Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dzitconlonton

Thẩm Tinh Lan cúi đầu "Ừ" một tiếng, trên mặt nhìn không ra tâm tình, khăn tay tùy ý ném vào trong ngực cung nhân, dẫn nàng tiến vào Phượng Nghi cung.

Tô Trường Nhạc đi theo phía sau Thẩm Tinh Lan tiến vào, Lâm hoàng hậu hơi sửng sốt, đợi hai người hành lễ xong, ước chừng sau nửa chén trà, mới thấy Thẩm Quý Thanh sàn sàn đến muộn.

Tuy Lâm hoàng hậu gần bốn mươi tuổi nhưng dáng vẻ thước tha vẫn còn, là mẫu nghi thiên hạ đoan chính, dịu dàng đoan trang, ung dung hoa quý, không giận tự uy.

Thật ra Lâm hoàng hậu là kế hậu của Tuyên Đế, ngoại trừ con ruột Thẩm Quý Thanh ra, nhi tử của cựu hoàng hậu Ôn Sơ Ngữ, cũng chính là đương kim thái tử Thẩm Tinh Lan, cũng là được nuôi từ nhỏ dưới gối bà.

Mọi người trong cung đều biết, Lâm hoàng hậu vẫn coi Thái tử như bản thân mình xuất hiện, ngay cả nhi tử ruột Thẩm Quý Thanh cũng được đối xử tốt như vậy, nói là cưng chiều cũng không quá đáng, đều nói là không ai hiểu con bằng mẹ, Lâm hoàng hậu nuôi Thái tử lớn lên, há lại không biết tâm tư của hắn đối với nữ nhi của Tô thị là gì.

Lâm hoàng hậu lần lượt nhìn Thẩm Tinh Lan và Tô Trường Nhạc một cái, trầm giọng hỏi: "Sao Thái tử dẫn Trường Nhạc tới đây? Bổn cung rõ ràng là để lão Tứ đi đón nàng."

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

"Như lúc trước nhi thần đã nói, sau khi Nhạc Nhạc ngã ngựa thì không nhớ rõ chuyện sau bảy tuổi, nàng vừa thấy nhi thần liền khóc nháo không ngớt." Thẩm Quý Thanh lần lượt đáp lại hai người, "Nhi thần thật sự không có cách, chỉ có thể mời Tam ca hỗ trợ dẫn nàng tới."

"Ồ?" Lâm hoàng hậu cười cười, ánh mắt dừng trên người Tô Trường Nhạc, "Nhạc nhi lại đây để bổn cung nhìn một chút."

Tô Trường Nhạc nghe lời đi tới trước mặt bà, lần thứ hai cung kính hành lễ, mềm mại ngọt ngào nói: "Thần nữ gặp qua hoàng hậu nương nương."

Lâm hoàng hậu kinh ngạc: "Nhạc nhi còn nhớ rõ bổn cung?"

Tô Trường Nhạc gật đầu, tươi cười xán lạn: "Nhớ rõ, mấy ngày trước khi thần nữ theo cha và a nương tiến cung đến gặp ngài, đó là lần đầu tiên thần nữ nhìn thấy người đẹp như Hoàng hậu nương nương, đương nhiên nhớ rõ."

Lâm hoàng hậu thờ ơ cười hỏi: "À? Vậy ngươi nói bổn cung đẹp cỡ nào."

Mặc dù tính tình lúc nhỏ của Tô Trường Nhạc hoang dã một chút, nhưng cũng không phải là không thể yên tĩnh được, cho dù tùy hứng hồ nháo nhưng cũng biết không được làm càn trước mặt Đế hậu, hơn nữa ở trước mặt Hoàng hậu là khôn khéo nhất, hiện giờ tiến thoái lưỡng nan như vậy cũng không làm cho người ta thấy nghi ngờ.

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hai tròng mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm hoàng hậu, cười nói: "Thần nữ cảm thấy Hoàng hậu nương nương đẹp như tiên tử trên trời."

Lâm hoàng hậu nghe thấy lời nói của nàng, lại dở khóc dở cười, hai người lại hỏi vài câu trong chốc lát, Lâm hoàng hậu bỗng nhiên lẳng lặng nhìn nàng, không nói lời nào.

Đôi mắt kia của Tô Trường Nhạc giống hệt lúc đầu năm vào kinh, sạch sẽ thuần túy, tràn ngập sự tò mò.

Lâm hoàng hậu không khỏi sinh lòng tiếc hận.

Xem ra đúng như thái y nói, không nhớ rõ chuyện mấy năm nay.

Một lúc lâu sau, Lâm hoàng hậu mới cúi đầu thở dài nói: "Như thế cũng tốt, như thế cũng tốt, đây có lẽ chính là ý trời."

Bà triệu Tô Trường Nhạc tiến cung, chính là vì muốn tận mắt xác nhận trạng thái của nàng như thế nào, sau khi xác nhận liền để cho nàng lui sang một bên, tiếp theo nhìn về phía Thẩm Tinh Lan, ánh mắt rõ ràng từ ái rất nhiều: "Thái tử cũng tới để bổn cung nhìn một chút."

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

"Hai năm trước, bản cung nghe nói Thái tử ở Nhạn Môn Quan lâm vào khổ chiến, ngày đêm không ngủ được, ăn ngủ không yên." Lâm hoàng hậu nói xong thì nghẹn ngào, trong mắt ẩn mang lệ quang, "Chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện gì thì bổn cung ngày sau không còn mặt đối mặt với tỷ tỷ, hôm nay thấy ngươi bình yên vô sự khải hoàn, bổn cung cuối cùng cũng không phụ lòng của tỷ tỷ."

Mặc dù Thẩm Tinh Lan là người tự phụ kiêu căng một chút, nhưng vô cùng hiếu thuận với Lâm hoàng hậu, nghe thấy bà nhớ thương mình như vậy, hốc mắt cũng hơi phiếm hồng, quỳ xuống chắp tay nói: "Là nhi thần bất hiếu, nhi thần làm mẫu hậu lo lắng."

Lâm hoàng hậu cầm khăn tay lau khóe mắt: "Bổn cung đã nghe Hoàng Thượng nói, ba ngày sau sẽ thiết yến chúc mừng ngươi tại ôn tuyền hành cung ở ngoại ô, ngày đó vừa đúng lúc là sinh nhật của ngươi và lão Tứ."

Bà quay đầu nhìn về phía Thẩm Quý Thanh, an ủi nói: "Lão Tứ cũng đừng để ở trong lòng, sợ là Hoàng Thượng đã quên ngày đó là sinh nhật của hai người ngươi, chờ qua mấy ngày nữa mẫu hậu sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho các ngươi."

Thẩm Quý Thanh ôn hòa cười: "Mẫu hậu không cần phiền toái như thế, Tam ca vui mừng thì ta cũng vui mừng, có khánh công yến của Tam ca là được."

Có lẽ Thẩm Tinh Lan còn đang tức giận Thẩm Quý Thanh nghe được những lời này mà cũng không tỏ vẻ một chữ nào, chỉ lạnh mặt quay đầu đi.

Lâm hoàng hậu nhìn ra không khí của hai huynh đệ không đúng, lo lắng nhìn Thẩm Tinh Lan: "Lan Nhi và lão Tứ làm sao vậy?"

Tô Trường Nhạc nhìn mẫu tử hiếu thảo trước mắt, bỗng nhiên cúi đầu.

Nàng cảm thấy Thẩm Tinh Lan vừa thảm vừa đáng thương.

Tô Trường Nhạc biết, khánh công yến này cũng không phải là vì Thẩm Tinh Lan khải hoàn, Tuyên Đế vui mừng khôn xiết nên mới bày tiệc, thật ra Tuyên Đế còn muốn nhân cơ hội này giúp Thái tử xem xét Thái tử phi, vì thế mới có thể không chỉ mở tiệc chiêu đãi văn võ cả triều, mà còn mời quý nữ vừa đủ tuổi chưa xuất giá ở kinh thành.

Kiếp trước nàng cũng ở trong danh sách được mời, lúc ấy nàng liền cảm thấy kỳ quái, không rõ vì sao thiệp mời mừng công yến lại đưa tới tướng phủ, tuy nàng chưa thành thân nhưng cũng đã sớm định hôn sự cùng Thẩm Quý Thanh, lẽ ra không nằm trong danh sách mời mới đúng.

Bây giờ sống lại một đời, làm sao nàng còn chưa rõ mèo vờn chuột trong đó, cũng chỉ có Thẩm Tinh Lan là đại ngốc nên mới nhìn không ra thôi, mẫu hậu và đệ đệ của hắn đều đang diễn kịch với hắn.

Tuy nhiên cũng không thể trách Thẩm Tinh Lan, hắn là do một tay Lâm hoàng hậu nuôi lớn, Lâm hoàng hậu thuở nhỏ yêu thương có thừa với hắn, đối với hắn mà nói, Lâm hoàng hậu còn thân hơn mẹ đẻ của hắn, bà chính là mẫu thân của hắn, sẽ không ai rảnh đi hoài nghi mẫu thân của mình.

Mà đứa nhỏ toàn tâm toàn ý tín nhiệm mẫu thân mình, làm sao có thể nhìn thấu hoàn toàn tâm tính của mẫu thân hắn?

Nếu không sống lại một đời thì nàng cũng sẽ không biết Lâm hoàng hậu bề ngoài ôn nhu hiền lành lại là người có tâm độc ác như vậy.

Tô Trường Nhạc không dấu vết nhìn Lâm hoàng hậu một cái.

Lâm hoàng hậu rốt cuộc có thù gì với Thẩm Tinh Lan? Nàng nhớ rõ kiếp trước mình vẫn chưa nghe nói Lâm hoàng hậu có hiềm khích gì với tiền hoàng hậu.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi ném một ánh mắt thương hại về phía Thẩm Tinh Lan.

Cho nên, tất cả tình thương từ nhỏ đến lớn đều là giả dối, người mà mình thương yêu và tín nhiệm nhất không ngừng đâm sau lưng hắn, ngay từ đầu chỉ muốn giơ tay giết người, cũng không trách kiếp trước sau khi Thẩm Tinh Lan biết được chân tướng, trực tiếp biến thành một khối băng lớn không nói cười tuỳ tiện, không bị điên hay không gượng dậy nổi đều do tâm trí của hắn đủ mạnh mẽ.

Trong lúc nàng thương hại Thẩm Tinh Lan, Lâm hoàng hậu lại nói chuyện khác cùng hai nhi tử, đợi nàng phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy Lâm hoàng hậu cười xua tay nói: "Nếu Nhạc nhi vừa thấy Quý Thanh liền khóc, chỉ có thể để cho Lan Nhi chạy thêm một chuyến đến Tướng phủ."

Thẩm Quý Thanh nhìn Lâm hoàng hậu một cái, dường như không đồng ý hô một tiếng: "Mẫu hậu!"

Lâm hoàng hậu tươi cười ôn nhu nhìn nhi tử, nhẹ giọng nói: "Để tam ca ngươi đưa nàng trở về, mẫu hậu còn có chuyện muốn nói với ngươi."

Tô Trường Nhạc nhìn hai người một đáp một xướng, không thể không bội phục diễn xuất điêu luyện của hai mẹ con này, nếu không phải nàng đã biết được bộ mặt thật của bọn họ từ lâu thì cũng thiếu chút nữa bị lừa gạt rồi.

Sau khi nàng hành lễ với Lâm hoàng hậu xong, liền gấp gáp rời khỏi hai mẹ con khiến người ta hít thở không thông.

Ra khỏi Phượng Nghi cung, bước chân nàng nhẹ nhàng còn ngâm nga bài hát trong miệng, hiển nhiên tâm tình rất tốt, lại ở khóe mắt nhìn thấy Thẩm Tinh Lan bên cạnh, nghĩ đến sau này còn có khánh công yến, tươi cười vui mừng trên mặt nhất thời suy sụp.

Khánh công yến này sợ là nàng tránh không được, nếu Thẩm Quý Thanh đã dám làm chuyện lớn mật như vậy, tất nhiên đã chuẩn bị vẹn toàn, đến lúc đó cho dù nàng giả bệnh thì trong cung sẽ phái thái y tới, mặc kệ nàng có chịu hay không nhưng cuối cùng cũng phải đi.

Tô Trường Nhạc nhìn Thẩm Tinh Lan, híp mắt, hy vọng đời này của hắn có thể thông minh một chút.

Thẩm Tinh Lan nhận thấy nàng đang tìm tòi, ghé mắt nhìn nàng, bật cười nói: "Hử? Có chuyện gì sao?"

"Về nhà nhé về nhà nhé", nàng cười hì hì, "Mau đưa ta về nhà đi."

Có thể được về nhà nên vui vẻ?

Ánh mắt của Thẩm Tinh Lan vốn không chút để ý đột nhiên mềm nhũn: "Được."

Cho dù ý cười dịu dàng ở khóe môi hơi nhếch lên, nhanh đến mức khiến người ta khó có thể phát hiện ra.

Tô Trường Nhạc kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Thấy hắn vẫn giống như ký ức kiếp trước, vẫn là con ngươi trong trẻo lạnh lùng lười biếng, điệu bộ tùy ý không tập trung, tự đại mà ấu trĩ, nhìn liền muốn ghét bộ dạng quỷ quái này, rồi mới thản nhiên thu hồi ánh mắt.

Nàng nhất định là nghe lầm, trong nháy mắt vừa rồi, nàng lại cảm thấy chữ "Được" này nghe có vài phần dịu dàng.

Nhưng nàng cũng nhận ra, Thẩm Tinh Lan đời này không giống vậy, kiếp trước khi còn trẻ bọn họ không phải giống hợp nhau theo cách này, hắn chưa từng dịu dàng nói chuyện với nàng như vậy.

Bọn họ vẫn luôn đối chọi gay gắt, như nước với lửa.

Chẳng lẽ hắn cũng sống lại? Không, không có khả năng, nếu Thẩm Tinh Lan cũng sống lại thì không có khả năng tình thâm với mẹ con Lâm hoàng hậu, cũng không có khả năng có những biểu tình sinh động trước đó, một thiếu niên hăng hái như Thẩm Tinh Lan, nhìn thế nào cũng không giống khối băng lớn kia.

Chắc là do nàng không nhớ rõ chuyện mấy năm nay nên Thẩm Tinh Lan cảm thấy nàng đáng thương, đồng tình thương hại nàng?

Ừm, điều này thực sự có thể.

Thẩm Tinh Lan là người miệng phá hư thì sẽ trả lại phá hư, nhưng tâm hắn cũng tốt và thiện lương.

Tô Trường Nhạc một đường đều suy nghĩ về chuyện đó, bước chân lúc nhanh lúc chậm, không nhận ra thiếu niên bên cạnh cũng thủy chung không nhanh không chậm dừng lại phía sau nàng nửa bước.

Khoảng cách nửa bước này, có thể đem tất cả dung mạo của nàng thu hết vào đáy mắt, có thể trước tiên phát hiện và ngăn cản sự nguy hiểm đột ngột đang ẩn nấp xung quanh nàng, càng có thể bất động thanh sắc bảo vệ nàng trong phạm vi an toàn lớn nhất của mình.

Đây thường là vị trí thuận tiện hầu hạ, Thái tử điện hạ Đại Tề hiện giờ đang đứng ở vị trí này, cũng không sợ người ngoài nhìn thấy thì sẽ cảm thấy thế nào.

Nhóm cung tỳ đi theo phía sau bọn họ, tất cả đầu đều đè xuống thấp, không ai dám ngước mắt nhìn loạn.

Sau khi hai người lên xe ngựa, Thẩm Tinh Lan yên tĩnh cả đường cuối cùng mở miệng.

"Còn nhớ rõ chuyện trước khi ngã ngựa không?"

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Thẩm Tinh Lan còn đang hoài nghi nàng đang giả điên giả ngốc à? Nàng đã nói không nhớ rõ chuyện trước kia, làm sao có thể còn nhớ rõ chuyện trước khi ngã ngựa.

Tô Trường Nhạc thuận miệng nói: "Cái gì mà ngã ngựa, Thái tử điện hạ muốn dẫn ta cưỡi ngựa sao? Từ sau khi đến kinh thành, cha cũng không dẫn ta đi cưỡi ngựa."

Tuy nhiên Thẩm Tinh Lan đã nhắc tới, thật sự làm cho nàng nhận ra lần này ngã ngựa chính xác có kì lạ.

Nàng lớn lên ở biên quan trước khi nàng sáu tuổi, từ nhỏ đã thích cưỡi ngựa, sau sáu tuổi theo phụ thân hồi kinh, kỹ năng cưỡi ngựa cũng chưa bao giờ mất, theo lý thuyết căn bản không có khả năng ngã ngựa.

Ngày đó nàng đua ngựa cùng Ôn Sở Sở, con ngựa luôn luôn dễ bảo lại đột nhiên phát điên, không chỉ bị quăng bay mà nàng còn thiếu chút nữa bị giẫm lên, nếu không phải Thẩm Quý Thanh kịp thời xuất hiện cứu nàng, sợ là bị gãy tay như kiếp trước.

Ôn Sở Sở là bằng hữu tốt nhất của nàng, phụ thân nàng ta là thống lĩnh của Ngự Lâm quân, cô cô là cựu hoàng hậu Ôn Sơ Ngữ, biểu ca là thái tử Thẩm Tinh Lan.

Bàn về sự kiêu ngạo cùng thân phận thì không chỉ không thua nàng, thậm chí còn ở trên nàng, hai người kết giao ở Thái Học, mới đầu là Ôn Sở Sở chủ động thân cận với nàng, sau đó kết làm bạn tốt, sau khi lớn lên thì trở thành khuê mật không có gì mà không nói.

Cho tới bây giờ, nàng chưa từng nghĩ tới, bạn tri kỷ tốt nhất này, thì ra từ khi còn rất nhỏ đã ái mộ Thẩm Quý Thanh, thậm chí hai người đã lén lút tâm tình với nhau từ rất lâu rồi.

Kiếp trước nàng nghĩ không thấu vì sao con ngựa lại đột nhiên phát điên, hiện giờ tái thế làm người, biết được Ôn Sở Sở không có ý tốt với nàng, mà mình vẫn không hiểu.

Trước khi hai người cưỡi ngựa, xiêm y của nàng đột nhiên bị nha hoàn làm bẩn, trường ngựa là của Ôn gia, đương nhiên do Ôn Sở Sở tìm cho nàng một bộ xiêm y mới.

Trên xiêm y có một mùi lạ, lúc ấy nàng không chú ý, hiện tại nghĩ lại, chính là mùi của xiêm y đó khiến ngựa không khống chế được. Khứu giác của ngựa vốn đã nhạy bén, xiêm y và ngựa đều là của Ôn gia, nếu Ôn Sở Sở làm thì rất dễ động tay động chân.

Tô Trường Nhạc nhịn không được lại nhìn Thẩm Tinh Lan một cái, lần thứ hai cảm thấy hai người thật sự là đồng bệnh tương liên, thật lòng đối đãi, lại chỉ có thể bị lừa gạt khắp nơi.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Thẩm Tinh Lan hình như hiểu lầm ý tứ một cái liếc mắt này của nàng, rồi ôm lấy tay, vuốt cằm trầm ngâm.

"Còn nhớ cách cưỡi ngựa như thế nào không? Muốn cưỡi ngựa thì ngày mai cô có thể dẫn ngươi đi."

Tô Trường Nhạc không để ý tới hắn, chỉ cho rằng hắn đang nói đùa, cho đến ngày hôm sau Thẩm Tinh Lan thật sự chạy tới Tướng phủ, hưng phấn bừng bừng nói muốn dẫn nàng đi cưỡi ngựa, mới phát hiện thì ra lời hắn nói hôm qua là nghiêm túc.

Tô Trường Nhạc: "..."

Xong rồi, tên ngu xuẩn Thẩm Tinh Lan này ngay cả nàng nói bậy bạ qua loa cũng nghe không ra, cả đời này tám phần lại bị hai mẹ con Lâm hoàng hậu chơi đến chết.

Nàng nhìn thiếu niên huyền y ngồi ở đại sảnh cúi đầu thưởng trà, vốn muốn không để ý tới hắn rồi trở về hậu viện, nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy hắn, trong đầu luôn hiện lên đôi mắt tử khí nặng nề, lạnh như băng kia.

Nàng đã sống lại một đời, không cần phải thừa nhận sự phản bội một lần nữa, Thẩm Tinh Lan vẫn không biết gì cả, còn một lòng cho rằng Lâm hoàng hậu thật lòng đối đãi với hắn.

Sau vài lần rối rắm, nàng ma xui quỷ khiến đi về phía hắn.

Thiếu niên nhìn thấy nàng đi tới tiền sảnh, khuôn mặt tuấn mỹ hết mức từ từ nở lên một nụ cười xán lạn.

Tùy ý thẳng thắn, tươi sáng thuần khiết.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Tô Trường Nhạc cảm thấy hắn cười rộ lên rất đẹp, thậm chí nên cười như vậy.

Khó trách vị Thái tử điện hạ này bình thường tuy rằng tùy ý khinh cuồng, nhưng lại có thể dựa vào biểu hiện của chi lan ngọc thụ[1] lừa gạt vô số quý nữ kinh thành, danh tiếng càng ngày càng tăng hơn Thẩm Quý Thanh.

[1] Chi lan ngọc thụ: ẩn dụ với những người có tiền đồ. (theo baidu)

Bên kia, Tô mẫu nghe được hạ nhân bẩm báo, nói Thái tử muốn dẫn nữ nhi đi cưỡi ngựa, lập tức sợ tới mức đi tới tiền sảnh.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Bé con của bà hiện giờ biến thành như vậy, Thái tử điện hạ này đã gần đến tuổi nhược quán, làm sao vẫn còn tâm tính tiểu hài tử như trước kia, nói gió chính là mưa.

Tuy rằng phòng ngự giữa nam nữ ở Đại Tề cũng không nặng, chỉ cần có nô bộc đi theo, các quý nữ cũng có thể tùy ý ra cửa, nhưng hiện tại nữ nhi không nhớ rõ cái gì, lại còn sắp tới đại hôn với Tứ hoàng tử, Tô mẫu đương nhiên nói thế nào cũng không chịu đáp ứng.

Thẩm Tinh Lan được Hoàng hậu sủng ái vô pháp vô thiên, hơn nữa từ nhỏ đã được người chung quanh nâng lên cực cao, từ trước đến nay làm việc không cố kỵ gì, Tô mẫu căn bản ngăn không được.

Tô mẫu cuối cùng không có cách, đành phải kiên trì nói: "Niếp niếp hiện giờ đã cùng Tứ hoàng tử đính hôn, cho dù lớn lên cùng điện hạ từ nhỏ, cũng nên tránh hiềm nghi."

Gương mặt của Thẩm Tinh Lan vốn coi như ôn hòa, nghe thấy những lời này của phu nhân Thừa tướng, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống.

Tô Trường Nhạc vô cùng biết rõ tính khí của thiếu niên Thẩm Tinh Lan, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn, liền nghĩ đến cuộc đối đầu ăn miếng trả miếng giữa hai người ngày hôm qua, biết hiện tại hắn không đối phó Thẩm Quý Thanh, chẳng qua là mẫu thân vừa nhấc Thẩm Quý Thanh ra, thề sẽ không bao giờ kết thúc.

Nàng cố ý nhíu mày, tùy hứng nói: "Ta không muốn cưỡi ngựa, không cưỡi ngựa không cưỡi ngựa!"

Một khắc trước thiếu niên còn nghe nói cái gì muốn dẫn nàng đi cưỡi ngựa, thì đường môi mím chặt, mắt hoa đào hẹp dài liếc xéo lại đây.

Đuôi mắt trái của hắn có một nốt ruồi lệ, làm nổi bật khí thế vốn cường đại của hắn càng thêm phô ra sự kiêu ngạo, lộ ra một sự sắc bén mà hung ác nham hiễm.

Rõ ràng không nói một câu, lại làm cho người ta không tự chủ được trong lòng sinh ra sợ hãi.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Tô mẫu lập tức chắn trước mặt nữ nhi, căng thẳng đầu đầy mồ hôi.

Bà biết nữ nhi và Thái tử từ nhỏ đã không hợp, trước kia tính tình của nữ nhi mạnh mẽ còn có thể qua lại với Thái tử mà không bị khi dễ, hiện tại nữ nhi cái gì cũng không nhớ rõ thì làm sao vẫn còn là đối thủ của Thái tử.

Tô Trường Nhạc tuyệt đối không sợ chút nào.

Nàng từ phía sau a nương thò đầu ra, nhìn Thẩm Tinh Lan, chớp chớp mắt, mềm nhũn nói: "Thái tử ca ca, hôm nay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net