Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dzitconlonton

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Tứ Hỉ thấy Thẩm Quý Thanh kéo Thái tử phi ra ngoài, lòng nóng như lửa đốt, lập tức không quan tâm, cắn mạnh vào cánh tay của Thẩm Quý Thanh.

Thẩm Quý Thanh đau đớn nhíu mày.

Vừa nghĩ đến tiểu cung nhân này dám lớn mật như vậy, còn sai người đi mời Ôn Sở Sở và Thẩm Tinh Lan, còn thầm mỉa mai hắn bị bệnh, sai người mời thái y. Khuôn mặt dịu dàng của Thẩm Quý Thanh lập tức bị thay thế bằng vẻ lạnh lùng, không chút nghĩ ngợi, liền muốn nhấc chân đạp bay Tứ Hỉ.

Không ngờ rằng Tô Trường Nhạc bị hắn túm cổ tay, trực tiếp giơ chân đỡ một cước đó của hắn.

Thẩm Quý Thanh sửng sốt một chút, Tứ Hỉ cũng giật mình, trong lúc nhất thời quên cắn người, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Tô Trường Nhạc.

Trong con ngươi trong trẻo của Tô Trường Nhạc, tất cả đều là vẻ hoảng sợ cùng luống cuống, hiển nhiên nàng không biết vì sao vừa rồi mình lại đá một cước đó.

Khuôn mặt như hoa phù dung to bằng bàn tay của cô bé trắng bệch vì sợ hãi, đôi môi đỏ mọng đầy ướt át run rẩy không ngừng, hàng mi dài run rẩy vì bất an.

"Dừng tay, ngươi, ngươi không được đánh Tứ Hỉ!"

Vẻ ngoài nhỏ bé đang cắn môi một cách bàng hoàng, sợ hãi cắn môi, giả vờ bình tĩnh, tựa như mang theo một cái móc câu, giọng nói vừa kiều diễm vừa quyến rũ, khiến thân thể của người ta mềm đi một nửa.

Thẩm Quý Thanh chưa từng thấy Tô Trường Nhạc yếu đuối, bất lực như vậy, cơn tức giận đang dâng trào trong lòng vì Tứ Hỉ, lập tức đã bị tưới đến dập tắt.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nụ cười ôn nhuận nho nhã trên mặt trước sau như một, giọng nói của hắn mềm mại như gió xuân, nụ cười dịu dàng ấm áp: "Nhạc Nhạc đừng sợ, bổn vương chỉ là ——"

Thẩm Quý Thanh mềm lòng thành một dòng nước khi thấy dáng vẻ yếu đuối này của nàng, nhưng lại không nghĩ rằng đang muốn mở miệng trấn an, thì cô bé nhỏ nhắn trước mắt gần giống nai con bất lực đã cho hắn một cái tát thật mạnh.

Thẩm Quý Thanh không chút phòng bị với nàng, bị đánh đến trở tay không kịp.

Cung nhân và Tứ Hỉ đứng một bên cũng bị cái bạt tai bất ngờ này làm cho choáng váng.

Cái bạt tai này giống như Tô Trường Nhạc lần đầu tiên ngã ngựa, tát hắn, vừa nặng vừa tàn nhẫn.

Trong mắt của Thẩm Quý Thanh hoàn toàn sững sờ.

Hắn kinh ngạc nhìn Tô Trường Nhạc, hốc mắt của Tô Trường Nhạc đã đỏ lên, trong mắt tràn đầy nước mắt trong suốt, biểu tình bất lực, òn muốn nói gì đó.

Dường như thấy Thẩm Quý Thanh không định buông tay ra, nàng co rúm bả vai, cắn răng nói: "Buông bổn cung ra!"

Lắc lắc tay, giãy dụa.

Thẩm Quý Thanh thấy nàng rõ ràng rất sợ hãi, rồi lại phải ép mình phải giả vờ kiên cường, muốn nói cố gắng thì có cố gắng, rơi vào trong tai hắn, chỉ cảm thấy mềm mại nũng nịu khiến người ta thương xót.

Sức nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng bất giác tăng thêm.

Thiếu nữ có làn da trắng nõn, mềm mại, lập tức bị siết chặt đến mức nổi lên vệt đỏ.

Tô Trường Nhạc dường như tức giận, hoặc là bị nắm đến đau, nước mắt vốn đang đảo quanh hốc mắt, đột nhiên chảy xuống.

"Buông ra!"

Thẩm Quý Thanh thấy nàng trừng mình bằng đôi mắt sáng và đầy nước, bỗng nhiên ngẩn ra, tay to đang dùng sức, theo bản năng muốn ôm người vào lòng.

Khóc đến uất ức bất lực, trông như mỹ nhân nhu nhược không xương, vừa bóp là vỡ ngay, nhưng đấm mạnh vào hắn một chưởng, đấm quyền đá cước lên hắn.

Tô Trường Nhạc đã tập võ từ khi còn nhỏ, lực đánh người của nàng cũng không giống những cô nương tầm thường, tuy rằng đã không luyện võ sau mười tuổi nữa, nhưng nền tảng vẫn còn đó.

Cô nương bình thường gọi là nắm đấm hồng như mưa, đánh vào người không ngứa không đau, ngược lại chỉ khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu nổi, càng muốn ăn hiếp, giở trò.

Nhưng cú đấm mà Tô Trường Nhạc vung xuống, có thể gọi là một quả đấm sắt, những cú đấm uy lực, những cú đấm đó là những cú đấm thực sự chứ không chỉ là một cú đấm khoa chân múa tay, Thẩm Quý Thanh chỉ chịu nổi vài cái liền có chút không chịu nổi nữa.

"Cha đã nói, nam nữ thụ thụ bất thân, ta bây giờ đã gả làm vợ người, mà ngươi lại nắm lấy tay ta không buông, ngươi chắc chắn chính là cái loại Đăng Đồ Tử trong miệng cha nói."

Tô Trường Nhạc vừa khóc, vừa nghẹn ngào nói, vẻ mặt trông rất sợ hãi, nhưng động tác trên tay chưa từng dừng lại.

"Cha còn nói, nếu gặp phải loại Đăng Đồ Tử này, thì đánh người ta vào chỗ chết là được rồi."

"Ngươi còn không mau buông bổn cung ra!"

"Nhạc Nhạc, nàng nghe bổn vương giải thích, bổn vương không phải là Đăng Đồ Tử, lúc trước ta và nàng hai lòng tương duyệt, chúng ta vốn nên kết làm phu thê, là Thẩm Tinh Lan vì đoạt đệ thê mà không từ thủ đoạn, hắn đã lập mưu kế ở trong khánh công yến, hại bổn vương xấu mặt."

Thẩm Quý Thanh vừa trốn, vừa nói, nếu đổi lại là người khác, hắn đã sớm trở tay, nhưng hắn thấy Tô Trường Nhạc bị hắn dọa đến mức cả khuôn mặt đều trắng bệch, còn khóc đến hoa lê đái vũ, làm sao có thể độc ác đến mức có thể xuống tay chứ.

Tốc độ nói của hắn rất nhanh, Tô Trường Nhạc cũng không tin như vậy, chỉ liên tục đánh hắn.

Lúc trước Thẩm Quý Thanh đã cảm thấy chuyện trong khánh công yến hết sức kỳ lạ, nhưng lúc ấy Thẩm Tinh Lan cũng đúng như kế hoạch ban đầu của hắn là trúng dược, thần trí không rõ ràng, nếu không phải Thẩm Tinh Lan tự hại mình, thì nhất định sẽ thân bại danh liệt như kế hoạch, bị dân chúng thiên hạ nhạo báng, bị phụ hoàng chán ghét.

Thẩm Quý Thanh đã từng hỏi ám vệ phụ trách bắt cóc Tô Trường Nhạc, ám vệ nói lúc ấy không nhìn thấy ai khác, không biết Lương cô cô và Ôn Sở Sở đã xảy ra chuyện gì.

Hắn điều tra mấy tháng rồi mà không có kết quả, nghĩ đi nghĩ lại, người được lợi nhiều nhất trong khánh công yến chính là Thẩm Tinh Lan, chẳng những cưới được Tô Trường Nhạc luôn ngày đêm mong nhớ, mà còn khiến hắn thân bại danh liệt.

Lúc trước hắn còn chưa nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước, tuy rằng cảm thấy rất có khả năng là Thẩm Tinh Lan đã ra tay, nhưng hoàn toàn không nghĩ ra lý do xuống tay, hiện giờ hắn đã nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước, làm sao còn không biết rõ chứ.

Thẩm Tinh Lan sở dĩ có thể tránh thoát một kiếp, sở dĩ hắn sẽ bị quân đội tạo phản, nhất định là vì Thẩm Tinh Lan cũng nhớ rõ chuyện kiếp trước, hơn nữa còn nhớ lại mọi chuyện sớm hơn hắn!

Mà sau khi Thẩm Tinh Lan hồi kinh, tất cả những hàng động ngu ngốc và lỗ mãng đều là giả vờ, tất cả đều là muốn để cho hắn xem nhẹ, để cho hắn tự mình từng bước bước vào trong cạm bẫy mà mình đặt ra.

Kiếp trước hắn hại Thẩm Tinh Lan, kiếp này Thẩm Tinh Lan liền lấy đạo lý của người để trừng trị thân thể người, để cho hắn tự nếm trái đắng, khiến hắn vạn kiếp bất phục!

Nếu hắn không nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước, chỉ sợ kiếp này sẽ chết không rõ ràng, may mắn ông trời có mắt, khiến hắn nhớ lại mọi chuyện, nghĩ rằng chắc là ông trời không muốn thấy Tô Trường Nhạc bị Thẩm Tinh Lan lừa gạt.

Thẩm Quý Thanh nghĩ đến những tin tức gần đây mà hắn tìm hiểu được, đáy mắt xẹt qua một tia cân nhắc.

Ngay lúc hắn đang thất thần, trên mặt và cổ đều trở nên đau đớn.

Thì ra là Tô Trường Nhạc bất ngờ dùng hộ giáp sắc bén, cào cào lung tung về phía hắn.

Khuôn mặt vốn dịu dàng tuấn tú cùng cổ thon dài của Thẩm Quý Thanh ngay lập tức bị trầy xước đầy vết máu.

Hắn thở dài trong đau đớn, trở tay bắt lấy đôi tay đang vung vẩy không ngừng của nàng.

Thẩm Quý Thanh biết, lúc Tô Trường Nhạc mới vào kinh đã mạnh mẽ như vậy, khi còn bé nàng cũng từng động thủ với Thẩm Tinh Lan như vậy, cũng từng động thủ với các quý nữ khác, hắn đã nhìn thấy hết.

Không phải là hắn đánh không lại Tô Trường Nhạc, chỉ là nghĩ đến kiếp trước nàng chịu nhiều khổ sở như vậy, nên không đành lòng động tay động chân với nàng.

Thẩm Quý Thanh nhìn Tô Trường Nhạc trước mắt, tuy rằng sắc mặt suy sụp, nhưng đáy mắt lại hiện lên ý cười dịu dàng.

Thì ra không phải cô bé hay được nuông chiều, mà là mèo con hoang dã.

Hai tay của Tô Trường Nhạc bị khống chế, nàng không ngừng giãy dụa, lần thứ hai nhấc chân đạp mạnh vào xương đầu gối của Thẩm Quý Thanh.

Thẩm Quý Thanh nhíu nhíu mày, một tay nắm chặt hai cổ tay của con mèo hoang nhỏ, đưa người về phía trước, cúi người bên tai nàng thấp giọng nói: "Ta biết hiện tại ta nói gì, nàng cũng sẽ không tin, nhưng nàng từ nhỏ đã ái mộ ta, cùng ta tình đồng ý hợp, ta thật sự không đành lòng để nàng bị lừa gạt, hôm nay ta tới tìm nàng, chính là muốn nói cho nàng biết, không bao lâu nữa, thậm chí có thể là năm sau, Thẩm Tinh Lan sẽ nạp trắc phi."

"Hắn cưới nàng chẳng qua là vì để củng cố thế lực của mình thôi, dáng vẻ hiện tại của nàng cũng không có tư cách để đảm nhiệm chức Thái tử phi, sau này hắn kế thừa đại thống, nàng càng không thể làm mẫu nghi thiên hạ, hắn cần một trắc phi tri thư, đạt lễ khác, đến phụ tá cho hắn, đảm nhiệm chức hoàng hậu, đợi một ngày nào đó Tô phủ thất thế, nàng sẽ bị tống vào lãnh cung."

Vừa rồi Thẩm Quý Thanh liên tục né tránh, cũng không có thực sự làm tổn thương Tô Trường Nhạc, hơn nữa quyền cước vô tình, Tứ Hỉ và Giang ma ma cùng các cung nữ khác đều không dám tiến lên, bây giờ nhìn thấy Tô Trường Nhạc bị khống chế, mọi người mới nhao nhao định thần lại từ trong khiếp sợ, nhào về phía Thẩm Quý Thanh.

Tứ Hỉ tức giận hét lên: "Các ngươi đang làm gì vậy, còn không mau tiến lên kéo vương gia ra, bảo vệ Thái tử phi!"

Thẩm Quý Thanh nắm lấy vòng eo Tô Trường Nhạc, ôm người vào lòng, động tác nhanh nhẹn dẫn nàng đi, lướt qua đám cung nữ đang lao về phía hắn từng người một.

Hắn nói nhanh: "Nhạc Nhạc, mau nhớ lại mọi chuyện, ta và Thẩm Tinh Lan không giống nhau, Thẩm Tinh Lan là vì lợi ích, là vì nàng là đích nữ của Tướng phủ nên mới cưới nàng. Nếu nàng không tin, đợi cung yến vào đêm giao thừa, nàng sẽ hiểu được những lời ta nói hôm nay, từng câu từng chữ là thật."

Tô Trường Nhạc nghe xong những lời hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt này, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lùng.

Lời Thẩm Quý Thanh muốn nói quả nhiên không khác gì nàng nghĩ, hắn vẫn giống như kiếp trước, lại muốn dùng lời nói để mê hoặc nàng, muốn dao động tình cảm giữa nàng và Thẩm Tinh Lan, muốn nhìn nàng nhận những lời vu khống không cần thiết, quay về gây sự với Thẩm Tinh Lan.

"Nhạc Nhạc, ta không cần thiên hạ, ta chỉ cần nàng thôi, chỉ cần nàng nguyện ý cùng ta cao chạy xa bay, ta có thể vì nàng mà vứt bỏ mọi thứ, mai danh ẩn tích sống qua ngày, cả đời làm một đôi ——"

Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra miệng, cánh tay Thẩm Quý Thanh ôm trên eo Tô Trường Nhạc đột nhiên đau nhức, trong nháy mắt, đã bị người xoay ngược ra phía sau.

Tô Trường Nhạc thuận thế tránh khỏi vòng tay của Thẩm Quý Thanh, hốt hoảng ngước mắt lên, nhìn về phía người tới.

Sắc mặt Thẩm Tinh Lan u ám, trong đôi mắt hoa đào mang theo ý cười đó tựa như chứa đầy băng, hào quanh quanh thân càng toát ra vẻ lạnh lùng.

Rõ ràng không làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng trái tim Tô Trường Nhạc lại đập loạn xạ không thôi, nàng gần như sợ bất kỳ sự hiểu lầm nào có thể xảy ra từ sâu trong linh hồn.

Hai đầu gốc trái phải của Thẩm Quý Thanh bị đạp một cước, lập tức liền bị chế phục trên mặt đất, tiếp theo giống như ngày đó ở Đông Cung, bị kéo vạt áo đánh một trận.

Lần này Thẩm Quý Thanh không đánh trả lại, xung quanh còn có cung nhân đang xem, Ôn Sở Sở cũng đã chạy tới, đang đứng ở một bên.

Thẩm Tinh Lan không mất đi lý trí như ngày đó, nắm đấm đều rơi trên người Thẩm Quý Thanh, hoàn toàn không chào hỏi trên mặt hắn ta.

"Thẩm Quý Thanh, dám ở trong cung trắng trợn chạm vào Thái tử phi của cô, ngươi không để cô vào mắt, hay là không để phụ hoàng vào mắt?" Giọng nói lạnh lùng nhuộm đầy sát khí lạnh lẽo, lăn từ đỉnh đầu Thẩm Quý Thanh xuống.

Khi Thẩm Tinh Lan dừng tay, Thẩm Quý Thanh bị buộc phải quỳ xuống đất, dáng người mặc dù cực kỳ chật vật, nhưng nụ cười trên mặt lại cực kỳ ôn nhu.

Sống lại một đời, hắn hiểu được một chuyện, chính là cho dù hắn có làm tốt đến đâu, cho dù Thẩm Tinh Lan phạm phải sai lầm lớn đến đâu, phụ hoàng của hắn cũng sẽ không bãi bỏ vị trí Thái tử của Thẩm Tinh Lan.

Cho nên mặc dù kiếp trước hắn hãm hại Tô Trạch tham ô nhận hối lộ, hãm hại Thái tử phi cũng lún sâu vào trong đó, tạo ra cảnh Thái tử đã biết từ lâu nhưng lại cố ý giấu diếm nàng, dù Tuyên Đế có tức giận đến mấy cũng không động đến một sợi lông của Thẩm Tinh Lan.

Cuối cùng hắn và Lâm hoàng hậu đã thực hiện một canh bạc liều lĩnh, để tiểu thái giám hầu hạ bên người Thẩm Tinh Lan từ nhỏ, đem long bào giấu vào Đông Cung, rồi đưa tin này cho Tuyên Đế, sau khi Tuyên Đế biết được, vẫn thờ ơ như cũ.

Không chỉ thờ ơ, thậm chí còn tươi cười hòa ái nói, nếu Thái tử thật sự muốn mảnh đất giang sơn này như vậy, ông cũng có thể sớm thoái vị, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn.

Khi đó, Thẩm Quý Thanh mới nhận ra rằng phụ hoàng của hắn vô lý như thế nào, thiên vị Thẩm Tinh Lan đến mức nào.

Hoàng đế Đại Tề chính là một kẻ điên, ông không có điểm mấu chốt nào để cưng chiều Thái tử, đó là điều không hợp lý.

Mà mẫu hậu của hắn từ nhỏ đã thương Thẩm Tinh Lan nhiều hơn thương hắn, cực kỳ cưng chiều Thẩm Tinh Lan, còn đối với hắn thì lại cực kỳ nghiêm khắc.

Lúc Thẩm Tinh Lan đang chơi đùa, hắn đang đọc thuộc lòng, trong khi Thẩm Tinh Lan là hình hài trác táng, tùy ý không gò bó, thì hắn đã bị niêm phong trong một cái khung hình, vĩnh viễn không thể phạm sai lầm.

Hắn bị mẫu hậu ép phải tranh đoạt giang sơn, bị buộc phải sống thành dáng vẻ kỳ vọng trong lòng nàng, trên người không được tìm ra một chút sai lầm nào, làm việc hay nói chuyện đều là vị hoàng tử hoàn hảo nhất.

Mãi cho đến khi gặp được tiểu cô nương không bao giờ sống trong khung hình, một ngày nọ bắt đầu đi theo phía sau hắn, hắn mới cảm thấy thế giới của mình gần như cuối cùng không còn nặng nề, áp lực như vậy nữa.

Đáng tiếc sau đó nàng cũng buộc mình vào khung, hắn cảm thấy nhàm chán, mà lại cảm thấy có chút mất mát.

Chút mất mát này, sau khi nàng gả cho Thẩm Tinh Lan, trong lúc bất tri bất giác, dần dần tích tụ và lớn dần, khi hắn phát hiện ra đó có nghĩa gì thì đã không còn cách nào để cứu vãn.

Vì giang sơn, vì ngôi vị hoàng đế, hắn đã từ bỏ quá nhiều thứ, hắn biết rõ mình sẽ thua nhưng cũng không cam lòng, cuối cùng không còn lựa chọn nào khác ngoài hành động mạo hiểm, xúi giục Ngự Lâm quân tạo phản, ép Thiên Lao dẫn binh nhập vào cung, khống chế Tô Trường Nhạc để bức vua thoái vị.

Hắn nói cho Tô Trường Nhạc biết, hắn nói hắn thật sự không muốn mạng của nàng, và Thẩm Tinh Lan cũng nhất định sẽ chọn nàng.

Mặc dù hắn không thể cho nàng vị trí hoàng hậu, nhưng hắn sẽ cho nàng vị trí quý phi giống như phó hậu, hắn sẽ bù đắp lại tất cả những gì nàng đã mất, hắn sẽ đối xử nàng rất tốt, rất tốt, tốt đến mức làm cho nha đầu Ôn Sở Sở kia đố kỵ, tốt đến mức làm cho mọi người trong thiên hạ đều biết người mà hắn yêu thương nhất chính là nàng.

Hắn dùng lý do này để thuyết phục Tô Trường Nhạc, nhưng nàng không nói lời nào, gật đầu đồng ý.

Lúc ấy hắn cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, chỉ chờ Thẩm Tinh Lan ngoan ngoãn mở cửa thành rồi mới giết hắn ta, đến lúc đó ngôi vị hoàng đế và Tô Trường Nhạc sẽ là của hắn.

Không nghĩ rằng Tô Trường Nhạc đã hạ quyết tâm chết từ lâu, chỉ là lá mặt lá trái với hắn, đương nhiên cuối cùng Thừa Thiên Môn này không thể đánh hạ.

Hắn đã thua một cách kinh khủng.

Hắn buộc phải tính kế cả đời, nhưng kết quả lại là một khoảng trống, cuối cùng chỉ còn lại một cái mạng còn không bằng chó hoang ven đường.

Hắn vốn tưởng rằng Thẩm Tinh Lan sẽ giết hắn để báo thù cho Tô Trường Nhạc, nhưng Thẩm Tinh Lan lại không muốn mạng hắn.

Thẩm Tinh Lan bảo Thái y cho hắn ăn một loại dược bí ẩn, dược bí ẩn này, sau khi ăn thì người trở nên bị phế, cả đời không thể động đậy, thậm chí ngay cả ăn cơm cũng phải có người cho ăn, nói chuyện cũng không rõ ràng.

Cũng chỉ vì Thẩm Tinh Lan là nhi tử của Ôn Sơ Ngữ, cho nên cho dù Thẩm Quý Thanh hắn có cố gắng bao nhiêu, cho dù có ưu tú như thế nào, Tuyên Đế đều khinh thường hắn.

Cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục không bằng heo, chó, sống trong một năm như sống không bằng chết.

Thẩm Tinh Lan dựa vào cái gì mà chiếm hết chỗ tốt ở kiếp trước, kiếp này còn cho rằng giang sơn, mỹ nhân đều nằm trong tay, dựa vào cái gì chứ!

Đời này hắn có thể không muốn cái gì, nhưng Tô Trường Nhạc, hắn sẽ không nhường nữa!

Vốn dĩ hắn muốn chờ Tô Trường Nhạc nhớ lại mọi chuyện, rồi mới có động thái, nhưng lại không nghĩ rằng tình cảm của hai người tiến triển nhanh hơn hắn tưởng tượng.

Thẩm Tinh Lan thực sự tự mình tìm một thái y cho Tô Trường Nhạc, ngoài mặt là để điều dưỡng thân thể, thực tế là để nàng chuẩn bị mang thai.

Hắn tuyệt đối sẽ không cho Thẩm Tinh Lan dùng hài tử để trói Tô Trường Nhạc lại.

Cho nên, sau khi biết được Tuyên Đế có ý định tìm một trắc phi cho Thẩm Tinh Lan, cũng đã định sẵn Cố nhị cô nương của Anh Quốc công phủ, hắn liền cảm thấy đây sẽ là một bước đột phá rất tốt.

Mặc dù Tô Trường Nhạc hiện tại đã quên hết mọi chuyện, cũng không nhớ rõ tình cảm của mình đối với hắn, nhưng nếu biết Thẩm Tinh Lan sẽ nạp trắc phi, dựa theo tính nết độc đoán lúc bảy tuổi của nàng, tuyệt đối sẽ không nén giận, sẽ làm lớn chuyện với Thẩm Tinh Lan.

Chỉ cần tình cảm của bọn họ có vết nứt, trước khi nàng nhớ lại mọi chuyện, sẽ không lún sâu hơn nữa.

Thẩm Quý Thanh ngước mắt nhìn Thẩm Tinh Lan, ý tứ không rõ cười cười: "Tam ca, làm người không nên quá tham lam, cái gì cũng muốn."

Hắn nhìn Tô Trường Nhạc lúc này đã trốn sau lưng Thẩm Tinh Lan, ánh mắt tối tăm không rõ, trong lời nói có ẩn ý: "Đại hôn còn chưa tới ba tháng, mà đã bắt đầu tìm trắc phi, Tam ca hao hết tâm tư để đoạt lấy nàng từ người của thần đệ, mà lại đối xử với nàng như vậy, thật sự khiến thần đệ không dám khen ngợi."

Thẩm Tinh Lan nghe vậy, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại nặng nề nhảy dựng lên.

Hắn ta rõ ràng cảm giác được, Tô Trường Nhạc đang trốn ở phía sau hắn, sau khi nghe xong những lời này, nắm chặt vạt áo của hắn ta hơn.

Thẩm Tinh Lan nhìn chằm chằm vào Thẩm Quý Thanh, im lặng một lúc lâu, đường nét trên khuôn mặt lộ ra một chút lạnh lùng.

Thẩm Quý Thanh tươi cười ấm áp, trên mặt và trên cổ đều có vài vết máu, hai mắt đỏ như máu gần như phát điên.

Thoạt nhìn trông có vẻ quỷ dị không nói nên lời.

Từ sau khi hắn và Tô Trường Nhạc đại hôn, hành vi và cử chỉ của Thẩm Quý Thanh càng thêm kỳ lạ.

Không chỉ lo lắng Tô Trường Nhạc hiểu lầm hắn, mà còn biết rõ tình cảm của bọn họ rất tốt, nhưng vẫn ngày ngày canh giữ ở Phượng Nghi cung, chỉ để liếc mắt nhìn nàng một cái.

Hôm nay thậm chí còn trắng trợn ra tay với nàng trong hoàng cung, không giống Thẩm Quý Thanh chưa bao giờ phạm sai lầm, sẽ không để lại bất cứ nhược điểm nào trước mặt người khác.

Ánh mắt của Thẩm Tinh Lan thay đổi trong chớp mắt, bỗng dưng buông lỏng sự trấn áp của Thẩm Quý Thanh, đá văng người ra.

Ngẩng đầu nhìn xung quanh bốn phía, xác định phần lớn ở đây đều là người trong cung của hắn, nên mới yên tâm một chút.

"Hôm nay cô không so đo với ngươi, là vì cô không muốn để cho phụ hoàng hiểu lầm Nhạc Nhạc và ngươi có bất kỳ liên lụy nào không rõ ràng, nhưng sau này tốt nhất Tứ đệ không nên nói những lời vu khống này ở trước mặt Nhạc Nhạc."

Hắn ta xoay người, ôm lấy Tô Trường Nhạc, đi về phía Đông Cung.

Ôn Sở Sở đã có mặt từ lâu, nhìn thấy hết tất cả hành vi mất khống chế của Thẩm Quý Thanh, sắc mặt nàng ta liền xanh mét vô cùng, khăn tay nắm trong tay bị nàng ta xoắn nát.

Nàng ta biết rõ Thẩm Quý Thanh không muốn gặp mình, thấy Thẩm Quý Thanh một thân chật vật, bị đạp ngã xuống đất, vẫn bước nhanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net