Chương 9
Editor: dzitconlonton
"Hắn đã làm gì ngươi?"
Giọng của hắn lãnh đạm hơn so với bình thường rất nhiều, tràn ngập sự lạnh lẽo u ám sắp ập đến.
Hình dáng ngỗ ngược và không kiềm chế của thiếu niên, trong nháy mắt trùng với không khí trầm lặng của Thẩm Tinh Lan ở kiếp trước.
Tô Trường Nhạc bỗng dưng rùng mình một cái, sững sờ nhìn hắn.
Chỉ trong chớp mắt, Thẩm Tinh Lan dường như nhận ra ánh mắt sợ hãi của nàng, chớp mắt một cái, khuôn mặt quá mức tuấn tú đã tràn đầy lửa giận.
"Đúng!" Tô Thiên Dương nghe thấy Thẩm Tinh Lan nói, cũng quay đầu hỏi muội muội: "Tứ hoàng tử đã làm gì, Nhạc Nhạc cứ việc nói với chúng ta, Nhị ca và Thái tử ở đây, nhất định sẽ đòi lại công đạo cho muội."
"Không, không có." Tô Trường Nhạc lắc đầu.
Nếu nàng biết Thẩm Tinh Lan tới tìm Nhị ca, mà còn ngay tại tướng phủ, nàng nhất định sẽ không cố ý ghê tởm Thẩm Quý Thanh mà quấy rầy người khác.
Thật không may, lời nói của nàng không thuyết phục.
Từ góc nhìn của người ngoài, hàng lông mi cong vút của tiểu cô nương dính đầy nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, giống như một con thỏ nhỏ mềm mại, trông rất yếu ớt, lại nức nở nói chuyện, quả thực khiến người nghe đau lòng muốn chết.
Nhìn thế nào đi nữa cũng giống như là sợ gây thêm phiền phức, nên mới nhân nhượng cho khỏi phiền.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
"Ngươi đã làm gì nàng?" Thẩm Tinh Lan quay đầu, hỏi Lại Thẩm Quý Thanh.
Thẩm Quý Thanh vốn im lặng, thấy vẻ mặt của hắn tức giận, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Lời của Tam ca là có ý gì? Ta chỉ là vì quá nhớ Nhạc Nhạc, nên mới có thể nhất thời xúc động trèo tường gặp giai nhân, chúng ta chưa làm cái gì cả."
Hắn ta dừng một chút, hơi nheo mắt lại, ý vị thâm trường nhìn Tô Trường Nhạc một cái, lời nói ra hết sức mập mờ: "Huống chi, ta và nàng sắp đại hôn, đến lúc đó giai nhân ở trong ngực, còn có chuyện gì là không thể làm nữa, cần gì nhất thời phải vội vàng chứ."
Hắn thích nhìn Thẩm Tinh Lan không thoải mái.
Khiêu khích thẳng thắn như thế, quả nhiên thành công chọc giận Thẩm Tinh Lan, hắn lập tức nổi cơn thịnh nộ, mu bàn tay lộ ra gân xanh, các đốt ngón tay trắng bệch, giống như là không có cách nào để đè nén lửa giận trong lòng, không nói gì liền xông lên xé nát người.
Lại vừa mới nhấc chân lên, còn chưa kịp bước ra, đã bị tiểu cô nương gắt gao túm lấy ống tay áo.
"Thái tử ca ca," tiểu cô nương hít hít mũi, "Hôm nay ngươi tới dẫn ta cưỡi ngựa sao?"
Lời nói không đầu không đuôi, lại còn thêm một tiếng Thái tử ca ca đơn giản, liền dập tắt toàn bộ lửa giận trong lòng hắn.
Thẩm Tinh Lan: "Ngươi muốn cưỡi ngựa không?"
Tô Trường Nhạc gật đầu.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Tô Thiên Dương ngẩn người, yên lặng thu hồi tay vốn muốn ngăn cản Thái tử, hiển nhiên cũng không hiểu vì sao muội muội đột nhiên nói muốn cưỡi ngựa.
Thẩm Tinh Lan nhanh chóng nhìn lướt qua Tô Trường Nhạc một cái, vừa rồi tuy rằng nàng nôn lên người Thẩm Quý Thanh, nhưng khó tránh khỏi có dính lên xiêm y.
"Được, ngươi trước tiên theo Thiên Dương trở về thay thường phục, cô đến đại sảnh chờ ngươi, sau đó ba người chúng ta cùng đi." Dứt lời, hắn nhìn Tô Thiên Dương.
Tô Thiên Dương hiểu rõ ý tứ của Thái tử, hắn phụ trách ổn định muội muội, Thái tử thì phụ trách tính sổ cái chuyện chưa xong với Thẩm Quý Thanh, gật gật đầu, muốn dẫn người đi.
Đáng tiếc Tô Trường Nhạc không phải thật sự ngốc, nàng trợn tròn mắt, giả vờ tùy hứng nói: "Muội không cần Nhị ca, muội muốn Thái tử ca ca dẫn muội cơ."
"..." Tô Thiên Dương đột nhiên bị ghét bỏ đau thương nhìn muội muội một cái.
Tô Thiên Dương hiểu chuyện, sao Tô Trường Nhạc có thể không hiểu được, nàng chính là không muốn để cho Thẩm Tinh Lan tức giận vì Thẩm Quý Thanh.
Trong lòng nàng thở dài, cũng với không biết tính cách bốc đồng này của Thẩm Tinh Lan, làm sao có thể đại phá được Mạc Bắc.
"Cô là ngoại nam, không vào Minh Nguyệt Hiên của ngươi được." Lời nói trong miệng Thẩm Tinh Lan tuy là cự tuyệt, nhưng khóe môi lại không tự chủ được mà nhếch lên hơi rụt rè, hiển nhiên bốn chữ Thái tử ca ca này khiến hắn vô cùng hưởng thụ.
Tô Trường Nhạc kéo ống tay áo của hắn, nụ cười trên mặt như sữa, như cả người đều toát ra vẻ ngọt ngào: "Thái tử ca ca đưa ta đến bên ngoài Minh Nguyệt Hiên, chỉ cần đừng đi vào là được!"
Nàng nói rất nghiêm túc, cũng không cố ý làm nũng, nhưng những lời này rơi vào tai người khác, lại mềm mỏng ngọt ngào vô cùng êm tai, tựa như con mèo con nuôi trong nhà đang làm nũng với mình vậy.
Hô hấp của Thẩm Tinh Lan hơi nghẹn lại, chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị móng vuốt của con mèo con ấy nhẹ nhàng gãi gãi.
Hắn hơi hơi nghiêng mắt, khuôn mặt tuấn tú không khống chế nổi lên ửng đỏ.
Tô Thiên Dương: "..."
Sau khi muội muội quên đi những chuyện của mấy năm nay, lại có thể trở nên mềm mại và dễ thương như vậy khi nói chuyện với Thái tử?
Tô Thiên Dương ghen tị và ăn ngon liếc nhìn bằng hữu tốt, người mà hắn đối xử chân thành, cùng nhau vào sinh ra tử trên chiến trường.
Thẩm Quý Thanh thấy Tô Trường Nhạc quả nhiên lại nở nụ cười vừa yêu kiều vừa ngọt ngào với Thẩm Tinh Lan, dáng vẻ còn rất vui vẻ, khóe môi của hắn mím thẳng, sắc mặt còn u ám khó coi hơn so với vừa rồi.
Ánh mắt của Thẩm Tinh Lan phức tạp nhìn tiểu cô nương tùy hứng trước mặt, sau cùng dưới thế tấn công của mắt to xinh đẹp đáng thương lại ngập nước của nàng, cuối cùng cũng "bất đắc dĩ" thỏa hiệp.
Chỉ có trong lòng hắn hiểu rõ, cho dù nàng không dùng giọng điệu này làm nũng, thì hắn cũng không cự tuyệt bất kỳ một thỉnh cầu nào mà nàng mở miệng đưa ra.
"Được." Hắn lấy khăn ra từ trong ngực, cúi người khom lưng, vén sợi tóc hơi lộn xộn của nàng ra sau tai, dịu dàng lau khóe môi của nàng, chưa từng lộ ra nửa phần ghét bỏ hay chán ghét nào.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Hắn rõ ràng không dựa vào quá gần, nhưng hơi thở trong lành và sạch sẽ trên người thiếu niên nhẹ nhàng đến gần, như thể trong nháy mắt bao phủ nàng thật chặt, đã từng vô số lần nhu mì, kiều diễm trong trí nhớ, bỗng nhiên hiện lên trong đầu, mặt của Tô Trường Nhạc không tự giác nóng lên.
Khuôn mặt trắng nõn nhiễm một lớp đỏ tươi, tựa như son đẹp nhất thế gian.
Thẩm Tinh Lan rũ mắt xuống, khóe mắt thoáng nhìn thấy tiểu làn da mỏng manh, mịn màng như da mỡ dê của cô nương, ánh lên một màu đỏ thẹn thùng làm động lòng người, động tác trên tay tự nhiên dừng lại.
Yết hầu lăn qua lăn lại, hô hấp hơi trầm xuống, động tác của hắn đột nhiên trở nên có chút cứng ngắc, thật cẩn thận, giống như đang đối đãi với một bảo vật hiếm có vậy.
Tô Trường Nhạc dường như bị sự căng thẳng của hắn lây nhiễm, lông mi hơi run run, răng nanh khẽ nhếch cắn nhẹ đôi môi hồng, hai người rõ ràng không làm gì, nhưng nàng lại có vài phần ngượng ngùng.
Kiếp trước bọn họ thật ra cũng từng có một đoạn thời gian triền miên suốt ngày, cả ngày nằm vắt chéo cổ, lúc ấy nàng mang thai một đứa trẻ, cũng từng muốn sống tốt cùng Thẩm Tinh Lan, đáng tiếc trời không theo ý người.
Nàng vẫn quen với việc Thẩm Tinh Lan hô hào với nàng hoặc lạnh nhạt như băng sương, hoàn toàn không quen với cử chỉ dịu dàng của hắn.
Thiếu niên dung mạo vô song trước mắt, mới vừa rồi rõ ràng còn nóng nảy không thôi, nhưng bây giờ lông mi dài che khuất một nửa, vẻ mặt bình tĩnh.
Đôi mắt hoa đào câu người có biên độ rất đẹp, trong mắt mang ý cười, phong độ tuấn tú, thậm chí thoáng chốc lại lộ ra vẻ cao quý, lạnh lùng hoàn toàn không phù hợp với khí chất kiêu ngạo của hắn.
Nhận thấy được sự thay đổi không thể phát hiện của Thẩm Tinh Lan, Tô Trường Nhạc hơi ngẩn ra, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Khí chất trầm ổn như vậy, theo lý thuyết không có khả năng xuất hiện trên người Thẩm Tinh Lan khi còn trẻ.
Thiếu niên Thẩm Tinh Lan ngông cuồng, nóng nảy giống như vừa rồi bị Thẩm Quý Thanh khiêu khích, thật ra hắn rất dễ bị chọc giận, giống như loại người làm việc lỗ mãng và bị kích động.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Sau khi Thẩm Tinh Lan thành thân với nàng thì mới học được cách kiềm chế bản tính, từ từ hiểu được cái gì gọi là kiên nhẫn, giơ tay nhấc chân mới dần dần từ lười biếng tùy ý trở nên cao quý lạnh lùng.
Nhất là sau khi hắn biết bộ mặt thật của Lâm hoàng hậu, trở nên nói năng thận trọng, gần như hoàn hảo đến mức khiến người ta không tìm ra một chút sai lầm nào, cho nên, Thẩm Quý Thanh mới có thể hoàn toàn không có cách nào chiếm đoạt được hắn, cuối cùng buộc phải chỉ có thể bức vua tạo phản.
Hắn sẽ không thật sự sống lại kiếp này như nàng chứ, nàng giả điên giả ngốc, còn hắn giả heo ăn hổ?
Tô Trường Nhạc bỗng dưng giật mình một cái, sợ hãi trước suy đoán lớn mật của mình, nàng làm sao có thể có suy nghĩ vớ vẩn như thế được.
Thẩm Tinh Lan rất nhanh đã lau sạch sẽ cho nàng, dịu dàng nói: "Đi thôi."
Tô Trường Nhạc thu hồi suy nghĩ bay xa của mình, gật gật đầu, đi theo Thẩm Tinh Lan rời đi, tầm mắt vẫn không khống chế được muốn bay lên người hắn.
Sự thay đổi trong khoảnh khắc vừa rồi của Thẩm Tinh Lan thực ra cực kỳ nhỏ, nếu không phải nàng quá quen thuộc với hắn, người bình thường căn bản sẽ không thể phát hiện được.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Không được, nàng phải quan sát Thẩm Tinh Lan thật kỹ mới được.
Ngay khi hai người sắp rời khỏi hậu viện, đang sắp lướt qua Thẩm Quý Thanh, một cơn gió sắc bén bỗng nhiên vang lên bên tai nàng.
Tô Trường Nhạc chợt phục hồi tinh thần lại, vừa giương mắt nhìn lên thì thấy Thẩm Tinh Lan đạp một cước về phía Thẩm Quý Thanh.
Thẩm Quý Thanh hoàn toàn không ngờ Thẩm Tinh Lan lại đột nhiên ra tay, tuy rằng phản ứng ngay tại chỗ, lập tức ngăn cản chân hắn đá tới, nhưng Thẩm Tinh Lan đã trải qua trên chiến trường nhiều năm, có kinh nghiệm phong phú, loại hoàng tử thường ngày sống an nhàn sung sướng như Thẩm Quý Thanh há có thể chịu đựng được lực của một cước đó.
Hắn cứ thế mà bị đạp bay ra ngoài.
Tô Trường Nhạc trợn mắt há hốc mồm.
Thẩm Quý Thanh bị đạp bay xa mấy thước, cho đến khi đụng vào cây đa lớn bên tường, rồi khó khăn lắm mới dừng lại được.
"Thẩm Tinh Lan ngươi điên rồi sao!" Thẩm Quý Thanh bị nôn mửa, trong lòng vốn đã nghẹn khuất đến đầy lửa giận, lần này đột nhiên bị đánh, xương bàn tay còn đau như bị đá chặt đứt, cho dù tính tình của hắn có tốt đến đâu cũng không thể không tức giận.
Hắn vốn là một thân bạch y ngọc thụ lâm phong, hiện giờ trên người lại dính toàn dơ bẩn và bụi đất, hai tay đau đến mức ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi, không đành lòng dùng từ chật vật không chịu nổi hoặc vô cùng thảm để hình dung.
Thẩm Tinh Lan liếc hắn một cái, ý tứ không rõ hừ cười một tiếng, cũng không quay đầu lại, lôi kéo Tô Trường Nhạc rời đi.
Tô Thiên Dương không đuổi theo, hắn đứng tại chỗ hai tay ôm ngực, nhìn Thẩm Quý Thanh, trên mặt có vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Hắn vốn cũng có quan hệ tốt với Thẩm Quý Thanh, nhưng từ hai năm trước, sau khi hắn và Thẩm Tinh Lan suýt nữa mất mạng ở Nhạn Môn Quan, liền không còn hảo cảm gì với hắn nữa.
Thẩm Quý Thanh nhịn cơn đau nhức trên tay, nghiêng đầu phun ra một ngụm máu, sau đó lồm cồm bò dậy, nhìn xuống bộ y phục gấm đã lấm lem bùn đất, một tay nắm chặt đến nổi gân xanh, quai hàm có thể nhìn thấy sự căng thẳng bằng mắt thường.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một mặt khó khăn như vậy, hắn cho tới bây giờ đều là tao nhã, trầm tĩnh, dường như mọi thứ đều nằm trong tay hắn.
Thẩm Tinh Lan quả nhiên ngu xuẩn trước sau như một, vẫn dễ bị người khác khiêu khích mà lỗ mãng ra tay như vậy.
"Tô Thiên Dương, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? Tô Trường Nhạc đã đính hôn với bổn vương, ngươi cứ thế mà bảo Thẩm Tinh Lan mang nàng đi, ngươi không sợ danh tiết của nàng bị tổn hại sao, không sợ sau khi nàng thành hôn, bổn vương giận chó đánh mèo mà lạnh nhạt với nàng sao?!"
Tô Thiên Dương cười lạnh một tiếng: "Chuyện xảy ra trong Tướng phủ, ai dám nói lung tung một câu ra ngoài chứ, cho dù thật sự có nô bộc dám liều mạng như thế, đó cũng là do Tứ hoàng tử tự tiện xông vào phủ trước, Thái tử và ta vì bảo vệ thanh danh của Nhạc Nhạc nên bất đắc dĩ mới động thủ ở phía sau, còn có danh tiết nào lại bị hao tổn đâu."
Về phần hôn sự, Tứ hoàng tử có thể thuận lợi thành thân với muội muội của hắn hay không, thì còn khó nói lắm.
Hôm qua phụ thân hắn mới được Tuyên Đế triệu vào cung, trong lời của Tuyên Đế ám chỉ rõ ràng, sau khi muội muội gả vào Tấn vương phủ, sẽ từ chính phi đổi thành trắc phi.
Thế mà lại nói tuyệt đối sẽ không để minh châu duy nhất trên tay tướng phủ bị oan ức, đến khi chính phi và trắc phi thành thân cùng một ngày, tất cả khuôn mẫu nghênh thú (cưới vợ) Tô Trường Nhạc cũng sẽ bị đem ra so sánh với chính phi, về phần tuyển chính phi thì sẽ tìm cho Thẩm Quý Thanh trong khánh công yến lần này.
Tô phụ là vị quan cực kỳ cao quý, làm sao không biết lời nói thấm thía của đế vương được, nghe như ám chỉ mơ hồ, nhưng thật ra là không thể thay đổi được[1].
[1] Không thể thay đổi được: Câu gốc là "金口玉牙", nghĩa là miệng vàng răng ngọc, ám chỉ lời nói của đế vương khi đã nói ra thì sẽ không thay đổi được.
Quay về Tướng phủ, sắc mặt của Tô phụ khó coi đến tột cùng, Tô Thiên Dương truy hỏi thì mới biết được, muội muội lại có thể bị uất ức khi còn chưa xuất giá như vậy.
Hắn cũng không tin Thẩm Quý Thanh hoàn toàn không biết chuyện này.
Thay vì để muội muội gả vào Tấn vương phủ làm trắc phi, ngày ngày nhìn sắc mặt của chính phi, thế thì còn không bằng hủy bỏ cửa hôn ước này cho rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net