CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Sữa hà mã

Hiệu đính: Mày là bố tao

Sau này, khi Quý Tiểu Lương nghĩ về ngày hôm đó, anh không khỏi cảm thấy thất vọng, bởi vì đáng lẽ ra anh nên sớm phát hiện rằng sự tình có gì đó không đúng mới phải.

Thời gian là ngày Chủ nhật thứ hai sau tháng Ba, địa điểm là trên bờ con sông Liễu. Trên bờ có bãi cỏ xanh mềm mại đung đưa trong gió, mà người đi đường thì lại rất ít ỏi. Mùa xuân ở phương Nam lúc nào cũng mưa nhiều. Hôm qua mưa rơi rả rích suốt đêm nên hôm nay nước sông Liễu đục ngầu dâng lên. Gió thổi nhè nhẹ qua mặt sông nhuốm hơi nước, hơi ẩm lạnh lẽo của gió như muốn xâm nhập vào cơ thể.

Trong buổi hoàng hôn mờ mịt ẩm ướt này, Quý Tiểu Lương bắt gặp một đứa trẻ hơi quái dị ở bờ sông.

"Hu hu hu..."

Lúc được Quý Tiểu Lương phát hiện, đứa trẻ đang ngồi xổm trong dòng nước chảy xiết mà khóc thút thít.

"Này, cẩn thận chút!"

Quý Tiểu Lương thấy vạt áo của đứa trẻ bị thấm nước thì không khỏi hét thẳng vào mặt nó.

Không biết có phải Quý Tiểu Lương đã doạ nhóc con hay không, nhưng sau khi nghe tiếng của anh thì đứa trẻ giật mình, nhảy cẫng lên như một con thỏ. Sau đó nó lại chệnh choạng, dường như định nhảy thẳng xuống sông.

Quý Tiểu Lương chưa kịp suy nghĩ gì đã ném cặp sách của mình xuống và chạy nhanh đến.

Lúc nửa người đứa trẻ đã ngâm mình trong nước, với kinh nghiệm làm chân chạy vặt lâu năm trong đội bóng rổ, Quý Tiểu Lương đã lôi được đứa trẻ ra khỏi sông trong tình huống nguy hiểm đó.

"A..."

Sau khi ôm được đứa trẻ vào lòng, Quý Tiểu Lương không kìm được mà rên lên, bởi đứa trẻ trong tay anh nặng hơn nhiều so với bề ngoài. May mắn thay, đứa trẻ không vùng vẫy cho dù đã bị bất ngờ ôm lấy — có lẽ nó quá sợ hãi rồi chăng? Sau khi Quý Tiểu Lương thở hổn hển đưa đứa trẻ vào bờ, nó tạm ngừng khóc, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn người thiếu niên mồ hôi nhễ nhại với khuôn mặt đỏ bừng này.

"Em là con nhà ai? Người lớn đâu? Em có biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào không?!"

Là người trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn đối với trẻ con, Quý Tiểu Lương nói với đứa trẻ một cách thô lỗ sau khi nhặt lấy chiếc cặp sách dính đầy bùn đất.

...

Đứa trẻ đó không nói gì cả.

Sau khi nghiêm túc nhìn kĩ khuôn mặt của đứa trẻ, Quý Tiểu Lương sững sờ.

Đứa trẻ này xinh quá...

Một câu cảm thán lướt qua tim anh.

Quả thật, đây là một đứa trẻ thanh tú hiếm thấy. Nhìn sơ thì nó trông khoảng sáu bảy tuổi, với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da trắng mịn như sứ. Dưới hàng lông mi đen dày là đôi mắt phượng thon dài hiếm có, dường như vì khóc mà mí mắt ửng đỏ. Bên dưới lông mi ướt, mắt màu xanh đậm loé lên những tia sáng trong trẻo kỳ lạ, tựa như có một quân cờ làm từ ngọc lưu ly đen đã bị đóng băng dưới dòng suối vào mùa đông. Mái tóc đen chỉnh tề buông thõng sau lưng đứa trẻ được thắt bím và cột lại bởi một sợi dây đỏ. Dưới ánh chiều tà nhàn nhạt của mùa xuân, mái tóc như ánh lên một màu xanh đậm thường thấy của lông quạ. Cùng với một bộ đồ đỏ rực... Đứa trẻ trông giống như một con búp bê khớp cầu* đựng trong hộp gấm, toàn thân toả ra một luồng khí cổ xưa kỳ lạ.

*Mẫu búp bê này mô phỏng theo cơ thể người thật, có các khớp trên cơ thể cho phép người chơi tạo bất kỳ tư thế nào của búp bê: ngồi, đứng, vắt chân tay, múa, thậm chí cả các tư thế như tập yoga... Những khớp này được tạo bởi những khớp hình cầu; và vì thế chúng mới có cái tên chung là Ball Jointed Doll (BJD) hay là búp bê khớp cầu.

Tất nhiên, linh cảm kỳ quái đó chỉ đọng lại trong tâm trí Quý Tiểu Lương trong giây lát. Nó nhanh chóng bị sự lo lắng lấn át đi.

Sự im lặng của đứa trẻ khiến người anh hùng cứu mỹ nhân Quý Tiểu Lương này hơi lo lắng. Anh ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát đứa trẻ, rồi cau mày nói:

"Này, em có sao không? Có bị cảm lạnh không?"

Anh nhớ tới dáng vẻ của đứa trẻ này khi còn ngâm mình trong nước hồi nãy, rồi thầm nghĩ không ổn, bởi thời tiết như thế này sợ sẽ quá lạnh đối với một đứa trẻ mặc đồ ướt. Anh cởi đồng phục trên người mình ra rồi chuẩn bị khoác lên vai của đứa trẻ.

Tuy nhiên, lúc chạm vào bộ đồ đỏ thẫm kỳ lạ, Quý Tiểu Lương nhướn mày ngạc nhiên.

Có nhầm không vậy — bộ đồ vẫn khô ráo.

Quý Tiểu Lương không dám tin vào mắt mình, nhưng ngón tay anh quả thật đã chạm vào một loại vải mềm mịn và trơn mượt chưa từng thấy. Không biết đã dùng kỹ thuật may bí ẩn gì để thêu được hoa văn có vảy đan xen những chấm sáng nhỏ lấp lánh trên vải, nào có bị thấm nước?

Quý Tiểu Lương đột nhiên cảm thấy ngỡ ngàng. Ráng nghĩ một chút thì vừa rồi anh đúng là có thấy đứa trẻ định nhảy xuống nước...

Lúc này, đứa trẻ cuối cùng cũng có phản ứng.

Nó khóc nức nở, miệng lẩm bẩm gì đó không nghe rõ, dường như vẫn muốn chạy ra sông.

"Này, đợi đã..."

Quý Tiểu Lương không còn cách nào khác, phải ôm đứa trẻ vào lòng. Bây giờ anh mới nghe được đứa trẻ đang nói gì.

"Không có gì để ăn..."

Phát âm của đứa trẻ thật ra khá rõ ràng, chỉ có điều là lúc nói, ngữ điệu của nó quá đặc biệt, vì vậy mà Quý Tiểu Lương chỉ nghe được một vài từ. Cho dù là thế, anh vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Hoá ra là đói bụng à...

Nếu như là vấn đề khác thì e rằng Quý Tiểu Lương sẽ không xử lý được, nhưng nếu là "đói" thì thật tình cờ, trong cặp của anh có đầy... Bánh quy.

Đó là những bánh quy nam việt quất tự làm mà anh đã từng rất tự hào. Chúng mềm mịn, giòn xốp, vàng ươm và có vị thơm ngọt đặc trưng của bơ và đường cát quyện vào nhau. Những quả nam việt quất khô màu đỏ toả sáng như những viên ngọc qua lớp giấy bóng kính, nơ ruy băng màu ngọc bích trên túi giấy bóng kính có hoạ tiết ren trắng. Mục đích ban đầu của những cái bánh quy này là để Quý Tiểu Lương đi tỏ tình, nên việc chúng nó trông hơi nữ tính cũng dễ hiểu.

Chẳng qua là Quý Tiểu Lương hôm nay tỏ tình thất bại.

Lý do mà anh lại đến bờ sông trong thời tiết mưa bão như vậy là để ném đi những chiếc bánh quy tự làm này trong đau khổ. Với tình huống hiện tại, Quý Tiểu Lương đương nhiên không hề do dự mà thẳng tay đưa chúng cho đứa trẻ.

Đứa trẻ trông như búp bê này tỏ vẻ hơi bất lực khi gặp phải giấy bóng kính, nhưng kỳ lạ thay, Quý Tiểu Lương lại không cảm thấy ngạc nhiên mấy, như thể một đứa trẻ như vậy ngay từ đầu chắc sẽ không hiểu được những đồ vật hiện đại... Mà Quý Tiểu Lương cũng không giải thích được vì sao mình lại cảm thấy vậy.

Anh cảm thấy hơi thích thú, liền đưa tay lấy một cái bánh quy từ trong túi ra và đặt trước miệng đứa trẻ. Đứa bé giương mắt lên nhìn khuôn mặt anh một lúc, sau đó hơi ngần ngại mở mồm ra cắn vào bánh.

Cái đẹp đúng là chân lý.

Là một thiếu niên, Quý Tiểu Lương thật ra chưa bao giờ thích trẻ con. Nhưng sau khi gặp đứa trẻ này, anh lại có thể kiên nhẫn ngồi xổm một bên, vừa chống cằm vừa nhìn nó gặm bánh quy nhanh như một con chuột hamster.

Lúc mới đầu, đứa trẻ còn dè dặt, ăn bánh quy cũng ở trong tư thế tao nhã, nhưng sau khi nhai được một lúc thì mắt nó dần mở to. Trong đôi mắt trong veo ấy tràn ngập sự sửng sốt, như thể nó đang ăn mỹ vị đáng quý nhất trần gian thay vì bánh quy nam việt quất tự làm vậy. Sự ngạc nhiên này làm cả người đứa trẻ trông thêm phần sống động, và nó dĩ nhiên cũng trở nên dễ thương hơn.

Khi Quý Tiểu Lương có suy nghĩ này, anh chợt nhận ra mình như đang cho một con vật nhỏ nào đó ăn bánh.

"Được rồi, ăn no chưa? Giờ em có thể nói cho anh em tên gì không? Có phải đã lạc người nhà không?"

Quý Tiểu Lương thở dài rồi dỗ dành một cách bất lực.

"Vô Di". Đứa trẻ đột nhiên nói. "Tên ta là... Vô Di...".

Từ đầu đến cuối đứa trẻ vẫn không nói ba mẹ nó đang ở đâu, nhưng thay vào đó nó đối xử với Quý Tiểu Lương với một sự nhiệt tình hoàn toàn khác với hồi nãy.

"Những thứ anh làm rất ngon... Sau này hãy tiếp tục làm chúng cho ta ăn!"

Vô Di tiếp tục nói với ngữ điệu kỳ lạ đó bên tai Quý Tiểu Lương, khiến cho anh vô cùng đau đầu.

"Được rồi, được rồi, sau này sẽ làm cho em ăn. Trước tiên để anh gọi một cuộc điện thoại đã..."

Quý Tiểu Lương lơ đãng nói. Có được tên của đứa trẻ này thì dễ xử lý hơn rồi. Quý Tiểu Lương vỗ vai Vô Di, bảo nó đừng chạy lung tung, rồi bắt đầu lục trong cặp lấy điện thoại ra dưới ánh nắng đang dần tắt.

Nếu như gọi cảnh sát thì chắc có thể giao đứa trẻ này cho họ nhỉ? Quý Tiểu Lương nghĩ trong lúc bấm điện thoại.

"Từ 'Vô' nào vậy?"

Anh hạ giọng hỏi theo thói quen.

Nhưng sau một hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì.

"Anh nói..."

Quý Tiểu Lương cau mày, quay đầu lại.

Một làn gió ẩm lạnh thổi qua con đường nhỏ ẩm ướt gần bờ sông.

Sau lưng Quý Tiểu Lương không có một bóng người. Ở bờ sông Liễu lúc này, mặt nước bỗng vang lên một tiếng ầm dữ đội.

Như thể có một vật gì đó vừa lớn vừa nặng đã rơi xuống nước, nước sông đặc quánh thoảng mùi cá tanh bắn toé lên về phía Quý Tiểu Lương...

Trong bọt nước trắng xoá, Quý Tiểu Lương thấy được một sinh vật khổng lồ và thon dài, kích cỡ như xe lửa. Bờm của nó màu vàng như sư tử, sừng thì sáng lên một loại ánh sáng kỳ lạ như ảo ảnh trong nước, còn những mảng vảy lớn bao trùm lấy toàn thân thì đỏ rực như lửa.

Vì quá kinh ngạc nên Quý Tiểu Lương hoàn toàn đơ ra, thậm chí ánh mắt cũng không thể nào di chuyển. Như thể cảm nhận được cái nhìn của anh ta, con vật lẽ ra chỉ xuất hiện trong truyền thuyết này khẽ nghiêng đầu nhìn Quý Tiểu Lương. Nó mở miệng, để lộ châu báu bên trong, dường như đang nói gì đó.

À, còn nữa, trên bờm của nó hình như có một tí vụn nam việt quất khô.

Mà chắc đây chỉ là ảo giác của Quý Tiểu Lương thôi.

"Ầm ầm..."

Mây đen đã không biết từ khi nào mà cuồn cuộn kéo đến ở trên đầu bọn họ. Trong những đám mây xám xịt như chì ấy, tiếng sấm của mưa xuân dội lại uỳnh uỳnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net