Chương 32: Nhật ký đi đẻ 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Nhật ký đi đẻ 2.

Edit: Charon_1332
_____________

Vương Trác chẳng đi được bao lâu thì các cơn gò tử cung càng lúc càng thường xuyên làm cậu đau đến nỗi không còn sức để chửi người. Sau khi về lại phòng bệnh, y tá đâm sẵn một cây kim mu bàn tay cậu để dự phòng, trên bụng thì quấn dụng cụ đo tim thai khiến cậu có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của Tiểu Quân.

Cậu cắn răng co rúm người chịu đựng cơn đau dữ dội, Vương Trác Nhiên cảm tưởng như cơ thể mình bị bổ ra làm rồi, tiếng an ủi động viên của ba tên kia cứ mơ hồ không rõ, chẳng biết bao lâu sau y tá bảo có thể chuyển cậu sang phòng sinh rồi.

Nhưng chỉ có một người là được vào phòng sinh cùng sản phụ. Trong lúc này mà còn ganh đùa tranh giành nhau bảo Vương Trác Nhiên tự chọn thì đúng là mất não cả lũ, ba người nhìn nhau bỗng thấy hơi xấu hổ, ai cũng muốn đi nhưng không ai nói được thành lời.

Anh họ của Lê Chính Dương biết quan hệ của bốn người bèn quyết định giùm luôn, anh ta chỉ vào Lê Chính Dương bảo: "Gọi nó đi, nó là bố của bé."

Lê Chính Dương: "Dạ??"

Trọng Tinh Minh với Phong Vinh tuy thấy hơi tiếc nhưng từ việc kiểm tra đến sinh đẻ của Vương Trác Nhiên đều do một tay người anh họ này lo liệu nên giờ người ta đã nói thế thì họ cũng không phản đối gì nữa.

Mà Lê Chính Dương lại đứng im tại chỗ, vừa rối rắm vừa khó xử nói: "Thôi, hay là ai đó đi đi..."

Khi Vương Trác Nhiên quằn quại với cơn gò tử cung y đã bật khóc rồi, giờ đến lúc đẻ thật thì y sợ mình không những không thể động viên cổ vũ cậu mà còn làm vướng chân vướng tay thêm.

Anh họ nghe xong mà bó tay* lôi Lê Chính Dương sang bên cạnh răn: "Có ai đần như em không? Ai lại nhường cơ hội cho tình địch ngay lúc quan trọng thế này?"

*恨铁不成钢chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

Lê Chính Dương gãi đầu: "Anh ơi nhìn Tiểu Trác như thế em thấy đau lòng lắm, em không chịu nổi đâu thật đấy."

"Được rồi, là đàn ông con trai thì đừng có lắm lời. Mau, vào phòng sinh đi."

Đàn ông đích thực Lê Chính Dương đi vào phòng sinh, bấy giờ Vương Trác Nhiên đã đau đến gần như mất đi ý thức, hồn thăng thiên, cậu thấy mọi thứ trước mắt cứ nhập nhà nhập nhằng, có người di chuyển cơ thể cồng kềnh của cậu và rồi cuối cùng cậu cũng được tiêm cái thứ thuốc giảm đau mà cậu hằng mong nhớ.

May sao Trọng Tinh Minh không bịp cậu, thuốc giảm đau rất có hiệu quả ít nhất thì đối với cậu là thế. Cơn đau xé ruột xé gan ở eo ở lưng bỗng biến mất tăm chỉ còn lại chút cảm giác.

Y tá bảo phải đợi cổ tử cung mở hết thì mới đẻ được, Vương Trác Nhiên vỗ tay Lê Chính Dương hỏi: "Điện thoại anh đâu?"

Cậu muốn nghịch điện thoại.

Lê Chính Dương sờ túi đưa điện thoại của mình cho cậu chơi, y nhìn chằm chằm vào không mặt xanh xao phờ phạc của Vương Trác Nhiên thầm nghĩ thuốc giảm đau đúng là hàng xịn.

Vương Trác Nhiên nghịch điện thoại một lúc, liếc nhìn đôi mắt vẫn còn đỏ hoe của Lê Chính Dương.

Cậu ra vẻ bình tĩnh bảo: "Dọa em rồi hả, giờ anh hết đau rồi, nhìn nè?"

Dáng vẻ khốn khổ gào ầm lên đòi xiên người ban nãy đã biến mất tăm.

Lê Chính Dương thì cười: "Anh giỏi nhất, đỉnh nhất, đúng là đàn ông đích thực mà!" Y giơ ngón cái với cậu.

Vương Trác Nhiên hất cằm.

Cậu nghịch điện thoại tầm mấy tiếng, trưa còn đặt gà ăn, đến tầm ba giờ chiều thì đẻ.

Quá trình sinh rất ngắn, tầm hơn nửa tiếng một tý nhưng cậu vẫn thấy hơi đau, nhưng cái đau chẳng nhằm nhò gì với cái đau lúc gò tử cung cả. Dưới sự trợ giúp của hộ sinh và y tá Tiểu Quân thuận lợi chào đời, là một bé gái.

Vương Trác Nhiên nhìn đứa bé dúm dó đỏ bừng mà thấy rối rắm trong lòng, không biết nên nói gì cho phải. Tiểu Quân còn không dài bằng cánh tay cậu, chắc ngồi phải cái là đi đời luôn, mới nhìn bé thôi là Vương Trác Nhiên đã thấy lòng mình xốn xang, ước có thể cho bé những thứ tốt nhất trên đời.

Thế mà, cậu lại sinh em bé thật.

Một tiếng sau khi sinh là lúc để cậu tiếp xúc với Tiểu Quân, tim Lê Chính Dương vẫn còn đập bình bịch vì cảnh tượng máu me khi sinh, y lau nước mắt ghé vào mép giường liên tục hỏi cậu có khó chịu ở đâu không.

"Tiểu Dương đừng khóc, anh khỏe lắm. Em nhìn Tiểu Quân nè, mặt bé béo quá trời! Đúng rồi, y tá bảo bé nặng bao nhiêu á?" Vương Trác Nhiên cười khờ.

".... Em không nhớ lắm, hai cân rưỡi hay ba cân ấy?

Vương Trác Nhiên bực: "Rồi em vào đây làm gì, chả nghe được gì hết vậy."

Lê Chính Dương oan quá trời, y chỉ lo nhìn Vương Trác Nhiên chứ đâu rảnh nghe mấy chuyện khác.

Trọng Tinh Minh với Phong Vinh ngồi chờ mà sốt cả ruột vừa nhận được thì là vội vàng phi tới trước giường, thấy Vương Trác Nhiên vẫn khỏe như vâm mới thở phào.

Thậm chí Phong Vinh kiểm tra Vương Trác Nhiên xong mới để ý đến "bé khỉ" nằm bên cạnh cậu, hắn sợ hãi hét lên.

"Cái quần què gì vậy!"

"Mày hét cái chó gì! Nhỡ Tiểu Quân giật mình thì sao?" Vương Trác Nhiên kéo con gái rượu vào lòng.

"Đây là Tiểu Quân á?" Phong Vinh nhìn chằm chằm Tiểu Quân hồi lâu với vẻ mặt thức tạp, sau đó phán ngon ơ: "Tiểu Quân trông giống tôi ghê!"

Ba người còn lại: "....."

Chắc là ma chứ ai đâu vừa sinh đã nhìn ra giống ai với ai.

"Chúng mày đứng thế, nhìn mũi bé xem thẳng thế này cơ mà, nhìn là biết nhờ gen tao. Cá không?" Phong Vinh cười nói.

"Cá gì?" Lê Chính Dương không chịu thua kém: "Môi bé giống hết tao nè."

"Ngón tay bé dài như thế, vừa nhìn là biết có thiên phú đánh guitar...."

Trong tiếng cãi nhau om sòm, Trọng Tinh Minh mỉm cười vuốt tóc Vương Trác Nhiên sang hai bên để lộ vầng trán mịn màng, tóc Vương Trác nhiên đã khá dài nên khi cậu đi dạo trong hành làng, có rất nhiều người nhận nhầm cậu là con gái.

Anh trịnh trọng hôn lên trán cậu một cái, áp đôi môi khô khốc lên trán cậu nói: "Em vất vả rồi, tiêm thuốc giảm đau xong còn đau nữa không em?"

Vương Trác Nhiên khịt mũi: "Vẫn ổn, không còn đau như trước nữa, coi như anh vẫn biết thương người."

"Tất nhiên là anh thương em rồi." Trọng Tinh Minh vuốt mặt cậu: "Em luôn là em bé trong mắt anh, còn tự mình sinh em bé nữa, bé yêu à cảm ơn em."

Trên mặt Vương Trác Nhiên lộ ra vẻ không thể tin giống như Trọng Tinh Minh bỗng bị ai nhập.

"Sao thế, lạ hả?" Trọng Tinh Minh cười tươi hơn, gọi thêm lần nữa: "Bé yêu."

Vương Trác Nhiên định bày tỏ sự mắc gớm của mình bằng động tác nôn mửa nhưng lại không làm mà cười cười: "Anh gớm quá."

Cậu vỗ nhẹ Tiểu Quân trong lòng thầm nghĩ sao mà đáng yêu thế, mấy ngọn tóc lưa thưa trên đầu cũng đẹp cơ.

Lê Chính Dương đề nghị chụp một tấm ảnh gia đình, y đứng ở trước duỗi tay để cả năm người đều lọt vào ống kính, Vương Trác Nhiên không nhìn camera mà cứ nhìn Tiểu Quân đầy trìu mến, trên mặt đầy sự thỏa mãn và vui sướng khi lần đầu làm cha, lọn tóc hơi dài xòa trên gò má trắng mịn, còn ba người xung quanh thì lại nhìn cậu.

Chụp xong tấm đó thì ba tên kia nghiện luôn, cứ tách tách chụp Vương Trác Nhiên với Tiểu Quân liên tục như thể muốn chụp đầy dung lượng luôn, mãi cho đến khi y tá bế Tiểu Quân đi.

Phong Vinh ỉu xìu: "Tôi còn chưa chụp đủ mà."

Vương Trác Nhiên vui vẻ chọc chân hắn: "Mai rồi chụp tiếp."

Bọn họ còn rất nhiều ngày mai mà.
____________

Lời tác giả:

Waaa vậy là end phần truyện chính ở đây, tui không ngờ tui mới chân ướt chân ráo đến Hải Đường thui mà mọi người vẫn ủng hộ tui như thế, mọi người nhiệt tình lắm luôn ý! Cảm ơn các bạn độc giả rất nhiều! Lúc đầu tui không tính viết kiểu ngọt ngào vậy đâu mà muốn viết kiểu dạy dỗ cưỡng chế đồ ơ cơ, chỉ đọ thoai nhưng mà viết viết một hồi tui lại không khống chế được tay mình orz

Có bạn bình luận bảo muốn tui viết dài thêm tý, là bạn muốn đọc thêm về cuộc sống nuôi con, đứa thứ hai, đứa thứ ba... ý hỏ. Đợi nào tui có hứng tui viết thêm nhe, chứ giờ tui thấy dừng ở đây là toẹt vời roài.

Về phần ngoại truyện ABO thì chắc tầm 7000 chữ trở lên á nên tui định viết xong hết rồi đăng một thể, vừa kịp sửa mấy chương lỗi luôn.

Xin cảm ơn mọi người thêm lần nữa, moah moah.

____ End phần truyện chính____

Tui tính đăng lúc 0h cơ mà đăng đăng đê đê quá kh có kịp, đăng bây giờ chắc vẫn kịp ha. Chúc mừng tui đạt 6k fl muộn và chúc mừng năm mới nheeee.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net