Chương 39: Tôi đã nói rồi, nhất định không được phản bội tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Bạch Đường, chúng tôi chỉ muốn dùng điều này để thương lượng với anh, tôi hy vọng anh buông tha cho Bạch Đường. Cơ Trạch Dương, anh có yêu chị ấy không?"

Sắc mặt Cơ Trạch Dương hơi thay đổi.

Thư Minh Yên nói tiếp: "Nếu anh yêu chị ấy, nhất định cũng muốn chị ấy đáp lại tình cảm tương tự với anh. Bạch Đường nói chị ấy thích anh, nhưng tại sao chị ấy vẫn bất chấp muốn rời xa anh? Là bởi vì chị ấy yêu anh không đủ nhiều, hay hành động của chính anh có vấn đề?"

"Nếu anh có thể yêu chị ấy theo một cách khác, chị ấy có thể nguyện ý toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh, cùng anh sống một cuộc đời bình thường yên ổn. Nhưng anh, anh căn bản không hiểu yêu là gì, anh ích kỷ điên cuồng, chỉ làm tổn thương chị ấy!"

Nghe được những lời này, trong con ngươi đen nhánh của Cơ Trạch Dương cảm thấy phức tạp, vẻ mặt tựa hồ có chút thay đổi.

Nhưng ngay sau đó, trong mắt anh ta ẩn chứa sát ý, anh ta đột nhiên vươn tay bóp cổ Thư Minh Yên, đập đầu cô vào tấm ván cửa: "Cô mẹ nó nói chuyện với tôi, là đang kéo dài thời gian chờ ai đến cứu cô?"

Thư Minh Yên cảm thấy sau đầu đau dữ dội, trước mắt cô xuất hiện những ngôi sao.

Cô chính là đang muốn kéo dài thời gian.

Khi cô và Bạch Đường bước vào khu biệt thự, Thư Minh Yên đã gọi cho Lục Thời Lâm, bảo anh ta cho người đến tiếp ứng. Lục Thời Lâm yêu cầu Bạch Đường mạo hiểm lớn như vậy, Lục gia phải làm gì đó.

Khi Bạch Đường bị Cơ Trạch Dương đẩy vào nhà, mặc dù Thư Minh Yên không ngăn cản, nhưng cô đã nói với cô ấy bằng khẩu hình: Gọi cảnh sát.

Chứng cứ phạm tội của Cơ Trạch Dương đã thu được, chỉ cần báo cảnh sát, Cơ Trạch Dương có thể bị bắt đi trước.

Thư Minh Yên thậm chí đã kiểm tra bản đồ trước, đồn cảnh sát ở phía sau con phố, chỉ cần Bạch Đường bên trong gọi cảnh sát, cảnh sát sẽ được điều động đến tương đối nhanh.

Bất kể ai đến trước, cảnh sát hay Lục Thời Lâm, cô và Bạch Đường đều có thể được cứu.

Có lẽ đó là một thói quen được hình thành khi viết kịch bản, cô sẽ lường trước được nhiều khả năng khi gặp sự việc và đưa ra giải pháp.

Mặc dù Bạch Đường nói Cơ Trạch Dương không ở thành phố Đồng, nhưng cô vẫn chuẩn bị trước để đảm bảo an toàn.

Mục tiêu của cô bây giờ là cố gắng hết sức để giữ Cơ Trạch Dương ở đây, cô không thể để anh ta trốn thoát trước khi cảnh sát đến.

Những người như Cơ Trạch Dương rất đa nghi, sợ anh ta sẽ phát hiện ra khuyết điểm của mình quá nhanh, vậy nên cô đã cố tình nói chuyện với anh ta về Bạch Đường.

Bởi vì Thư Minh Yên phát hiện ra khi nói về Bạch Đường với anh ta, anh ta sẽ mất bình tĩnh và trở nên kém lý trí hơn, cho nên cô có thể kéo dài thời gian.

Nhưng ngoài mặt, cô không thừa nhận: "Tôi có thể kéo dài thời gian gì? Bạch Đường vẫn bị anh nhốt, tôi chỉ hy vọng anh có thể thả chị ấy ra."

Cơ Trạch Dương cười lạnh một tiếng, không biết tin lời cô nói bao nhiêu phần: "Tôi luôn cho rằng phụ nữ càng xinh đẹp thì càng ngu ngốc, không ngờ đêm nay lại bất cẩn như vậy. Bạch Đường đã ở bên tôi sáu năm, tôi lại không biết cô ấy còn có người chị em như vậy."

Nói đến đây, anh ta đột nhiên ghì chặt cổ Thư Minh Yên, lực đạo từng chút một tăng lên.

Sắc mặt Thư Minh Yên tái nhợt, khó khăn nói: "Cảm ơn lời khen của anh, đêm nay nếu như anh giết người, phỏng chừng sẽ không có cơ hội ra tù lần nữa."

Nụ cười Cơ Trạch Dương tràn đầy tà ác: "Cô cảm thấy cái này có thể dọa được tôi sao? Đối với tôi mà nói, hoặc là sống tự do hoặc là sung sướng mà chết đi, tôi chỉ có một mình, sợ cái gì?"

Thư Minh Yên: "Anh giết tôi, Bạch Đường tuyệt đối sẽ không tha thứ anh, chỉ càng hận anh thôi."

Biểu cảm của Cơ Trạch Dương đông cứng lại.

Trong lúc giằng co, tiếng xe cảnh sát từ xa đến gần, đồng tử Cơ Trạch Dương co rụt lại, dần dần mất đi lý trí, tức giận trừng mắt nhìn Thư Minh Yên.

Dây thần kinh căng thẳng của Thư Minh Yên dần dần thả lỏng, đối với anh ta cười nói: "Cảnh sát tới rồi, Cơ Trạch Dương, nếu tôi dám cùng Bạch Đường tới đây, tôi sẽ không mất lý trí. Không phải là vấn đề anh có thả Bạch Đường đi hay không, mà là vấn đề cảnh sát và luật pháp có bỏ qua cho anh hay không. Bây giờ có sự giám sát ở khắp mọi nơi, anh không thể trốn thoát."

"Vậy à?" Cơ Trạch Dương lại siết chặt ngón tay, trong mắt hiện lên một tia sát ý, "Nếu là như vậy, tôi trực tiếp giết cô, để Bạch Đường cả đời nhớ kỹ, chết cũng không oan uổng."

Xe cảnh sát càng ngày càng gần, Thư Minh Yên liều mạng vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta. Cơ Trạch Dương vẫn điên cuồng bóp cổ cô, đập đầu cô vào cửa.

Đầu đau như búa bổ và khó thở, ý thức Thư Minh Yên mê mang.

Đúng lúc này, Cơ Trạch Dương bị người ta dùng sức đá văng ra xa, một bóng người xông tới, vung nắm đấm về phía Cơ Trạch Dương, hung hăng đánh cho anh ta một trận.

Cơn đau nhói sau gáy khiến Thư Minh Yên bất giác nhíu mày, dựa vào cửa hồi lâu mới thả lỏng, mở mắt ra nhìn, bóng người có chút quen thuộc, hình như là Mộ Du Trầm. Cảnh sát lao tới để kéo anh ra, nhưng anh vẫn không chịu dừng lại, vẫn đấm đá Cơ Trạch Dương.

Không biết có phải cô quá muốn gặp anh nên sinh ra ảo giác hay không.

Cô chưa kịp định thần thì đã dựa vào cửa biệt thự rồi ngã xuống.

Khoảnh khắc ngã xuống đất, cô rơi vào vòng tay ấm áp, nghe thấy giọng nói run rẩy đầy quan tâm của người đàn ông.

Dường như đang gọi cô, nhưng cô không thể nghe rõ.

Chút ý thức cuối cùng của Thư Minh Yên sụp đổ, cô nhắm mắt lại ngất đi.

*****

Editor: Chút biến cố cho những chương tiếp nhận quá nhiều đường! Kể ra ông Trạch Dương ổng yêu chị Đường là thật, nhưng cách yêu của ổng có hơi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net