Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dzitconlonton

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

"Cởi xiêm y ra."

Tô Trường Nhạc thấy Thẩm Tinh Lan ngơ ngác bất động, không khỏi tức giận, thừa dịp hắn đang sững sờ, dùng sức đẩy người ngã xuống giường, rồi ngồi lên trên.

Mái tóc đen xinh đẹp dài đến eo vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung theo chuyển động của nàng.

Trời đất quay cuồng, màn giường khẽ lay động, vị trí hai người lập tức hoán đổi lại.

Thẩm Tinh Lan kinh ngạc trợn to mắt.

Hai tay nàng chống lên ngực hắn, có thể cảm nhận rõ ràng từng đường cơ rắn chắc trên hỉ phục rộng lớn của thiếu niên, theo động tác của nàng mà phập phồng càng ngày càng mãnh liệt, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn bắt đầu tăng nhanh.

Thẩm Tinh Lan nhìn đứa bé đang ngồi bên hông, trái tim đập đến sắp nổ tung, cảm thấy mình sắp nghẹt thở.

Mái tóc dài của nàng rơi trên khuôn mặt hơi nóng của hắn, hắn không thể nhìn rõ nàng, nhưng điều này không ngăn được ánh mắt của hắn trở nên tham lam.

Hắn cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng, yết hầu lăn vài cái, nín thở chờ đợi.

Tô Trường Nhạc rủ mắt, nhìn thiếu niên khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, trong đôi mắt hiện lên vẻ căng thẳng, rồi thấy hắn thẹn thùng như thường ngày, trong lòng như bị lông vũ cào qua, vừa tê dại vừa ngứa.

Chẳng lẽ nàng thật sự hiểu lầm sao? Kiếp này Thẩm Tinh Lan thật sự không học thầy mà cũng tự biết à? Là do kiếp này giữa bọn họ không có bất kỳ hiểu lầm nào, cho nên hắn mới táo bạo hơn?

Tô Trường Nhạc chần chờ một chút, nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Thẩm Tinh Lan, khóe mắt hơi ửng hồng, một vị ngọt lướt qua trong lòng.

Nể tình Thẩm Tinh Lan kiếp này đáng yêu như vậy, tạm thời tin hắn một lần vậy.

Đang định rời đi, vòng eo mảnh khảnh bị một đôi tay to nắm chặt, trái tim nàng cũng đập mạnh theo.

Tô Trường Nhạc rủ mắt, vòng eo nhỏ nhắn hiện lên vài vết đỏ hơi nhấp nhô, răng nanh khẽ mím đôi môi mỏng: "Sao, sao vậy?"

Rõ ràng là nàng đẩy người ta ngã trước, nhưng mắt phượng đã nhuộm một chút thẹn thùng không tự chủ được, cả người căng thẳng.

Thẩm Tinh Lan giơ tay vén mái tóc đen trên mặt nàng ra, chỉ thấy nàng ngoan ngoãn rủ mi mắt xuống, khuôn mặt trắng như tuyết ánh lên một tia hồng nhạt xinh đẹp, lông mi hơi rung động như một bàn chải nhỏ, nhẹ nhàng gãi vào trái tim hắn.

Vừa thở một hơi, tất cả đều là hương thơm mà hắn quen thuộc, đó là hương vị của nàng.

Cái miệng nhỏ nhắn của nàng ướt át đỏ tươi, vai nửa che nửa lộ như có mùi hương làm say lòng người, từng tấc quyến rũ, ngọt ngào cùng với hương vị mềm mại trong trí nhớ quanh quẩn trong lòng lần nữa.

Hô hấp của hắn hơi nặng nề, khuôn mặt còn đẹp hơn so với nữ tử, ánh mắt lộ ra vẻ dục vọng thâm thúy đến đáng sợ.

Trong hỉ phòng yên tĩnh, bầu không khí mập mờ tràn ngập.

Hắn đưa tay ra, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi ngọt ngào, mềm mại của nàng, giọng nói khàn khàn: "Không phải nói muốn kiểm tra sao?"

Hơi thở của Tô Trường Nhạc hơi hỗn loạn, nhưng chỉ cảm thấy ngón tay của hắn giống như đang bốc cháy, phóng hỏa trên môi và tim nàng, bùng lên từng đợt lửa nóng.

"Ta, ta tin tưởng Thái tử ca ca, không cần kiểm tra."

Thẩm Tinh Lan nhìn gương mặt thiếu nữ từ màu hồng xinh đẹp, từ từ chuyển sang màu đỏ thấm đẫm máu, khóe miệng cong lên đầy vẻ ngọt ngào và hạnh phúc.

Hắn thu tay lại, trong mắt mỉm cười, thay vào đó, hắn nắm lấy tay mềm mại của nàng đang chống lên ngực hắn.

Tay nàng rất mềm, mỗi cái nắm đều khiến hắn không nỡ buông ra.

"Không được," Trong đôi mắt hẹp dài của hắn có một độ cong rất đẹp, vẻ u ám ở đáy mắt đang quay cuồng mãnh liệt như thủy triều, "Cô phải chứng minh sự trong sạch của mình mới được, như thế thì nàng mới không suy nghĩ lung tung nữa."

Đôi mắt ngập nước của Tô Trường Nhạc chợt mở to, vẻ mặt mang đầy vẻ ngượng ngùng, trong trẻo và quyến rũ, vẻ đẹp vừa phải.

Thẩm Tinh Lan đã kéo tay nàng bắt đầu cởi vạt áo hắn ra.

Nguy hiểm không lường đang ập đến, Tô Trường Nhạc bối rối muốn rút tay lại, nhưng không dám manh động quá lớn: "Chờ một chút, ta nói ta tin tưởng chàng mà!"

"Không được, giữa cô và nàng không thể có bất kỳ một sự hiểu lầm nào có thể xảy ra." Vẻ mặt của hắn nghiêm túc và kiên trì một cách bất thường.

Tiểu cô nương khẽ mở miệng, hơi thở như lan, má tuyết đỏ ửng lên không khống chế được.

"Chàng..."

Nàng cắn môi, nhận ra mình không thể ngăn cản hắn được.

Thẩm Tinh Lan xoay người một cái, cả hai lần nữa lại đổi vị trí cho nhau.

Tô Trường Nhạc ngã vào trong chăn gấm đỏ thắm, mái tóc đen như mưa rơi hạ xuống trên người, xõa tung trên giường, chăn bông màu đỏ tôn lên làn da trắng như tuyết, đẹp không gì sánh bằng.

Thắt lưng rơi xuống đất, xiêm y tung bay, hỉ bào đỏ thẳm nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh giường, màn che nặng nề từ từ buông xuống.

Tô Trường Nhạc theo bản năng lấy tay che mặt, mặc dù ánh sáng lờ mờ rất nhiều, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy một phần nào đó thông qua kẽ ngón tay, tuy nhiên khi nhìn vài lần, má lúm đồng tiền tuyệt sắc yêu kiều đã đỏ bừng như lửa đốt.

Dáng người duyên dáng uyển chuyển của thiếu niên giống như trong trí nhớ, bắp thịt gầy gò trên người, rắn chắc mà không hề khoa trương, không hề có một tí thịt thừa nào, cơ bụng cũng rõ ràng, tràn đầy sức bùng nổ và cảm giác cường hãn.

Vai rộng eo hẹp, tóc đen như áo choàng, gương mặt tản mạn thường ngày không kiềm chế được, giờ phút này lại nhuộm màu hoa đào lười biếng, khôi ngô tuấn tú khiến người ta không dám nhìn chằm chằm.

Nàng như bị mê hoặc như thế, biết rõ không nên nhìn, nhưng khe hở giữa các ngón tay lại càng mở ra, nhìn hắn mọi thứ từ trên xuống dưới.

Thẩm Tinh Lan quỳ gối trên tháp[1], nhìn tiểu cô nương từ trên cao nhìn xuống rõ ràng đang e lệ không thôi, nhưng vẫn xuyên qua kẽ ngón tay nhìn trộm mình, thì không khỏi cúi đầu cười.

Hắn nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay nhẹ nhàng của tiểu cô nương, dời tay nàng ra, khàn giọng dỗ dành: "Niếp niếp phải kiểm tra thật kỹ, tuyệt đối không thể hiểu lầm cô."

"Cô cũng chỉ có một mình nàng, cho tới bây giờ tâm chỉ duyệt có một mình nàng thôi."

Sau khi bàn tay của nàng được kéo ra, nàng thấy rõ ràng hơn.

Một số bộ phận của Thẩm Tinh Lan không giống với trong trí nhớ, ví dụ như dáng người vốn nên như ngọc của hắn, nhưng lúc này lại chi chít đầy vết sẹo sâu cạn khác nhau, những vết thương đó có hơi đáng sợ, nhất là vết sẹo gần tim, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

Tô Trường Nhạc thở nhẹ một hơi, nhất thời quên mất đang thẹn thùng, nàng ngẩng đầu lên, sững sờ vươn tay, nhưng dừng lại ngay trước khi chạm vào những vết thương đó, nghiêm túc, cẩn thận miêu tả từng vết sẹo đó từ trong không khí ra.

Mặc dù ngón tay ngọc nhỏ nhắn chưa từng chạm vào hắn một tí, nhưng hơi thở của Thẩm Tinh Lan bất giác tăng lên theo động tác của nàng.

Ngón tay của Tô Trường Nhạc cuối cùng dừng lại trên vết sẹo trước ngực hắn.

Nàng thấp giọng hỏi, gần như lẩm bẩm một mình hỏi: "Sao lại bị thương nặng như vậy?"

Thẩm Tinh Lan cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang dừng lại giữa không trung, cúi đầu ghé sát vào môi, đôi môi mỏng khẽ vuốt nhẹ nhàng, hắn rũ mắt nhìn nàng, trả lời câu hỏi: "Nàng không nhớ rõ một số chuyện, cô năm đó trước khi xuất binh đi đánh ở Mạc Bắc, từng hẹn nàng ra ngoài, muốn thổ lộ tâm ý với nàng."

Hắn giống như nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên cúi đầu cười, cúi đầu lần nữa, khẽ gõ lên mu bàn tay nàng.

"Lúc ấy gần đến sinh nhật của cô mà năm nào nàng cũng chỉ chuẩn bị quà cho Tứ đệ, cô khi đó rất muốn nàng tự tay thêu hà bao, nhưng khi nhìn thấy nàng, nàng luôn nói những chuyện vô nghĩa," Biểu tình của hắn thoạt nhìn cực kỳ áy náy, nhưng cũng kèm theo sự hối hận sâu sắc, "Cô khi đó rất ngốc, thật vất vả mới tìm cách hẹn nàng ra ngoài, nhưng chúng ta đã cãi nhau một trận."

Tô Trường Nhạc không nói lời nào.

Nàng thực sự nhớ chuyện này.

Thẩm Tinh Lan khi đó cười nhạo nữ hồng[2] của nàng, hắn nói nàng thêu hà bao không đẹp tí nào, quả thực xấu gần chết, nàng thì năm nào cũng thêu hà bao cho Thẩm Quý Thanh, còn hỏi nàng có phải cố ý để Thẩm Quý Thanh mang hà bao xấu xí đó không, để cho người ta chê cười.

[2] Nữ hồng: Nữ hồng hay còn gọi là nữ công, dùng để chỉ công việc may vá, dệt vải, thêu thùa và các công việc khác do phụ nữ làm và thành phẩm của những công việc này. "Nữ hồng" ban đầu được viết là "Nữ công", sau này cùng với sự phát triển của thời đại, người ta quen dùng từ "Nữ hồng" để chỉ những nữ công nhân dệt, may, thêu, v.v. nhưng nghĩa gốc của nó được đặt ở vị trí phụ, để tránh nhầm lẫn, người ta dùng "hồng" là một biến thể của "công", nghĩa gốc của "nữ công" được chuyển sang từ "nữ hồng", và bản thân nó đã chuyển đổi thành công, tái sinh với một ý nghĩa khác.

Lúc ấy Thẩm Tinh Lan và nhị ca sắp xuất binh đi đánh giặc, bình thường tuy rằng nàng thường cãi nhau với hắn, nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, bình thường tuy rằng không đối phó với hắn, nàng cũng hy vọng hắn có thể đại thắng trở về, vì thế nàng chạy tới Từ Ân tự thay Nhị ca cầu bùa bình an[3], cũng thuận đường thay hắn cầu một cái.

Lúc Thẩm Tinh Lan hẹn nàng ra ngoài, nàng vốn định cho hắn bùa bình an, nhưng hắn lại nói một đống lời khiến người ta chán ghét. Nàng cảm thấy Thẩm Tinh Lan quả thực bị gì không giải thích được, cảm thấy mình chắc chắn bị điên rồi mới đồng ý gặp mặt hắn, tức giận không chịu nổi, lập tức cãi nhau với hắn một trận, rồi hai người cụt hứng bỏ về.

Về sau mặc dù nàng vẫn để Nhị ca chuyển bùa bình an cho Thẩm Tinh Lan, nhưng bọn họ chưa từng gặp mặt nhau lần nữa.

Sau đó, nàng nghe nói Thẩm Tinh Lan và Nhị ca bị bao vây ở Nhạn Môn Quan, nàng ngày ngày trằn trọc khó ngủ, không ngừng cầu xin trời cao nhất định phải để cho hắn và Nhị ca bình an trở về, thậm chí sau đó còn âm thầm quyết định, nếu Thẩm Tinh Lan và Nhị ca còn sống trở về thì nàng sẽ tha thứ cho những lời mà Thẩm Tinh Lan nói hôm đó.

Thẩm Tinh Lan tiếp tục nói: "Có lẽ nàng không hiểu vì sao cô lại muốn nhắc tới chuyện vừa rồi, đó là vì, cô từng phán đoán sai lầm khi tâm trạng không yên nên mới bị bao vây ở Nhạn Môn Quan, lúc ấy quân ta lâm vào khổ chiến, cô chỉ còn lại một vạn tướng sĩ, còn kẻ địch còn mười vạn đại quân, tất cả mọi người đều cảm thấy nhất định toàn quân Đại Tề sẽ bị diệt, cô đương nhiên phải chết không thể nghi ngờ gì nữa."

"Cô cũng từng cho rằng, lúc ấy bị bao vây ở Nhạn Môn Quan, cô bị thương rất nặng, vết thương trên ngực để lại khi đó, khi tính mạng cô đang nguy hiểm không thể chống đỡ được, Nhị ca nàng đem bùa bình an mà nàng cầu được, nhét vào trong tay cô, hắn nói, ngươi đại diện cho Đại Tề, phía dưới còn có một vạn huynh đệ đi theo ngươi, ngươi không thể gục ngã, ngươi phải tiếp tục chống đỡ."

"Hắn nói, không phải ngươi có chuyện còn chưa nói với Nhạc Nhạc sao? Chẳng lẽ ngươi cam tâm không nói gì hết, mà nàng thì cũng không biết chuyện gì? Cô đúng là không cam lòng, lúc ấy cô nghĩ, mặc kệ thế nào cũng phải hồi kinh gặp nàng một lần, nói những lời ngày đó mà không thể nói cho nàng biết một lần nữa mới được."

"Vì thế cô đã trở về."

Lúc ấy tất cả mọi người đều cảm thấy hắn phải chết không còn gì nghi ngờ nữa.

Nhưng không nghĩ rằng, hắn chỉ dựa vào một vạn tướng sĩ, cắn răng mở ra một con đường máu, thành danh chỉ trong một trận chiến.

Tô Trường Nhạc im lặng trong chốc lát, hỏi: "Vì sao Thái tử ca ca không yên lòng?"

Nàng dường như có thể đoán được câu trả lời, nhưng hy vọng không như những gì nàng suy đoán.

"Đêm trước khi giao chiến, cô nhận được tin tức nàng bị chỉ định thành thân với Tứ đệ." Thẩm Tinh Lan tự giễu cười, giống như là đang nói chuyện gì đó không quan trọng, "Không thể trách Tứ đệ được, là tâm trí của cô không đủ kiên định."

Tô Trường Nhạc nhắm mắt lại, không biết trong lòng có cảm nhận gì.

Nàng chỉ biết đó là do tên khốn Thẩm Quý Thanh.

Cho nên, lúc trước, khi Thẩm Quý Thanh cầu Tuyên Đế tứ hôn, cũng là để diệt trừ Thẩm Tinh Lan, không hề có tí liên quan nào với nàng.

Nàng rõ ràng đã biết Thẩm Quý Thanh đáng ghét cỡ nào, nhưng cho dù nàng biết ngay cả tứ hôn ban đầu cũng chỉ là một trong những kế hoạch của Thẩm Quý Thanh, trong lòng vẫn cảm thấy tức giận vô cùng.

Thẩm Quý Thanh vì tư lợi mà không để ý đến hậu quả việc Thái tử Đại Tề mất mạng trong tay quân địch, bất chấp đến mấy vạn đại quân và tính mạng của dân chúng, nên mới sai người truyền tin tức này đến tiền tuyến.

Kiếp trước nàng lại có thể yêu một kẻ hèn hạ, vô liêm sỉ, lòng lang dạ sói như vậy.

Thẩm Tinh Lan thấy sắc mặt nàng trắng bệch, tưởng rằng nàng sợ hãi trước chủ đề này của hắn, trong lòng bỗng nhiên đau xót. Hắn thay nàng vén lại mái tóc đen bù xù bên tai, rồi siết chặt bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay của hắn, gắt gao đặt lên chăn gấm, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Vài sợi tóc dài xõa xuống gương mặt phù dung của nàng, hắn đưa tay đẩy nó ra, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, quay lại đề tài.

"Cô trở về là vì nàng, cô làm sao có thể tìm người khác chứ?" Thẩm Tinh Lan không biết nghĩ đến gì, vành tai đột nhiên nổi lên một chút đỏ bừng, gương mặt thanh tú xinh đẹp lộ ra vài vẻ ngượng ngùng, "Cô có thể quay đầu lại cho nàng nhìn lưng, nếu nàng vẫn không tin, cô còn có thể..."

Hắn đột nhiên kề sát vào bên tai nàng, mập mờ nói mấy chữ, giọng nói của hắn hơi khàn khàn, quyến rũ êm tai.

Gương mặt của Tô Trường Nhạc vốn hơi nhợt nhạt, dần dần đỏ lên khi hắn thì thầm.

Nàng không dám tin nhìn hắn.

Thẩm Tinh Lan quả nhiên không trong sạch!

Hắn thực sự nói rằng hắn có thể không mặc một tấm vải nào cũng được, để cho nàng kiểm tra thật kỹ.

Hôm nay trong yến tiệc, rốt cuộc hắn đã học được thứ lộn xộn gì thế.

Gương mặt của Tô Trường Nhạc vốn đã hạ nhiệt lại đỏ bừng lên lần nữa.

Thẩm Tinh Lan thấy khuôn mặt thẹn thùng của nàng đỏ lên, trong lòng khẽ động, nhịn không được lại cúi đầu hôn nàng.

Hắn không chịu buông tha cho nàng, khẽ cười nói: "Chẳng lẽ nàng không muốn biết, rốt cuộc cô muốn nói gì với nàng à?"

Tô Trường Nhạc nghe thấy tiếng cười trầm thấp thâm thúy của hắn, vành tai lại nóng lên.

Nàng mím môi, thật ra nàng đại khái biết hắn muốn nói gì, nàng vốn muốn trả lời rằng nàng tuyệt đối không muốn biết, rồi lại nghĩ đến kiếp trước hắn còn chưa kịp nói với nàng, câu nói cuối cùng đó khi hai người đã xảy ra chuyện khánh công yến, cả đời hắn cũng không thể thốt ra một lời.

Lời cự tuyệt lăn lộn trong cổ họng, rồi lại nuốt xuống, nàng không chịu thua kém sửa miệng hỏi: "Thái tử ca ca muốn nói gì?"

Nàng hỏi, nhưng Thẩm Tinh Lan đột nhiên ngừng nói.

Tô Trường Nhạc khó xử mở mắt, bây giờ mới phát hiện ra tư thế của hai người có bao nhiêu mập mờ.

Tóc của hai người đan xen vào nhau.

Một nửa y phục nàng đang mặc rơi xuống, còn hắn chỉ mặc quần dài.

Hai tay nàng bị hắn nắm lấy, mười ngón tay đan xen vào nhau, giơ cao phía trên.

Hắn nửa quỳ ở trên, toàn bộ đều dùng sức chống đỡ eo thon, ngoại trừ tay ra, còn lại đều chưa chạm vào nàng một tí nào.

Nếu lúc này có người đi vào và nhìn bóng dáng như ẩn như hiện trên giường qua tấm màn che, sẽ là một phong cảnh xấu hổ khác cực kỳ yêu thương triền miên.

Thẩm Tinh Lan cúi đầu, tràn đầy sự quyến luyến dùng cánh môi vuốt ve đôi môi hồng mềm mại của nàng một hồi lâu, rồi mới thì thầm bên môi nàng: "Tô Trường Nhạc, tâm của cô duyệt nàng."

Cô thích nàng, cô trở về là vì nàng.

Mặc dù Tô Trường Nhạc đã đoán được từ lâu, nhưng không biết vì sao, nàng cảm thấy khi đôi môi mỏng của hắn phát ra mấy chữ này, cực kì khàn khàn trầm thấp, khiến người nghe được mặt đỏ tai hồng.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, giống như đang chờ nàng trả lời.

Nàng bối rối mở đầu: "Ta, ta biết tâm ý của Thái tử ca ca, ta tin rằng những thứ chàng dạy ta đều không phải là học được từ người khác."

Nghe thấy nàng đưa đề tài ra, trong lòng Thẩm Tinh Lan dâng lên một sự mất mát rất lớn.

Ánh mắt của hắn tối sầm lại, thuận thế hôn lên vành tai nhỏ nhắn đỏ thẫm của nàng, chịu đựng sự mất mát, nhẹ giọng hỏi: "Vậy nàng có học được những gì cô vừa dạy cho nàng không?"

Lúc hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp rơi vào tai nàng, đôi môi mỏng còn thỉnh thoảng cắn nhẹ lên lỗ tai nàng, đụng chạm thân mật như vậy, khiến nàng nhịn không được co rúm bả vai lại.

Tô Trường Nhạc e lệ cắn môi, lung tung gật đầu: "Học được rồi."

Sự mất mát trong lòng của Thẩm Tinh Lan bị dáng vẻ thẹn thùng của nàng làm tan biến đi nhiều, hắn cúi đầu cười: "Cô kiểm tra thành quả một chút nào."

Tô Trường Nhạc: "..."

Hắn sẽ kiểm tra như thế nào?

Sự chấp nhận của hắn có phải như những gì nàng nghĩ không?

Tô Trường Nhạc ngẩn người một hồi lâu, rồi mới chợt nhận ra mình đã bị lừa, mặc kệ nàng trả lời học được rồi hay là chưa học được, thì hắn vẫn có thể tiếp tục hôn nàng!

Nàng cho rằng Thẩm Tinh Lan kiếp này cuối cùng đã khác, nhưng không ngờ hắn vẫn mặt dày vô liêm sỉ như kiếp trước!

Gương mặt của Tô Trường Nhạc nóng bừng lên, nàng vốn định nói không cần, nhưng nhớ đến vết thương chi chít lớn nhỏ trên người Thẩm Tinh Lan, nhớ đến kiếp trước khi mình bị Thẩm Quý Thanh lừa dối, nàng đã nói rất nhiều lời đả thương với hắn, nàng nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Thái tử ca ca đây phải buông tay ta ra trước đã."

"Được." Thẩm Tinh Lan có hơi luyến tiếc buông bàn tay đang siết chặt của hai người họ ra.

Trước khi sự luyến tiếc quanh quẩn trong lòng còn chưa tan đi, đôi tay mềm mại không xương của đứa trẻ nhỏ bỗng nhiên trèo lên vai hắn, ôm lấy cổ hắn.

Yết hầu của hắn lăn lên lăn xuống, cả người hắn đều căng thẳng, nhưng cô lại không dừng lại.

Nàng nghiêng người về phía hắn, cho đến khi hơi thở ngọt ngào của nàng từng chút một tràn vào khoang mũi hắn, cho đến khi đôi môi mềm mại của nàng chạm vào đôi môi mỏng của hắn.

Đôi mắt của hắn chợt mở to vì hơi ấm từ đôi môi.

Nàng ngượng ngùng khép hờ lông mi, hôn đến hết sức không thành thạo, nhưng lại khiến tim hắn rung lên.

Tô Trường Nhạc chưa từng chủ động hôn hắn, kiếp trước hai người cũng rất ít khi hôn nhau, bình thường đều là do Thẩm Tinh Lan yêu quá say đắm, nên mất tự chủ đến khó có thể kiềm chế, rồi mới có thể không để ý nàng đang né tránh, bắt lấy cằm nàng, hôn lên môi nàng thật mãnh liệt.

Ký ức kiếp trước cũng không tốt đẹp lắm, kiếp này khi nàng bị Thẩm Tinh Lan hôn, đầu nàng vô tình trống rỗng, Tô Trường Nhạc có chút không nhớ ra rốt cuộc hắn đã "dạy" nàng cái gì, đành phải liên tục nâng mặt hắn lên, tẻ nhạt lặp đi lặp lại khẽ gõ lên môi hắn.

Đôi môi của nàng rất mềm và mỏng. Nụ hôn của nàng rất ngọt ngào, non nớt ướt át, tuy vụng về và không thuần thục, nhưng vẻ ngọt ngào tốt đẹp khiến người ta gần như mất đi lý trí.

Tim của Thẩm Tinh Lan đập rất nhanh, hai tay chống thẳng trên giường khẽ run rẩy, hắn rủ mắt nhìn đôi mắt nhắm nghiền của đứa bé được chiều chuộng đang hôn loạn xạ của mình, chỉ cảm thấy một tim sắp tan chảy.

Tô Trường Nhạc hôn một hồi, vẫn mãi không vào cửa được, nàng phát hiện hình như mình vẫn chưa học được, nhẹ nhàng "a" một tiếng, muốn buông tay lui về phía sau, nhưng Thẩm Tinh Lan lại mạnh mẽ giữ chặt gáy nàng, trong ánh mắt kinh ngạc và bối rối của nàng, bị động trở thành chủ động, nụ hôn mãnh liệt và độc đoán bất giác quét về phía nàng.

Thẩm Tinh Lan tham lam nuốt trọn hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, trong hơi thở của nàng đều là hơi thở độc đoán làm say lòng người của hắn.

Tẩm y mỏng manh màu đỏ tươi, trong lúc bất tri bất giác, đã hoàn toàn cởi ra và rơi xuống.

____________________

Tác giả muốn nói∶ Tô Trường Nhạc∶ Trước đây, miệng của chàng là tốt hay xấu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net