Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by dzitconlonton

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

"Thẩm Quý Thanh đã nói gì với nàng?"

Tô Trường Nhạc súc miệng xong, Thẩm Tinh Lan nóng lòng vùi đầu vào vai của nàng, tùy ý hít thở hơi thở thuộc về nàng.

Mấy ngày nay, hai người vừa gặp mặt là cãi nhau, rõ ràng hắn biết chỉ là đang diễn trò, nhưng lại có ảo giác khiến hắn trở lại kiếp trước.

Kiếp trước chính là như vậy, Tô Trường Nhạc mắng nhưng hắn không trả lời, nàng lại có cách tự mình gây ra chuyện cãi vã long trời lở đất.

Tô Trường Nhạc nhớ tới những lời Thẩm Quý Thanh nói với nàng, bộ dạng thâm tình trước mặt nàng, trong dạ dày không khỏi lại bốc lên lần nữa.

Nàng ghê tởm đến mức run rẩy, không chút nghĩ ngợi liền nâng mặt Thẩm Tinh Lan lên, trao cho hắn một nụ hôn ướt át.

Có vẻ như nàng muốn loại bỏ hoàn toàn cảm giác khó chịu mà Thẩm Quý Thanh vừa mang đến, hoàn toàn bị trục xuất khỏi đầu, hoặc là hai người đã không nói một câu nào trong bảy ngày qua, nàng cũng nhớ hắn như vậy, Tô Trường Nhạc còn lớn mật hơn bình thường, quyến luyến mà lại si mê hôn hắn.

Thẩm Tinh Lan khẽ mở mắt, sững sờ trong chớp mắt, trở tay ôm chặt cô bé nhỏ ngày đêm suy nghĩ vào lòng, với nỗi nhớ khó kiềm chế, tham lam hôn lại.

Với một lớp mỏng vết chai trên đầu ngón tay, hắn nhẹ nhàng xoa qua lại phần gáy mỏng manh và non nớt của nàng.

Trấn an với ý nghĩa nồng đậm.

Sau khi chạm vào nhau nồng nhiệt, cả hai người hôn một hồi lâu, cho đến khi Tô Trường Nhạc cảm thấy hài lòng thì mới buông hắn ra.

Hai gò má nàng ửng đỏ, hai tay ôm lấy cổ hắn, trán dựa vào trán hắn, đôi mắt cười cong cong nhìn hắn.

Đuôi mắt của Thẩm Tinh Lan hiện lên ý đào hoa rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú cũng hơi ửng hồng giống như nàng, ngực phập phồng không ngừng, toàn bộ nhiệt lượng mà nàng thở ra đều rơi vào trên mặt, cường thế nhưng không mất đi sự dịu dàng, rõ ràng muốn khống chế nhưng lại cố gắng kiềm chế chịu đựng.

Vẻ mặt đó có chút lơ đễnh bởi vì cực độ nhẫn nhịn của nàng, Tô Trường Nhạc thấy vậy thì hơi thở hơi ngột ngạt, trong lòng tuy rằng ngọt ngào, nhưng chỉ cảm thấy cả trái tim đều ngâm mình trong bình mật, ngọt đến ngán.

Hắn chính là đường mạch nha của nàng, mật ong của nàng, chỉ cần có hắn, không chỉ trong miệng trong lòng đều ngọt ngào, ngay cả hô hấp cũng ngọt ngào.

Hai người im lặng nhìn nhau một hồi lâu, sau đó Tô Trường Nhạc mới đỏ mặt, tránh được nguy hiểm khó có thể bỏ qua, trở về trong ngực hắn.

Kể cho hắn nghe những gì Thẩm Quý Thanh nói với nàng.

Thẩm Tinh Lan vừa sờ gò má nàng, vừa nghe nàng nói, khuôn mặt tuấn tú đầy đào hoa lạnh xuống từng chút một.

Kiếp trước hắn quả nhiên vẫn quá nhân từ với Thẩm Quý Thanh, cho nên Thẩm Quý Thanh mới có thể nhớ lại bài học kiếp trước, biết rằng cho dù hắn ta có chiến đấu đến cùng cũng sẽ không có gì, vì vậy kiếp này mới đường hoàng nói với nàng, hắn ta bằng lòng vì nàng mà từ bỏ tất cả.

"Ta cảm thấy cuộc săn bắn mùa xuân nhất định không đơn giản như hắn ta nói."

Tô Trường Nhạc biết kiếp trước Thẩm Quý Thanh hận Thẩm Tinh Lan bao nhiêu, kiếp này cho dù nàng bằng lòng đi theo Thẩm Quý Thanh thì hắn ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Thẩm Tinh Lan.

Nguyễn Li Xu vừa chết, cổ tình của Tuyên Đế sẽ giải được ngay, trong bụng nàng còn mang đứa con của Thẩm Tinh Lan, cho dù Tuyên Đế có đau khổ thế nào, cũng tuyệt đối sẽ ra lệnh truy nã bọn họ khắp nơi.

Chỉ có... Chỉ có nhi tử bảo bối nhất của Tuyên Đế cũng xảy ra chuyện, vì vậy mới khiến ông thật sự rơi vào trạng thái điên cuồng.

"Ừm." Thẩm Tinh Lan trầm mặt, cúi đầu đáp một tiếng, "Bên cạnh Thẩm Quý Thanh có nuôi một nhóm tử sĩ."

Ngày Tuyên Đế kiếp trước băng hà, ngay khi chuông tang vang lên, tử sĩ bị Lâm hoàng hậu vụng trộm bỏ vào cung, từng muốn thừa dịp loạn để lấy đầu Thẩm Tinh Lan.

Để không thu hút sự chú ý, tử sĩ giấu trong cung cũng không nhiều, Lâm hoàng hậu càng không biết, bên cạnh Thái tử cũng có một nhóm ám vệ đội do Tuyên Đế chỉ định.

Thẩm Tinh Lan vốn đã dũng cảm thiện chiến, tài năng kinh người, mười bảy tuổi đã xông pha trận mạc, thu phục vùng đất đã mất ở biên giới, làm sao mấy người này có thể đắc thủ được, đánh lén là chuyện đương nhiên không thành công.

Chỉ là trước đó, Lâm hoàng hậu cuối cùng đã bị bắt lên Thừa Thiên Môn làm con tin.

Tô Trường Nhạc nghe vậy ôm chặt hắn hơn: "Thẩm Quý Thanh định lấy đầu của chàng vào cuộc săn bắn mùa xuân!"

Kiếp trước nàng không còn gì nữa, cho nên nàng cũng không sợ chết. Bây giờ nàng đã có con, còn cùng Thẩm Tinh Lan hai lòng tương duyệt, nàng không muốn Thẩm Tinh Lan mạo hiểm bất cứ chuyện gì.

Tô Trường Nhạc chỉ nghĩ đến việc Thẩm Tinh Lan sẽ bị ám sát, mà trái tim sắp đã sắp nhảy ra: "Không được! Ta cảm thấy rằng kế hoạch của ta đã nói với chàng ban đầu quá liều lĩnh, chúng ta nghĩ ra một cách khác đi. Chúng ta sẽ không đi săn bắn mùa xuân!"

Ngày đó, sau khi nàng nhận được thư của Thẩm Quý Thanh có ý đầy đe dọa, nàng thật sự không muốn chịu đựng thủ đoạn uy hiếp từng bước thao túng tâm lý của hắn ta nữa, vì vậy mới chủ động xuất đầu, một lần hành động bắt được Thẩm Quý Thanh.

Nếu nàng biết Thẩm Quý Thanh muốn thừa dịp lần đi săn xuân này giết Thẩm Tinh Lan một cách đau đớn, nàng nhất định sẽ không muốn đi cùng con rắn độc Thẩm Quý Thanh kia.

Thẩm Tinh Lan thấy nàng sợ tới mức mặt trắng bệch, đau lòng hôn lên trán nàng: "Cô đã nói sẽ không đi săn mùa xuân thì có thể không đi sao?"

Huống chi thần trí của Tuyên Đế hiện giờ đa phần đã bị Nguyễn Li Xu nắm trong tay, mặc dù hắn đã từng hận phụ hoàng, nhưng không muốn lại thấy ngôn quan và lão thần chết một cách vô tội lần nữa.

Dù thế nào đi nữa, lần đi săn bắn mùa xuân này, cho dù biết rõ Thẩm Quý Thanh đã bủa vây kín khắp nơi thì hắn cũng không thể rút lui.

Tô Trường Nhạc rầu rĩ không vui một hồi lâu, rồi mới bĩu môi, dịu dàng nói: "Vậy trước khi đi săn bắn mùa xuân, Thái tử ca ca không còn được phân phòng với ta nữa."

Đề nghị này, Thẩm Tinh Lan có thể nói cầu còn không được.

Hắn nhếch môi, giả bộ khổ não nói: "Nhưng hiện tại bên ngoài chúng ta vẫn còn như nước với lửa, đột nhiên làm hòa, không những thất bại trong gang tấc, mà còn khiến Thẩm Quý Thanh cảnh giác."

Tô Trường Nhạc che mặt, buồn bực nói: "Giống như hôm đó chúng ta cãi nhau vậy. "

"Hử?"

"Chúng ta tiếp tục diễn."

Nụ cười trên mặt Thẩm Tinh Lan ngày càng tươi hơn, nhìn nàng mà không nói lời nào.

Đôi mắt đẹp của Tô Trường Nhạc hiện lên sự xấu hổ khó có thể nói, nhỏ giọng nói: "Chàng tức giận, rốt cuộc không chịu nổi ta lạnh nhạt chàng, nên cưỡng chế đem ta giam cầm ở trong điện tẩm, không cho ta đi đâu hết, ngày ngày ép ta ──"

Giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào đột nhiên dừng lại, Tô Trường Nhạc không thể nói được nữa.

Những lời này thật quá xấu hổ!

"Ý của niếp niếp là muốn cô tiếp tục sắm vai Thái tử bá đạo, cường sủng Thái tử phi à? Được, kịch bản này rất tốt đấy, cô rất là thích." Thẩm Tinh Lan vui vẻ nở nụ cười, tiếng cười nặng nề khàn khàn, người nghe được, tai nóng lên một trận.

Tô Trường Nhạc nhanh chóng che miệng hắn lại: "Hiện tại chúng ta còn đang cãi nhau, không được cười!"

Mỹ nhân đỏ mặt, mắt hạnh trợn tròn, nói cực kỳ nghiêm túc.

Thẩm Tinh Lan cười dịu dàng nhìn nàng, ấm áp nhưng nghịch ngợm lòng bàn tay mềm mại và dịu dàng của nàng.

Cơn ngứa xuyên qua lòng bàn tay và rung chuyển đến tận cùng trái tim.

Hàm răng của mỹ nhân khẽ mím chặt đôi môi đỏ mọng, lông mi khẽ run như một con nai đang sợ hãi, nhanh chóng cụp mắt xuống, ẩn hiện vẻ quyến rũ và e lệ trong mắt.

Thẩm Tinh lan cười kéo bàn tay nhỏ bé của nàng xuống, kề sát vào vành tai nàng, khẽ nhấm nháp, rồi khàn khàn cười khẽ: "Nha đầu xấu xa."

Tứ Hỉ ngồi ở gian ngoài, đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng cãi vã, cuối cùng trên mặt hiện lên nụ cười an tâm: "Điện hạ bọn họ đã cãi nhau nhiều ngày như vậy, đúng là nên làm hòa ──"

"Mmm! Thẩm Tinh Lan ngươi làm gì vậy!"

Tứ Hỉ còn chưa dứt lời, tiếng hét sợ hãi và xấu hổ của Tô Trường Nhạc liền vọng ra từ bên trong, sau đó là tiếng đập mạnh của đồ đạc.

Ngay sau đó cửa gỗ theo đó rầm rầm chấn động, giống như có người muốn từ bên trong mở ra, nhưng bị ngăn lại.

Cửa gỗ mạnh mẽ "rầm" một tiếng, một bóng dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh tựa vào trên cửa gỗ, hai cánh tay mảnh khảnh bị giơ lên cao, đặt ở trên cửa, ống tay áo theo động tác trượt xuống.

Một bóng dáng cao lớn khác, đang cúi đầu, dường như đang dùng tay kia giữ lấy cằm của dáng người nhỏ nhắn, đầu hai người cùng ghé vào nhau.

Tứ Hỉ trợn mắt cứng lưỡi nhìn hai bóng dáng trên cửa, cả người đều choáng váng.

Thái tử điện hạ đang cưỡng hôn Thái tử phi sao?!

Tiếp theo Tứ Hỉ lại nghe thấy tiếng xé toạc tương tự như một y bào bị xé ra.

"Sao nàng còn muốn gặp Tứ đệ? Nàng bây giờ đã là người của cô, còn mang thai đứa con của cô, các nàng đã không có khả năng!"

Giọng nói u ám và tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi không thôi của Thái tử điện hạ phát ra qua cánh cửa gỗ vào lúc này.

"Cô biết, là cô đối xử với nàng quá tốt, nên nàng mới dám lớn mật như vậy!"

"Không, không! Thẩm Tinh Lan dừng tay!"

"Dừng tay?" Thái tử điện hạ nhẹ nhàng cười, giọng nói khàn khàn hơn bình thường rất nhiều do hơi thở rối loạn.

"Cô không thể dừng tay được nữa, mấy ngày nay cô đã kiềm chế lửa giận khó hiểu, không thể diễn tả được của nàng, chịu đựng đủ lâu rồi! Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ khiến nàng không còn sức để bước ra khỏi giấc ngủ một bước!"

"Mmm! Ngươi không thể! !!!"

Miệng của Thái tử phi giống như đột nhiên bị chặn lại, Tứ Hỉ hoàn toàn không nghe rõ khúc sau, tiếng nức nở mơ hồ không rõ, tinh tế mềm mại, lại làm cho Tứ Hỉ càng nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn càng nóng bừng.

Bên trong Thái tử phi dường như vất vả lắm mới tránh được Thái tử, cửa gỗ bỗng nhiên bị đập cộc cộc: "Tứ Hỉ! Cứu ta!"

Tứ Hỉ nghe thấy tiếng cầu cứu mềm mại của Thái tử phi giống như con vật nhỏ, tựa như khóc lóc, lập tức tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ rất lớn.

Thái tử phi đang mang thai hài tử, Thái tử điện hạ đang làm gì vậy!

Hắn sao có thể ép Thái tử phi chứ!

Tứ Hỉ lòng nóng như lửa đốt.

Tần Thất cũng không ngờ Thái tử điện hạ bình thường dịu dàng với Thái tử phi, ngay cả Thái tử điện hạ cũng chưa từng cãi lại trong mấy ngày cãi nhau gần nay, hôm nay lại có thái độ khác thường, cường ngạnh bá đạo như thế.

Hắn lập tức lôi Tứ Hỉ ra khỏi gian ngoài, nhanh chóng đóng cửa gian ngoài.

"Tần Thất! Không, ta không thể! Thái tử phi còn mang thai tiểu hoàng tôn, điện hạ hiện giờ đang nổi giận, nếu hắn quá thô lỗ, sẽ làm Thái tử phi bị thương thì nên làm thế nào cho phải!"

Tứ Hỉ gấp đến độ hai mắt đỏ bừng, nước mắt sắp rơi xuống: "Ngươi đừng cản ta, ta không thể thấy Thái tử phi chết ──"

"Ngươi bình tĩnh một chút!" Tần Thất tự nhiên không có khả năng cho Tứ Hỉ đi vào, "Điện hạ vừa nói, bất luận nghe thấy cái gì cũng không được tự tiện xông vào!"

"Nếu ngươi thật sự lo lắng cho Thái tử phi, bây giờ lập tức đến Thái y mời Sầm thái y tới đây, bảo hắn chờ ở đại sảnh chờ lệnh là được."

Trong phòng vang lên tiếng thút thít của thái tử phi như một con mèo con nhỏ.

Tứ Hỉ lần này thật sự gấp gáp khóc, nước mắt rơi xuống.

Nàng biết có Tần Thất ở đây, nàng không xông vào được, chỉ có thể tức giận dậm chân, vừa khóc vừa chạy đến Thái y, mời Sầm thái y tới.

Khi Tứ Hỉ đến Thái y viện, khóc như mưa, sợ tới mức các thái y sợ hãi cho rằng Thái tử phi hoặc Thái tử đã xảy ra chuyện gì lớn.

Sầm Cảnh Huyên thậm chí còn không có thời gian để tìm dược đồng, liền xách hòm thuốc, theo Tứ Hỉ chạy tới Đông Cung.

Đông Cung bên kia xảy ra động tĩnh lớn như vậy, tin tức rất nhanh đã truyền đến tai Thẩm Quý Thanh.

Thẩm Quý Thanh vừa nghe thấy người đến bẩm báo, nhất thời ngồi không yên.

Lập tức phân phó tâm phúc, nghĩ cách đi hỏi cung nữ được sắp xếp ở Đông Cung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Ngươi nói cái gì?" Thẩm Quý Thanh nghe thấy tâm phúc tìm hiểu đã trở về, tức giận đập xuống án rồi đứng lên, "Thái tử không những cấm Thái tử phi, mà còn ép nàng làm chuyện vợ chồng sao?!"

Hai tròng mắt Thẩm Quý Thanh dấy lên lửa giận hừng hực, vô số sát ý độc ác tràn ngập trong mắt, khuôn mặt méo mó và tức giận vì mọi thứ đều bị người ta chiếm hết.

"Chuẩn bị xe ngựa xong, bổn vương muốn đi ra ngoài một chuyến!"

Thẩm Quý Thanh quả thật như Tô Trường Nhạc nghĩ, muốn thừa dịp săn săn mùa xuân để lấy mạng Thẩm Tinh Lan, tuy nhiên hắn biết một khi Thẩm Tinh Lan chết, Tuyên Đế nhất định sẽ đem việc này truy tìm đến nước chảy đá rơi, đến lúc đó hắn và Tô Trường Nhạc đã rời đi rồi, sẽ phí sức không ít.

Hắn vốn chỉ định khiến Thẩm Tinh Lan bị trọng thương không dậy nổi, để cho Tuyên Đế vội vàng cứu Thẩm Tinh Lan, không có thời gian quan tâm hắn và Tô Trường Nhạc.

Nhưng bây giờ hắn đã đổi ý.

Thẩm Tinh Lan thực sự dám bất chấp mong muốn của Tô Trường Nhạc, không quan tâm nàng đã mang thai bốn tháng, mà cường thủ hào đoạt nàng.

Thẩm Tinh Lan đã phải trả cái giá xứng đáng cho hành động cầm thú mới được!

Ngày hôm đó, Nguyễn Li Xu được sắc phong làm quý phi.

Một người một năm rưỡi trước vẫn còn là ca nữ hèn mọn, thế mà sau khi tiến cung chưa được mấy tháng, liền được thăng từ tiệp lên quý phi.

Cũng không trách quần thần hay nói Nguyễn thị là yêu cơ họa quốc, tốc độ phong phi như thế, chưa bao giờ có trong lịch sử Đại Tề từ trước tới nay, không phải nàng ta là yêu cơ hay gì!

Lâm hoàng hậu hôm nay đến chào, lúc trước thấy bà còn duy trì chút khách khí, nhưng bây đã hoàn toàn không còn tình cảm với bà nữa.

Không những không gặp bà, thậm chí ngay cả cung nữ hầu hạ Nguyễn Li Xu cũng dám lên tiếng thô lỗ với bà, trong lời nói ẩn chứa kim tiêm.

Lâm hoàng hậu xuất thân cao quý, làm sao có thể chịu được sự vô lễ như vậy, đương nhiên lập tức để ma ma bên cạnh tiến lên tát vào miệng.

Nào ngờ sau khi Nguyễn Li Xu biết được cung nữ bị phạt, chạy đến trước mặt Tuyên đế khóc sướt mướt, sau khi Tuyên đế nghe thấy không những không trách Nguyễn thị nữ không hiểu chuyện, ngược lại dịu dàng an ủi nàng ta, thậm chí còn muốn mẫu thân của một nước là bà trở về Phượng Nghi cung, đóng cửa suy nghĩ!

Tuyên Đế hiện giờ đã bị cổ tình khống chế, không chỉ ngu ngốc vô đạo, thậm chí đã đến mức Nguyễn Li Xu nói gì nghe nấy.

Nghe nói mấy ngày trước, Tiêu Tần, cũng chính là Tiêu quý phi ban đầu, nghĩ đến chuyện đến Ngự thư phòng cầu kiến Hoàng Thượng, lại cầu tình cho Vinh Quốc công, nhưng vì tâm thần không ổn, khi nhìn thấy Nguyễn Li Xu mà lại hành lễ muộn, vì vậy Tiêu Tần đã bị Nguyễn Kiêu Xu phạt quỳ gối và bị tát vào miệng trước ngự thư phòng.

Tuyên Đế lúc ấy đang ở trong ngự thư phòng, nghe thấy tiếng động lớn như vậy ở bên ngoài, hoàn toàn không quan tâm.

Lâm hoàng hậu biết rõ Nguyễn Li Xu tham lam đến mức nào, Nguyễn Li Xu khẳng định sẽ không hài lòng khi mình chỉ làm quý phi.

Bà tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn một tiểu ca nữ, bò lên đầu mình diễu võ dương oai.

Thẩm Quý Thanh trước đó đã nhờ người âm thầm nói với bà, lúc căn lều của hoàng đế lúc đi săn mùa xuân là do Cấm quân và Ngự Lâm Quân thay phiên nhau trông coi, không có thời cơ nào thích hợp hơn lúc này để xuống tay với Nguyễn Li Xu.

Nếu muốn diệt trừ Nguyễn Li Xu, thì phải xuống tay lúc đi săn mùa xuân!

Động tác của Thẩm Quý Thanh lén triệu tập tử sĩ tuy rằng cực kỳ mờ ám, nhưng mà hắn giấu được người khác, lại không thể gạt được Lâm hoàng hậu.

Lâm hoàng hậu vốn lo lắng sau khi Nguyễn Li Xu chết, Tuyên Đế sẽ giận chó đánh mèo với bà, hiện giờ nghe thấy Thẩm Quý Thanh muốn xuống tay với Thái tử, đương nhiên càng thêm bất an, lập tức triệu người vào cung.

Thẩm Quý Thanh biết việc này tất nhiên không thể gạt được mẹ mình, ngay từ đầu đã không có ý định giấu diếm, chỉ thản nhiên nói: "Chỉ có Thẩm Tinh Lan xảy ra chuyện thì cái chết của Nguyễn Li Xu mới không kỳ lạ."

Hai mẹ con nói chuyện bí mật này, đương nhiên không phải ở đại sảnh, lúc này bọn họ đang ở trong ám thất của Phượng Nghi cung.

Lâm hoàng hậu lớn tiếng quát lớn: "Nếu Thái tử xảy ra chuyện, Hoàng Thượng nhất định sẽ không từ bỏ, ngươi phải thoát thân như thế nào? Bổn cung tuyệt đối không đồng ý cho ngươi làm chuyện lỗ mãng như vậy!"

Thẩm Quý Thanh bình tĩnh, nụ cười ấm áp: "Nhi thần đã an bài xong tất cả đường lui từ lâu."

"Đường lui gì?"

"Chỉ cần đem chuyện Thái tử và Nguyễn Li Xu đều bị đâm, đẩy lên người thống lĩnh cấm quân là được."

Lâm hoàng hậu cười lạnh: "Thái tử và quý phi xảy ra chuyện, Ngự Lâm Quân và Cấm Quân sẽ khó thoát tội."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu bọn họ hỏi từ trong miệng những tử sĩ, hỏi ra thống lĩnh cấm quân mới là sứ giả đứng đằng sau thì sao?"

"Cái gì?" Lâm hoàng hậu lập tức chỉ cảm thấy nhi tử mình điên rồi, "Hắn có lý do gì muốn ám sát Thái tử?!"

"Nguyên thê của thống lĩnh cấm quân, nhưng là bà con xa của Tiêu gia, hiện giờ cha mẹ của nguyên thê ông ta cũng bị hãm hại, chỉ cần Thái tử vừa chết, thì thế cục của triều đình sẽ một mực ngã về phía đại hoàng tử, đến lúc đó Tiêu gia sẽ có đường chuyển biến. Tuy rằng lý do rất miễn cưỡng, nhưng phụ hoàng thoáng cái liền mất đi hai người mà mình rất thương, cho dù có gượng ép thì lửa giận trong bụng ông cũng cần tìm một con quỷ để chết thay, thống lĩnh cấm quân, chính là quỷ chết thay đó."

Mấy ngày gần đây, Tuyên đế ngu ngốc vô đạo, thậm chí xử tử ngôn quan, kế tiếp cho dù giết oan lương thần cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì.

Lâm hoàng hậu giận dữ mắng: "Ngươi điên rồi à! Một khi Đại hoàng tử xuất đầu, lúc đó Lâm thị tất phải chết là chuyện hiển nhiên!"

Thẩm Quý Thanh cho bà một nụ cười trấn an: "Mẫu hậu gần đây bị Nguyễn Li Xu giày vò đến hồ đồ rồi sao? Nhi thần vừa nói, nguyên thê của thống lĩnh cấm quân là bà con xa của Tiêu gia, chỉ cần lúc đó chúng ta nói việc này ra, Hoàng Thượng nhất định sẽ báo thù thay Thái tử, Tiêu gia và đại hoàng tử hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ."

Lâm hoàng hậu lúc này mới phát hiện mình hiểu lầm nhi tử.

Nàng ngồi trên ghế đá mật thất, mệt mỏi vịn trán, khẽ thở dài: "Mẫu hậu đích thật là bị cái vó kia của Nguyễn thị làm cho tức giận."

Tuy Thẩm Quý Thanh nắm chắc phần thắng, nhưng trong lòng Lâm hoàng hậu vẫn hơi chần chừ và bất an.

Ám sát Thái tử, đây không phải là chuyện nhỏ, lỡ như cuối cùng vẫn tra được là do Thẩm Quý Thanh thì đó chính là nơi muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Thẩm Quý Thanh cười, nhìn Lâm hoàng hậu, nghiêm mặt nói: "Mẫu hậu cho rằng, nếu Thái tử không xảy ra chuyện thì với cái chết của Nguyễn Li Xu, phụ hoàng sẽ không đem mũi nhọn hướng về phía ngài và Tiêu Tần sao? Ngài biết rõ tính tình phụ hoàng nhất mà, ông chính là kiểu người thà giết nhầm còn hơn bỏ sót một trong những người các ngài, ngài và Tiêu tần, thậm chí là hậu cung rất đông phi tần vô tội, đến lúc đó đều phải chôn cùng thay Nguyễn Li Xu!"

Tuyên đế đã gần sắp điên vì Nguyễn Li Xu, nếu Nguyễn Li Xu chết, mặc dù có thể giải được cổ tình, nhưng đó cũng chỉ khiến ông thoát khỏi sự khống chế của Nguyễn thị, ông vốn thích khuôn mặt của Nguyễn thị kia, vốn muốn đem Nguyễn thị trở thành thế thân của Nguyên hậu.

Hắn vất vả lắm mới tìm được một nữ lang có dung mạo giống Nguyên hậu như vậy, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ người hại nàng ta chứ?

Thẩm Quý Thanh thấy sắc mặt Lâm hoàng hậu dao động, lại không dấu vết bắt được một đao cuối cùng: "Mẫu hậu cũng biết, Tiêu Tần sở dĩ được sủng ái là dựa vào toàn bộ khuôn mặt kia, không chừng đến lúc đó phụ hoàng sẽ vì khuôn mặt kia của bà mà buông tha cho bà, như vậy, ai sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm vì Nguyễn Li

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net