CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Sữa hà mã

Hiệu đính: Mày là bố tao

Quý Tiểu Lương xưa giờ chưa bao giờ nghĩ anh sẽ thức dậy trong bệnh viện.

Đương nhiên đầu tiên là anh nhìn thấy cha mẹ mình khóc lóc. Nghe nói lúc họ tìm thấy Quý Tiểu Lương, anh đã gần như tắt thở trong bồn tắm. Quý Tiểu Lương cảm thấy đây sẽ là tư liệu để chế giễu anh trong mười năm tới, bởi chả có ai đi tắm mà suýt chết đuối trong bồn cả.

Quý Tiểu Lương nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, mũi đỏ ửng vì khóc của cha mẹ mình, anh há miệng ra nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Anh không biết phải nói gì bây giờ. Anh đâu phải trượt chân té trong bồn tắm, mà là bị con quái vật nào đó kéo xuống sông... Chả lẽ lại nói cái này cho cha mẹ? Quý Tiểu Lương bảo đảm là nếu như nói ra thì sẽ bị bắt đi kiểm tra xem não có bị vấn đề gì không.

Dù sao thì chuyện xảy ra đêm đó cũng thật quá sức tưởng tượng. Những người cá đó, con cá chép kéo theo những đình đài lầu các đó, nghe như sự tưởng tượng của trẻ nhỏ vậy.

Nhưng ký ức đáng sợ ấy lại quá rõ nét. Chỉ cần nhớ lại cảm giác ở bờ sông hôi tanh và tối tăm thôi đã khiến Quý Tiểu Lương lạnh cả người.

Anh vừa đau đầu, vừa cảm thấy yếu ớt và sợ hãi. Vốn dĩ anh tưởng chuyện không thể trở nên tồi tệ hơn, nhưng sau khi làm dịu đi sự lo lắng của cha mẹ, một người đáng lẽ không nên xuất hiện lại đang đứng bên cửa sổ.

"Cậu trước đây đã từng đến bờ sông."

Không biết Tây Môn Tự từ đâu chui ra, nhưng giờ anh ta đang đứng bên cửa sổ phòng Quý Tiểu Lương, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào anh. Anh ta hỏi nhưng lại dùng câu khẳng định, mặt không biểu hiện cảm xúc gì như thường ngày. Trên người anh ta mặc bộ đồng phục học sinh. Lúc anh ta với tay đặt lên trán Quý Tiểu Lương, Quý Tiểu Lương thấy được trong cổ tay áo lộ ra một chuỗi vòng bảo hộ kỳ lạ.

Quý Tiểu Lương nhớ lại, ngày hôm đó Tây Môn Tự cũng dùng cái nhìn kỳ quặc này để quan sát mình, sau đó cũng hỏi có phải đã đến bờ sông nào không... Người bạn đồng trang lứa thờ ơ này trông như thể đã biết điều gì đó.

Quý Tiểu Lương nuốt nước bọt rồi ngồi dậy từ trên giường. Hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài, lòng bàn tay của Tây Môn Tự rất ấm. Anh ta nhanh chóng lấy một thứ mờ ảo gì đó ra khỏi mái tóc rối của Quý Tiểu Lương.

Đó là một cái vảy.

Quý Tiểu Lương không biết vì sao lại có vảy trong tóc mình, nhưng anh chưa kịp mở miệng thì Tây Môn Tự đã đưa vảy lên mũi mà ngửi. Sau đó anh ta nói: "Mùi của sông Liễu... Quý Tiểu Lương, cậu dính líu đến Long quân của sông Liễu từ khi nào?". Giọng nói đều đều, máy móc của anh ta cất lên cao hơn, "người đăng lên mạng hỏi về 'Vô Di' đó là cậu sao?".

"Làm sao mà cậu biết?!"

Lúc này Quý Tiểu Lương thật sự giật mình. Sau đó, anh nhớ là bài được đăng trên diễn đàn của trường, nên Tây Môn Tự có thấy cũng không có gì lạ. Nhưng anh đột nhiên nhớ đến câu trả lời có ích duy nhất bên dưới bài đăng.

Anh chớp chớp mắt, khí thế chùng xuống ngay lập tức.

"Lẽ, lẽ nào cậu là người..."

Anh chưa nói xong thì Tây Môn Tự đã gật đầu.

"Tôi cần cậu nói cho tôi biết tất cả mọi thứ."

Chàng trai lạnh lùng ấy nói với Quý Tiểu Lương.

Sau đó, Quý Tiểu Lương thành thật nói ra tất cả, từ chuyện nhìn thấy rồng ở bờ sông Liễu đến việc phòng ốc ẩm ướt, kể cả việc nước sông trong bồn tắm đêm qua...

Nói xong, phòng bệnh trở nên yên tĩnh một thời gian dài. Tây Môn Tự tỏ vẻ đắn đo, lần đầu tiên thể hiện sự lúng túng trên mặt.

"Tấm thảm hôm qua cậu nhìn thấy thật ra là chiếu sậy... Được dùng bởi Thuỷ thần khi đón dâu. Tân nương ngồi trên chiếu rồi thả trôi ra giữa sông, sau đó sẽ chìm cùng thảm xuống đáy...". Anh ta ngước mắt lên nhìn sắc mặt Quý Tiểu Lương, "à, cách thuỷ thần đón dâu là dìm cô dâu chết đuối, sau đó dùng cá chép để đưa linh hồn về...".

Quý Tiểu Lương rùng mình, nói ấp úng: "Thế tại sao liên quan đến tôi?".

Vừa nói xong, anh thấy Tây Môn Tự đang nhìn mình với vẻ gần như là thương hại.

"Tại sao lại không liên quan? Cậu là cô dâu mà Thuỷ thần sông Liễu nhìn trúng mà."

Lần này, Quý Tiểu Lương hoàn toàn ngớ người ra.

...

Có người nói rằng, Long quân sông Liễu nhiệm kỳ này là một con rồng khác thường còn nhỏ tuổi, tính nết thẳng thắn (độc thân ngốc nghếch), mắt nhìn cũng không được tốt cho lắm.

"Có lẽ là vì điều này nên mới cảm thấy đói không chịu nổi, rồi lại xem cậu như một nàng dâu... Ngày xưa, Thuỷ thần thường ăn lễ vật được dâng cùng với cô dâu và xác chết cô dâu để thoả mãn cơn đói...". Thấy mặt Quý Tiểu Lương tái đi sau khi nghe mấy câu này, Tây Môn Tự dừng lại một chút. "Thuỷ thần ban đầu của sông Liễu đã vội vàng bỏ chạy do lâu quá không có ai thờ cúng. Không ngờ lũ rồng lại vô trách nhiệm như vậy, truyền danh hiệu Thuỷ thần vô dụng cho một con rồng trẻ tuổi. Tôi đoán là hôm cậu đưa bánh quy cho nó ăn, chắc là lần đầu tiên nó được ăn cống phẩm... Người dân bây giờ chỉ biết vứt rác xuống sông Liễu, chứ còn thờ cúng gì đâu...".

Vài tiếng sau, Quý Tiểu Lương lẻn ra khỏi bệnh viện, vừa sụt sịt một cách đáng thương, vừa siết chặt áo khoác của Tây Môn Tự quanh người mình. Anh đã nghe Tây Môn Tự mắng mỏ và lẩm bẩm những chuyện mà người thường không hiểu gì cả.

Thời tiết vẫn còn lạnh ẩm như mọi khi, nên chẳng có ai đứng gần bờ sông cả. Chính vì vậy mà cảnh Tây Môn Tự và Quý Tiểu Lương mang theo những túi siêu thị lớn trông rất nổi bật.

Quý Tiểu Lương ngồi xổm bên bờ sông nhìn Tây Môn Tự lấy đồ đạc từ trong túi ra.

Đó là một bọc bánh mochi rẻ tiền trong siêu thị. Xét màu sắc sặc sỡ của nó là có thể đoán được bánh mochi này hẳn là chứa đầy chất tạo ngọt nhân tạo và nhân "đậu đỏ" làm từ bí đao, chỉ nhìn thôi đã ngán tận cổ. Có trời mới biết tại sao Tây Môn Tự lại mua nhiều đồ ăn dở tệ như vậy.

Sau đó, anh ta lấy bánh mochi ra khỏi bao bì trong suốt, chất đống từng cái một trên một thứ gì đó giống như chiếu. Quý Tiểu Lương nhìn một hồi lâu rồi mới nhận ra nó là một tấm chiếu sậy.

"Cậu, cậu hình như quen thuộc với những thứ này". Quý Tiểu Lương nhìn thấy cảnh này thì bỗng cảm thấy khó thở. Anh quan sát Tây Môn Tự từng li từng tí rồi nói.

Khoé miệng của Tây Môn Tự hiện lên một nụ cười hờ hững, nụ cười chỉ thoáng qua nhưng vẫn đánh thẳng vào trái tim của Quý Tiểu Lương. Anh sống lâu như vậy cuối cùng cũng thấy được khuôn mặt Tây Môn Tự mang cảm xúc khác ngoài "vô cảm".

"Bọn họ là người quen với gia tộc tôi, vậy thôi. Hồi xưa, gia tộc nhà tôi là người đối phó với bọn họ... Tôi là hậu duệ dòng chính đời thứ ba trăm hai mươi bảy của Tây Môn Báo."

Tây Môn Báo?

Quý Tiểu Lương lúc đầu không để ý, nhưng một khoảnh khắc sau anh vỡ lẽ ra... "Khoan khoan, đợi đã! Là Tây Môn Báo, người cai quản đất Nghiệp à?".

*(Nghiệp): tên đất thời xưa ở phía Bắc An Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Tây Môn Báo là nhân vật có thật trong lịch sử Trung Quốc. Ông bãi bỏ tục dâng người cho thuỷ thần và được cho là người đầu tiên tạo ra hệ thống kênh đào tưới tiêu ở Trung Quốc.

Anh giật mình, lắp bắp nói.

Tây Môn Tự gật đầu, sau đó ra hiệu cho anh đưa tay ra.

Quý Tiểu Lương đưa tay ra một cách ngu ngốc, cứ ngỡ là mình phải bắt tay một người trong truyền thuyết như vậy, nhưng không ngờ lòng bàn tay lại đau nhói lên. Tây Môn Tự đã lấy một con dao nhỏ và cắt một đường vào lòng bàn tay Quý Tiểu Lương. Máu liền chảy ra, từng giọt nhỏ xuống chồng bánh mochi rẻ tiền xếp như một ngọn đồi.

"Để nó nghĩ bánh mochi này là do cậu làm."

Tây Môn Tự giải thích.

Quý Tiểu Lương có mơ cũng không đoán được mấu chốt của mạng sống mình lại nằm trong một đống bánh mochi rẻ tiền này.

Tây Môn Tự đẩy tấm chiếu sậy và bánh mochi xuống sông trước mặt anh. Không biết anh ta đã dùng phép thuật gì, nhưng tấm chiếu đó từ từ trôi đến giữa lòng sông...

Có tác dụng thật không đây? Quý Tiểu Lương vừa định chế nhạo, nhưng khi tấm chiếu đến giữa sông, sông Liễu bỗng có sự thay đổi rõ ràng. Sương mù nổi cuồn cuộn trên dòng sông như khói, sóng và xoáy nước xen lẫn nhau dần trở nên dữ dội hơn.

Trong không khí, mùi tanh ám ảnh tâm lý Quý Tiểu Lương ngày càng dày đặc hơn.

Quý Tiểu Lương nhìn xung quanh, lòng dạ rối bời. Giữa sương mù cuồn cuộn, cây cầu và đường đi vốn được chiếu sáng rõ rệt dường như đã bị chôn vùi không còn một vết tích.

Bề mặt của sông Liễu như đã mở rộng gấp mấy lần một cách vô hình, không còn nhìn thấy hai bên bờ nữa, nhưng tấm chiếu sậy đung đưa thì vẫn còn đó. Nó quay vòng mặc cho sóng vỗ, không hề chìm xuống dưới đáy, vẫn từ từ trôi dạt ra giữa sông.

Quý Tiểu Lương thề là anh thấy hai ánh sáng mờ nhạt trong lòng nước.

Bỗng vang lên tiếng nước rất lớn, tấm chiếu sậy trong nháy mắt đã bị nuốt chửng.

...

Nhịp tim của Quý Tiểu Lương vọt lên ngay lập tức.

"Đây, đây là..."

Anh còn muốn nói nữa, nhưng Tây Môn Tự đã bịt miệng anh lại.

Màn sương vẫn chưa tan.

Ầm ầm...

Ầm ầm...

Ầm ầm...

Lúc này, thời gian dường như bị kéo dài đến vô tận. Quý Tiểu Lương không dám nhúc nhích dưới sự khống chế của Tây Môn Tự. Xung quanh trở nên yên tĩnh.

Trong sự im lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim đó, dần dần có gì đó đang phát ra tiếng ào ào.

Sau một vài giây, Quý Tiểu Lương nhận ra đó là âm thanh của nước.

Âm thanh nhỏ bé này của nước nhanh chóng trở nên đinh tai nhức óc, bầu trời cũng bắt đầu trút xuống những giọt nước tanh tưởi ngay lúc này... Không, không phải nước mưa, mà là rong rêu. Quý Tiểu Lương sờ má thì cảm nhận được những sợi rêu lẫn với ốc sên rơi trên cơ thể mình giữa những tiếng đùng đoàng.

Sóng trắng xoá cao vút tận trời xanh do làn nước đục ngầu của sông Liễu vỗ vào nhau, cuối cùng cũng để lộ ra một con vật có sọc đỏ dài đang quằn quại dữ dội trong nước.

Bỗng, sương mù, sóng nước và con rồng đó lao về phía Quý Tiểu Lương.

Quý Tiểu Lương muốn trốn theo phản xạ, nhưng anh bị giữ chặt tại chỗ bởi bàn tay như kìm sắt của ai đó. Anh chỉ nghe thấy tiếng "ào ào" của nước, sau đó cả người đã ướt đẫm.

"Trời ơi..."

Anh hét lên một tiếng, khoa tay múa chân một hồi rồi mới nhận ra rằng môi trường xung quanh mình không biết từ khi nào đã trở nên bình thường. Nước sông Liễu chảy róc rách dưới cầu, xa xa là cầu vượt và đèn đường vàng của xa lộ.

Không còn sương mù hay tia nước nào phủ kín bầu trời.

Tất cả những gì còn lại là một vũng nước dưới chân Quý Tiểu Lương, cộng với con vật gì đó đang cố vùng vẫy trong vũng nước, nhìn giống như con lươn lớn vậy.

Một con rồng nhỏ bé màu đỏ.

Có điều con rồng này chỉ lớn khoảng bằng ngón út thôi, cùng lắm thì cỡ một cây bút. Nếu như không phải do Tây Môn Tự đặt vào lòng bàn tay thì Quý Tiểu Lương chắc sẽ cho rằng đó là một con lươn mà thôi.

Con rồng to bằng con lươn này hiện đang điên cuồng vẫy vùng, nhưng một ngón tay cái đè giữa bụng đã hạn chế chuyển động của nó, làm nó trông như hấp hối vậy. Mấy cái bánh mochi bị nó nuốt chửng ấy, chắc vì ăn nhiều quá nên nó sắp nghẹn đến chết rồi.

"Đừng nói với tôi đây là..."

Quý Tiểu Lương lùi lại một bước, nhìn Tây Môn Tự với vẻ nghi hoặc.

"Đúng, đây là con rồng đó... Vô Di". Tây Môn Tự gật đầu bình tĩnh. "Tôi đã nói rồi, đây là một con rồng nhỏ".

"Nhưng..."

Nhưng con rồng mà anh thấy lại to lớn đến mức khó tin. Khoé miệng Tây Môn Tự cong lên. Anh nhìn về phía con rồng rồi lạnh lùng giải thích: "Chắc là muốn khoe khoang trước mặt tân nương của mình thôi...".

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng sau khi Tây Môn Tự nói ra những lời đó, Quý Tiểu Lương cảm thấy con rồng trong lòng bàn tay Tây Môn Tự bỗng sững lại như mất hết nhuệ khí vậy.

Sau đó, Tây Môn Tự dùng hai ngón tay xoa bụng rồng một cách thô bạo. Nó ợ một tiếng dài rồi phun hết đống bánh mochi nhớp nháp ra.

Quý Tiểu Lương không kìm được mà lùi thêm một bước.

Vài giây tiếp theo, sau khi phun ra hết mochi bị mắc nghẹn trong họng, con rồng đó trượt ra khỏi lòng bàn tay của Tây Môn Tự. Lúc nó rơi xuống đất, cậu bé kỳ lạ hôm nào lại xuất hiện trước mặt Quý Tiểu Lương. Chỉ là lần này cậu bé đang che mặt mà khóc to.

"Hức... Ta ghét ngươi... Huhu... Ghét ngươi nhất... Ta, ta còn giúp ngươi gội đầu, vậy mà ngươi đối xử với ta như thế này... Huhuhu..."

Đứa trẻ này gào thét gì đó không rõ lắm, làm Quý Tiểu Lương cũng không biết phải dùng biểu cảm gì để ứng xử với nó.

Thật lòng mà nói, "Thuỷ thần" trông như thế này làm Quý Tiểu Lương chợt nghĩ rằng hồi trước mình sợ hãi như vậy cũng chẳng đáng.

"Anh mới là người nên khóc chứ?". Quý Tiểu Lương túm tóc bản thân, cảm thấy hơi đau đầu, rồi phàn nàn với vị Thuỷ thần ương bướng này, "anh đã tốt bụng đưa cho em mấy cái bánh quy, cuối cùng em muốn dìm anh chết đuối, sao em quá đáng vậy chứ?!".

Vô Di càng khóc lớn hơn.

"Ta, ta chỉ đói thôi..."

Thời gian trôi đi và thay đổi, dòng sông ồn ào náo nhiệt một thời cũng trở nên vắng vẻ.

Ngày càng ít người nhớ đến việc dâng tế phẩm cho những dòng sông. Không, thậm chí việc Thuỷ thần cần vật hiến tế cũng ít ai biết. Là một Thuỷ thần mới nhậm chức, Vô Di ngày nào cũng đói đến hoa cả mắt. Bạn của nó đã chỉ cho nó rất nhiều cách, chẳng hạn như bắt mấy đứa trẻ tắm sông mùa hè để có cái ăn cả năm.

Nhưng Vô Di cũng không làm được.

Nó thật sự không muốn hãm hại con người. Nó chỉ muốn lấy vợ, để có người chơi với nó, tốt nhất là cũng làm được một số loại bánh quy thơm ngon cho nó ăn. Nó đã rất nỗ lực, thậm chí còn chính thức cầu hôn.

Nó không phải là một con rồng khiếm nhã!

Vậy mà kết quả là...

"Anh xin lỗi, nhưng anh nghĩ bánh quy của anh sẽ ngon hơn khi anh còn sống."

Quý Tiểu Lương không thể không đưa tay ra lau má Vô Di.

"Vậy thì em bỏ ý định bắt anh xuống sông đi. Từ nay anh sẽ đưa đồ ăn vặt cho em ăn hằng tuần, được không?". Quý Tiểu Lương nói ra trước khi Tây Môn Tự kịp ngăn cản.

"Thật không?"

Đôi mắt ngấn lệ hiện ra giữa những ngón tay của Vô Di. Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Vô Di lộ ra sự nghi hoặc hồn nhiên và nở một nụ cười.

"Thật. Ngoắc tay?"

"Vậy, vậy... Ngoắc tay!"

...

Tây Môn Tự không khỏi thở dài.

Anh ta có linh cảm mãnh liệt rằng trong tương lai anh sẽ gặp rất nhiều, rất nhiều rắc rối vì hai vị trước mặt này.

Tất nhiên, linh cảm của anh đã trở thành sự thật. Nhưng đó đều là câu chuyện của sau này...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net