Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dzitconlonton

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

"Vậy Thái tử ca ca có thích ta không?"

Thật ra nàng đã biết đáp án rồi, nhưng không biết vì sao, giờ phút này, nàng đột nhiên cực kỳ muốn nghe Thẩm Tinh Lan đích thân nói với nàng rằng hắn cũng thích nàng.

Thẩm Tinh Lan cụp mắt xuống, không nói lời nào, im lặng ôm nàng trở lại giường.

Tô Trường Nhạc thấy hắn không nói gì thật lâu, hơi nheo mắt lại, bĩu môi, nhỏ giọng oán giận: "Ta nói thích Thái tử ca ca rất nhiều lần, mà Thái tử ca ca không thèm nói dù chỉ một lần, ta cảm thấy thật không công bằng đó."

Nàng được Thẩm Tinh Lan ôm vào lòng, trơ mắt nhìn vành tai vốn hơi đỏ của hắn, màu đỏ trên gương mặt nhanh chóng lan tràn khắp khuôn mặt, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.

Đáy mắt Tô Trường Nhạc tràn đầy ý cười, còn chưa kịp mở miệng, thì bị hắn gắt gao ấn vào trong ngực, không thể nhúc nhích.

"......"

Sao mỗi lần Thẩm Tinh Lan thẹn thùng là không cho nàng nhúc nhích vậy!

Một lúc lâu sau, Thẩm Tinh Lan mới buông người ra, nhẹ nhàng áp trán vào nàng, môi rơi xuống.

Dùng hành động để nói cho nàng biết chính xác mình thích nàng đến mức nào.

Ngày hôm sau.

Tuy rằng cuối cùng Thẩm Tinh Lan vẫn không nói ra hai chữ kia như nàng mong muốn, nhưng ghai người lại không thể tránh khỏi làm ầm ĩ cả đêm.

Sau khi Tô Trường Nhạc tỉnh lại lần nữa, Thẩm Tinh Lan đã lên triều từ sớm.

Tô Trường Nhạc cảm thấy tâm tình của mình tốt đến không thể tưởng tượng nổi.

Kiếp trước, mỗi lần nàng tỉnh lại ở Đông Cung, chỉ cảm thấy phòng ngủ này cực kỳ nặng nề đến mức khiến nàng không thở nổi, chỉ có tuyệt vọng vô biên vô hạn.

Nhưng kiếp này, không chỉ không thở không nổi, không chỉ không có tuyệt vọng, thậm chí còn cảm thấy trong phòng ngủ tràn đầy một sự ngọt ngào.

Nàng cảm thấy kỳ lạ, nhìn lư hương lượn lờ bên cạnh giường, mặt mày bất giác hiện ý cười: "Tứ Hỉ, hôm nay thay đổi mùi hương rồi à?"

"Không có ạ."

"Vậy sao mùi hương hun khói hôm nay lại đặc biệt ngọt thế?"

Tứ Hỉ nghe Thái tử phi nói vậy, không nhịn được che miệng cười trộm, nàng ta cố ý để hai tay vịn ở bên hông, gương mặt cong cong phúc thân, cười nói: "Nô tỳ nghĩ, có lẽ là tim của Thái tử phi đang ngâm trong đường rồi, nên mới có thể cảm thấy mùi hương hôm nay đặc biệt ngọt ngào."

Tứ Hỉ cũng không quên, hôm qua Thái tử và Thái tử phi làm ầm ĩ đến mức nào, không những làm ầm ĩ giữa ban ngày, ngay cả buổi tối cũng gọi nước vài lần.

Tô Trường Nhạc nghe thấy Tứ Hỉ lại đang giễu cợt nàng, đôi mắt mở tròn, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn nàng ta.

Tứ Hỉ nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Thái tử phi, không nhịn được, ha ha cười ra tiếng, Tô Trường Nhạc cũng nở nụ cười theo.

Tuyết rơi cả đêm, cả kinh thành phủ một lớp màu bạc, buổi sáng gió lạnh thổi vào người càng lạnh hơn, tiếng cười vui vẻ của hai chủ tớ trong tẩm điện, khi nghe khiến trái tim ấm áp lên.

Ngay sau khi Tứ Hỉ vừa hầu hạ Tô Trường Nhạc rửa mặt, chải đầu, thay xiêm y không bao lâu, một cung nhân bước nhanh vào phòng ngủ, phúc thân nói: "Khởi bẩm Thái tử phi, Hoàng hậu nương nương phái Phương ma ma tới, nói muốn ngài đến Phượng Nghi cung một chuyến."

Phương ma ma chính là lão ma ma bên cạnh Lâm hoàng hậu.

Kể từ lần trước Tuyên Đế chính miệng hứa hẹn trước mặt Lâm hoàng hậu, cho phép nàng không cần tiếp nhận cung quy giáo huấn, nên Lâm hoàng hậu chưa từng triệu gặp nàng.

Hôm nay sáng sớm lại phái người tới, còn chọn thời điểm mà Thẩm Tinh Lan đã lên triều.

Tô Trường Nhạc không có bất kỳ lý do nào để từ chối nào, chỉ có thể mang theo Tứ Hỉ, theo Phương ma ma đi tới Phượng Nghi cung.

Đến Phượng Nghi cung, mới phát hiện trong Phượng Nghi cung không chỉ có một mình Lâm hoàng hậu, mà bên trong còn có Tiêu quý phi và Ôn Sở Sở.

Tô Trường Nhạc nhìn thấy hai người các bà, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Nàng không dấu vết liếc mắt nhìn Ôn Sở Sở, chỉ thấy sắc mặt của Ôn Sở Sở tái nhợt, má trái rõ ràng còn hơi sưng.

Ôn Sở Sở sẽ không ngu xuẩn đến mức cáo trạng chuyện xảy ra ngày hôm qua ở Đông cung đến cho Lâm hoàng hậu biết chứ?

Khi ánh mắt của Tô Trường Nhạc lướt qua Tiêu quý phi, không khỏi hơi dừng lại.

Tiêu quý phi bảo dưỡng rất tốt, hiện giờ mặc dù đã ba mươi sáu, nhưng năm tháng chưa từng để lại quá nhiều dấu vết trên người bà, bà vẫn là một đại mỹ nhân phong thái duyên dáng.

Kiếp trước, Tô Trường Nhạc đã từng gặp Tiêu quý phi, chỉ là chưa từng cẩn thận quan sát bao giờ, hôm nay nhìn lại, mới phát hiện gương mặt của Tiêu quý phi có vài phần tương tự như Thẩm Tinh Lan.

Dung mạo của đại hoàng tử Thẩm Diên Thư cũng hơi giống Thẩm Tinh Lan, nhưng bọn họ vốn là huynh đệ cùng cha khác mẹ, khi Tô Trường Nhạc nhìn thấy Thẩm Diên Thư cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ cho rằng bọn họ đều kế thừa dung mạo của Tuyên Đế.

Hiện tại nhìn kỹ Tiêu quý phi, mới phát hiện dung mạo của đại hoàng tử được thừa hưởng từ mẹ mà không phải Tuyên đế.

Tô Trường Nhạc và Tứ Hỉ đi tới trước mặt Lâm hoàng hậu phúc thân hành lễ, sau khi hành lễ xong, Lâm hoàng hậu chỉ cho phép nàng ngồi, nhưng không nói lý do tại sao gọi nàng đến Phượng Nghi cung.

"Hôm qua nếu không phải vì muội muội, bổn cung cũng sẽ không nhận được tin vui này vào năm trước." Lâm hoàng hậu tươi cười trong trẻo quay đầu lại, tiếp tục nói về đề tài chưa dứt với Tiêu quý phi.

Mặc dù Lâm hoàng hậu và Tiêu quý phi đều là mỹ nhân, nhưng khí chất có sự khác biệt hoàn toàn bất đồng, một người như gió xuân, một người cao quý lạnh lùng.

"Muội muội chỉ là đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy mỹ nhân nũng nịu kia, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng lên một bên, dáng vẻ khóc đến hoa lê đái vũ nên không đành lòng, tỷ tỷ không cần khách khí như thế, nhấc tay giúp đỡ mà thôi."

Mặc dù Tiêu quý phi sinh ra đã xinh đẹp lạnh lùng nhưng giọng nói lại thanh thúy ôn nhu, trong tay bà cầm lò sưởi tinh xảo, trên tay đeo hộ giáp Cảnh Thái Lam rất dài, đẹp đẽ quý giá chói mắt, có thể nhìn ra được ân sủng của Tuyên Đế đối với bà cũng không ít.

Lâm hoàng hậu thấy Tiêu quý phi nhẹ nhàng ngáp một cái, trên mặt vẫn mang vẻ mệt mỏi, không khỏi tươi cười hòa ái hỏi: "Hôm nay mùa đông khắc nghiệt, chuyện dậy sớm quả thật là một chuyện giày vò với người khác, nếu muội muội mệt mỏi, có thể về nghỉ ngơi trước?"

Từ sau khi Tuyên Đế không đặt chân đến Phượng Nghi cung nữa, người thường xuyên ngủ lại nhất chính là Duyên Hi cung của Tiêu quý phi, hôm qua Tuyên Đế cũng ở lại chỗ Tiêu quý phi.

Tô Trường Nhạc nghe Tiêu quý phi nói, trong lòng lại nhảy dựng lên.

Hôm qua sau khi nàng được Thẩm Tinh Lan đưa ra khỏi phòng khách, nàng cũng không quan sát Ôn Sở Sở và Thẩm Quý Thanh nữa. Theo lời Tiêu quý phi, chẳng lẽ lúc rời khỏi Đông Cung dáng vẻ của Ôn Sở Sở chật vật, đúng lúc bị Tiêu quý phi bắt gặp.

Chỉ là Tiêu quý phi xưa nay bất hòa với Lâm hoàng hậu, vì sao bà lại đặc biệt chú ý đến Ôn Sở Sở?

Ánh mắt của Tiêu quý phi đảo qua mặt Tô Trường Nhạc, ưu nhã đứng dậy, hơi phúc thân: "Đúng là cơ thể của bổn cung hơi còn không thoải mái, hiện giờ Thái tử phi cũng đã tới rồi, bổn cung liền trở về trước vậy."

Sau khi Tiêu quý phi rời đi, Lâm hoàng hậu mới quay đầu nói với Ôn Sở Sở: "Hiện giờ ngươi mang thai hoàng tôn, không cần ngày ngày tiến cung thỉnh an, an tâm dưỡng thai là được."

Tiếp theo nhìn về phía Tô Trường Nhạc, lạnh nhạt nói: "Mặc dù Thái tử phi được Hoàng Thượng đặc biệt cho phép, không cần học cung quy, nhưng mỗi ngày đều phải đến Phượng Nghi cung thỉnh an là chuyện cần thiết, lúc trước bổn cung đợi ngươi vừa qua đại hôn, nên mới có thể mở một mắt, nhắm một mắt, hiện giờ Tấn vương phi đã có thai mà vẫn không quên đạo hiếu, ngày ngày tiến cung thỉnh an, Thái tử phi nên học tập nàng ấy nhiều mới đúng."

Tô Trường Nhạc thấy Lâm hoàng hậu không nhắc tới chuyện hôm qua, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười xán lạn nói: "Nhạc Nhạc biết rồi, ngày mai, Nhạc Nhạc mỗi ngày sẽ tới thỉnh an mẫu hậu."

Lâm hoàng hậu uống một ngụm nước trà, mới chậm rãi nói: "Bổn cung nghe Tiêu quý phi nói, hôm qua Sở Sở rời khỏi Đông Cung khóc rất thảm thiết, không những như thế, ngay cả mặt của nàng cũng bị đánh sưng lên, bản cung hôm qua đã hỏi Sở Sở, mà nàng làm gì cũng không chịu nói, chỉ liên tục muốn bổn cung đừng truy cứu, không bằng để Thái tử phi đến nói cho bổn cung biết, hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì."

Tô Trường Nhạc cười lạnh trong lòng.

Ôn Sở Sở đương nhiên không dám nói mình đã làm gì, nhưng Lâm hoàng hậu không hỏi Thái tử, mà đến gọi nàng, người mà tâm trí chỉ còn bảy tuổi tâm trí, tới hỏi, ý đồ khi dễ nàng cũng quá rõ ràng.

Tô Trường Nhạc chớp chớp mắt, nhìn Ôn Sở Sở, đang muốn mở miệng thì Ôn Sở Sở lại bất ngờ đứng dậy, sớm một bước quỳ xuống nói: "Cầu mẫu hậu làm chủ cho nhi thần."

Lâm hoàng hậu khẽ nhíu mày, lập tức sai người đỡ Ôn Sở Sở dậy, nói: "Hiện giờ ngươi đang có thai mà còn quỳ gấp như vậy, ngộ nhỡ đứa nhỏ có chuyện gì không hay xảy ra thì phải làm thế nào cho phải."

Ôn Sở Sở vừa nghe Lâm hoàng hậu nói vậy, nước mắt lập tức rơi xuống: "Hôm qua, sau khi vương gia biết nhi thần có thai, mà còn muốn đánh đứa nhỏ của nhi thần, cầu mẫu hậu làm chủ cho nhi thần."

Hôm qua, Ôn Sở Sở cũng mới biết được mình có thai gần ba tháng, đứa nhỏ này hiển nhiên đã được thụ thai trong khánh công yến.

Hôm qua sau khi hai phu thê Thái tử rời đi, Thẩm Quý Thanh thấy mặt nàng đã bị đánh sưng lên, không nói gì liền phất tay áo rời đi, để nàng lại một mình yên lặng rơi lệ.

Lúc nàng rời khỏi Đông Cung thì đúng lúc gặp Tiêu quý phi, Tiêu quý phi thấy nàng khóc đến thương tâm, mặt còn rõ vết bị đánh, có lẽ là xuất phát từ tâm tính muốn xem kịch, nên không nói gì liền đưa nàng đến Phượng Nghi cung.

Lâm hoàng hậu thấy nàng như thế, lập tức sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, nhưng ngại Tiêu quý phi ở đây, nên không hỏi nhiều, chỉ sai người mời thái y đến bôi thuốc cho nàng.

Chính lúc đó, Ôn Sở Sở mới biết tin mình đã có thai.

Không ngờ, sau khi quay về Tấn vương phủ, nàng hưng phấn nói chuyện nàng có thai cho Thẩm Quý Thanh, nhưng Thẩm Quý Thanh không nói hai lời, muốn nàng phá thai.

Lâm hoàng hậu nghe thấy Thẩm Quý Thanh không cần hài tử, không khỏi kinh ngạc: "Vì sao Tấn vương lại vô duyên vô cớ muốn ngươi phá hài tử?"

"Hôm qua Sở Sở không cẩn thận phạm sai lầm, chọc giận Vương gia, sợ là Vương gia còn đang tức giận, nhưng Sở Sở thật sự không cố ý." Ôn Sở Sở nói xong lại quỳ xuống lần nữa, khóc đến thương tâm muốn chết.

Lâm hoàng hậu tâm tư kín đáo, lập tức phát hiện "chuyện sai lầm" này nhất định không thoát khỏi liên quan đến Tô Trường Nhạc, nếu không hôm qua Ôn Sở Sở sẽ không một thân chật vật rời khỏi Đông Cung.

"Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Đông Cung!" Giọng nói hơi trầm của Lâm hoàng hậu mang theo vài phần tức giận.

Ôn Sở Sở lau nước mắt, đang định đổ dầu vào lửa ghen tuông với chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng Tô Trường Nhạc ở một bên lại tràn đầy khí thế kể hết những chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Nàng nói có trật tự, rõ ràng, nhưng duy nhất bỏ qua chuyện Thẩm Quý Thanh gọi tên nàng khi hành lễ Đôn Luân cùng Ôn Sở Sở.

Tô Trường Nhạc biết rõ tính tình của Ôn Sở Sở, nếu là để Ôn Sở Sở mở miệng, nhất định sẽ thêm mắm thêm muối ghen tuông vào.

Tuy rằng nàng không biết vì sao Thẩm Quý Thanh lại nổi điên như vậy, thậm chí ngay cả con ruột của mình cũng không cần, nhưng nàng biết để bảo vệ đứa nhỏ, Ôn Sở Sở nhất định sẽ kể tất cả toàn bộ sự việc ngày hôm qua có lợi cho nàng ta, không chừng có thể phá bình rách suất như hôm qua, nói toàn bộ những lời không nên nói.

Hoàng hậu vốn không thích Tô Trường Nhạc, hiện giờ biết được Thẩm Quý Thanh vì vài lá thư mà đánh nhau với Thái tử, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Những lá thư đó đâu?"

Tô Trường Nhạc vẻ mặt ngây thơ lắc đầu: "Thái tử ca ca đã thiêu đốt toàn bộ rồi! Mẫu hậu ngài ngàn vạn lần đừng trách Thái tử ca ca, không phải chàng cố ý muốn đánh nhau với Tứ hoàng tử, là do Tứ hoàng tử nghe thấy Thái tử ca ca muốn đốt những lá thư kia nên mới động thủ trước."

Lâm hoàng hậu nhìn khuôn mặt tươi cười thiếu hiểu biết của Tô Trường Nhạc, trong lòng nhất thời buồn bực không thôi, bà không rõ vì sao Thẩm Quý Thanh đã biến thành người khác sau khánh công yến, hiện tại vẫn còn nhớ mãi không quên Tô Trường Nhạc đã trở thành Thái tử phi.

Ôn Sở Sở nghe thấy Tô Trường Nhạc nói, bỗng dưng sửng sốt.

Hôm qua rõ ràng là Thẩm Quý Thanh đơn phương bị Thái tử đánh, nhưng sao đến miệng Tô Trường Nhạc lại là hai huynh đệ đánh nhau, hơn nữa còn biến thành Thẩm Quý Thanh động thủ trước.

Ôn Sở Sở nhìn đôi mắt trong sáng ngây thơ của Tô Trường Nhạc, khuôn mặt tươi cười xán lạn có chút ngây ngô, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc Tô Trường Nhạc cố ý hay nhớ nhầm.

Ngay khi Ôn Sở Sở định mở miệng, nói rõ chuyện hôm qua Thẩm Quý Thanh vẫn chưa động thủ, liền nghe thấy tiểu thái giám ngoài Phượng Nghi cung bóp cổ họng, cao giọng hô: "Thái tử điện hạ, Tấn vương đến!"

Sau đó, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Tinh Lan và Thẩm Quý Thanh hai người, một trước một sau bước nhanh tiến vào Phượng Nghi cung.

Tô Trường Nhạc vừa bị người của Hoàng hậu mang đi, liền có cung nhân báo chuyện này cho Tần công công, Tần công công biết chủ tử nhà mình cưng chiều bảo bối Thái tử phi đến mức nào, lòng nóng như lửa đốt, nên đã canh giữ bên ngoài triều điện, đợi Thẩm Tinh Lan lâm triều xong, liền lập tức tiến lên bẩm báo.

Lúc ấy Thẩm Quý Thanh cách Thẩm Tinh Lan không xa, vừa nghe thấy Tô Trường Nhạc được gọi đến Phượng Nghi cung, liền đi theo đến, không nghĩ tới đi tới Phượng Nghi cung, lại gặp được Ôn Sở Sở.

Thẩm Quý Thanh nhìn thấy Ôn Sở Sở quỳ trên mặt đất, khóc đến hai mắt đỏ bừng, trông khổ sở làm động lòng người, khiến người ta thương tiếc, trong lòng hắn lập tức trầm xuống.

Hắn ta hiểu rõ nhất những thủ đoạn nhỏ của Ôn Sở Sở, kiếp trước Tô Trường Nhạc không mất trí nhớ đã bị nàng ta lừa gạt rất lâu, Tô Trường Nhạc kiếp này càng không có khả năng là đối thủ của nàng ta.

Thẩm Quý Thanh lập tức sải bước tiến lên, kéo Ôn Sở Sở lên, vẻ mặt lo lắng lập tức bị thay thế bằng vẻ u ám: "Ngươi lại chạy tới trước mặt mẫu hậu nói hươu hói vượn cái gì?!"

Lâm hoàng hậu nhìn thấy khuôn mặt đầy vết thương của Thẩm Quý Thanh, nhưng Thẩm Tinh Lan lại không bị thương một tí nào, ánh mắt hơi lóe lên.

"Vừa rồi bổn cung nghe Thái tử phi nói, hôm qua huynh đệ các ngươi đánh nhau ở Đông cung, là do lão Tứ động thủ trước, việc này có đúng không?"

Lúc này, Thẩm Tinh Lan đã đi tới bên cạnh Tô Trường Nhạc, thấy nàng vẫn cười nhẹ nhàng như bình thường, dọc theo đường đi trái tim treo cao bất an mới rơi xuống.

Lúc này, hắn nghe Lâm hoàng hậu nói, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc.

Hắn không khỏi nhìn Tô Trường Nhạc một cái.

Tô Trường Nhạc cho rằng Thẩm Tinh Lan lo lắng cho mình, vội vàng cầm tay hắn, cười ngọt ngào với hắn: "Sao vậy? Thái tử ca ca đừng lo lắng, ta không sao."

Thẩm Quý Thanh nghe Lâm hoàng hậu hỏi, cũng hơi ngẩn ra.

Theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tô Trường Nhạc, nhưng lại vừa lúc nhìn thấy Tô Trường Nhạc cười hồn nhiên, chủ động nắm lấy tay Thẩm Tinh Lan.

Đôi mắt nàng sáng ngời một cách lạ thường, nhìn trong mắt Thẩm Tinh Lan đều là ánh sáng, lúc nói chuyện với Thẩm Tinh Lan, trong giọng nói mang theo chút nũng nịu, tinh tế, mềm mại, rất dễ nghe. Nụ cười ngọt ngào tột cùng trên mặt nàng, giống như chỉ nở rộ cho một mình Thẩm Tinh Lan, ấm áp và thẳng thắn.

Hắn ta rõ ràng cùng Thẩm Tinh Lan tiến vào Phượng Nghi cung, mà nàng chưa từng nhìn hắn một lần, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Thẩm Tinh Lan.

Nàng không còn giống như trước đây, ánh mắt vĩnh viễn dõi theo mình.

Thẩm Quý Thanh nhìn Tô Trường Nhạc cười ngọt ngào, dịu dàng như vậy, mà đối tượng không còn là mình, hắn ta chỉ cảm thấy tim như bị người xé rách mạnh mẽ, đau đớn không thể chịu nổi.

Lâm hoàng hậu thấy Thẩm Quý Thanh không nói lời nào thật lâu, lông mày không khỏi nhíu sâu hơn, trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ là vừa rồi Thái tử phi nói dối?"

Gương mặt của Thẩm Quý Thanh vô cùng thê thảm, có thể nói rằng Lâm hoàng hậu đã hoàn toàn không tin lý do vừa rồi của Tô Trường Nhạc.

"Thái tử phi không nói dối." Mặc dù Thẩm Quý Thanh ghen tị sắp phát điên, nhưng vẫn theo bản năng phủ nhận nghi vấn của Lâm hoàng hậu đối với Tô Trường Nhạc.

Ôn Sở Sở nghe thấy Trầm Quý Thanh nói vậy, cả người đều choáng váng.

Tô Trường Nhạc cố ý cũng được, nhớ sai cũng được, tất cả những chuyện này không quan trọng, chỉ cần nàng nói ra chân tướng sự thật là tốt rồi, nhưng mà, Thẩm Quý Thanh làm sao có thể che chở Tô Trường Nhạc ở trước mặt nàng ta như vậy!

Cổ tay Ôn Sở Sở còn bị Thẩm Quý Thanh nắm chặt, nhưng nàng ta đã tức giận đến cả người run lên, nước mắt chảy ra càng ngày càng dữ dội.

Thẩm Tinh Lan nhìn lướt qua Thẩm Quý Thanh một cái, cúi đầu, cười cười hứng thú không rõ.

Thật ra Tô Trường Nhạc không sợ Thẩm Quý Thanh phủ nhận, dù sao nàng cũng là một kẻ ngốc, nàng chỉ cần nói mình nhớ lầm, tiếp tục giả điên giả ngốc là được.

Nàng đã chuẩn bị tốt đủ mọi lý do, không nghĩ rằng Thẩm Quý Thanh còn thừa nhận lời nàng nói, thay nàng nói dối.

Thẩm Quý Thanh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?

Lâm hoàng hậu nghe thấy Thẩm Quý Thanh nói, ánh mắt hoài nghi, bà hỏi Ôn Sở Sở: "Sở Sở, bổn cung hỏi ngươi, hôm qua có đúng là do lão Tứ động thủ trước không?"

Ôn Sở Sở ngẩng đầu, đang muốn mở miệng, thì phát hiện lực đạo mà Thẩm Quý Thanh giữ cổ tay nàng ta bỗng dưng tăng thêm.

Vẻ mặt đầy nước mắt của nàng ta nhìn hắn ta, nhìn thấy cảnh cáo không chút che dấu trong ánh mắt hắn ta, trong lòng chỉ cảm thấy buồn hơn.

Thẩm Quý Thanh thấy trong mắt nàng ta hiện lên vẻ tức giận không cam lòng, rất muốn nói ra hết mọi chuyện, hắn ta bỗng dưng duỗi tay kia ra, dịu dàng lau nước mắt trên mặt nàng ta.

Nụ cười ấm áp của hắn như gió xuân: "Bây giờ ngươi đang mang thai đứa nhỏ, sao còn khóc thành như vậy, hôm qua không phải ngươi nói rất muốn đứa nhỏ này sao, không sợ khóc đến mức đứa nhỏ không còn sao?"

Ôn Sở Sở nghe ra lời cảnh cáo trong lời nói của hắn ta, lời định nói ra lăn vài vòng trong cổ họng, sau đó nuốt trở về, sửa miệng nói: "Là vương gia động thủ trước ạ."

Lâm hoàng hậu đương nhiên nghe thấy vẻ không cam lòng trong lời nói của Ôn Sở Sở, cũng không nói thêm gì, chỉ nói: "Thái tử và Tấn vương đều do bổn cung một tay nuôi lớn, hôm nay lại vì mấy phong thư mà đánh nhau, nếu chuyện này truyền đến tai Hoàng thượng, sợ là Hoàng Thượng sẽ trách bổn cung không biết dạy con, chuyện này nên dừng lại ở đây, sau này đừng nhắc lại nữa, cũng không cần truyền ra ngoài nữa."

Lâm hoàng hậu vẫn luôn nhớ rõ lời của Ôn Sở Sở nói vừa rồi, tiếp tục hỏi: "Lão Tứ, bổn cung mới vừa nghe Sở Sở nói, ngươi không muốn đứa nhỏ này."

"Tại sao?"

Trầm Quý Thanh buông tay Ôn Sở Sở ra, nói: "Đứa nhỏ này được thụ thai trong khánh công yến, nhi thần không đành lòng để nó vừa sinh ra đã trở thành trò cười không nên gánh vác, không muốn nó và nhi thần trở thành trò cười, nên mới có thể nhất thời xúc động muốn loại bỏ nó."

Lâm hoàng hậu giận dữ mắng: "Hoang đường, đó chính là hoàng tôn, ai dám cười nó."

Thẩm Quý Thanh tự giễu cười cười, kiếp trước khi Thẩm Tinh Lan phạm phải sai lầm lớn như vậy, cho dù hắn là Thái tử cũng không thể thoát khỏi sự cười nhạo của dân chúng thiên hạ, huống chi là hài tử của một vương gia.

Tuy nhiên, đây chỉ là cái cớ mà hắn tạm thời nghĩ ra, hắn không thèm quan tâm đến lời quát mắng của Lâm hoàng hậu.

Thẩm Quý Thanh là do một tay Lâm hoàng hậu nuôi lớn, bà đương nhiên nhìn ra được nhi tử đang cố ý bảo vệ Tô Trường Nhạc, bà nhàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net