Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by dzitconlonton

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Thẩm Tinh Lan nhìn Tô Trường Nhạc đưa lưng về phía mình.

Lúc này nàng chỉ mặc một chiếc áo bên trong, mái tóc dài xõa tung sau lưng, lộ ra hai cái tai hơi ửng hồng, càng làm cho khuôn mặt tuyết trắng thanh tú, mềm mại trắng nõn.

Hắn nhanh chóng đi tới bên cạnh giường mỹ nhân.

"Đừng giận, là cô đã quên nói với nàng vụ án pháo nổ vẫn chưa kết thúc."

Tô Trường Nhạc dùng tay bóc quả nho, vành tai càng đỏ hơn.

Cứ nói đi, có gì mà ôm ngay khi về thế!

Thẩm Tinh Lan cúi xuống ôm nàng từ phía sau, bàn tay to vẫn ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của nàng, khuôn mặt tuấn tú vùi vào bờ vai và cổ thanh tú của nàng mà cọ cọ như một đứa nhóc hư hỏng.

Bộ ngực không chút mỡ thừa đang dựa vào lưng nàng, hơi thở nóng như lửa đốt phả vào chiếc cổ mỏng manh nhạy cảm và sau tai nàng, tê rần và ngứa ngáy.

Nhẹ giọng dỗ dành cô bé nhỏ đang tức giận, không thể nói hết sự quyến luyến và nhu tình.

Tô Trường Nhạc tim đập nhanh hơn, khó chịu cử động, nhưng chóp tai lại vô tình lướt qua đôi môi mỏng của nam nhân.

Khuôn mặt phù dung yêu kiều bỗng nhiên đỏ lên.

Nàng tức giận cả đêm, vốn nghĩ rằng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho Thẩm Tinh Lan, không ngờ hắn vừa về liền trực tiếp ôm lên, dịu dàng làm nũng.

Nàng căn bản...

Tô Trường Nhạc nhắm mắt lại, tức giận nức nở một tiếng, cảm thấy mình thật sự quá mức không thỏa đáng.

Không lột nho nữa, nàng dứt khoát ăn một quả nho đã bóc xong một nửa.

Vị chua chua ngọt ngọt lập tức nổ tung trong miệng.

Ừm, nho quá ngon, cho nên tâm trạng của nàng mới có thể lập tức trở nên tốt hơn, tuyệt đối không phải vì chuyện làm nũng của Thẩm Tinh Lan.

Tô Trường Nhạc không biết mình đang cười hạnh phúc như thế nào, ngọt ngào, mềm mại và rạng rỡ.

Nàng mím môi không nói lời nào, cầm khăn tay sạch sẽ chậm rãi lau tay cho mình.

Thẩm Tinh Lan cười hôn lên tai nàng: "Cười vui thế là do nho ngon hả?"

Tô Trường Nhạc nuốt nho xuống, ra vẻ bình tĩnh: "Đúng vậy, mấy quả nho này rất ngon."

Hắn buồn cười: "Cô cũng muốn nếm thử."

Tô Trường Nhạc chưa nói được, cũng chưa nói không được.

Trực tiếp cầm lấy nho đã lột xong lúc nãy, ăn một cái, định lấy một quả khác cho Thẩm Tinh Lan ăn thì cằm bỗng nhiên bị bóp lại.

Thẩm Tinh Lan xoay mặt nàng, nghiêng đầu, hôn một cách nặng nề.

Từ giữa đôi môi hơi hé mở của nàng, cái lưỡi ấm áp xông vào ngạo nghễ không cưỡng lại được, cạy hàm răng ra, thẳng tiến vào trong miệng nàng, đem nho trong miệng cô lăn qua lăn lại.

Tô Trường Nhạc không kịp phản ứng gì, Thẩm Tinh Lan liền nhanh chóng rời khỏi miệng nàng, đáy mắt mỉm cười, dịu dàng cọ cọ vào má nàng, như không có chuyện gì xảy ra nói: "Ừm, thật ngon, thật ngọt."

"......"

Tại sao Thẩm Tinh Lan có thể bình tĩnh như vậy, rốt cuộc hắn đã học những thứ này ở đâu ra thế!

Vừa rồi trước khi Thẩm Tinh Lan rời đi còn trêu chọc lưỡi nàng, bá đạo cường thế mút một ngụm, hiện tại trong miệng nàng toàn là hương vị của hắn.

Tô Trường Nhạc theo bản năng liếm liếm môi, đôi mắt phượng phảng phất dấu vết hoa đào thẹn thùng.

Thẩm Tinh Lan duy trì tư thế khom lưng, gối lên vai nàng, ôm nàng nhẹ nhàng xoay qua xoay lại, hai má kề sát vào nhau.

"Đừng giận."

Giọng nói trầm thấp mang theo nụ cười, nhẹ nhàng mềm mại khiến người ta nghe xong cũng không thể tức giận.

Tô Trường Nhạc thuận thế ngả người ra sau, tùy hứng đem trọng lượng toàn thân dựa vào người hắn.

"Sao Thái tử ca ca không nói thẳng là ngày mùng năm phải tế tổ." Tô Trường Nhạc nghĩ đến việc mình lo lắng cả đêm nên vẫn còn hơi tức giận, nghiêng đầu, cắn một cái trên môi hắn.

Thẩm Tinh Lan vô cùng phối hợp, đau đớn "đau" một tiếng, nói: "Cô cho rằng nàng nhớ rõ."

"Ngày đó, cha cũng phải đi theo, nhất định sẽ gặp ca nữ kia." Tô Trường Nhạc liếc xéo hắn, "Chàng đừng tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ ép ca nữ vào hậu cung thì cha ta tuyệt đối sẽ không cướp được, cho nên để cho ông ta nhìn thấy cũng không sao cả!"

Cánh tay Thẩm Tinh Lan thăm dò đầu gối nàng, ôm ngang cả người nàng lên.

Tô Trường Nhạc ôm lấy cổ hắn, hai chân nhỏ đạp giữa không trung, càu nhàu nói: "Điện hạ không giải thích rõ ràng thì ta sẽ không ngủ."

"Cha vất vả lắm mới quên được Nguyên Hậu, nếu thấy ca nữ kia, khẳng định sẽ nhớ lại, a nương ta khẳng định sẽ rất đau khổ."

Vì vậy, dù thế nào đi nữa, đừng bao giờ để họ gặp nhau.

Thẩm Tinh Lan ôm người lên giường, đưa tay cởi thắt lưng ra.

Tô Trường Nhạc cảnh giác nhìn hắn: "Buổi chiều mới làm bậy một lần, không thể chơi nữa!"

Thẩm Tinh Lan nhịn cười, bình tĩnh cởi ngoại bào xuống, cho đến khi chỉ còn lại một chiếc quần dài, thì mới lên giường ôm người vào lòng.

"Cô vừa về từ bên ngoài, xiêm y còn bẩn, đương nhiên phải cởi ra rồi mới có thể lên giường được."

"......"

Có vẻ hợp lý?

Tầm mắt của Tô Trường Nhạc đều là đường cong cơ bắp rắn chắc và cứng cỏi của hắn, mặt lại đỏ lên, hai hàng lông mày nhíu chặt lại: "Mau nói cho ta biết ngày mùng năm phải làm gì, nếu không hai ngày nay ta nhất định sẽ ăn ngủ không yên."

Giọng nói mềm mại nức nở, khi người nghe được thì sẽ khiến lòng người tan chảy.

Thẩm Tinh Lan thấy nàng rối rắm như thế, lại cười hôn nàng vài cái, sau đó mới cúi đầu, kề sát vào bên tai nàng nói hết tất cả kế hoạch.

Hai trái tim vốn đã lưu luyến khó rời, càng gần gũi nhau hơn.

Nửa canh giờ trước, Ngự Can cung

Lâm hoàng hậu muốn đầu độc cung nhân đốt pháo, sau khi Tuyên đế biết được, vốn đã tức giận, nhưng sau khi nghe An Minh khai vụ án pháo nổ, thì lại càng tức giận không thể chịu nổi.

Ông hoàn toàn không thể tưởng tượng được Lâm hoàng hậu thân là mẫu hậu của một quốc gia, mà lại dám động tay động chân vào pháo hoa mà lão tổ tông coi trọng nhất, dám xuống tay với Thái tử phi.

Nhưng mà, việc này dù sao cũng rất quan trọng, Tuyên đế tức giận thế nào cũng không thể chỉ dựa vào lời nói của tên cung nhân kia, mà định tội hoàng hậu.

Lâm hoàng hậu không phải là một người, thế lực mẫu gia sau lưng bà, cả tộc Lâm thị xưa nay luôn cẩn thận, hai vị huynh trưởng ở trên triều đình đều có địa vị quan trọng, không phải Tuyên đế muốn xử lý là có thể xử lý ngay được.

Muốn xử lý hoàng hậu, trước tiên phải diệt trừ cả tộc Lâm thị sau lưng bà.

Tuyên Đế đầy bụng lửa giận không có chỗ xả, trong lòng có thể nói là nghẹn khuất rất khó chịu.

Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai cha con Tuyên Đế và Thái tử, Thẩm Tinh Lan mới không nhanh không chậm nói chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay của Tô Trường Nhạc ở Phượng Nghi cung.

Tuyên Đế cực kỳ coi trọng đứa con đầu lòng của Thẩm Tinh Lan, sau khi nghe thấy Thái tử phi bị thương trong Phượng Nghi cung, thì càng tức giận hơn.

"Tấn vương phi dám động thủ với Thái tử phi?"

"Vâng, sau khi Thái tử phi mang thai, suốt ngày nôn rất nhiều, không nghĩ rằng hôm nay tiến cung thỉnh an mẫu hậu liền bị thương."

Thẩm Tinh Lan vén áo bào quỳ xuống đất, nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ đau khổ kiên nhẫn: "Nhi thần bất hiếu, nhi thần thật sự không đành lòng để Thái tử phi chịu giày vò như vậy, càng sợ đứa nhỏ trong bụng Thái tử phi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trên đường ngày đến thỉnh an, thỉnh phụ hoàng cho phép Thái tử phi sau này không cần đến Phượng Nghi cung thỉnh an nữa."

Tuyên Đế bây giờ đã biết được vào đêm giao thừa của Lâm hoàng hậu đã muốn động thủ với Tô Trường Nhạc, đương nhiên lập tức chấp nhận sự thỉnh cầu của Thẩm Tinh Lan.

"Được." Tuyên Đế vỗ chụp án đứng lên, "Không chỉ không cần đến Phượng Nghi cung thỉnh an nữa, sau này không có trẫm cho phép, Hoàng hậu cũng không được tự ý triệu Thái tử phi đến Phượng Nghi cung!"

Đáy mắt Tuyên Đế đen tối đè nén cơn giận dữ: "Trẫm vốn niệm tình nàng cùng tỷ muội với mẫu hậu của ngươi, nếu không phải mẫu hậu ngươi trước khi lâm chung, nhiều lần cầu xin trẫm nhất định phải đối xứ với Lâm thị thật tốt, thì trẫm sẽ không đem ngươi đưa đến dưới gối bà ta, rồi giao cho bà ta nuôi dưỡng."

"Trẫm thấy Lâm thị đối xử với ngươi như bản thân mình, vốn tưởng rằng bà ta thật sự đau lòng yêu thương ngươi, không ngờ bà ta lại âm thầm ra tay nhiều với Thái tử phi như vậy!"

Tuyên Đế chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng, càng nói sắc mặt càng xanh mét.

Thẩm Tinh Lan cười lạnh trong lòng.

Lâm hoàng hậu đối xử tốt với hắn như thế nào đi chăng nữa thì hắn không phải là con ruột của Lâm hoàng hậu, đương nhiên bà sẽ có lòng riêng.

Kiếp trước, ngay từ đầu hắn không nghĩ ra, cho đến khi Lâm hoàng hậu mưu hại hắn tàng trữ long bào, muốn đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng khoảng khắc phụ hoàng thờ ơ ấy, cuối cùng hắn cũng hiểu được.

Phụ hoàng của hắn căn bản không quan tâm hắn được ai nuôi dưỡng, hơn nữa ngay từ đầu đã quyết định truyền vị cho hắn, nếu hắn được nuôi dưới gối của các phi tần khác, thì Lâm hoàng hậu còn có khả năng xuống tay, hơn nữa dựa vào người khác để thúc đẩy bản thân trong sạch.

Nhưng nếu hắn xảy ra chuyện dưới gối Lâm hoàng hậu, thì Lâm hoàng hậu sẽ khó thoát khỏi trách nhiệm.

Hắn thậm chí đã từng nghi ngờ nguyên nhân khiến hắn vô cớ rơi xuống nước năm bốn tuổi, chính là do Lâm hoàng hậu động thủ.

Thẩm Tinh Lan vốn định đi ngay sau khi đạt được mục đích, nhưng vì Tuyên Đế cảm thấy áy náy với hắn, nên bảo hắn ở lại nói chuyện một hồi lâu.

Mãi cho đến khi Chu công công tiến vào thông báo Tiêu quý phi cầu kiến, Tuyên đế rốt cục cũng xua tay bảo hắn lui ra.

Khi Thẩm Tinh Lan rời đi, đúng lúc Tiêu quý phi định vào Ngự Can cung.

Hai người lướt qua, Thẩm Tinh Lan dừng bước, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi chưởng sự của Thận Hình Ti mới đến một chuyến, phụ hoàng mới tức giận một trận, hơn nữa cực kỳ không thông cảm với Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng để bị giận chó đánh mèo."

Tiêu quý phi là một người thông minh, đương nhiên biết những lời mà Thẩm Tinh Lan nói có nghĩa gì khác, Thái tử muốn bà thừa thắng xông lên, đổ thêm dầu vào lửa.

Tốt nhất là có thể nhân cơ hội này giẫm cả tộc Lâm thị vào chỗ chết.

Xem ra vị Thái tử ngây thơ vô tri này cuối cùng cũng hiểu được Lâm hoàng hậu đối xử với hắn không phải thật lòng, đáng tiếc hắn chỉ biết kiêng kỵ Lâm hoàng hậu, mà không biết nguyên nhân vì sao bọ ngựa lại bắt ve sầu và con tước vàng đứng sau, vì vậy hắn không hề có tâm cơ để liên thủ với hoàng tước như bà.

Nghĩ đến đây, Tiêu quý phi thương hại nhìn Thẩm Tinh Lan một cái, mỉm cười: "Thái tử có tâm rồi."

Hôm nay bà tới đây, chính là muốn đem chuyện hai người huynh trưởng của Lâm thị làm, tiết lộ cho Tuyên đế biết.

Tiêu quý phi nhìn bóng dáng của Thẩm Tinh Lan rời đi, ánh mắt lưu chuyển, như có điều suy nghĩ.

Có lẽ, bà nên nhân cơ hội này kéo Lâm hoàng hậu xuống, khiến bà ta và Lâm thị không còn cơ hội xoay người?

Đôi môi đỏ mọng của Tiêu quý phi khẽ nhếch lên, sờ sờ ngọc bội bên thái dương, vòng eo đung đưa đi tới Ngự Can cung.

Không lâu sau, trong Ngự Can cung lại vang lên tiếng rống giận dữ của đế vương.

Theo tiếng gầm gừ vang lên, còn có tiếng gì đó đập nát.

Ngày hôm sau.

Hôm qua, Lâm hoàng hậu đã thương lượng với Thẩm Quý Thanh cả đêm, rốt cục cũng nghĩ ra đối sách, nhưng lại không ngờ đối sách còn chưa kịp triển khai, thì sáng sớm nghe thấy cung nhân vội vàng tiến vào bẩm báo, nói là Hoàng Thượng sáng sớm hạ chiếu, sai người tới Phượng Nghi cung thu hồi phượng ấn.

"Cái gì?" Ngay khi Lâm hoàng hậu cảm thấy đầu trở nên choáng váng, còn chưa kịp giao phượng ấn ra, thì Chu công công bên người Tuyên Đế cũng đã cầm thánh chỉ đi tới Phượng Nghi cung.

"Nô tỳ diện kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn tuế vạn vạn tuế."

Chu công công cung kính thỉnh an hành lễ, sau đó nâng thánh chỉ lên, giọng the thé nói tuyên chỉ: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, trẫm biết mấy ngày gần đây hoàng hậu bệnh đau quấn thân, phượng thể mệt mỏi, không nên bôn ba mệt nhọc, trẫm cảm thấy thương tiếc, ngày mai hoàng hậu đặc biệt không cần tùy giá xuất cung tế tổ, yên tâm ở lại trong cung dưỡng bệnh, không có chiếu chỉ thì không được rời cung."

Sắc mặt Lâm hoàng hậu khó coi tột cùng, hiếm khi mất bình tĩnh nghiến răng nghiến lợi giận dữ nói: "Cái gì gọi là tế tổ không cần bản cung tùy giá chứ? Bản cung là cao quý của một nước, không tùy giá tế tổ thì thành thể thống gì!"

Rõ ràng bà không bệnh không đau, nhưng Tuyên đế đột nhiên hạ thánh chỉ này, Lâm hoàng hậu làm sao không biết bề ngoài Tuyên Đế thương yêu bà, nhưng thật ra là muốn ban cho bà một lệnh cấm nhẹ nhàng, làm bà khó coi, hơn nữa là làm theo kiểu không nể tình.

Nếu Chu công công đã tới truyền chỉ, nói vậy thánh chỉ này không phải chỉ tới Phượng Nghi cung, mà là hiểu dụ cho cả lục cung, các cung đều nhận được.

Trong cung không ai là không biết, tế tổ mùng năm cực kỳ quan trọng, một đám phi tần ở lục cung, lúc này sợ là đã không kiêng nể gì mà cười bà ở sau lưng.

Mà ngày mai, dân chúng toàn thành sẽ có mặt vây xem, nếu hoàng hậu là bà không đi theo, chỉ sợ ngày đó sẽ truyền ra khiến mọi người đều biết.

Bà thân là hoàng hậu của Đại Tề, ngày mùng năm lại không thể đi theo, đây là sự sỉ nhục lớn cỡ nào chứ!

"Hoàng hậu nương nương, xin tiếp chỉ." Chu công công đưa hai tay trình thánh chỉ lên trước mặt bà.

Sắc mặt Lâm hoàng hậu trắng bệch, môi run rẩy không ngừng, cả người lung lay sắp đổ.

Trần cô cô vội vàng đỡ lấy bà.

Thẩm Quý Thanh và Lâm hoàng hậu nói chuyện suốt đêm, vẫn chưa xuất cung, mà ở lại Phượng Nghi cung, Chu công công tới tuyên chỉ, hắn đương nhiên cũng đi theo.

Nghe thấy ý chỉ này của Tuyên Đế, hắn liền hiểu được, e là sinh nhật hàng năm của hai vị cữu cữu, nhận thư họa đồ cổ, kỳ trân dị bảo từ mọi người đã truyền đến tai Hoàng thượng.

Nếu không Lâm hoàng hậu dựa vào hai nhà Lâm, Ôn, cho dù Tuyên đế biết được chuyện pháo nổ là do bà sai khiến, cũng sẽ không nhanh chóng phái Chu công công tới Phượng Nghi cung, hạ chỉ một cách không chút lưu tình như vậy.

Đạo ý chỉ này, không những tát vào mặt Lâm hoàng hậu, mà còn cảnh cáo Lâm hoàng hậu, đừng vì sủng ái mà tự kiêu, đừng tưởng rằng thế lực nhà mẹ khổng lồ là muốn làm gì thì làm, ân huệ to lớn đều là ân huệ của vua.

Lâm hoàng hậu không biết thật ra Tuyên đế vẫn luôn có thế lực để tìm cách diệt trừ Lâm thị, nếu không Tiêu quý phi cũng sẽ không dễ dàng bắt được bím tóc của Lâm gia như vậy.

Tiên đế có lệnh, phàm là quan viên của Đại Tề từ ngũ phẩm trở lên, không được nhận quà sinh nhật, đưa đường tẩy trần, nhận lễ vật của mọi người, người vi phạm sẽ bị lấy tang vật.

Hai huynh trưởng của Lâm hoàng hậu làm việc rất cẩn thận, tất cả những gì họ nhận được đều là "hối lộ tao nhã", nước quá trong ắt không có cá, người quan sát kĩ thì không có tù tội, Tuyên đế từ trước đến nay đều mở một mắt nhắm một mắt với loại "hối lộ tao nhã" này.

Nhưng mà việc này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu đế vương thật sự muốn chịu trách nhiệm thì cũng không phải là không thể.

Tuyên Đế lúc này đây, hiển nhiên chính là muốn đem chuyện nhỏ xé ra to.

Sau khi Chu công công rời đi, Thẩm Quý Thanh lập tức sai người đi tìm hiểu, hôm qua rốt cuộc Hoàng Thượng đã gặp ai.

Hỏi ra, mới biết thái tử ở Ngự Can cung đợi đến gần giờ Tý mới rời đi.

Như thế, Thẩm Quý Thanh làm sao còn chưa rõ vì sao Tuyên Đế đột nhiên truyền đạo thánh chỉ này.

Có lẽ hôm qua Tô Trường Nhạc bị oan ở Phượng Nghi cung, trong tay hắn ta lại nắm chứng cứ của hai cữu cữu hắn nhận hối lộ, cáo trạng đến trước mặt Tuyên Đế!

Sắc mặt của Thẩm Quý Thanh khẽ thay đổi, lúc này mới hiểu được vì sao rõ ràng Thẩm Tinh Lan cũng nhớ kiếp trước giống hắn, nhưng vẫn bận tối mặt tối mày vì vụ án bạc giả.

Thì ra truy tìm hung thủ thật của vụ án bạc giả là giả, vơ vét chứng cứ phạm tội của hai vị cữu cữu hắn mới là thật.

Khá lắm Thẩm Tinh Lan!

Sắc mặt Thẩm Quý Thanh càng thêm u ám.

Nếu Thẩm Tinh Lan sống lại một đời, nói vậy cũng biết Lâm thị có chứng cứ phạm tội lớn hơn vẫn chưa đưa ra, kiếp trước chính hắn đã đem những tội trách này đổ hết lên người Tô Trạch, vì vậy Lâm thị mới có thể tránh được một kiếp.

Kiếp này, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách phải xử lý chuyện này như thế nào.

Thẩm Quý Thanh nhắm mắt, đau đầu không thôi.

"Bổn cung không tin, bổn cung muốn đi gặp Hoàng Thượng, nếu bổn cung không đi theo, vậy là ai sẽ đi theo bên cạnh Hoàng Thượng?!"

Chu công công tươi cười ngăn cản Lâm hoàng hậu: "Bên cạnh Hoàng thượng đương nhiên có quý phi nương nương làm bạn, thân thể Hoàng hậu mệt mỏi, Hoàng thượng có lệnh, nương nương không có chiếu chỉ thì không được rời khỏi Phượng Nghi cung, thỉnh nương nương đừng làm khó nô tỳ và cấm quân ngoài Phượng Nghi cung."

Là cấm quân, mà không phải Ngự Lâm Quân.

Thống lĩnh Ngự Lâm Quân là phụ thân của Ôn Sở Sở, nếu phái Ngự Lâm Quân lưu thủ, Lâm hoàng hậu vẫn còn một đường sống, Tuyên đế lại phái cấm quân.

Lâm hoàng hậu nghe thấy Tiêu quý phi muốn thay thế bà, trong mắt chợt hiện đầy vẻ ghen tị và phẫn nộ: "Tiêu Ngọc Tranh chỉ là một quý phi, nàng ta cũng xứng đứng bên cạnh Hoàng Thượng, thay thế mẹ của bổn cung một nước này sao?"

Sau khi Chu công công rời đi, Lâm hoàng hậu lập tức phân phó Thẩm Quý Thanh: "Ngươi lập tức xuất cung nói cho hai vị cữu cữu về việc này, để cho bọn họ mau chóng xóa sạch chứng cứ phạm tội, cũng để cho ngôn quan tiến cung buộc tội Hoàng Thượng điều lệnh cấm cho bổn cung."

Chuyện này, Thẩm Quý Thanh vốn định làm, hắn lập tức thay đổi xiêm y chạy ra khỏi cung.

Chỉ là những chứng cứ phạm tội còn lại của Lâm thị...

Trên xe ngựa, Thẩm Quý Thanh cụp mắt trầm tư, sắc mặt ngưng trọng.

Ánh mắt lưu chuyển, hắn bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước Tô Trường Nhạc từng lén nhờ hắn ra tay cứu Tô phủ, nói chỉ cần hắn có thể rửa sạch oan khuất cho phụ thân nàng, muốn nàng làm cái gì cũng được.

Có lẽ đây là một cơ hội tốt, hắn có thể cầm những tội trạng này, khiến Tô Trường Nhạc và Thẩm Tinh Lan hòa ly.

Nếu Tô Trường Nhạc biết phụ thân mình phạm tội lớn, hơn nữa chứng cứ phạm tội đang nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn đem những chứng cứ phạm tội này giao cho Tuyên Đế, là có thể khiến đầu Tô Trạch rơi xuống đất, diệt tộc cả Tô phủ, Tô Trường Nhạc tất sẽ giống Ôn Sơ Ngữ năm đó, tuyệt đối sẽ không thấy chết không cứu nhà mẹ của mình.

Hắn phải nghĩ cách để gặp mặt Nhạc Nhạc một lần mới được.

Thẩm Quý Thanh vuốt ve ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, dung mạo tuấn tú ngưng trọng rốt cục cũng lộ ra nụ cười ấm áp như trước.

Hắn biết hắn có cách để nàng ngoan ngoãn trở về bên hắn.

Ngày mùng bốn, Tô Trường Nhạc rốt cục cũng tỉnh lại trong lòng Thẩm Tinh Lan như mong muốn.

Khi nàng tỉnh lại, Thẩm Tinh Lan vẫn ôm chặt lấy nàng.

Đôi bàn tay có vết chai mỏng đặt trên thắt lưng nàng, khi nàng di chuyển, vết chai mỏng trên ngón tay sẽ nhẹ nhàng lướt qua chiếc eo mềm mại nhỏ nhắn của nàng, tê dại mà ngứa ngáy.

Tô Trường Nhạc sợ nhột, đưa tay định lén kéo bàn tay lớn của Thẩm Tinh Lan ra, tuy nhiên vì động tới động lui, vì vậy cánh tay ôm lấy nàng bỗng nhiên ôm chặt hơn.

Bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào trong bộ ngực dày ấm áp của hắn.

Vạt áo của nàng lỏng lẻo và để lộ một cái bụng màu hồng, bờ vai tuyết và chiếc cổ ngọc bích có vết đỏ, mà Thẩm Tinh Lan ngay cả vạt áo cũng không có!

Hắn chỉ ngủ cùng một chiếc quần dài.

"Thẩm Tinh Lan, chàng làm đau ta rồi!"

Ngực của nam nhân này không biết làm từ cái gì, đụng vào tuy rằng sẽ bắn trở về, nhưng lại cứng gần chết, tựa như một bức tường đồng.

Tô Trường Nhạc oán giận xoa xoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net