Phần 32: Lên gác rút thang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
như Yến Hồi, Hoàng hậu nhất thời say đắm trong tình cảm mới đi sai đường.

Nàng nhìn hắn chầm chậm nói: "Dù có giấu giếm hay không thì cuối cùng bệ hạ cũng đã biết. Bệ hạ muốn trách phạt gì thì cứ trách phạt thần thiếp đi, là thần thiếp không cho Hoàng hậu nương nương nói với bệ hạ, cũng là thần thiếp cố tình muốn giấu bệ hạ."

Hoàng thượng vốn vô cùng tức giận nhưng lại đành lòng nói gì nàng, sau cùng chỉ ngập ngừng: "Nàng đó nàng đó... Bây giờ phải làm thế nào đây..."

Mạch Ca lập tức quỳ xuống, than thở khóc lóc: "Bệ hạ, thần thiếp chưa từng cầu xin người điều gì, lúc này nô tì muốn xin người bảo vệ đứa bé trong bụng Hoàng hậu.

"Đời này nàng ấy đã quá khổ rồi, người muội ấy yêu thương đều lần lượt ra đi, hiện tại khó khăn lắm mới có điều gửi gắm mới, đứa bé này chính là mạng của nàng ấy, cho dù thế nào người cũng không thể cướp đi được!"

"Mạch nhi, nàng... Nàng đứng lên rồi nói."

Hoàng thượng không đành lòng nhất là lúc nàng rơi lệ, bây giờ nhìn dáp dấp như hoa lê ướt mưa của nàng thì đau lòng không biết làm thế nào, hắn vội đỡ nàng dậy, thân thiết lau nước mắt cho nàng.

"Dù ta giúp giấu giếm nhưng giấy không thể gói được lửa, chuyện này có liên quan đến truyền thừa giang sơn của tổ tông, huống hồ cái thai của nàng ấy không phải là lông duệ, lỡ như chuyện này bị bại lộ, hoàng thất sẽ bị hủy hoại trong phút chốc! Mạch nhi, chuyện này không thể qua loa được!"

"Nếu bệ hạ thật lòng giúp đỡ, thần thiếp đã có kế hay. Chỉ cần khiến hậu cung tận mắt nhìn thấy Hoàng hậu sinh non vậy thì đứa bé này tất nhiên là không còn nữa.

"Đến lúc đó lại đưa Hoàng hậu đến Tự miếu của hoàng gia, vậy là nàng ấy có thể bình an sinh con ra. Không nguy hại đến giang sơn xã tắc, cũng bảo vệ được cốt nhục của Hoàng hậu, thần thiếp chỉ mong bệ hạ có thể đồng ý."

Hoàng thượng nhắm mắt trầm tư, một lúc lâu sau mới mở mắt ra nói: "Ta có thể đồng ý, nhưng nàng ấy không thể làm Hoàng hậu được nữa."

"Bệ hạ! Chuyện này sao có thể..."

"Mạch nhi, đây là quyết định tốt nhất của ta, tuyệt đối không khoan nhượng thêm! Lúc nàng ấy bước ra bước này thì nên hiểu, nàng ấy không thể nào đảm nhiệm ngôi vị Hoàng hậu nữa.

"Ta có thể giữ lại đứa con của nàng ấy, nhưng từ nay về sau nàng ấy cũng không thể tiếp tục ở đây được. Mạch nhi, nàng phải hiểu, ta là thiên tử, ở đây không cho phép ô uế!"

Mạch Ca biết đây là điều kiện của hắn, có nói nhiều hơn nữa cũng không làm được gì, nàng đành gật đầu: "Thần thiếp hiểu."

Hoàng thượng nâng mặt nàng lên, hôn thật nồng nàn: "Mạch nhi, rốt cuộc ta cũng có thể lập nàng làm Hậu rồi."

6. Nam linh

Trước khi đến Phượng Nghi cung, Mạch Ca còn lo lắng Hoàng hậu sẽ vì chuyện này mà đau lòng.

Không ngờ Hoàng hậu lại vui mừng ôm chầm lấy nàng, thoải mái nói: "Ngôi vị Hoàng hậu này ta đã sớm không muốn làm, nếu có thể cùng A Yến ở bên nhau dài lâu, ta tình nguyện vĩnh viễn không quay lại."

Nàng còn nói: "Mạch Ca, ta cũng mừng thay cho ngươi, cuối cùng ngươi và Hoàng thượng cũng có thể trở thành phu thê chân chính."

Hoàng hậu vui vẻ đồng ý, tiếp theo là chuẩn bị cho việc sinh non, phải để mọi người tin Hoàng hậu mất đi đi cái thai lần nữa, còn phải danh chính ngôn thuận bị phế đi ngôi vị Hoàng hậu, bị đánh ra khỏi cung.

Nhưng đúng lúc này, trong cung lại truyền ra lời đồn đứa bé trong bụng của Hoàng hậu không phải là Hoàng tử.

Mặc dù Mạch Ca cố gắng chặn lại có điều lời đồn vẫn không ngừng truyền ra, cũng không ít người bắt đầu nói năng linh tinh, nói Hoàng hậu ở thâm cung tịch mịch, ngấm ngầm mang thai cùng người khác.

Lời đồn ập uống, đương nhiên Hoàng hậu muốn bí mật đưa Yến Hồi ra cung trước, đảm bảo người khác không phát hiện ra hắn.

Lúc Xuân Trúc dẫn Yến Hồi ra ngoài, trên đường đi lại gặp phải Ngôn Quý nhân, Ngôn Quý nhân lập tức trò chuyện với nàng mấy câu, cảm ơn ân cứu mạng của nàng.

Ai ngờ tiểu cung nữ phía sau Ngôn Quý nhân bỗng dưng nhìn chằm chằm vào Yến Hồi rồi kêu lên: "Đây không phải là Vân Khê của Xuất Hương quán sao!"

Xuân Trúc chợt kinh sợ, vô thức nhìn về phía Yến Hồi lại thấy hắn không ngừng né tránh ánh mắt nàng, nàng thầm than không ổn, chủ tử trúng kế của người khác rồi.

Quả nhiên, tất cả cung nhân trong ngõ đều tụ lại, nhìn chằm chằm vào Yến Hồi chỉ trỏ.

Tiểu cung nữ kia nói tiếp: "Trước khi nô tì vào cung từng gặp Vân Khê của Xuất Hương quán, còn nghe nói hai tháng trước hắn được một vị phu nhân mua rồi cất giấu, sao lại xuất hiện trong cung thế này?"

Mọi người nghe xong thì quay mặt nhìn nhau.

Xuất Hương quán là nơi trăng hoa nổi danh ở kinh đô, bên trong có đủ mỹ nhân và nam quan nhân. Nếu tiểu thái giám trước mắt này đúng là Vân Khê, vậy không phải Hoàng hậu và hắn...

Cung nhân nhanh nhẹn đã sớm chạy đi báo với chủ tử, rất nhanh tin tức đã truyền đến chỗ của Hoàng thượng.

Hoàng thượng và Mạch Ca đang dùng bữa tối, sau khi biết được bèn truyền Vân Khê và Hoàng hậu đến Ngự Càn cung, cho tất cả mọi người lui ra cũng cấm hết tung tin đồn, nếu không sẽ giết bất luận tội.

Hoàng hậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vân Khê, nàng vẫn không tin người trước mắt lại lừa gạt mình.

Song lúc hắn ta mở miệng, cảm giác lạnh lẽo mất hết hi vọng ngập tràn lòng nàng, nàng nhiều lần muốn gục ngã nhưng cố cắn chặt môi dùng cơn đau này để gắng gượng chống đỡ thân thể.

Khi Vân Khê thấy Hoàng thượng vội quà rạp xuống đất ra sức xin tha: "Hoàng thượng tha mạng! Tiểu nhân không biết gì hết, là Hoàng hậu nương nương vừa ý tiểu nhân sau đó sai người mang tiểu nhân vào cung.

Tiểu nhân thân phận thấp hèn sao dám không tuân lời, vì vậy vẫn luôn giả làm tiểu thái giám ở Phương Nghi cung cùng Hoàng hậu nương nương âm thầm..."

Người của Lý Hỉ phái đi đã quay lại rất nhanh, cũng dẫn theo tú bà của Xuất Hương quán đến xác nhận người này thật sự là Vân Khê. Tú bà kia cũng nói hai tháng trước có người bỏ tiền chuộc thân cho Vân Khê, người nọ có thân phận bí ẩn lại ra tay rất hào phóng.

Mạch Ca tức đến mắt bốc lửa, nhưng căm hận đồng thời cũng tự trách bản thân không điều tra sâu hơn, chỉ nghe lời nói một phía của hắn ta.

Nghĩ đến cửa hàng tạp hóa kia cũng là cùng một ruột với hắn ta, chính là vì để nàng không nghi ngờ thân phận của Vân Khê.

Mặc dù cơ hội xa vời nhưng nàng vẫn muốn thử.

Nàng để Cửu Hạ mang người của cửa hàng tạp hóa đến, nhưng người đi nhà trống, người gần đó nói cửa hàng đó đã đóng cửa không buôn bán từ mấy ngày trước, thật là kì lạ.

Chuyện này không có nhân chứng, chỉ dựa vào miệng Vân Khê nói Hoàng hậu vì ham mê sắc đẹp mà cưỡng chế bắt hắn vào cung.

Hoàng thượng vốn không rõ người tư thông cùng Hoàng hậu là ai, hắn chỉ nghĩ là người có thân phận trong sạch, dù thế nào cũng không ngờ lại là một nam linh.

Sắc mặt hắn trở nên cực kì khó coi, không khỏi nhìn về phía Mạch Ca, hắn không hiểu tại sao Mạch Ca không nói rõ với hắn.

Song Mạch Ca lại lắc đầu, sự tha thiết trong mắt nói cho hắn biết đây không phải là sự thật. Hắn có hơi do dự, lẽ nào trong đó còn có hiểu lầm gì?

Hắn hỏi Hoàng hậu: "Nàng có lời gì muốn nói không?"

Mặt Hoàng hậu trắng bệch đến dọa người, nàng đã sớm không còn nghe rõ người khác đang nói gì.

Nàng chỉ hoảng hốt đứng nơi đó, muốn trốn lại không trốn thoát, nhìn mình từ đầu tới cuối trở thành trò cười cho thiên hạ.

Tim nàng như cắm đầu dao găm, nàng muốn tiến lên kéo vạt áo của Vân Khê hỏi hắn tại sao, nhưng chân không thể nhúc nhích được.

Nàng chỉ tự giễu trong lòng, từ đầu đến cuối nàng đều là kẻ ngốc, người khác nói gì nàng đều tin.

Nàng nhìn Vân Khê nhưng hắn lại không dám nhìn nàng, thậm chí ánh mắt còn hoảng loạn trốn tránh.

Ha ha, nàng cười khẩy, đây là nam nhân mà nàng cam tâm tình nguyện dâng ra tấm thân này, cũng vì hắn mà vi phạm đạo lý luân thường, nàng đúng là bị mù rồi.

Nhưng mà cũng không trách được người khác, là nàng bị lời nói dối che mắt không nhìn rõ sự thật, là nàng ngu ngốc bị kẻ khác dắt mũi.

Nàng tự cho là tìm lại được tình yêu đích thực nhưng thật ra chỉ là một hồi lừa gạt, là thủ đoạn để người khác lợi dụng lật đổ nàng.

Là nàng tự làm tự chịu, nàng đâu còn là Hoàng hậu cao cao tại thượng, nàng chỉ là một dâm phụ trơ trẽn trong miệng người đời.

Nàng vốn tưởng rằng trời xanh thương nàng, dù sao nàng chờ lâu như vậy, chờ đến trái tim khô héo, chờ đến toàn thân chết lặng, cuối cùng cũng chờ được hắn.

Nhưng kết quả, Vân Khê không phải là Yến Hồi, Yến Hồi của nàng căn bản là không về được nữa.

Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy sợ chờ đợi của nàng dành cho Yến Hồi, cuối cùng đã chết trong từng nỗi tuyệt vọng.

Có lẽ nàng thật sự không chờ nổi nữa, nàng quá mệt rồi.

Sau cùng nàng cười buồn bã, lắc đầu, sau đó trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: "Tội phụ gieo gió gặt bão, chết không đáng tiếc, xin Hoàng thượng hạ chỉ."

Mạch Ca hô lớn: "Bệ hạ không được! Hoàng hậu nương nương là bị người hãm hại, nhất định phải điều tra rõ!"

Nhưng Hoàng hậu cười thờ ơ: "Sự thật đã không còn quan trọng nữa."

7. Chết tâm

Cuối cùng Hoàng thượng cũng không định tội ngay, hắn để Mạch Ca giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Mạch Ca không còn cách nào khác kể lại chuyện Hoàng hậu nằm mơ nghĩ lầm Vân Khê là Yến Hồi cho hắn biết, còn nói Hoàng hậu rơi vào mưu kế của người khác, nếu không sao Vân Khê có thể học giống Yến Hồi đến vậy, thậm chí còn biết được mọi chuyện trước đây.

Hoàng thượng lập tức sai người điều tra, cũng nghiêm cấm người trong cung khua môi múa mép lan truyền tin đồn. Còn Vân Khê thì bị giam vào thiên lao, không ai được gặp mặt.

Mạch Ca đỡ Hoàng hậu về Phượng Nghi cung, lúc sắp đến cửa tẩm điện Hoàng hậu tránh khỏi tay nàng một mình vào tẩm điện, sau đó đóng kín cửa.

Xuân Trúc vội vàng muốn theo vào nhưng Mạch Ca gọi lại: "Để nàng ấy yên tĩnh một mình đi, bây giờ nàng ấy không muốn gặp ai đâu."

Quả nhiên không lâu sau các nàng chợt nghe Hoàng hậu cười lớn.

Tiếng cười đau khổ tuyệt vọng, tê tâm liệt phế, Mạch Ca chỉ ngây người đứng trong sân nghe tiếng cười kia chuyển thành tiếng gào khóc. Nàng không làm được gì, cũng chẳng giúp được chi.

Vì vậy nàng chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe, nàng nghĩ, Hoàng hậu của nàng khổ sở thế nào, tuyệt vọng bao nhiêu, đau đớn nhường nào.

Nàng cắm ngón tay vào thịt, nhưng mà nỗi đau xuyên tim này lại không bằng một phần của Hoàng hậu.

Nếu không phải bản thân nàng sơ sẩy, Hoàng hậu sẽ không gặp phải đau đớn này, nàng ấy vẫn có thể hồn nhiên ngây thơ, cả đời vui vẻ.

Mạch Ca thề trong lòng, nàng nhất định phải tìm được độc thủ đứng phía sau, nàng muốn kẻ đó nhận hết muôn vàn tra tấn, nàng muốn kẻ đó phải trả một cái giá thật đắt, nàng muốn kẻ đó đời đời kiếp kiếp không được an bình.

Nghi đến đây nàng gấp gáp muốn đến thiên lao thẩm vấn Vân Khê, nàng dặn dò Xuân Trúc chăm sóc tốt cho Hoàng hậu rồi cùng Cửu Hạ vội vàng đến thiên lao.

Nhưng còn chưa vào trong thì chợt nghe có người hô lớn: "Không xong rồi! Có người chết!"

Mắt phải nàng giật không ngừng, chỉ hi vọng Vân Khê vẫn ổn, nhưng khi thấy được thì Vân Khê chỉ còn là một khối thi thể. Ngục tốt nói hắn đã sớm giấu độc dưới lưỡi, hẳn là biết nhất định phải chết nên mới uống thuốc độc tự sát.

Hăn chết đi thì sẽ không thể tìm thấy người đứng sau lưng nữa. Mạch Ca căm phẫn nhắm mắt lại, nàng lại đến chậm một bước, nếu đến sớm hơn nàng đã có thể giúp được Hoàng hậu.

Nàng lại rơi vào tự trách, hối hận và thất vọng ngập tràn đầu óc nàng.

Cửu Hạ vừa đau lòng vừa bất lực, an ủi: "Chủ tử đừng nản chí, chúng ta còn có manh mối Ngôn Quý nhân. Mỗi khi có chuyện nàng ta đều quạt gió thêm củi, nàng ta chắc chắn biết gì đó."

Cửu Hạ nói không sai, không có Vân Khê thì còn Ngôn Quý nhân, cả hai lần nàng ta đều vô tình biến Hoàng hậu thình cái bia cho mọi người chỉ trích, một lần có thể là do trùng hợp, nhưng đến hai lần thì nhất định có quỷ.

Vì vậy nàng vội đến Quỳnh Hoa uyển, không đợi Ngôn Quý nhân hành lễ xong nàng đã đi thẳng vào vấn đề: "Tại sao ngươi lại hại Hoàng hậu nương nương? Nói! Có phải ngươi tìm Vân Khê đến để lừa nàng ấy không?"

Ngôn Quý nhân ấm ức: "Quý phi nương nương, thiếp thân không rõ lời này có ý gì? Thiếp thân căn bản không quen biết Vân Kê kia, chẳng là là vì lời của tiểu cung nữ kia sao? Nàng ta nói lời không nên nói, thiếp thân đã cho người loạn côn đánh chết, nếu không phải là nàng ta, chuyện của Hoàng hậu nương nương và Vân Khê kia sao lại bị phát hiện..."

Nói đến đây nàng ta quỳ xuống khóc lóc kể lể: "Mọi chuyện đều là lỗi của thiếp thân, thiếp thân không dạy bảo được nô tì, xin Quý phi nương nương trách phạt!" Nàng ta đẩy hết mọi chuyện, không thừa nhận điều gì.

Mạch Ca đã sớm không còn kiên nhẫn nữa, hoàn toàn không để ý tới lời nàng ta: "Bổn cung biết chính là ngươi! Ngươi chò đó, chắc chắn bổn cung sẽ khiến ngươi nhận tội!"

Sau khi ra khỏi Quỳnh Hoa uyển Mạch Ca lại đến Phượng Nghi cung, nàng lo cho Hoàng hậu.

Nhưng dường như tâm trạng của Hoàng hậu đã thả lỏng hơi rất nhiều, không chỉ mở cửa đón còn cười nhạt: "Ngươi yên tâm, vừa rồi ta ta đã nghĩ thông được đôi chút, ta không sao."

Tuy biết nàng đang gắng gượng chống đỡ nhưng Mạch Ca vẫn tán thành: "Vậy là tốt rồi, dù thế nào thì đứa bé là vô tội, vì đứa bé ngươi nhất định phải vượt qua."

Hoàng hậu nở nụ cười đầy thê lương: "Ta hiểu."

8. Tự thiêu

Mạch Ca trăn trở cả đêm không ngủ, vừa lo lắng tâm trạng của Hoàng hậu vừa nghĩ làm thế nào để Ngôn Quý nhân nhận tội, tâm sự chồng chất khiến nàng thường xuyên thở dài.

Hoàng thượng ôm từ phía sau dán mặt vào tóc nàng, dịu dàng nói: "Nàng cũng đừng quá phiền lòng chuyện của Hoàng hậu, dù thế nào ta cũng sẽ không để nàng ấy trở thành trò cười cho thiên hạ. Còn đứa bé trong bụng của nàng ấy, ta nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho nó."

Mạch Ca xoay người, dõi theo mắt hắn hỏi: "Chàng thật sự sẽ để nàng ấy sinh ra chứ?"

Hoàng thượng vuốt ve mặt nàng, gật đầu: "Mọi chuyện cứ làm theo nàng nói trước đây, để Hoàng hậu xuất cung sinh con."

Bọn họ đang nói chuyện thì tiểu cung nữ gác đêm bên ngoài chợt gấp gáp gõ cửa, nàng ta khóc lóc nói: "Hoàng thượng, Quý phi nương nương, Phượng Nghi cung cháy rồi! Hoàng hậu nương nương người... Còn chưa ra ngoài..."

Lửa cháy từ bên trong, lúc cung nhân phát hiện ra thì trong nội thất đã hừng hực lửa.

Không mất bao lâu lửa trong Phượng Nghi cung ngập trời, mùi cháy tràn ngập khắp hoàng cung, đội Thủy Long luống cuống tay chân dùng thùng tưới nước, các thị vệ xông vào bên trong chuẩn bị cứu người.

Nhưng thế lửa quá mạnh, căn bản không vào được mấy bước đã khiến người ta chùn bước.

Tiếng gào thét của Xuân Trúc đinh tai nhức óc, nàng muốn vọt vào trong cứu chủ tử lại bị mấy cung nữ ôm lại, nàng như phát điên vùng lao ra nhưng chỉ phí công, chỉ có thể gào thét đau cả tim phổi.

Mạch Ca tới, nàng lớn tiếng hỏi: "Hoàng hậu nương nương đâu? Hoàng hậu nương nương đâu?"

Nhưng các cung nhân chỉ lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng, một thị vệ run giọng nói: "Quý phi nương nương, thế lửa thật sự quá mạnh, Hoàng hậu nương nương... Có lẽ đã sớm thành..."

Mạch Ca trừng mắt ngắt lời hắn: "Không! Không đâu! Ngươi, các ngươi nhất định phải cứu Hoàng hậu nương nương ra! Nhất định phải cứu ra!"

Đúng lúc này cột trụ ầm ầm sập xuống, toàn bộ tẩm điện ngập trong lửa, đám cháy tựa như một con rắn độc lớn nuốt hết mọi thứ chôn vùi tất cả.

Mạch Ca trơ mắt nhìn, nàng như mất hết niềm tin, chẳng kịp đề phòng ngã xuống đất.

Hoàng thượng ôm lấy nàng, muốn dùng ấm áp để an ủi nàng, nhưng mà hắn cũng hiểu, tim của người trong lồng ngực mình đã ngừng đập trong khoảnh khắc lửa lớn nuốt hết mọi thứ, đã dần lạnh theo trận lửa kia.

Trong đầu Mạch Ca chỉ là một mảnh tĩnh mịch, không nghe được gì, cũng không nhìn thấy gì, nàng từ từ nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt rơi đầy trên gương mặt, nàng không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ tới.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sau khi Hoàng hậu rời khỏi thì nàng sẽ thế nào, nàng luôn cho rằng sẽ vĩnh viễn không có ngày đó, nàng nhất định sẽ bảo vệ Hoàng hậu thật tốt.

Các nàng đã cùng đi qua mưa gió nhiều năm như vậy, trắc trở gì cũng cùng nhau chịu đựng, còn sợ gì kia chứ.

Khi ngày này đến nàng không trở tay kịp, lòng nàng run sợ, nàng sợ giống như mất đi cả thế giới này.

Nàng còn nhớ lúc mới vào cung Hoàng hậu còn là tiểu nha đầu non nớt, kéo tay nàng nói: "Mạch Ca, từ nay về sau, chúng ta sẽ ở hoàng cung cả đời, chúng ta nhất định sẽ tương thân tương ái, vĩnh viễn không chia cách. Ngươi nói có được không?"

Vĩnh viễn không chia cách, ngươi có chịu không?

Nàng khắc từng chữ vào đáy lòng, khóc khàn cả giọng, vạn cốt thành tro.

Cô nương mà nàng yêu quý muốn bảo vệ nhất cuối cùng đã rời xa nàng, núi cao sông dài, âm dương cách biệt, không bao giờ gặp lại.

Hoàng thượng ôm chặt lấy nàng, gần như là khẩn cầu mà khuyên nàng: "Mạch nhi, nàng còn có ta, ta không muốn nàng như vậy. Có lẽ giải thoát khỏi thống khổ mới là điều Hoàng hậu muốn nhất."

Đúng vậy, nàng ngu xuẩn thế nào mới có thể yên tâm để Hoàng hậu lại một mình, rõ ràng Hoàng hậu đau khổ như vậy, rõ ràng là đang giả vờ mà nàng tại xem như không thấy, còn để Hoàng hậu chịu đựng một mình.

Đời này Hoàng hậu đã đau khổ quá nhiều, người nhà của nàng, người yêu của nàng, chân tình của nàng đều từng bước từng bước rời xa nàng, nàng đã chẳng còn quyến luyến gì với thế gian này. Nàng căn bản là không chịu đựng nổi nữa.

Mạch Ca cắn chặt môi, nàng nghĩ, trong khoảnh khắc đưa ra quyết định chắc hẳn Hoàng hậu đã vô cùng tuyệt vọng mới có thể đốt tẩm cung, đau khổ cùng cực mới lấy cái chết làm kết cục của mình.

Tất cả cảm xúc chất chứa như núi lửa tuôn ra trong nháy mắt, Mạch Ca đấm một quyền thật mạnh lên mặt đất.

Ngôn Quý nhân, ta muốn thi thể của ngươi chôn cùng Hoàng hậu!

9. Tang phục

Hoàng hậu hoăng thệ, cả cung để tang, bảo tọa của Hoàng hậu trong một đêm biến thành màu trắng tựa như tuyết lớn mênh mông, đau buồn mà lạnh lẽo.

Mạch Ca rơi vào bi thương sầu não không vui, gương mặt nhuốm màu bệnh tật, Hoàng thượng đành phải chỉ định Anh Quý phi chủ trì tang sự của Hoàng hậu, cũng nói với bên ngoài là trời khô nóng dẫn tới hỏa hoạn.

Còn đứa con trong bụng của Hoàng hậu, ngự y chỉ nói là chẩn đoán sai, chỉ là khí huyết công tâm nên gây ra hiện tượng mang thai giả.

Hoàng thượng còn nhấn mạnh Hoàng hậu danh đức trong sạch kiên trinh, là tấm gương chuẩn mực, nếu như ai ở sau lưng nghị luận Hoàng hậu thì giết không tha!

Trong đêm, tất cả lời đồi về Hoàng hậu đều biến mất theo trận lửa kia, không ai mà không thở dài cho vị Hoàng hậu trẻ tuổi cứ như vậy mà ra đi mãi mãi.

Vì Phượng Nghi điện bị thiêu hủy nên tang sự tổ chức ở Khôn Ninh cung, phi tần hậu cung đều phải để tang gác đêm, đốt kinh cầu phúc cho Hoàng hậu đã mất.

Các phi tần mặt đầy đau thương cùng nhau quỳ, phía trước là Mạch Ca và Anh Quý phi.

Mọi người thay nhau dâng hương, Mạch Ca cầm nén hương đứng thật lâu, không thể kìm được nước mắt. Rất nhiều lần nàng như sắp khụy xuống nhưng may là Anh Quý phi đỡ lấy.

Anh Quý phi than thở: "Ta biết tình cảm của nmuội và tiên Hậu rất tốt, nhưng nếu muội cứ tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ không chịu nổi nữa, tiên Hậu ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ khó chịu."

Mạch Ca nghe xong lại càng muốn rơi lệ, Anh Quý phi ôm nàng trấn an: "Đừng khóc nữa, ta dìu muội đi nghỉ ngơi."

Các tiểu chủ dâng hương theo thứ tự, khi đến lượt Ngôn Quý nhân, ba nén hương trong tay nàng ta không thể nào thắp lên được, tất cả mọi người đều nhìn, nàng ta càng thắp không được càng hoảng hốt, cuối cùng bèn để thị nữa đưa ba nén hương khác.

Kì lạ là, ba nén hương khác cũng không thắp lên được.

Mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán, chẳng lẽ nàng ta có liên quan đến cái chết của tiên Hậu? Nếu không sao chỉ có nàng ta là không thắp hương được?

Ngôn Quý nhân vừa gấp vừa tức, trong lúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net