Chương 43: Học sinh cấp 3 ngây ngô vẫn là tôi (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Mày là bố tao

Hiệu đính: Tao là bố mày

Cuối tháng sáu là thời điểm thí sinh điền nguyện vọng, Kỷ Hoài chọn Đại học Thanh Hoa, tiện tay giúp Hà Gia điền nguyện vọng là trường đại học mà anh ta đã nhắm từ trước.

Bố mẹ Kỷ Hoài rất hài lòng với quyết định này, bảo Hà Gia rằng hai người bọn họ có thể làm bạn đồng hành, tiện thể chăm sóc lẫn nhau ở Bắc Kinh.

Ngày giấy báo trúng tuyển đại học được gửi đến cũng là ngày cuối cùng của tháng 7.

Nửa đêm, Hà Gia đang nằm điều hòa, bỗng nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, Hà Gia đứng dậy mở cửa, vừa hé ra, đã bị một thứ gì đó che kín mặt.

"Mẹ nó ai vậy..."

Hà Gia túm tờ giấy xuống, siết chặt, đột nhiên im bặt. Đó là một tấm thiệp in họa tiết hoa Redbud Trung Quốc, dòng chữ lớn trên đó dường như đang phát sáng... "Giấy báo trúng tuyển của Đại học Thanh Hoa".

Hà Gia ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Hoài mỉm cười, lấy làm đắc ý: "Thế nào?".

Hà Gia vội vàng thi lễ: "Thủ khoa đại học Kỷ Hoài đấy ư, sao lại hạ mình đến tệ xá vậy ạ?".

Kỷ Hoài: "...".

Anh ta quen đường đi vào phòng, hỏi Hà Gia: "Cậu nhận được giấy báo trúng tuyển chưa?". Thấy Hà Gia gật đầu, nói tiếp: "Đưa tôi xem nào".

Hà Gia giao cho anh ta, Kỷ Hoài cười: "Còn chưa bóc niêm phong luôn". Anh ta mở ra, chỉ vào thời gian nhập học nói: "Cậu phải nhập học sớm hơn tôi hai ngày, nhưng chúng ta vẫn có thể đi chung, tôi có thể giúp cậu thu dọn và thích nghi với hoàn cảnh mới".

Hà Gia rút tờ giấy từ trong tay anh ta, không nói gì.

Kỷ Hoài cảm thấy anh hơi là lạ: "Làm sao vậy?".

Hà Gia đáp: "Tôi không định nhập học".

Kỷ Hoài sửng sốt: "Cái gì?".

Hà Gia bảo: "Tôi sẽ không học đại học".

Kỷ Hoài dần nhíu mày lại, hỏi: "Vậy cậu muốn làm gì?".

Hà Gia quyết định nói thật: "Mấy hôm nữa tôi sẽ đi".

Kỷ Hoài vô cảm nhìn chằm chằm vào Hà Gia: "Đi đâu?".

Hà Gia ôm đầu ngồi xổm: "Tôi phải rời đi, tôi không thể nói rõ, chỉ có thể nói là sau này cậu sẽ không gặp được tôi nữa, cậu...".

Kỷ Hoài giữ chặt lấy cánh tay Hà Gia, anh thấy vẻ mặt của đối phương dần biến hóa, anh ta vừa bối rối vừa nôn nóng hỏi: "Rốt cuộc cậu định đi đâu?".

Hà Gia lắc đầu.

Kỷ Hoài kéo ghế ra ngồi, Hà Gia vẫn ngồi chồm hổm, không ai lên tiếng. Mãi đến khi có người gõ cửa, bầu không khí ngột ngạt này mới được phá vỡ.

Kỷ Hoài đi mở cửa, hình như người đến là người giao hàng. Kỷ Hoài cảm ơn đối phương, sau đó đặt đồ trên bàn. Lát sau, Kỷ Hoài nói: "Qua đây ăn bánh kem".

"Bánh kem?"

Hà Gia ngẩng đầu, thấy trên bàn có một hộp bánh lớn, Kỷ Hoài tháo dải ruy băng, bên trong là một chiếc bánh kem lớn có dòng chữ bằng mứt dâu "Hà Gia, sinh nhật vui vẻ".

Kỷ Hoài cắm mười tám cây nến lên bánh, cúi đầu nhìn một lúc, sau đó bảo: "12 giờ rồi, ăn mừng sinh nhật của cậu trước đã".

Hà Gia tiến lên, Kỷ Hoài dùng bật lửa châm từng ngọn nến, sau đó tắt đèn trong phòng.

Anh ta nói: "Cậu ước đi".

Hà Gia nói với những cây nến: "Hy vọng khi học đại học, Kỷ Hoài có thể...".

"Đừng nói". Kỷ Hoài ngắt lời anh: "Nói ra sẽ mất linh".

Sau khi thổi nến, hai người bắt đầu im lặng ăn bánh kem. Lát sau, thấy bầu không khí quá yên ắng, Hà Gia không kìm được than thở: "Rốt cuộc đang tổ chức sinh nhật hay ăn giỗ vậy...".

Kỷ Hoài trừng mắt nhìn anh.

Ăn xong, Kỷ Hoài nói muốn ra ban công hóng gió.

Hà Gia dọn dẹp qua cái bàn, rồi mở cửa ban công, thấy Kỷ Hoài đang thất thần ghé lên mép cửa sổ.

Nghe thấy tiếng động, anh ta hỏi: "Muốn hút thuốc không?".

Hà Gia nói "có".

Kỷ Hoài lấy một bao thuốc lá từ trong túi rồi ném cho anh.

Hà Gia rút một điếu, tiếng bật lửa được phóng đại trong đêm tối.

Hà Gia phà khói, nhìn sang Kỷ Hoài, cười: "Có phải cậu lại định hút điếu thuốc mà tôi đã hút không?".

Kỷ Hoài sượng mặt nhìn anh trong chốc lát, đoạt lấy điếu thuốc trong miệng Hà Gia. Nhưng lần này, anh ta không ngậm mà lại dụi vào khung cửa sổ, nghiêng người hôn lên môi Hà Gia.

Hà Gia sửng sốt, lập tức ấn gáy Kỷ Hoài, luồn tay vào tóc đối phương, hôn sâu hơn.

Hai người đều là tay mơ, chỉ biết gắng sức ôm nhau sau đó hút lấy không khí trong miệng của đối phương, không lâu sau liền thở hồng hộc. Sau đó, Kỷ Hoài hung dữ nhìn thẳng vào mắt Hà Gia: "Hà Gia, cậu nói cho rõ ràng, cuối cùng cậu định đi đâu".

Phàm là nhân vật trong sách chưa tự thức tỉnh thì không thể bật mí.

Hà Gia không thể tiết lộ sự thật, đành lắc đầu.

Mắt Kỷ Hoài dường như hơi đỏ lên: "Hà Gia, cậu không thể cứ nói đến là đến, nói đi là đi như vậy được".

Anh ta tiếp tục nói: "Tôi đã lên sẵn kế hoạch sau này của chúng ta rồi, tôi còn nghĩ xong cách trang hoàng của căn phòng sau khi chúng ta tốt nghiệp, Hà Gia, cậu không thể vô trách nhiệm như thế".

Kỷ Hoài siết chặt tay Hà Gia, nhưng giọng điệu lại nhún nhường: "Hà Gia, cậu không được bỏ mặc tôi".

Hà Gia đáp: "Xin lỗi".

Hà Gia cảm thấy cổ tay mình ươn ướt, Kỷ Hoài nói: "Ít nhất cũng phải cho tôi biết cậu ở đâu để tôi còn tìm chứ".

Ngực anh ta phập phồng: "Thậm chí chúng ta còn chưa từng bắt đầu, cậu không thể kết thúc không rõ ràng như vậy".

Hà Gia tiếp tục xin lỗi.

Bàn tay của Kỷ Hoài dần mất đi độ ấm và sức lực, anh ta buông tay Hà Gia ra, bỏ đi.

Gần một tháng tiếp theo, anh ta không đến gặp Hà Gia.

Vào hôm trước ngày nhập học của Kỷ Hoài, cửa nhà Hà Gia bỗng bị đập uỳnh uỳnh.

Ngoài cửa là Kỷ Hoài đang phẫn nộ mắng mỏ.

"Hà Gia, mẹ nó cậu đi ra cho tôi!"

"Tôi biết cậu ở trong nhà, ra đây! Đừng có mẹ nó giả chết!"

"Nếu cậu dám lặng lẽ rời đi, dù nơi chân trời góc bể, ông đây cũng sẽ đến lột da cậu!"

Hà Gia không kìm được cười.

Người bên ngoài cửa chợt im bặt, tức khắc càng bực tức hơn: "Hà Gia, cậu là cái đồ gan thỏ đế, đừng khiến tôi phải coi thường cậu!".

Hà Gia nói: "Cậu mua vé máy bay hay vé tàu hỏa? Chắc là sắp tới giờ rồi nhỉ? Mau đi đi, đừng để trễ chuyến".

Kỷ Hoài mắng thậm tệ.

Anh ta mắng chửi suốt một giờ mà không trùng lặp, không hàng xóm nào dám thò mặt ra nhìn, cuối cùng anh ta mệt mỏi nói: "Hà Gia, cậu nhớ không, cậu còn nợ tôi một yêu cầu. Cậu có thể cho tôi gặp mặt lần cuối trước khi đi không?".

Hà Gia không lên tiếng.

Cuối cùng Kỷ Hoài vẫn rời đi, dữ tợn giơ ngón giữa lên mắt thần gắn cửa, mắt đỏ hoe.

Hà Gia ngửa mặt lên trời cho đến khi mắt còn không ngân ngấn nước nữa mới nói: "Nhiệm vụ hoàn thành rồi nhỉ? Bắt đầu xuyên không đi".

Nhân viên đoàn phim cười hà hà: "Thực ra vẫn chưa xong...".

"... Hả?"

Nhân viên đoàn phim nói: "Bốn năm sau, khi Kỷ Hoài tốt nghiệp, cốt truyện mới kết thúc. Chúng tôi định mời anh ta về làm việc, anh Hà quen biết anh ta đã lâu, vậy anh phụ trách đàm phán nhé".

"... Tôi có thể từ chối không?". Hà Gia nói: "Tôi sợ sẽ bị đối phương đánh chết, máu chảy thành sông ở Đại học Thanh Hoa".

Nhân viên đoàn phim lại cười hì hì: "Không thể, anh Hà, chuẩn bị nào, bắt đầu xuyên không".

Vào một giây trước khi bị đưa đi, Hà Gia không nói nên lời, dữ dằn giơ hai ngón giữa lên không trung.

Tác giả có lời muốn nói:

Thực ra chương này là hai chương gộp làm một, tớ không thể dằn vặt Kỷ Hoài suốt hai chương được. Đau dài không bằng đau ngắn nha bạn Kỷ, yên tâm, ngọt ngào ngay đây.

*cây Redbud Trung Quốc có tên khoa học là Cercis chinensis thuộc chi Cercis. Cercis siliquastrum - cây Judas và Cercis canadensis - cây Redbud là hai loài Cercis phổ biến nhất. Hoa của chi Cercis đặc biệt ở chỗ có thể mọc trực tiếp từ thân cây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net