Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dzitconlonton

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

"Làm sao vậy?" Thẩm Tinh Lan cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ chạm vào lỗ tai nàng, âm cuối mang theo sự dịu dàng không dễ phát hiện.

Sau khi tiểu cô nương cúi đầu vẫn không nói lời nào, hắn có hơi lo lắng.

Tô Trường Nhạc cứng đờ cả người, chỉ cảm thấy nơi bị môi của Thẩm Tinh Lan lướt qua, nóng đến như bị thiêu đốt.

Tô Trường Nhạc căng thẳng ấn ngực, cảm thấy mình thật sự trở nên kỳ lạ.

Tô Trường Nhạc muốn xác nhận khoảnh khắc tim đập thình thịch vừa rồi, có phải là ảo giác của mình không, nàng hít một hơi thật sâu, rồi ngước mắt nhìn Thẩm Tinh Lan.

Thẩm Tinh Lan vẫn như thế, vẫn cụp mắt nhìn nàng, trong ánh mắt của hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt, khóe mắt đều nhuộm sự dịu dàng.

Lông mi như quạt của Tô Trường Nhạc chớp loạn xạ, hơi thở lập tức trở nên hỗn loạn, nàng nhanh chóng đảo ánh mắt đi.

Xong rồi, tật xấu của nàng hình như càng ngày nghiêm trọng hơn, hiện tại không cần nhìn Thẩm Tinh Lan, chỉ nghĩ đến hắn là tim nàng đã đập rất nhanh rồi, giống như là sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy, vừa mới giao tiếp bằng đôi mắt cười của hắn, thế mà vành tai nóng bừng lên không tự chủ được.

Trời đất ơi, làm sao nàng có thể trở nên như vậy chứ.

Nàng hơi có cảm giác sợ hãi như vậy, cho dù kiếp trước nàng cảm thấy mình vô cùng thích Thẩm Quý Thanh, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Quý Thanh, nàng cũng chưa bao giờ ở trong tình trạng như vậy.

Tô Trường Nhạc đột nhiên mê mang, không rõ vì sao mình bị như vậy, chẳng lẽ lúc trước không phải nàng thật sự thích Thẩm Quý Thanh sao? Không, chuyện này không có khả năng được, nếu nàng không thích Thẩm Quý Thanh, làm sao có thể vì hắn mà học quy củ và nữ hồng mà mình ghét nhất chứ.

Nhưng tại sao, nàng chưa từng luống cuống tay chân với Thẩm Quý Thanh như vậy?

Sau khi Tô Trường Nhạc nhận ta được sự thay đổi của mình, càng không dám đối mặt với Thẩm Tinh Lan.

Vừa quay về Đông Cung, nàng nóng lòng muốn lùi khỏi vòng tay của hắn, vẻ mặt đỏ bừng chạy xuống xe.

Thẩm Tinh Lan nhận ra Tô Trường Nhạc đang thẹn thùng, nhìn dáng vẻ kiều diễm gần như chạy trối chết ấy, ánh mắt không khỏi mang theo sủng nịch và dịu dàng.

Giờ ăn trưa, trên bàn ăn có bắp cải, hơi nóng bốc lên, khiến người ta thèm ăn dữ dội, đều là món mà Tô Trường Nhạc thích.

Sau khi Tô Trường Nhạc nhìn thấy những món ăn này, khóe miệng không khống chế được nhếch lên.

Sau khi Thẩm Tinh Lan nhìn thấy nàng đã trở về Đông Cung, mà vẫn là dáng vẻ của tiểu cô nương trốn tránh đang mím môi cười trộm của hắn, hắn cũng vui vẻ nở nụ cười.

Hắn nghĩ, chắc hẳn là tối hôm qua đã làm tiểu cô nương sợ hãi, cho nên hôm nay nàng mới tránh né ánh mắt của hắn, còn cố ý trốn tránh hắn.

Thẩm Tinh Lan tự nhủ, tuyệt đối không thể vội vàng, lúc này đây, hắn không thể khiến người ta sợ hãi mà chạy đi.

Hắn hỏi, "Nàng có thích không?"

Tô Trường Nhạc không nói gì.

Thẩm Tinh Lan cũng không ép nàng nói, cười cười, đứng dậy bày thức ăn cho nàng.

Trong phòng ăn lớn như vậy, thỉnh thoảng chỉ có tiếng rất nhỏ đũa va chạm vào tiếng chén đĩa.

Tô Trường Nhạc rõ ràng đã hạ quyết tâm, tạm thời không nhìn Thẩm Tinh Lan nữa, nhưng ánh mắt không tự chủ được bay về phía người hắn.

Hắn im lặng cụp mắt xuống, nghiêm túc bày thức ăn cho nàng, rõ ràng là động tác đơn giản cực kỳ bình thường, nhưng trong nháy mắt đó, đáy lòng nàng lại đột nhiên trào ra bong bóng ngọt ngào.

Thẩm Tinh Lan thật sự rất đẹp, rõ ràng là nam tử nhưng dung mạo lại hết sức xinh đẹp, từng động tác đưa tay nhấc chân, tràn đầy sự cao quý tao nhã, đẹp tựa như người trong tranh.

Hai má nàng lại nóng lên một lần nữa.

Quả nhiên không phải ảo giác của nàng, nàng thật sự cảm thấy Thẩm Tinh Lan trở nên xinh đẹp hơn, thậm chí nàng còn cảm thấy hắn còn đẹp hơn mình!

Nếu Trầm Tinh Lan sinh ra là nữ tử, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành của nàng sợ là không giữ được.

Tô Trường Nhạc không phát hiện ra mình lại nhìn hắn đến mê mẩn, mãi cho đến khi Thẩm Tinh Lan cúi đầu nở nụ cười, giơ tay sờ chóp mũi nhỏ nhắn của nàng, nàng mới chợt định thần lại.

"Thái tử ca ca làm sao biết ta thích ăn cái gì?" Sợ bị Thẩm Tinh Lan nhìn ra mình hớ hênh, nàng thuận miệng hỏi một câu.

Thẩm Tinh Lan nhìn nàng, ngại ngùng cười cười, lúc cụp mi mắt xuống dường như có hơi ngượng ngùng: "Trước khi cô cưới nàng, đặc biệt đi tới tướng phủ hỏi thăm nhạc mẫu."

Tô Trường Nhạc không thể tin nhìn hắn một cái.

Sao Thẩm Tinh Lan có thể đến phủ khi hai người còn chưa thành thân chứ, nếu truyền chuyện này ra ngoài thì sẽ xấu hổ biết bao! Sợ là sẽ truyền ra tin đồn rằng nàng mê hoặc Thái tử đến thần hồn điên đảo một lần nữa.

Tô Trường Nhạc bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, kiếp trước hai người bị người ta thiết kế trong khánh công yến, nàng luôn cho rằng chính Thẩm Tinh Lan là người chiếm lấy nàng, nhưng cuối cùng tin đồn nhảm trên phố lại nói rằng nàng quyến rũ Thái tử, mê hoặc hắn đến thần hồn điên đảo, nên hắn mới nhất thời phạm phải sai lầm lớn.

Lúc ấy nàng thật sai lầm, nàng có miệng khó nói, nàng vừa không cam lòng vừa phẫn nộ, thậm chí đánh nhau với các quý nữ cười nhạo nàng, nhưng không có ai nguyện ý tin tưởng nàng, ngay cả Thẩm Quý Thanh nói thích nàng cũng cự tuyệt nàng, chỉ có cha mẹ và các ca ca tin nàng.

Lúc ấy nàng sống rất đau khổ, thậm chí tuyệt vọng suýt nhảy xuống giếng tự sát, nhưng Nhị ca phát hiện nàng kỳ lạ, kịp thời cứu nàng ra ngoài, sau đó thánh chỉ tứ hôn đến, tự sát sẽ liên lụy đến nhà mẹ, cho dù nàng muốn tìm cái chết cũng không dám, cứ thế mà gả cho Thẩm Tinh Lan.

Kiếp trước Thẩm Tinh Lan cũng từng làm điều này cho nàng, hắn dùng cách thức vụng về nhất đối xử tốt với nàng.

Hắn nói, hắn vì nàng mà chạy đến tướng phủ để tìm hiểu nàng thích cái gì, nàng lập tức cảm thấy Thẩm Tinh Lan ghê tởm tột cùng, thậm chí cảm thấy những lời đồn trên phố là do hắn tung ra.

Nàng quả thực hận hắn thấu xương, nàng cười lạnh quét thức ăn trên bàn ăn mà hắn dốc lòng chuẩn bị.

Thẩm Tinh Lan cứng đờ tại chỗ, hắn nhìn nàng, khóe mắt dần dần đỏ lên, há miệng, cuối cùng lại không nói một câu nào.

Nàng không quay đầu lại và rời đi.

Nhưng bây giờ, nàng chỉ cảm thấy Thẩm Tinh Lan thật sự đáng yêu, hắn không thay đổi một tí nào cả, hắn cũng giống như kiếp trước, dùng cách vụng về nhất đối xử tốt với nàng.

Lúc hắn cười trông rất đẹp, dáng vẻ lấy lòng nàng cũng dễ thương, Tô Trường Nhạc đột nhiên cảm thấy, hắn tốt như vậy mà sao kiếp trước nàng vẫn không phát hiện ra chứ?

Nàng nhìn từng món ăn mà nàng thích ở trước mặt, trong lòng bỗng nhiên rất khó chịu, đau đến tim gần như muốn vỡ vụn, những ân oán mà nàng phải chịu đựng trong kiếp trước dường như lúc này đã tìm được lối ra cho cái bờ đê bị vỡ.

Nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Thẩm Tinh Lan nhìn thấy nàng rơi lệ, trong lòng giống như bị một thanh đao cùn đâm mạnh mẽ một cái, hắn lập tức đứng dậy, nửa ngồi xổm trước mặt nàng, luống cuống tay chân hỏi: "Sao thế? Không thoải mái ở đâu hả?"

Hắn cầm lấy khăn tay sạch sẽ bên cạnh, cẩn thận lau mặt cho nàng, cực kỳ dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt nàng.

Thấy nàng vẫn không ngừng khóc, sắc mặt của Thẩm Tinh Lan từ từ trầm xuống, nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn lướt qua Tần công công một cái.

Tần công công biết ý, lập tức dẫn Tứ Hỉ và các cung nhân khác, như nối đuôi nhau rời khỏi phòng ăn.

Phòng ăn nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nàng lặng lẽ khóc, Thẩm Tinh Lan chỉ cảm thấy từng giọt nước mắt đó đều đập vào tim hắn, đau đớn như tê tâm liệt phế.

"Nàng đừng khóc, đừng khóc."

Thẩm Tinh Lan luống cuống tay chân ôm người vào lòng, lòng nóng như lửa đốt dỗ dành, hắn không rõ hắn sai ở chỗ nào, hay là hắn làm sai ở đâu.

Hắn chợt nhận ra rằng Tô Trường Nhạc chỉ khóc sau khi hắn nói hắn đi tướng phủ, hỏi Tô mẫu rằng nàng thích ăn cái gì. Chẳng lẽ nàng đang giận hắn sao? Tức giận hắn đích thân chạy đến tướng phủ hỏi những chuyện này?

Thẩm Tinh Lan choáng váng, hận không thể tát mình một bạt tai, liên tục xin lỗi khẽ dỗ dành: "Khi cô đi tướng phủ hỏi nhạc mẫu chuyện này là hai chúng ta đã định hôn sự rồi, nàng đừng tức giận, là cô quá lỗ mãng, suy nghĩ không chu toàn, nàng đừng khóc..."

Hắn ôm nàng ngồi xuống ghế gỗ, đôi môi mỏng không ngừng chạm nhẹ lên trán nàng, lông mày, chóp mũi, cảm giác áy náy dâng lên trong lòng rất lớn.

Tô Trường Nhạc nghe thấy lời nói tự trách của hắn, cúi đầu nức nở một tiếng, bỗng dưng nâng tay ôm lấy cổ hắn.

Nàng hít hít mũi, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt bất thình lình này lại, nhưng không có gì bù đắp được, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ngào nói: "Không tức giận, không tức giận mà..."

Giọng nói êm ái đó mang theo tiếng khóc liều mạng đè nén, khiến tim của Thẩm Tinh Lan đau nhói từng cơn.

Hắn một tay nâng mặt nàng lên, dịu dàng dùng ngón tay vuốt ve những giọt nước mắt trên đôi má non nớt của nàng, đau lòng chịu không nổi.

Tô Trường Nhạc muốn dừng lại, nàng thật sự không muốn khóc, nhưng không biết vì sao, nước mắt của nàng tựa như được mở cửa, làm gì cũng không thu được.

Ngay khi nàng muốn giơ tay đẩy Thẩm Tinh Lan ra, bảo hắn đừng để ý tới nàng, để nàng yên tĩnh một mình là được rồi, thì đầu của Thẩm Tinh Lan lại đột nhiên cúi xuống.

Trái tim của Tô Trường Nhạc đột nhiên nhảy dựng lên, hai tròng mắt hơi mở to, sững sờ há hốc mồm lộ vẻ kinh ngạc.

Nàng khóc khổ sở như vậy, mà hắn còn có tâm tư này sao?!

Rốt cuộc Thẩm Tinh Lan đang làm gì vậy!

Hắn nhẹ nhàng nắm cằm nàng, đầu cúi xuống, không có bất kỳ suy nghĩ gì, chỉ có sự trân trọng và cẩn thận dịu dàng.

Trong lúc hơi ấm nhẹ nhàng lướt qua, trái tim của Tô Trường Nhạc kịch liệt run lên một chút, bỗng nhiên có ảo giác mình đang được hắn hết lòng hết dạ che chở.

Khuôn mặt của nàng nóng bừng, hai má nhuộm đỏ ửng, ngay cả nước mắt cũng quên rơi.

Ối giồi ạ, Thẩm Tinh Lan đủ chưa! Nàng gần như không thể thở được, nàng không tức giận, nhưng bây giờ thực sự muốn tức giận đây!

Sau khi Thẩm Tinh Lan phát hiện ra rằng nàng không khóc, lập tức buông đứa trẻ trong vòng tay của mình ra. Hắn cụp mắt nhìn nàng với ánh mắt tự trách.

Ngay khi Tô Trường Nhạc nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, ngọn lửa tức giận nhỏ bé vừa mới bùng lên trong lòng liền bị một tiếng "Chết" dập tắt.

Đôi mắt của nàng đẫm nước mắt, nàng trông đặc biệt sáng ngời khi nhìn hắn.

Thẩm Tinh Lan thấy đáy mắt của nàng không còn nước mắt nữa, yên tâm nở nụ cười, đầu chống lên trán nàng, chóp mũi cọ cọ nàng, hơi thở của bọn họ hòa vào nhau nhẹ nhàng.

Ngón tay hắn dịu dàng nắm lấy gáy nàng, như muốn trấn an nàng, nhẹ nhàng véo qua lại. Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn mới mở miệng: "Có thể nói cho cô biết nàng vừa rồi có chuyện gì không?"

Giọng của hắn rất nhẹ nhàng.

Tô Trường Nhạc bị hắn nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, hô hấp khó khăn một chút, nghiêng đầu, ngượng ngùng vùi mặt vào cổ hắn.

Thẩm Tinh Lan đưa bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, không tiếp tục nói nữa, dường như đang cho nàng thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc.

Nàng không biết phải mở miệng với Thẩm Tinh Lan như thế nào. Nàng cũng không thể nói, thật ra nàng sống lại một đời, thật ra kiếp trước của bọn họ hoàn toàn khác với hiện tại, nàng đối xử với hắn rất tệ.

Trong đầu nàng rối bời, tim đập càng lúc càng nhanh, nhưng suy nghĩ về hắn lại càng ngày càng sâu.

Đúng, nàng muốn đối xử tốt với hắn, cho dù là xuất phát vì thích hay vì áy náy, cả đời này nàng đều muốn Thẩm Tinh Lan khỏe mạnh, nàng không muốn nhìn thấy hắn biến thành khối băng biết đi.

Tô Trường Nhạc im lặng hồi lâu, tựa như mèo con cọ cọ trên vai hắn, nhỏ giọng nói: "Thái tử ca ca đối xử với ta tốt như vậy, ta sẽ luyến tiếc chia sẻ chàng người khác đấy."

Tô Trường Nhạc biết trong hoàn cảnh hiện tại của mình, không đến một năm nữa thì Thẩm Tinh Lan sẽ bị ép phải nạp trắc phi.

Nàng muốn đối xử tốt với hắn, nhưng lại muốn độc chiếm hắn như kiếp trước.

Tô Trường Nhạc phát hiện ra mình thật sự rất ích kỷ, nhưng nếu nàng thật sự muốn đối xử tốt với Thẩm Tinh Lan, nàng nhất định không có cách nào trơ mắt nhìn hắn đối xử tốt với người khác được.

Nếu hắn thật sự nạp trắc phi, cuối cùng bọn họ sẽ đi trên con đường của kiếp trước.

Giọng nói của nàng ngọt ngào, mềm mại, trong lời nói tràn đầy sự dựa dẫm, vừa rồi Thẩm Tinh Lan đầu óc quay cuồng, đã tưởng tượng ra tình huống xấu nhất một lần, nhưng không ngờ nàng lại nói như vậy.

Nàng vì muốn độc chiếm hắn, cho nên mới đột nhiên khóc thành như vậy sao?

Cảm giác hạnh phúc đột ngột này gần như nổ tung trong lồng ngực của Thẩm Tinh Lan.

Nên làm cái gì bây giờ, đứa bé của hắn sao có thể thẳng thắn mà lại đáng yêu như vậy, chỉ vì lo lắng hắn sẽ nạp trắc phi mà khổ sở đến mức khóc.

Nàng tràn đầy sự lưu luyến với hắn, tràn đầy sự tin tưởng với hắn, còn sợ hắn bị người khác cướp đi!

Khi ngươi thích một ai đó, ngươi sẽ muốn độc chiếm người ấy, vì vậy nàng thực sự thích hắn!

Trong lòng Thẩm Tinh Lan dâng lên cảm giác mừng như điên cùng thỏa mãn, hoàn toàn không khống chế được độ cong của khóe miệng mình.

Hắn thực sự rất hạnh phúc, nếu đây thực sự chỉ là một giấc mơ thì hắn hy vọng hắn sẽ không bao giờ thức dậy nữa.

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm của Tô Trường Nhạc lên, hai tay nâng mặt nàng lên, tựa như một đứa trẻ chiếm được cả thế giới, cả người gần như chết lặng vì sung sướng, vành tai phấn khích đỏ bừng.

Nụ cười của hắn giống như bầu trời trong veo, trong suốt và ấm áp khiến trái tim của người khác rung động.

Tô Trường Nhạc khẽ quạt lông mi, theo bản năng nhắm mắt lại, nàng cảm thấy trên trán truyền đến sự ấm áp, hơi ấm từ hai gò má mà hắn nâng lên càng ngày càng nồng đậm.

"Tại sao nàng đột nhiên nghĩ vậy? Cô vừa mới đại hôn với nàng không lâu, làm sao có thể có người đến chia sẻ cô với nàng chứ."

Nàng cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ta nghe thấy thỏa thuận của chàng và Hoàng Thượng."

Nàng cũng không phải thật sự ngốc, vừa nghe Tuyên Đế nói như vậy, đương nhiên có thể suy đoán được lúc trước ông lại đồng ý Thẩm Tinh Lan cưới nàng làm Thái tử phi.

Thẩm Tinh Lan ngẩn người, hắn quả thực bất ngờ, hắn hoàn toàn không ngờ rằng Tô Trường Nhạc bất an bởi vì câu nói kia của Tuyên Đế.

Hắn đau lòng mà lại không nỡ cúi đầu, chạm vào môi nàng, vẻ mặt trịnh trọng: "Bên cạnh cô sẽ không có người khác, Đông Cung của cô sau này cũng chỉ có một Thái tử phi là nàng."

Kiếp này, miệng hắn tựa như bôi mật, vẫn luôn ngọt ngào với nàng, tất cả mùi vị đắng chát đều được hắn giữ lại cho riêng mình.

Lời của Thẩm Tinh Lan nói vẫn như cũ, chỉ là kiếp này chỉ có lỗ tai của hắn hơi đỏ lên, hoàn toàn không có khuôn mặt khó xử như kiếp trước.

Nhưng ánh mắt của hắn nhìn nàng lại lộ ra vẻ căng thẳng, tựa như là sợ nàng không tin, hoặc là sợ miệng nàng sẽ xì ra, nước mắt lại rơi xuống.

Tuy rằng Tô Trường Nhạc vẫn cảm thấy những lời này thật buồn nôn, còn có chút ngọt ngào, nhưng mà, khóe miệng của nàng lại không khống chế được mà cong lên, nàng thậm chí cảm thấy Thẩm Tinh Lan thật sự rất đáng yêu.

Đôi mắt của nàng cong lên thành một nụ cười.

Kiếp trước Thẩm Tinh Lan cũng nói những lời này với nàng, sau này hắn thật sự làm được, nàng biết hắn không phải đang dỗ dành nàng.

Thẩm Tinh Lan thấy nàng nở nụ cười, nói: "Đồ ăn đã lạnh rồi, cô bảo người hâm nóng lại."

Tô Trường Nhạc ngăn cản hắn.

Thẩm Tinh Lan cười cười, cuối cùng cũng không gọi người vào.

"Ăn thôi."

Thẩm Tinh Lan nói vậy, nhưng không buông nàng ra.

Hắn bế nàng vào lòng, nàng ngồi trên đùi rắn chắc, khỏe khoắn của hắn, hắn một tay ôm eo nhỏ của nàng, một tay cầm đũa lên, thong thả tao nhã gắp thức ăn lên, đưa đến bên môi nàng.

"Cô đút cho nàng."

Tô Trường Nhạc lập tức đỏ mặt, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ. Nàng không thể tin được Thẩm Tinh Lan lại muốn cho nàng ăn như thế này, bây giờ hắn đang dỗ dành nàng như một đứa trẻ sao!

"Ta, ta tự mình ăn là được rồi, chàng thả ta xuống đi."

Nàng rất ngại, tư thế này thật xấu hổ, làm sao nàng có thể ăn được chứ!

Tuy nhiên, Thẩm Tinh Lan, người vừa nghe lời nàng vừa nãy, lại không buông tay theo lời hắn nói, hắn cụp mắt xuống, gương mặt sạch sẽ cong lên một đường cong cực kỳ đẹp mắt, trong mắt tràn đầy tia cưng chiều.

"Để cô đút cho nàng, cô muốn đút cho nàng."

Hắn muốn làm tất cả những chuyện mà hắn muốn làm trong kiếp trước nhưng không thể thực hiện kịp.

Hắn muốn đút nàng ăn cơm, buổi sáng khi tỉnh lại muốn giúp nàng mặc xiêm y, vẽ lông mày cho nàng, còn muốn làm rất nhiều việc cho nàng.

Hắn muốn cưng chiều nàng lên trời, muốn trở thành mọi thứ của nàng, như vậy lỡ như nàng thật sự nhớ lại mọi chuyện, nàng sẽ không nỡ rời khỏi mình, không còn tâm tư thừa thãi nào để suy nghĩ đến người khác.

Tô Trường Nhạc vừa mới hạ quyết tâm cả đời này đều phải đối xử tốt với Thẩm Tinh Lan, nghe thấy Thẩm Tinh Lan nói thế, nàng bình tĩnh lại, chỉ là độ nóng trên mặt vẫn luôn cao.

Mà Thẩm Tinh Lan thật sự ôm nàng như vậy, không nhanh không chậm đút cho nàng ăn xong một bữa cơm.

Ngay khi nàng đang đỏ mặt muốn chạy trốn, hắn lại nói: "Tiếp theo là đổi lại niếp niếp đút cho cô ăn."

Tô Trường Nhạc: "???"

Tô Trường Nhạc nghe thấy hắn nói như vậy, nhịn không được thét chói tai ở đáy lòng, nàng thật lòng muốn hỏi rốt cuộc Thẩm Tinh Lan đang suy nghĩ cái gì vậy!

Nàng muốn từ chối, nhưng Thẩm Tinh Lan nhìn nàng bằng đôi mắt vô cùng trong suốt, đáy mắt của hắn lộ ra sự chờ mong và khao khát, vành tai trắng nõn của hắn từ từ đỏ ửng lên.

Hắn vốn tuấn tú, đẹp như ngọc mài, phong thái cực kỳ thanh tú, gương mặt của thiếu niên lang như tranh vẽ, lúc này tựa như một chú chó ngoan ngoãn nghe lời, làm cho người ta nhịn không được muốn ôm vào trong lòng mà cưng chiều.

Trời ơi, nàng đột nhiên phát hiện mình không thể từ chối một Thẩm Tinh Lan như vậy.

Tô Trường Nhạc cứ thế mà ngồi trên đùi hắn, cố nén sự thẹn thùng và đỏ mặt, đút cho hắn ăn.

Ăn được một nửa thì Thẩm Tinh Lan nhịn không được lại ôm người vào lòng, rồi thân mật, tuy rằng không có xảy ra chuyện gì, nhưng Tô Trường Nhạc cảm thấy tim mình như sắp nổ tung.

Hai người đã ăn bữa trưa này gần một canh giờ, hai chủ tử một mình ở trong phòng ăn lâu như vậy, lúc Tô Trường Nhạc rời khỏi phòng ăn, lờ mờ phát hiện, đầu của các cung nhân đều cúi thấp, lỗ tai ngượng ngùng còn đỏ lên một chút.

Ngay cả ánh mắt của Tứ Hỉ nhìn nàng cũng đầy sự ngượng ngùng không thể diễn tả thành lời.

Thẩm Tinh Lan nói có việc phải bận, sau khi vào thư phòng liền nhốt mình trong thư phòng, lúc này trong phòng ngủ chỉ còn lại Tô Trường Nhạc và Tứ Hỉ.

"Ta và điện hạ chưa làm gì cả, chúng ta chỉ ăn cơm mà thôi." Nàng bình tĩnh giải thích.

Ngay từ đầu Tô Trường Nhạc không muốn giải thích, nhưng ánh mắt của Tứ Hỉ nhìn nàng thật sự càng ngày càng mập mờ, nàng không thể không bảo vệ sự trong sạch của mình.

Tứ Hỉ yên lặng nhìn qua cổ của cô nương nhà mình, cúi đầu không nói lời nào, che miệng, cười trộm.

Nàng biết rằng chắc chắn cô nương đang nhút nhát, nên nàng ta sẽ không chọc phá cô nương nữa.

Tô Trường Nhạc thấy Tứ Hỉ còn đang cười trộm, trong lòng nàng tràn đầy sự tuyệt vọng, không thanh minh nữa, nói với Tứ Hỉ một chuyện khác: "Tứ Hỉ, ngươi có biết nữ hồng không? Ta muốn học."

Thật ra nàng cũng nhớ hết, nhưng tâm trí của nàng đang ở bảy tuổi, nếu nàng muốn thêu hà bao cho Thẩm Tinh Lan, vậy thì trước tiên phải tìm người để giả bộ đi học một chút, để không khiến người khác nghi ngờ.

Tứ Hỉ lắc đầu: "Mặc dù nô tỳ đã đi theo Thái tử phi từ nhỏ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net