đông Cung suốt chặng đường.

Hỉ phòng khổng lồ đỏ rực, trên hỉ tháp rải rất nhiều hoa quả sấy khô như long nhãn, táo đỏ, đậu phộng, ngụ ý người mau sớm sinh quý tử.

Khi Thẩm Tinh Lan ôm mỹ nhân da trắng nõn nà trong ngực qua hàng rào hỉ, nhìn thấy nàng ngoan ngoãn ngồi ở đó, trong lòng hắn nhất thời dâng lên sự thỏa mãn và vui sướng vô cùng. Trong khi người Toàn Phúc ở một bên còn đang nói lời cát tường, thì Thẩm Tinh Lan tiếp nhận hỉ xứng[1] của tiểu thái giám đưa lên, trái tim vốn trầm ổn bỗng nhiên đập nhanh.

Tất cả cảnh tượng này đều không thay đổi, kiếp trước nàng cũng lặng lẽ ngồi trên hỉ giường như vậy, chỉ là khi hắn vội vàng lấy mũ phượng nặng trịch xuống giúp nàng, bởi vì quá căng thẳng mà luống cuống tay chân đẩy trúng đầu nàng một cái, bất ngờ bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của nàng.

Lúc ấy, dáng vẻ đau lòng muốn chết của nàng đâm hắn một nhát, chỉ cảm thấy trái tim như chìm xuống đáy.

Hắn luống cuống tay chân cực kỳ, vụng về mà lo lắng dỗ dành nàng, nhưng hắn vẫn mãi không nghe thấy tiếng động của nàng.

Thẩm Tinh Lan hít một hơi thật sâu, lúc hắn cầm đao cầm kiếm chạy trên chiến trường giết địch chưa từng có một tia yếu đuối nào, nhưng hiện giờ tay nắm hỉ xứng lại hơi run rẩy không khống chế được.

Biết rõ mọi chuyện đều khác với kiếp trước, nhưng đáy lòng hắn vẫn có chút sợ hãi. Sợ kiếp này nàng bị ép chỉ hôn với hắn, nàng vẫn không cam lòng tình nguyện, nàng vẫn sẽ đau lòng khổ sở mà rơi lệ.

Hỉ nương thấy Thái tử điện hạ chậm chạp không nhúc nhích, sợ lỡ giờ, vội vàng nhẹ giọng mở miệng nhắc nhở: "Điện hạ, Hoàng thượng và hoàng hậu cùng các khách mời còn đang chờ ngài ở trong yến hội, ngài ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ giờ lành."

Thẩm Tinh Lan phục hồi tinh thần lại, cuối cùng cầm lấy hỉ xứng, nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu màu đỏ của Tô Trường Nhạc ra. Hắn thấp thỏm bất an, nín thở chờ đợi, vừa nhấc khăn lên, hắn liền bắt gặp một đôi mắt sáng ngời.

Trong đôi mắt phượng kia không có sợ hãi cùng kháng cự mà hắn lo lắng, càng không có cái gọi là đau lòng muốn chết. Trên cửa hỉ, tiểu cô nương hào hoa phong nhã, dung mạo tuyệt trần, hai gò má mềm mại ửng hồng, trắng nõn nà như mỡ căng thẳng siết chặt vào nhau, hàm răng trắng như ngọc khẽ cắn chặt bất an.

Khi nàng bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, mi mắt của nàng khẽ run rẩy như một con nai con đang kinh ngạc, ngượng ngùng rủ mắt xuống.

Dáng vẻ nhỏ nhắn ngượng ngùng nhút nhát kia, cực kỳ đẹp mắt, cực kỳ mê hoặc lòng người. Tiểu cô nương của hắn kiếp này gả cho hắn, không còn rơi lệ, không còn đau lòng muốn chết nữa.

Trái tim của Thẩm Tinh Lan lập tức lệch đi vài nhịp, ngón tay thấy rõ khớp xương khẽ nhúc nhích. Hắn ma xui quỷ khiến vươn tay, gần như dịu dàng vô hạn vuốt ve gương mặt đỏ bừng của nàng. Hắn từng mơ thấy giấc mơ này vô số lần, trong mơ khi nàng gả cho hắn cũng có nụ cười ngọt ngào mà ngượng ngùng như vậy.

Nàng háo hức không ngừng nhìn hắn, đôi mắt phượng hồn nhiên mà lại dễ thương, còn mang theo nét quyến rũ.

Làn da trắng như tuyết nhuộm từng lớp phấn xinh đẹp, khi nàng nũng nịu gọi hắn là phu quân, tê tái mà lại thật sự rất dễ nghe.

Nhưng mỗi lần đưa tay muốn chạm vào thì nàng sẽ biến mất, hắn sẽ tỉnh dậy từ trong giấc mơ đẹp đó, rồi nó lại biến mất.

Hắn sợ đây lại là một giấc mơ, chỉ là giấc mơ này tương đối lâu, tương đối chân thật một chút, khi hắn thật vất vả mới cưới nàng về Đông Cung, thật vất vả mới khiến nàng trở thành Thái tử phi danh chính ngôn thuận của hắn.

Cho nên, khi đầu ngón tay thon dài chạm vào gò má nàng, mà nàng vẫn ngồi trước mặt hắn, đôi mắt đẹp ấy hơi mở to nhìn hắn, đồng tử của hắn chợt co lại, một sự vui mừng khôn xiết dâng lên trong lòng. Tim của Thẩm Tinh Lan đập loạn nhịp, hai tay ôm lấy mặt nàng, mất bình tĩnh như một thiếu niên mới biết yêu.

Hắn biết rõ điều này sẽ làm nàng sợ hãi, nhưng vẫn không khống chế được mà nắm lấy cằm nàng, cúi đầu nghiêng người, đôi môi mỏng ấm áp không thể chờ đợi được ngậm lấy cánh môi ngọt ngào mà mềm mại của nàng. Các cung nhân nhao nhao cúi đầu, ánh mắt vững vàng rơi trên mũi giày của mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Giống như là muốn xác nhận đây không phải là một giấc mơ, hắn cúi đầu, cánh môi mỏng dịu dàng lướt qua vành tai nàng, tỉ mỉ hôn lên chóp mũi và khóe môi nàng, rồi lại hôn thật sâu lên cánh môi nàng, phác họa trên môi nàng.

Cuối cùng giống như có chút không thỏa mãn, cạy môi mở răng của nàng, tùy ý truy đuổi hương mềm mại mê người bên trong, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy gáy nàng, ngón tay vuốt ve làn da mịn màng. Nụ hôn của Thẩm Tinh Lan đến vừa nhanh vừa đột ngột, Tô Trường Nhạc trợn to mắt, hoàn toàn trở tay không kịp, chỉ có thể bị ép mình ngẩng đầu tiếp nhận, chấp nhận nụ hôn vừa chiếm hữu vừa độc đoán của hắn. Nụ hôn của hắn như cuồng phong bão táp, công thành đoạt đất cực kỳ cường thế, nhưng lại không mất đi sự dịu dàng. Với sự trao đổi ngọt ngào trong miệng, hai má trắng như tuyết của Tô Trường Nhạc vốn hơi nóng, lại lộ ra vẻ ngượng ngùng

"Ưm!" Cho đến khi cánh môi của nàng phát ra vài tiếng phản kháng nhẹ nhàng, thiếu niên nhất thời không tự chủ được động tác mới mạnh mẽ tỉnh táo lại.

Hắn giống như bị phỏng quá mức, cuống quít buông nàng ra. "Cô, cô không cố ý,..."

Bộ ngực dày của hắn phập phồng lên xuống, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nhuộm đỏ một sợi ngang đẹp đến tột cùng, dáng vẻ luống cuống tay chân vội vàng giải thích đó trông như thiếu niên lang mới biết tình là gì, thẹn thùng vô cùng.

Tô Trường Nhạc mới mở miệng nói một chữ, mặt cả hai bạo hồng một trận. Tiếng êm ái đó thực sự quá xấu hổ.

Đôi mắt ngập nước trong veo xinh đẹp của Tô Trường Nhạc hiện lên vẻ xấu hổ, khó xử cúi đầu, khẽ cắn môi, không muốn để ý tới hắn.

Thẩm Tinh Lan thấy thế, sốt ruột lau áo, quỳ một gối xuống đất. Hắn có chút hối hận, hắn còn nhiều thời gian mà.

Hắn vươn tay muốn nâng mặt nàng lên nhưng lại không dám chạm vào, giống như nàng là bảo vật dễ vỡ, trời sinh nên được người ta nâng niu trong lòng bàn tay che chở thật tốt, chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa, chứ không phải bị hắn làm như thế.

Tựa như đứa nhỏ phạm phải sai lầm lớn, dáng vẻ rất cẩn thận mà lại tự trách không thôi, muốn nói hèn mọn bao nhiêu thì có bấy nhiêu hèn mọn.

"Nàng đừng tức giận, cô chỉ nghĩ từ nay về sau nàng chính là thê tử của cô"

Thẩm Tinh Lan lanh mồm lanh miệng luôn cùng nàng đấu võ mồm từ trước đến nay, hiện giờ miệng lưỡi lại vụng về nên Tô Trường Nhạc mới có thể kìm lòng được cũng không thật sự tức giận, chỉ là hắn đột nhiên hôn nàng ở trước mặt nhiều người như vậy, còn hôn kịch liệt như thế, cho dù hai người từng có vô số lần thân mật nhưng cũng thật sự rất xấu hổ.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, ngày đại hôn, hình như hắn cũng từng như vậy, nàng ngồi trên hỉ sách lặng lẽ rơi lệ, tay chân hắn luống cuống dỗ dành nàng, bối rối đưa tay lau nước mắt cho nàng, lại càng lau nước mắt chảy càng nhiều.

Hắn dường như luôn lừa nàng.

Ngày đó nàng được Hoàng hậu triệu vào cung, hắn đứng ở cửa cung chờ nàng, tuy rằng vẻ mặt của hắn thư thái thoải mái, nhưng nàng cũng nhớ rõ trên trán hắn toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Rõ ràng là hắn biết được nàng được triệu vào cung, nên mới vội vội vàng vàng chạy tới, hắn sợ Lâm hoàng hậu sẽ làm khó nàng.

Ngày hôm đó, cũng chính miệng hắn thừa nhận, nói rằng hắn đã yêu nàng từ lâu. Tô Trường Nhạc nhìn thiếu niên trước mắt đang căng thẳng chỉ vì nàng đang cụp mắt không nói gì, trong lòng chợt dịu lại.

Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, cong mắt cười: "Tại sao ta phải tức giận?" Nụ cười của nàng nhẹ nhàng, Thẩm Tinh Lan chăm chú nhìn nàng một lát, xác định trên mặt nàng không có chút tức giận nào, trái tim đang treo lơ lửng lúc này mới rơi xuống.

Tô Trường Nhạc chớp chớp mắt, giả vờ thẹn thùng mà cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Trước khi xuất giá, tuy rằng a nương và ma ma đã dạy ta, nhưng mà.......nhưng mà vừa rồi Thái tử ca ca đột nhiên hôn ta, ta vẫn chưa quen......"

Thẩm Tinh Lan nghe thấy sự e dè nhút nhát ngượng ngùng trong lời nói của nàng, đáy lòng run lên, chỉ cảm thấy lúc này chỗ trống trong lòng dường như đã được lấp đầy.

Nàng không tức giận với hắn, không ghét hắn, càng không phản kháng, nàng chỉ đang nhút nhát mà thôi! Khóe miệng của Thẩm Tinh Lan bất giác nhếch lên.

Hắn giơ tay sờ sờ chóp mũi mình, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng hồng, thấp giọng thừa nhận lỗi lầm của mình: "Niếp niếp đừng sợ, là cô nhất thời thô lỗ thôi."

Ma ma Toàn Phúc thông thạo nghe thấy cuộc đối thoại giữa tiểu phu thê này, mặc dù vẫn cúi đầu như trước, nhưng trong mắt hiện ra tia ý cười sâu xa.

Bà đã từng chứng kiến vô số cặp đôi mới, từng chứng kiến rất nhiều phu thê quyền lực, nhưng vẫn hiếm khi nhìn thấy cặp phu thê nào mà ngượng ngùng và tràn ngập tình ý với nhau như phu thê Thái tử.

Phu thê Thái tử khiến bà nhớ lại thời còn trẻ, bà và lão già trong nhà cũng từng có dáng vẻ yêu đương đẹp đẽ như vầy.

Ái chà, tuổi trẻ thật tuyệt ghê!

Ma ma Toàn Phúc cúi đầu, cười khanh khách mở miệng nhắc nhở, thuận đường lại nói vài câu cát tường: "Thái tử và Thái tử phi trời ban lương duyên, trai tài gái sắc, giờ lành đã đến, điện hạ nên đến tiền sảnh tiếp khách, rồi đến buổi tối uống rượu hợp cẩn với tân nương, đêm năm nay động phòng hoa chúc, năm sau sinh một đứa bé mập mạp."

Thẩm Tinh Lan sợ Tô Trường Nhạc lại thẹn thùng, không dám manh động gì nữa, như không có chuyện gì đứng dậy, cụp mắt chỉnh lại hỉ bào, nhẹ giọng nói: "Nếu niếp niếp đói bụng thì bảo Tứ Hỉ bưng đồ vào ăn trước, cô phải đi dự tiệc trước."

Tô Trường Nhạc nghe thấy hai chữ "Niếp niếp" trong miệng hắn, không hiểu biết sao mặt lại nóng bừng lên. Trước Thẩm Tinh Lan khi rời khỏi hỉ phòng, không quên phân phó Tứ Hỉ: "Mũ phượng quá nặng, hầu hạ Thái tử phi dỡ xuống trước."

Hắn không thèm quay đầu lại, hắn sợ mình vừa quay đầu lại thì sẽ đi không nổi, nên mới lưu luyến rời đi.

Đại hôn của Thái tử, trong yến hội, Tuyên Đế ngồi ngay ngắn trên ghế đầu, Thái tử có hai chỗ, người đến mời rượu không ngừng.

Mọi người ai cũng thấy được tâm tình của Thẩm Tinh Lan rất tốt, ngay cả Tuyên Đế nhìn thấy mặt mày hớn hở của nhi tử, cũng không khỏi cười ra tiếng.

Tô Trường Nhạc gả vào Đông Cung, hai vị huynh trưởng trong phủ tất nhiên cũng tham dự buổi hỉ yến này.

Mặc dù bình thường Tô Ngọc hơi nghiêm khắc với muội muội này, nhưng trong lòng cũng cực kỳ thương tiếc cho Tô Trường Nhạc, vốn dĩ hắn còn hơi lo lắng quyết định của phụ thân quá mức xúc động, tuy nhiên từ sau khi Tuyên Đế hạ chỉ tứ hôn và từ một loạt hành động của Thẩm Tinh Lan, đều đủ chứng minh rằng hắn thật sự cực kỳ để ý Tô Trường Nhạc.

Tô Ngọc thấy ngày đại hôn, trên mặt của Thái tử đầy ửng hồng, hắn cũng cười ha ha tiến lên kính rượu.

Tô Thiên Dương thì đã biết được tâm ý của Thái tử từ lâu, hắn tuyệt đối không lo lắng, thậm chí còn có chút lo lắng cho muội muội sẽ thật sự gả cho tên tiểu nhân đê tiện nguy hiểm như Thẩm Quý Thanh.

"Thần chúc mừng Thái tử điện hạ." Tô Ngọc và Tô Thiên Dương tiến lên kính rượu, phía sau còn có một đám tướng lĩnh cùng sinh ra tử với Thẩm Tinh Lan ở Mạc Bắc.

Thẩm Tinh Lan lập tức bị mọi người vây quanh.

Tô Thiên Dương nhìn thấy khóe môi của Thẩm Tinh Lan còn sót lại vài vệt son đỏ, đột nhiên sững sờ, híp mắt, nói: "Chẳng lẽ điện hạ trước khi đến yến tiệc, mà.......mà nhịn không được à........"

Dù gì Tô Thiên Dương chưa từng có đối tượng mình ngưỡng mộ trong lòng, vẫn là một tiểu tử đầu lông không biết tình là gì, nhất thời không nghĩ ra cách thích hợp nào để nói rõ vấn đề này.

Tô Ngọc hất quạt gấp ra, bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Những tướng lĩnh đã lập gia đình, nhao nhao lộ ra vẻ mặt mập mờ, một đám càng ngày càng hăng hái mời rượu, tiếng cười không ngớt.

Thẩm Tinh Lan nghe thấy Tô Thiên Dương nói thế, nụ cười trên mặt càng lúc càng sung sướng xán lạn, không có tí xấu hổ nào, hắn cũng không vội vàng lau son môi đi, ngược lại ai đến cũng không cự tuyệt, kính rượu một chén rồi lại thêm một chén.

Ngay khi Tô Thiên Dương thật vất vả mới nghĩ ra lời thích hợp, thì cách đó không xa lại truyền đến tiếng cười ôn hòa của Thẩm Quý Thanh, "Thần đệ chúc mừng đại hỉ của Tam ca."

Tô Thiên Dương nhàn nhạt liếc nhìn Thẩm Quý Thanh một cái, thấy hắn ta hoàn toàn không để ý tới Ôn Sở Sở đi theo phía sau, không khỏi cười lạnh.

May mắn thay, muội muội ta đã không kết hôn với hắn.

Mà những tướng lĩnh này, hai năm trước suýt chết ở Nhạn Môn Quan chỉ vì Thẩm Quý Thanh, nhìn thấy hắn cũng nhao nhao thu lại nụ cười. Có một số người tính tình tương đối ngay thẳng, thậm chí gần như không thể kéo sắc mặt lại được.

Thẩm Quý Thanh vừa đến gần, đương nhiên cũng thấy vệt son môi trên mặt của Thẩm Tinh Lan, ngón tay cầm chén rượu chợt siết chặt lại.

"Xoảng!"

Ôn Sở Sở Hậu đi theo bên cạnh hắn hoảng hốt, ngạc nhiên ngước mắt lên, chỉ thấy rượu trong tay Thẩm Quý Thanh đã bị hắn bóp nát.

Nàng nhanh chóng lấy khăn lụa ra lau cho hắn: "Vương gia bị làm sao vậy?"

Ôn Sở Sở bối rối ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của phu quân nhà mình vừa lúc bắt gặp Thẩm Tinh Lan không chút để ý lau đi son môi đỏ tươi trên khóe môi.

Ôn Sở Sở đột nhiên cứng đờ.

Phu quân của nàng chẳng lẽ ăn phải giấm chua với Thái tử sao?! Tô Trường Nhạc bây giờ đã trở thành tam tẩu của hắn rồi mà, hắn làm sao có thể còn nhớ đến nàng ta chứ!

Ôn Sở Sở cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều, Thẩm Quý Thanh dù thế nào cũng không có khả năng nhung nhớ Tô Trường Nhạc được, hắn từng nói hắn chưa bao giờ động tâm với Tô Trường Nhạc.

Đáng tiếc mọi chuyện không như mong muốn, Thẩm Quý Thanh từ trước đến nay phong thái nhẹ nhàng, tiến lùi có độ lại đẩy mạnh nàng ra, vẻ mặt u ám, phất tay áo mà đi.

Ôn Sở Sở lần nữa trở thành tâm điểm của mọi người, sắc mặt trắng xanh, khó chịu cắn môi, kiên trì, xách váy đuổi kịp phu quân nhà mình.

Sau khi phu thê Tấn vương rời đi, yến tiệc nhanh chóng trở nên vui vẻ hơn, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, tiếng chúc mừng kính rượu không ngừng.

Khi yến tiệc kết thúc, lúc trở về tẩm điện đã là đêm khuya vắng vẻ.

Thẩm Tinh Lan thực ra không có ý định tham dự yến tiệc, rất muốn trở về sớm một chút, nhưng ngại thỏa thuận trước đó với Tuyên đế, nên hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net