Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày ta gặp chàng là một ngày bão tuyết mạnh chưa từng có. Ta nép mình bên mỏm đá say sưa ngủ, hưởng thụ cơn bão thổi qua. Mấy hôm trước xuống núi chơi, khí hậu ở đó dù lạnh nhưng cũng chẳng dễ chịu như ở đây. Bởi vậy, ta đã mất rất nhiều linh lực để chống lại hơi ấm vờn quanh. Vậy nên giờ ta mới thấy mệt như thế này đây.

Trong lúc ngủ mơ màng, ta nghe như có tiếng ai đó gọi bên tai. Giọng nói trầm ấm rất dễ nghe làm ta càng chìm sâu vào giấc ngủ hơn nữa. Đang lúc ngủ ngon lành, ta bỗng dần dần cảm thấy cả cơ thể rất khó chịu. Dù cố nén nó lại để ngủ tiếp nhưng vẫn không được. Cuối cùng ta bực mình tỉnh dậy. Nhìn khung cảnh trước mặt, ta mới hiểu tại sao bản thân lại thấy nóng nực khó chịu đến thế.

Vốn dĩ trước đó ta vẫn còn đang nằm trên phiến đá ngoài trời, vậy mà giờ này lại nằm trong một hang động nhỏ cạnh đó. Bình thường ta cũng chỉ mặc một lớp áo mỏng trên người, giờ chẳng hiểu ở đâu biến ra một chiếc áo bông bằng vải thô đắp phía trên. Gần bên lại có một đám lửa nhỏ đang cháy lách tách, có vẻ là vừa mới được nhóm lên không lâu. Ta cảm thấy kẻ nào đó thật nhiều chuyện, tức giận nhấc tay định dập tắt đám củi lửa kia đi, nhưng cảm giác nằng nặng trên tay khiến ta khựng lại. Nhìn xuống miếng lương khô trên tay, dường như ta có thể nghe văng vẳng đâu đây tiếng nói ấm áp: "Ta để lại chút lương khô ở đây, sau khi tỉnh dậy cô nương hãy ăn nó và mau xuống núi đi!"

Ta bỗng chốc cảm thấy thật kì lạ. Hình như nhiệt độ trong hang động hơi cao thì phải, đến trái tim ta cũng cảm thấy như có dòng nhiệt chảy qua. Một loạt những kí ức về những chuyện đã qua chợt hiện lên trong đầu ta. Đó là khi ta dạo chơi ở một thành trì của con người, những người lướt qua ta đều run lên vì lạnh, rồi nhìn ta bằng ánh mắt kì quái xa lạ. Bước chân của ta đi tới đâu, họ liền tránh xa tạo thành một khoảng cách an toàn. Thậm chí còn có những người xì xào bàn tán lớn nhỏ, thắc mắc không biết ta có phải yêu quái không mà lại có thể lạnh lẽo đến vậy? Sự thật là họ đoán đúng rồi, ta chính là yêu quái đây. Nhưng bản thân ta cũng chưa bao giờ trả lời hay để ý đến bọn họ, cứ luôn vờ như không nghe thấy.

Lại có một lần, ta thấm mệt sau khi chơi cùng đám tuyết trắng cả ngày trời, liền nằm trên nền tuyết mà ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy thì thấy chiếc áo choàng trắng mà ta đang mặc trên người bỗng dưng không cánh mà bay. Bực mình ở chỗ, đó là chiếc áo mà ta yêu thích nhất, đến nỗi dù mặc nó sẽ hơi nóng nhưng ta vẫn thường xuyên lấy ra mặc. Ấy vậy mà lại có người dám cướp nó đi, đây là muốn tìm cái chết có đúng không? Ta tức giận đến nghiến răng, linh khí trong người không khống chế được liền phát ra ngoài, tạo ra những trận gió tuyết như rít gào bên cạnh. Ta bay một vòng quanh đó tìm kiếm, rất nhanh đã tìm thấy kẻ chán sống kia. Ta vội vàng bay tới đó, đáp xuống bên cạnh chiếc áo khoác xinh đẹp của mình.

Nhìn cái xác đã cứng đơ trước mặt, cơn tức giận còn chưa dứt của ta lại không biết phải trút vào đâu. Người thì cũng đã chết rồi, ta còn có thể làm gì được chứ? Ta tức giận cởi chiếc áo khoác ra khỏi người hắn, giũ giũ một chút cho bay hết hơi người đi. Chẳng ngờ khi cầm áo giơ lên, một vết rách lớn dưới tay áo khiến ta trong phút chốc liền muốn giết người. Chiếc áo yêu thích nhất của ta, đã không còn nguyên vẹn nữa rồi.

Ta tức giận đến mức thở hổn hển, nhìn cái áo trên tay, lại nhìn cái xác bên cạnh, làm sao cũng không thể ngừng giận được. Ta phẫn uất quá mức, liền quỳ hai chân xuống nền tuyết, sau đó ụp cả người xuống, gào khóc vô cùng thương tâm. Dù vậy cơn tức vẫn chẳng thuyên giảm, tay chân ta liền không nhịn được, đập mạnh xuống nền tuyết trắng, vừa khóc vừa đánh khiến đám tuyết xung quanh bay tứ tung.

Khẽ chớp mắt một cái, những kí ức thoáng qua đó liền kết thúc, đưa ta về với thực tại tại trong hang động nhỏ nóng bức này.

Ta nhìn chiếc áo bông lớn, lại nhìn chút lương thực trên tay, cảm xúc có phần bối rối. Dù chưa từng mặc áo bông nhưng ta cũng có thể biết được, đó là chiếc áo tốt nhất họ mặc khi trời đông giá rét. Tên nhiều chuyện kia lại có thể nhường nó cho ta? Hắn quả là chán sống rồi!

Đưa miếng lương khô lên miệng, ta khẽ cắn một miếng. Vị mằn mặn dần lan tỏa trong khoang miệng, cảm giác nhạt nhẽo. Nhưng mà, lần đầu tiên trong cuộc đời ta nhận thấy cảm giác kì lạ nho nhỏ này cũng không tệ lắm.

Suy nghĩ một chút, ta liền nhắm hai mắt lại, dùng thần thức quét một lượt bên ngoài động. Cách đó vài dặm có một bóng người đang di chuyển, trên người vốn chỉ có vài lớp quần áo ấm, khó nhọc bước từng bước một. Dù lớp tuyết dày đặc dưới chân đang từng chút một ngăn cản chàng, dù cơ thể ngày một đông cứng lại chẳng muốn bước tiếp, nhưng ánh mắt chàng lại luôn kiên định nhìn về phía đỉnh núi xa xa kia. Bất chợt một cơn gió mạnh mẽ thổi tới, khiến bước chân vốn kiên định của chàng trong phút chốc chệch hướng, loạng choạng vài bước liền ngã lăn vài vòng trên nền tuyết.

Ta chợt thu hồi thần thức, vội mở bừng đôi mắt. Có cái gì đó bắt đầu thay đổi trong ta, vô cùng nhỏ bé nhưng lại là cảm giác khiến ta vô cùng xa lạ. Ta chẳng biết đó là gì nữa, cũng chẳng thể hiểu hành động xông ra ngoài tìm chàng là vì điều gì nữa. Chỉ là muốn mau chạy tới chỗ chàng thôi. Con người ta xưa nay chưa từng suy nghĩ sâu xa về cảm xúc trong lòng, chỉ đơn giản là nghĩ gì thì làm nấy.

Có lẽ ta ngủ khá lâu rồi, lúc ta tìm thấy chàng, bão tuyết vẫn mạnh mẽ như vậy. Chàng lại chỉ là một con người bình thường, giữa cơn bão tuyết to lớn cũng chỉ như sợi chỉ mảnh giữa cơn gió. Chàng đã nhường chiếc áo ấm nhất cho ta, thứ duy nhất có thể giúp chàng cố chống chọi với cơn bão tuyết.

Dường như cái lạnh đã ăn sâu vào xương tủy, đến mức chàng chẳng thể đứng dậy bằng đôi chân của mình nữa. Nhưng chàng vẫn tiếp tục dùng đôi tay, tiến về phía trước, bằng tất cả chút sức lực còn lại. Cho đến khi đôi mắt dính đầy tuyết chẳng thể mở ra, đôi chân nặng nề chẳng còn bước tiếp được nữa. Cuối cùng chàng ngất đi trước sức mạnh của từng đợt gió bão.

Nếu lúc này chàng chết tại nơi đây, thì đó có phải một phần lỗi là do ta không? Bởi vì chàng đã nhường áo ấm cho ta, vậy nên mới sớm gục ngã trước cái lạnh như vậy. Cái cảnh tượng khiến ta lần đầu tiên biết đến sợ hãi đó như khắc sâu vào trong từng ký ức. Cảm giác khi nhìn thấy chàng kiên cường bước về phía trước, có lẽ là cảm phục, cũng có lẽ là xót xa. Đây không phải lần đầu tiên ta nhìn thấy người gặp nạn, nhưng lại là lần đầu tiên ta chạy đến cứu giúp người khác. Chút thay đổi tưởng như nhỏ bé lại là bước ngoặt lớn duy nhất trong cuộc đời ta.

Ta đưa chàng quay lại hang động ban nãy, ánh lửa đã lụi nhưng vẫn chưa tắt hẳn. Ta nhẹ nhàng đặt chàng xuống nền đá, rồi phất tay dịch chuyển ra ngoài bìa rừng. Nhanh nhẹn nhặt lấy ít củi rồi lại dịch chuyển về chỗ cũ. Ta thêm củi vào, thổi lửa thật to, chẳng để tâm bản thân có bao nhiêu khó chịu. Ta cởi lớp áo bị thấm ướt của chàng ra, lấy áo khoác chàng cho ta, đắp lại cho chàng. Ta cầm tay chàng, dùng yêu thuật hút hết đi khí lạnh trên người chàng. Ta chẳng có phép hóa lửa hay làm ấm cả, chỉ có thể làm được đến thế thôi. Ta dùng gió hong khô áo, đắp thêm cho chàng. Chờ thật lâu chàng vẫn chưa tỉnh lại, lúc này ta mới cảm nhận được sức nóng trong hang như đang thiêu đốt cơ thể ta. Ta đành ra ngoài hóng gió một chút.

Ta vừa dùng thần thức theo dõi từng động tĩnh trong hang, vừa ngẫm nghĩ. Tại sao ta lại làm vậy? Ta có phải là Tuyết Linh Chi vô tâm vô tính nữa hay không? Không ngờ cũng có lúc ta hấp tấp đi cứu người như vậy. Chỉ vì một chút ơn nghĩa chẳng cần thiết đó của chàng ta sao? Hay là vì sự ấm áp toát ra từ con người chàng? Nhè nhẹ, lại dịu dàng? Nghĩ ngợi một hồi vẫn không tìm ra câu trả lời, ta không kìm được, có chút tự cười nhạo chính bản thân mình.

Đang mải suy nghĩ, bất chợt cảm nhận được lông mày chàng khẽ động, ta vội chạy vào trong xem xét. Đúng lúc này chàng mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy nhìn ngang nhìn dọc xem xét nơi này. Thấy ta chạy vào, chàng nhìn ta đầy kinh ngạc. Ta đã nghĩ có lẽ chàng bất ngờ vì ta chính là người chàng cứu, thế nhưng...

"Cô nương sao lại ăn mặc phong phanh vậy?". Chàng nhìn ta đầy khó hiểu, dường như trong giọng nói còn mang theo chút lo lắng mơ hồ.

Ta có chút đứng hình, phút chốc chẳng biết phải mở lời như thế nào nữa. Chàng vẫn luôn như thế sao? Tốt bụng đến mức khiến ta cảm thấy bản thân mình thật nhỏ nhen, ích kỷ.

"Cảm ơn chàng đã quan tâm! Ta không thấy lạnh". Lần đầu tiên ta nở nụ cười vui vẻ đến thế, khẽ đáp lời chàng.

Chàng không để ý đến lời ta nói, chỉ cúi người cầm chiếc áo khoác đang đắp trên người, đưa đến trước mặt ta, tỏ ý muốn ta mặc nó vào. Nhìn thấy thành ý trong mắt chàng, sự kiên quyết khiến người ta chẳng thể chối từ. Ta mỉm cười, khẽ nhận chiếc áo trong tay chàng.

Đợi ta ngồi xuống, chàng liền nói: "Tại hạ xin cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương!"

Ta có chút không hiểu, nói: "Chàng nói gì vậy? Phải là chàng đã cứu ta mới phải. Khi ta tỉnh lại thì thấy đồ mà chàng để lại, liền khoác áo đi tìm chàng. Ở nơi lạnh giá như thế này mà chàng lại nhường áo cho ta, có khác nào tự tìm cái chết đâu chứ?"

Chàng nghe vậy liền không chút để ý, từ tốn nói: "Tại hạ vô tình thấy cô nương ngất bên tảng đá, lại gần xem mới biết dù nhiễm lạnh nhưng vẫn còn hơi thở, liền giúp cô nương một tay. Vốn còn lo lắng không biết cô nương có thể gắng gượng nổi không, nhưng giờ cô nương bình an thì tốt rồi!"

Ta nghe vậy, ngoài mặt chẳng có biểu hiện gì, thế nhưng trong lòng lại không nhịn được mà cảm thấy có chút ngưỡng mộ chàng.

"Cô nương sao lại lên đến nơi này?". Chàng chợt cất tiếng hỏi.

Đảo mắt liền nghĩ ra một cái cớ, ta nói: "Ta muốn xem tuyết nên mới tới đây, nào ngờ lạnh đến nỗi ngất đi. May mắn ban nãy được chàng cứu giúp. Còn chàng, sao chàng lại tới đây?"

Chàng với tay thêm chút củi vào đám lửa, ánh lửa đỏ in trên đôi mắt chàng, mang theo sự ấm áp dịu dàng nhất mà ta từng thấy. Chàng nói: "Ta tới đây tìm thuốc".

Câu trả lời của chàng, đã nằm trong dự đoán của ta.

"Ta nghĩ nếu chàng nghe đến tên Tuyết Linh Chi thì chàng cũng đã biết rằng có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ chàng. Chàng đã nghe ai kể về hình dáng của nó chưa? Hoặc là...chàng đã nghe ai còn sống mà quay về chưa?". Ta nói rõ để chàng có thể hiểu việc tìm kiếm chân thân của ta là vô vọng đến nhường nào, chàng nên mau chóng rút lui để bảo toàn tính mạng thì hơn.

Chàng nhìn đốm lửa, ánh mắt chợt xa xăm. Giọng chàng dễ nghe đến thế, ấy vậy mà ta lại nghe ra sự xót xa trong đó: "Tại hạ biết chứ, nhưng vẫn phải thử".

Ta thật lòng khuyên chàng: "Chàng nên quay về đi thôi!"

"Không thể!". Ánh lửa rừng rực phản chiếu trong đôi mắt chàng, càng tăng thêm sự kiên định trong lời nói của chàng. Nhìn vẻ mặt đó, ta lần đầu biết cái cảm giác ghen tị với người khác như thế nào.

Không tranh cãi với chàng nữa, ta liền đổi chủ đề: "Ta là Tuyết Hoa. Còn chàng thì sao?"

Chàng nghe vậy liền cúi đầu thay lời chào, đáp: "Tại hạ là Lý Phong Vũ".

Chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu ta. Chân thân của ta đúng là linh dược cứu người, nếu là bệnh đơn giản, chỉ cần một chút máu của ta cũng có thể cứu chữa được rồi. Đối với những bệnh khó hơn, thì có lẽ sẽ phải tốn mấy trăm năm linh lực không chừng. Còn nếu đã đến lúc chầu Diêm Vương thì ta cũng chẳng có biện pháp, chẳng nhẽ lại lấy chân thân của ta đi cứu người về? Ta đâu có ngốc. Hừ!

Nhưng đã nợ ân tình người ta, cũng không thể cứ thế mà bỏ mặc không quản được.

Đảo mắt thêm cái nữa, ta liền cười mà bịa chuyện: "Chàng may mắn đó, ta đã từng học qua y thuật, sư phụ của ta khi còn tại thế là cao nhân đã từng nhiều lần cướp người từ tay Diêm Vương về. Nếu chàng không ngại...hay là dẫn ta về nhà chàng, biết đâu ta lại có thể chữa khỏi bệnh cho người thân của chàng, trả lại món nợ ân tình với chàng."

Chàng sửng sốt nhìn ta như hi vọng, rồi lại tuyệt vọng cụp mắt. Từ khi chàng mở mắt nhìn ta, ta đã đọc được trong đó nỗi sầu muộn, lo lắng khôn nguôi. Ta biết rõ nó, nhưng lại mơ hồ có cảm giác sợ hãi. Lúc đó ta lại chẳng hề để tâm tới nỗi sợ đó là do đâu, chỉ mơ hồ mà lướt qua nó.

"Không thể! Tại hạ đã mời rất nhiều đại phu, họ đều nói không thể chữa được". Đôi mắt chàng bất lực nhìn ta, mang theo cả nỗi đau dường như đã vô cùng quen thuộc.

"Chưa thử làm sao biết? Chàng nên để ta xem qua!"

"Không còn thời gian nữa rồi! Nếu không đi tìm Tuyết Linh Chi ngay thì sẽ không kịp nữa. Ta không thể đánh cược như thế".

Nhìn dáng vẻ chắc chắn của chàng, ta suy nghĩ một chút liền hỏi: "Vậy chàng đã thấy ai dùng Tuyết Linh Chi xong thì sẽ khỏi bệnh hay chưa?"

Chàng nghe vậy liền có chút mơ hồ, im lặng không lên tiếng. Suy nghĩ thật lâu, chàng mới yếu ớt nói: "Có người nói với tại hạ lời đồn về Tuyết Linh Chi, đó đã là hi vọng cuối cùng của tại hạ rồi."

Ta trầm ngâm một lúc, không nghĩ chàng lại cẩn thận đến thế. Người đó rốt cuộc phải quan trọng với chàng như thế nào mới khiến chàng bằng lòng đánh đổi bằng cả sinh mạng của mình mà đi tìm chứ?

"Ta đã từng gặp Tuyết Linh Chi, cũng đã từng thấy sư phụ dùng nó làm thuốc. Như thế này đi, ta hứa với chàng, dù không thể cứu sống thì ít nhất cũng sẽ kéo dài mạng sống của người bệnh cho đến khi chàng tìm được Tuyết Linh Chi. Đương nhiên, nếu có thể chữa khỏi là tốt nhất". Ta nhìn thẳng vào đôi mắt chàng, vô cùng tự tin mà nói. Lần đầu tiên ta muốn có được sự tin tưởng từ người khác đến vậy, lại cũng sợ chàng không tin tưởng mà nói lời từ chối.

Đôi mắt chàng lập tức dao động, trong đó hiện lên chút hi vọng, hỏi lại ta: "Cô nương đã từng gặp được Tuyết Linh Chi?"

Ta thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy. Sư phụ ta đã từng nghiên cứu rất nhiều loại thuốc, Tuyết Linh Chi là một trong số đó".

Dường như nhìn thấy được ánh sáng hi vọng, cuối cùng chàng cũng gật đầu đồng ý: "Vậy nhờ cô nương tới nhà tại hạ thăm bệnh một chuyến. Ơn này cả đời Phong Vũ cũng không dám quên" .

Ta bất giác mỉm cười, giống như đứa trẻ nhỏ được cho kẹo mà vui mừng không thôi vậy.

Không dám chần chừ, chàng liền đề nghị cùng ta lập tức xuống núi. Ta thì đương nhiên rất rảnh rỗi, sức khỏe lại dồi dào, liền vui vẻ đồng ý. Chỉ có điều ta không ngờ tới là trước khi xuống núi, chàng vẫn nhất quyết nhường chiếc áo khoác duy nhất cho ta. Đẩy qua đẩy lại một hồi, ta không từ chối được, liền cười gượng khoác chiếc áo của chàng lên người. Lúc sau nhìn chàng co ro cắn răng chịu lạnh, còn ta trong người nóng bức khó chịu thì ta chỉ muốn ngửa đầu lên trời mà hét lên rằng: Lý Phong Vũ là đồ đại ngốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net