Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by dzitconlonton

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Nàng mở to mắt, theo bản năng muốn né tránh, nhưng bàn tay của hắn lại nắm chặt đầu lấy nàng.

Thẩm Tinh Lan đầu tiên là hết sức kiên nhẫn vuốt ve cánh môi nàng, sau đó lại giống như cuồng phong bão táp trút xuống, dần dần chuyển sang xâm nhập sâu hơn, hôn rất sâu mà cũng rất dịu dàng.

Hắn dịu dàng vuốt tóc dài trên trán nàng, đầu ngón tay thon dài tỉ mỉ miêu tả đường nét xinh đẹp.

Tô Trường Nhạc cảm thấy tim mình lại bắt đầu đập nhanh.

Kiếp trước rõ ràng nàng ghét nhất hôn môi với Thẩm Tinh Lan, nhưng vì sao... Tại sao mỗi lần hắn hôn, cả trái tim đều đập thình thịch, đập bịch bịch, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, còn thắt lưng bắt đầu nhũn ra.

Đáy lòng dường như có một luồng ấm áp kỳ lạ chảy đến, giống như bị lông vũ cào qua, tim theo đó run lên từng trận.

Bàn tay nhỏ bé vốn nắm chặt thành quyền nắm đấm từ từ buông ra, nàng khẽ cắn môi hồng, do dự một lát, cổ trắng nõn nà ngẩng lên một đường cong duyên dáng.

Thẩm Tinh Lan bỗng dưng cứng đờ, cụp mắt chăm chú hôn lại đứa bé của mình, đáy lòng một làn sóng lớn ngây ngất vui mừng dâng lên trong lòng.

Nàng thực sự chủ động hôn lại hắn!

Tim của Tô Trường Nhạc đập như trống, mỹ nhân mềm mại như ngọc chủ động, ánh mắt mơ mơ màng màng, má hồng tràn đầy vẻ xấu hổ. Ý hoa đào se lại, mây đỏ rủ xuống, nhòe đi thành màu trắng.

Làn da mịn màng như tuyết lộ ra màu son xấu hổ và nhát gan, nhưng trong chốc lát lại nở ra từng đóa hoa đỏ rực rỡ.

Áo lót hoa hồng làm nổi bật làn da tuyết, đẹp đến nỗi tim đập thình thịch.

Hắn kiên nhẫn, dịu dàng hôn lên môi nàng, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi xõa sang một bên, đuôi mắt xinh đẹp hơi nhướng lên, con ngươi đen láy nặng nề, sâu không thấy đáy.

Mồ hôi theo trán, lướt qua sườn mặt hắn cùng chiếc cằm duyên dáng, rơi vào trong những sợi tóc đan xen giữa hai người.

Sống lưng duyên dáng uyển chuyển cong lên, tựa như một cây cung kéo căng dây, sẵn sàng chờ lệnh.

Ngay khi nàng cảm thấy sắp thở không nổi, chuẩn bị ngất xỉu, Thẩm Tinh Lan đột nhiên buông nàng ra, tất cả động tác đều dừng lại.

Hắn cụp mắt nhìn nàng, trong đôi mắt hoa đào cong thành trăng lưỡi liềm lộ ra vẻ bất lực, cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy bất lực: "Nàng đừng nín thở..."

Giọng nói hơi khàn khàn, thêm phần gợi cảm, nghe xong khiến người ta phải đỏ mặt.

Thẩm Tinh Lan thấy nàng vẫn còn ngơ ngác, không khỏi mỉm cười, cúi đầu xuống.

Trên môi của Tô Trường Nhạc đau đớn, lúc này mới chợt phục hồi tinh thần lại, hít thở từng ngụm lớn không khí trong lành.

Khi nàng nhận ra rằng mình lại bị Thẩm Tinh Lan hôn đến thần hồn điên đảo, quên mất phải hít thở, mặt nàng lập tức đỏ bừng lên. Nhưng sau đó, phát hiện ra mình chỉ còn lại một cái bụng đỏ thắm, cảm thấy hai má càng nóng hơn.

Nàng rõ ràng đã làm người hai đời rồi, mà còn bị Thẩm Tinh Lan mới mười chín tuổi trêu chọc. Bị gạt đến đầu óc choáng váng, tựa như tiểu cô nương mới biết yêu lần đầu vậy.

Nàng rốt cuộc bị làm sao vậy, làm sao có thể mất bình tĩnh đến mức này chứ.

Tô Trường Nhạc nhất thời cảm thấy mình thật mất mặt. Nàng đưa tay che hai gò má nóng đến gần như bốc khói, thẹn thùng đến mức không dám mở mắt ra.

Thẩm Tinh Lan nhìn tiểu cô nương lại thẹn thùng, trái tim mềm nhũn đến rối tinh rối mù, cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu. Hắn cúi đầu, cánh môi nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay nàng che mặt.

Tô Trường Nhạc chỉ cảm thấy hai tay sắp bị thiêu đốt, không khỏi nức nở ra tiếng, giọng mũi giống như động vật nhỏ yếu đuối: "Không cần học nữa..."

Làn da tuyết mịn màng như bánh ngọt theo đó nổi lên ửng hồng ngượng ngùng.

Nàng nói rằng nàng cực kỳ nghiêm túc, nhưng hơi thở của Thẩm Tinh Lan nặng nề không thể kiểm soát được.

Hắn đẩy tay nàng đang che mặt ra, hai tay ôm lấy mặt nàng, nhẹ nhàng giữ môi dưới của nàng, nụ hôn lần này dịu dàng hơn nhiều so với lúc trước, lưu luyến hơn nhiều, chỉ có sự thương tiếc thuần túy.

Mãi cho đến khi nước mắt của Tô Trường Nhạc bay đi hết, hắn cẩn thận hỏi: "Vẫn còn sợ à?"

Tô Trường Nhạc hai má ửng hồng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn, nõn nà đầy mồ hôi mỏng, đôi môi khẽ mở, hai mắt nàng mơ màng, ngơ ngác nhìn Thẩm Tinh Lan, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Tuy rằng nàng cái gì cũng không nói, Thẩm Tinh Lan lại nhìn ra sự sợ hãi của nàng, trong lòng không khỏi tự trách mình, hôm nay nàng cái gì cũng không hiểu, hắn không nên nóng vội như vậy.

Đôi môi mỏng khẽ chạm vào trán nàng, rồi Thẩm Tinh Lan đứng dậy, đang chuẩn bị xuống giường gọi người chuẩn bị nước, nhưng cánh tay lại bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương giữ chặt lại.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu cô nương vẻ mặt dịu dàng, khẽ cắn môi đỏ hồng, ngượng ngùng khiếp sợ nhìn mình.

Thẩm Tinh Lan chợt sửng sốt, hơi thở hơi ngừng lại.

Thật ra Tô Trường Nhạc không hiểu rõ rốt cuộc mình bị làm sao nữa, chỉ là vừa rồi Thẩm Tinh Lan không nói một lời mà đứng dậy, chuẩn bị xuống giường rời đi, đột nhiên khiến nàng có hơi sợ hãi.

Thật ra nàng còn nhớ rõ đêm hai người lưu luyến không thể tách rời, hoang đường mà lại không chịu đựng được khi nhìn lại.

Nàng còn nhớ rõ đại hôn giữa hai người ở kiếp trước, hắn tự hạ thấp địa vị, co người dài tám thước lại, dáng vẻ khuất phục nằm ngủ say trên giường La Hán.

Không phải chỉ có ngày đại hôn mà Thẩm Tinh Lan mới ngủ trên giường La Hán. Lúc nàng mới gả cho hắn, hắn gần như đêm đêm ngủ trên cái giường La Hán không rộng rãi ấy.

Ai có thể tin được rằng Thái tử điện hạ Thẩm Tinh Lan cao quý tuấn tú của Đại Tề, thiên chi kiêu tử[1], sau khi cưới Thái tử phi, chưa từng ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng một ngày nào, thậm chí, ngay cả ngủ chung gối với nàng cũng chưa từng có.

[1] *Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Nàng nghĩ, chắc có lẽ là nàng sợ hắn lại muốn ngủ trên giường La Hán đó, cuối cùng lại trăm sông đổ về một biển, đi lên con đường của kiếp trước, cho nên nàng không tự chủ được ngăn hắn rời đi.

Thẩm Tinh Lan thấy nàng kéo mình lại mà không nói lời nào, cuối cùng cũng định thần lại, nhẹ nhàng cười cười: "Sao vậy? Hử?"

Âm cuối cùng của chữ hử cực kỳ trầm thấp, mang theo một sự dịu dàng khó tả.

"Thái tử ca ca, chàng tức giận sao?" Tô Trường Nhạc mím môi, nũng nịu mềm giọng hỏi, trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo tiếng khóc cùng căng thẳng không thể nhận ra.

Thẩm Tinh Lan đau xót trong lòng, quay lại trên giường lần nữa, nhẹ nhàng ôm người vào lòng.

Tuy rằng hắn rất khát khao trở thành phu thê chân chính với nàng, nhưng cũng không muốn ép nàng, hắn không muốn để cho nàng có bất kỳ hồi ức xấu nào.

Thẩm Tinh Lan nhắm mắt lại, hai tay nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở ấm áp rơi xuống gò má nàng, hắn nhẹ giọng nói: "Không tức giận, cô chỉ là không muốn nàng có bất kỳ miễn cưỡng nào hết."

Hắn hy vọng cả đời này nàng sẽ hạnh phúc, vĩnh viễn không gặp phiền phức.

Mặc dù Thẩm Tinh Lan làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ bình thường, nhưng nàng vẫn nghe ra sự hèn mọn trong đó.

Hắn dường như đã rất cẩn thận như vậy.

Thẩm Tinh Lan thấy hốc mắt của nàng ửng đỏ, không nói lời nào, nên hắn càng cảm thấy hành vi vừa rồi của mình còn không bằng cầm thú.

"Nàng đừng sợ, cô sẽ không ép buộc ──"

Lời còn chưa dứt, hắn liền thấy Tô Trường Nhạc bỗng nhiên vươn tay, nâng mặt hắn, sợ hãi hôn lên cằm hắn.

Toàn thân của Thẩm Tinh Lan cứng đờ, quả thực muốn phát điên, theo bản năng đứng dậy muốn đi.

Hắn biết nàng còn sợ, hắn không muốn nàng phải miễn cưỡng.

"Cô có thể đi ngủ trên giường La Hán ──"

Tô Trường Nhạc vừa nghe hắn nói vậy, trong lòng tràn đầy hoảng hốt, còn cảm thấy có hơi tức giận.

Nàng không muốn hắn ngủ trên giường La Hán.

Nàng hít một hơi thật sâu, không nói một lời tiến lên, hai tay trèo lên vai hắn, bịt miệng hắn lại, không cho hắn tiếp tục nói, không cho hắn rời đi.

Dù sao nàng vốn nợ Thẩm Tinh Lan một cái động phòng hoa chúc vào ban đêm.

Nàng không muốn hai người lại giống như kiếp trước, không vui mà chia tay trong đêm tân hôn.

"Thái tử ca ca." Trên mặt nàng tràn đầy ý hoa đào ngượng ngùng, lấy hết dũng khí nói: "Đừng đi..."

Giọng nói của nàng mềm mại, ngọt ngào như ngâm mật, rõ ràng là hai câu đơn giản, nhưng khiến đầu của Thẩm Tinh Lan ầm một tiếng, lý trí không còn sót lại chút nào.

Tô Trường Nhạc lại ngã xuống chăn gấm, hai người hôn đến không rời, khi nàng lại bị nhốt trong vòng tay hắn, mờ mờ nghe thấy những lời thì thầm không rõ thấp của hắn.

"Đừng sợ, cô sẽ nhẹ hơn một chút."

Hai gò má vốn ửng đỏ của nàng bỗng nhiên bạo hồng.

Trên nhuyễn tháp, ý hoa đào gần như tràn ra khỏi màn che, bầu trời ánh trăng đỏ bừng vì xấu hổ.

Đêm lạnh thấu xương, bên ngoài Đông Cung, trong hoàng thành, tuyết bay dày đặc, trong tẩm điện, trong hỉ phòng, địa long đang cháy rất nóng.

Nhiệt độ liên tục tăng lên và vẫn ở mức cao.

Đôi chân ngọc tinh xảo mềm mại đá lên vài cái, cuối cùng vô lực rơi trên chăn gấm màu đỏ rải rác, ngón chân nhỏ nhắn khéo léo xòe ra, chiếc cúc áo màu trắng ngọc pha với màu đỏ tươi đẹp không sao tả xiết.

......

Lúc Thẩm Tinh Lan gọi nước, rồi ôm Tô Trường Nhạc vào phòng tắm thì đã gần ba canh giờ.

Tứ Hỉ dẫn một đám cung nữ vào phòng ngủ để dọn dẹp, gần như xấu hổ đến mức không dám ngước mắt nhìn lên giường.

Lúc đầu chờ ở ngoài cửa, Tứ Hỉ không nghe thấy trong phòng có bất kỳ động tĩnh gì nên hơi lo lắng, nàng ta và Tần công công đều đã ngủ gật thì tiếng nức nở mềm mại của cô nương nhà mình mới chợt vang lên, không ngờ rằng một tiếng này đã vang lên hơn nửa đêm, nàng ta và Tần công công nghe được thì đều đỏ mặt cả lên.

Hiện giờ Thái tử đã ôm Thái tử phi vào phòng tắm, vừa lúc Tứ Hỉ đỏ mặt chỉ huy cung nữ thu dọn cái giường bừa bộn, thì lại nghe thấy tiếng nức nở nhẹ nhàng của cô nương, vành tai của nàng ta lập tức đỏ lên như nhỏ máu.

Tứ Hỉ cảm thấy ngày mai mình sẽ không dám nhìn thẳng vào cô nương nữa.

Tô Trường Nhạc không nhớ nổi Thẩm Tinh Lan đã gọi nước mấy lần, nàng chỉ nhớ rõ hắn là kẻ lừa đảo, nói xong đi tắm xong là đi ngủ, nhưng nàng lại bị hắn bao vây trong vòng tay không có đường rút lui.

Thậm chí còn nhất quyết để nàng "kiểm tra" hắn từ trên xuống dưới một lần, nhiều lần hỏi nàng, có sẵn sàng tin hắn hay không.

Rõ ràng nàng vẫn gật đầu nói tin tưởng, nhưng hắn vẫn mãi không chịu buông tha, mãi cho đến khi giọng nói mềm mại ngọt ngào của nàng trở nên khàn khàn, hắn mới nở nụ cười mỹ mãn, dịu dàng hôn kỹ lên mặt nàng.

Cuối cùng khi trở lại giường, Tô Trường Nhạc đã mệt đến mức không mở mắt được, nàng ngoan ngoãn ngã vào vòng tay của hắn mà đi vào mộng đẹp.

Thẩm Tinh Lan cụp mắt nhìn Tô Trường Nhạc trong vòng tay, chỉ thấy khóe mắt nàng vẫn còn nước mắt. Làn da mịn màng của nàng là kiệt tác của mình.

Nhận thấy mình giày vò người ta quá tàn nhẫn, nhất thời cảm thấy đau lòng không nỡ, hắn nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má tràn đầy vẻ dịu dàng của nàng, rồi nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

Giờ khắc này, hắn đột nhiên rất ích kỷ, hy vọng ký ức của Tô Trường Nhạc có thể vĩnh viễn dừng lại ở lúc bảy tuổi, còn hy vọng nàng vĩnh viễn quên đi Thẩm Quý Thanh, như vậy hắn không cần lo lắng nàng khôi phục lại trí nhớ và nhớ lại mọi thứ, rồi lại cự tuyệt hắn cách xa hàng ngàn dặm.

Chỉ cần nghĩ đến hai người sau đó còn có thể trở lại dáng vẻ ở chung của kiếp trước, Thẩm Tinh Lan liền cảm thấy máu cả người đều đang chảy ngược, như rơi xuống vực sâu.

Ngón tay hắn miêu tả gương mặt, môi mũi của nàng, giống như muốn đem dáng vẻ tốt đẹp lúc này của nàng khắc sâu vào trong lòng, cuối cùng cả đêm không nhắm mắt lại.

Hắn không dám ngủ, cũng không nỡ ngủ.

......

Ngày hôm sau.

Tô Trường Nhạc mở mắt ra lần nữa, bầu trời đã sáng rồi.

Nàng ngơ ngác trong chốc lát, một lúc lâu sau, ý thức mới dần dần khôi phục lại rõ ràng.

Cả đêm Thẩm Tinh Lan ôm chặt lấy nàng trong ngực, thấy nàng tỉnh lại, độ cong trên khóe miệng dần dần trở nên lớn hơn, trên mặt đầy ý cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt. Hắn hỏi bằng một giọng nói trầm thấp và khàn khàn: "Tỉnh rồi à?"

Tô Trường Nhạc còn chưa hoàn toàn định thần lại, thì trên trán nóng lên, nụ hôn của Thẩm Tinh Lan rơi xuống, thân mật mà tự nhiên, giống như động tác này hắn đã làm rất nhiều lần từ lâu.

Thấy mình đau nhức, mềm nhũn cực kỳ, hơn nữa khi tỉnh lại trong vòng tay của Thẩm Tinh Lan, chân của hai người còn đan vào nhau, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng dần dần nhuộm một tầng ửng đỏ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net