[UAAG] Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bar quá du dương, ánh sáng lại nhập nhèm làm đôi mắt này trông sẫm màu hơn, khiến Trác Hoàn phải nhìn mất một lúc lâu.

Tô Phi: "Đậu mía, Phục Thành, anh chủ động tìm ngược hả?"

Trác Hoàn hoàn hồn.

"Được thôi."

Phục Thành đưa bài cho Tô Phi bảo cậu ta làm nhà cái chia bài.

Trong quán bar ồn ào, Phục Thành và Trác Hoàn ngồi trên sofa bắt đầu chơi Blackjack.

Dùng kẹo đặt trên quầy bar làm chip, đại gia Trác vừa nhấp rượu vừa bình tĩnh cầm bài, mắt thoáng lướt qua mặt bàn và bắt đầu đếm. Sau khi Phục Thành cầm bài lên thì chẳng làm ra động tác gì đáng nói. Song, lúc phát đến con bài then chốt, Trác Hoàn lại bắt đầu đếm bài thì anh đột nhiên cất lời: "Trác Hoàn này."

"Hửm?" Trác Hoàn ngẩng đầu.

Phục Thành dùng khẩu hình khi phát âm để thốt ba chữ.

Trác Hoàn chợt ngẩn ra, đến khi hắn hoàn hồn lại, nhìn đống bài trên bàn thì thật ra vẫn có thể đếm tiếp đấy, song lúc này có đếm tiếp cũng chẳng được tích sự gì. Sau mấy lượt, Trác Hoàn bật cười chửi tục: "Đệt." Tiếp đó liếc Phục Thành đầy sâu xa, ném bài lên bàn.

Tô Phi: "Trời mẹ, anh thắng rồi hả anh Phục?!"

Phục Thành bày bài, cười tủm tỉm: "Cảm ơn."

Uống một tiếng xong thì Lina mới gọi xe, năm người cùng về khách sạn. Như một lời kí kết nào đó, lần này Phục Thành là người đầu tiên ngồi, Trác Hoàn là người thứ hai, đúng lý hợp tình ngồi cạnh anh.

Sau khi xe chạy, gần như không ai chú ý đến bên này, Trác Hoàn duỗi tay ra muốn nắm tay Phục Thành thì lại bị anh bình tĩnh né ra.

Trác Hoàn sửng sốt, nhìn anh một chốc, nhướn mày: "Ý em là sao?"

Phục Thành hỏi ngược lại: "Ý thầy Trác là sao?"

Trác Hoàn im lặng nhìn anh, dần mỉm cười: "Ba chữ em nói."

Hai tiếng trước, trên chiếc xe này, Trác Hoàn nhìn anh, cười nhạt thốt lên:

"Đừng dụ dỗ tôi...

'Chơi' em."

Phục Thành lấy làm ngạc nhiên: "Lời tôi nói là ba chữ đó."

Trác Hoàn không đáp, ánh mắt thì rõ như ban ngày: Em nói gì mà lòng em không cân nhắc à?

Phục Thành: "Tôi nói là tôi xin lỗi. Bởi vì tôi đoán chừng ván đó tôi thắng."

Đôi mắt đen láy của Trác Hoàn nhìn chằm chằm anh, mãi sau mới hừ một tiếng, lại đứng dậy đi đến chỗ Tô Phi. Hắn hãy còn chưa kịp nói thì Tô Phi đã thẳng thừng: "Này RIP, anh muốn đổi ghế thì đừng có nhằm vào mỗi mình tôi được không? Anh tìm Lina hay chú Joseph đều được cả mà!"

Bản mặt Trác Hoàn tệ kinh khủng, hắn hừ một tiếng đầy lạnh lùng.

Tô Phi: "..."

Thôi được, người lớn thì không chấp vặt.

Lần này sau khi cả hai đổi ghế, Trác Hoàn không đòi đổi lại nữa.

Đến khi về đến khách sạn, đại gia Trác chẳng thèm quan tâm ai ngồi gần cửa xe nhất mà thẳng thừng rảo bước xuống xe đầu tiên.

Tô Phi nhìn Phục Thành: "Anh lại chọc anh ta hả?"

Phục Thành chẳng đáp. Anh dõi theo bóng dáng đi xa của Trác Hoàn mãi.

Lúc đợi thang máy, ma xui quỷ khiến thế nào mà Phục Thành lấy điện thoại lướt đến chỗ trên cùng của album ảnh, mặt tỉnh bơ xóa hai tấm ảnh.

Ngày hôm sau, thành viên UAAG đến sân bay Logan, chuẩn bị quay về Trung Quốc.

Tô Phi lấm lét nhìn phía Trác Hoàn: "Em thấy hình như RIP vẫn đang cụt hứng."

Lina liếc Phục Thành trước mới cười mỉm đáp: "Reid luôn như vậy mà, nhiều chuyện làm anh ấy không vui lắm, nên không phải lo quá đâu."

Trác Hoàn đút tay vào túi, vali thì ném cho phục vụ VIP của sân bay, đi tằng tằng một mình ở phía trước. Đi được nửa chừng thì điện thoại hắn đổ chuông, sau khi nhận máy bèn cười lạnh: "Chúc mừng anh, bốn mươi phút nữa là tôi lên máy bay rồi. Chúc mừng anh thêm lần nữa là bây giờ tâm trạng tôi không hề tốt, không có việc gì đừng tìm tôi, tôi không rảnh."

Quả nhiên Lovince ở đầu kia điện thoại ngớ ra, mãi sau mới kịp phản ứng lại. Gã nói liến thoắng: "Patrick, cậu vẫn chưa lên máy bay? Đúng lúc quá, mau hủy chuyến bay và quay lại đi! Đã tìm thấy hộp đen rồi. Cậu không hề nghe nhầm đâu, rất có thể đã tìm thấy hộp đen của US Airways 4012 rồi!"

Bước chân chợt dừng lại.

Trác Hoàn dừng bước, ai nấy đi sau hắn cũng dừng theo.

Trác Hoàn cúp máy, mắt lướt qua các thành viên của mình, cuối cùng dừng ở Phục Thành. Anh bước lên, dừng lại bên cạnh Phục Thành, cúi đầu khẽ nói một câu: "Lần sau tính sổ với em." Sau đó nói với những người khác, "Hủy chuyến bay, Lovince gọi tới bảo đã tìm được hộp đen rồi."


*Tác giả:

Phục Tranh Tranh: Tôi nghĩ có lẽ mình vẫn là trai thẳng... đấy.

Trác RIP: Hừ! Bây giờ em dỗ tôi còn kịp!


*Dú: Nào nào, đoán xem anh Thành đã nói gì? Hint là không phải "Tôi xin lỗi" nhá =)))

Với cả, ai thắc mắc cô gái trong ảnh là ai thì hãy nhớ là anh Thành hồi cấp ba từng có bạn gái, là trai thẳng chính tông. Chi tiết bức ảnh có thể là ảnh chụp chung với bạn gái, và việc xóa đi có ý nghĩa thế nào chắc tôi không phải nói nhỉ ;)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net