Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời đêm hôm nay là một màu đen tuyền, không một ánh trăng cũng chẳng một bóng sao. Ta nằm bên cạnh Lạc Lạc, nhìn khuôn mặt đang say ngủ kia, trong lòng vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị. Sao nàng ta có thể may mắn như vậy? Gặp được chàng từ sớm, cũng có được trái tim yêu thương của chàng. Còn ta, chẳng có gì cả.

Những suy nghĩ ngổn ngang cứ chồng chất trong lòng khiến ta không thể đi vào giấc ngủ. Trằn trọc thật lâu vẫn không ngủ được, ta quyết định ngồi dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường.

Không gian xung quanh tối đen như mực, nhưng cũng chẳng thể cản trở đôi mắt của một yêu quái đã sống cả ngàn năm như ta. Ta đi thẳng về phía trước, xuyên qua bức tường ngăn cách giữa hai gian nhà, rồi chầm chậm bước đến bên cạnh Phong Vũ đang nằm ngủ. Ta ngồi xuống bên cạnh chàng, ngắm nghía khuôn mặt đang say ngủ kia. Dù là ngủ hay thức, khuôn mặt chàng vẫn luôn toát lên vẻ hiền lành chất phác. Rõ ràng chỉ là một chàng trai quê mùa, ấy thế mà lại thu hút được ánh mắt của ta.

Ta vươn tay, đùa nghịch khẽ hất hất mấy sợi tóc mái đang rũ xuống của chàng, vô thức nở nụ cười. Khí lạnh tỏa ra từ bàn tay ta khiến chàng vô thức chau mày lại, đầu cũng ngoảnh sang một bên tránh đi. Ta thấy vậy thì càng thích thú hơn, tiếp tục trêu chọc mấy sợi tóc của chàng.

Đùa nghịch được một lúc, ta bất chợt suy nghĩ miên man. Nghĩ đến sau này sẽ không còn được ở bên chàng nữa, khóe miệng đang cười vui vẻ liền chậm rãi trùng xuống. Một cảm giác nặng nề ập xuống trái tim ta, khiến ta dường như mất hết khí lực. Ta co người lùi lại, dựa vào bức tường lạnh lẽo phía sau. Cả người liền mệt mỏi ngả đầu xuống hai gối, nhìn người phía trước đầy bất lực và không cam tâm. Tại sao? Tại sao ta không thể ở bên chàng, mãi mãi ở bên cạnh chàng?

Giá như thời gian có thể dừng lại ngay lúc này thì thật tốt. Ta có thể cứ thế này mà ngắm nhìn chàng, rồi cứ thế mà ở bên cạnh chàng, thật lâu...thật lâu.

Thế nhưng mà...bình minh vẫn sẽ đến, giống như bao ngày bình thường khác.

Ngày hôm sau, chàng đưa đống đồ đã chuẩn bị sẵn cho ta. Ta nhìn đống quần áo ấm trước mặt, có chút bất đắc dĩ. Ta thở dài trước sự cố chấp của chàng, nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn mà mặc chúng vào. Chàng cứ đối xử tốt với ta như thế này, thật không biết nên vui hay nên buồn nữa. Đáng lẽ ra nên đẩy chàng ra thật xa, chứ không phải cứ thế chìm đắm trong cái tình cảm đơn phương chẳng thể thoát ra nổi này. Chàng càng quan tâm, ta lại càng lưu luyến không muốn rời xa chàng.

Đối với chàng, tất cả chỉ là sự thương xót một cô gái yếu đuối là ta. Ta biết, ta vẫn luôn biết. Chàng đối với ta chưa từng có bất kỳ tình cảm nào khác. Ta cũng muốn một lần vì bản thân mà ích kỷ, thế nhưng mà...tính đi tính lại, ta vẫn cảm thấy lựa chọn hiện tại là tốt nhất. Nếu chàng chết đi, ta sẽ lại quay về Tuyết Sơn, sẽ lại sống những ngày tháng giống như trước kia. Nghĩ đến cảnh ấy, ta bỗng cảm thấy cuộc sống trước kia cô độc và đáng buồn biết bao. Không có ai ở bên, cũng chẳng có ai quan tâm tới. Giống như đứa trẻ đã nếm được vị kẹo ngọt ngào, ta không muốn phải quay lại những ngày tháng sống như thế.

Tình yêu dành cho chàng càng sâu đậm, ta lại càng phải cố gắng kìm nén bản thân mình. Phải luôn tự nhắc nhở bản thân không được ích kỷ, nhất định phải giúp chàng, nhất định phải cho chàng hạnh phúc mà ta không thể có được. Đó là điều duy nhất ta có thể cho chàng, cũng là điều duy nhất minh chứng cho tình yêu của cuộc đời ta.

Dù vậy, suốt cả chặng đường, ta chưa từng từ bỏ hy vọng. Ta vẫn mong có một ngày, chàng sẽ thích ta, dù chỉ một chút, một chút nhỏ nhoi thôi. Có như thế thì khi ta chết đi cũng sẽ không còn thấy nuối tiếc nữa.

Ta hào hứng nói với chàng: "Phong Vũ, nghe nói ngôi làng phía Đông kia sắp mở hội hoa mùa Đông, chúng ta qua đó xem thử đi!"

Chàng nhìn ta, chẳng hề vui mừng, cũng không sốt sắng hay lo lắng, chỉ nhàn nhạt gật đầu chiều theo ý ta.

Hai người bọn ta cùng nhau đi tới ngôi làng hoa ở phía Đông. Chỉ mới nhìn ta xa, ta đã thấy những ruộng hoa rực rỡ sắc màu bao quanh ngôi làng khiến ta vô cùng thích thú, reo lên: "Chàng xem, nơi đó đẹp quá kìa!"

Không đợi chàng lên tiếng, ta vội vã chạy tới phía trước để ngắm rõ hơn. Đến một ruộng hoa ở đầu làng, ta thấy có vài người đang vừa đi vừa ngắm nghía chọn những bông đẹp rồi cắt xuống. Ta thấy lạ liền quay sang Phong Vũ vừa bước tới phía sau, hỏi: "Sao họ lại cắt chúng? Không phải để vậy thì đẹp hơn sao?"

Phong Vũ bước tới bên cạnh ta, lên tiếng: "Tất nhiên là họ muốn mang về chưng trong nhà cho đẹp". 

"Hửm? Chỉ có vậy?"

Ta nhìn những bông hoa bị cắt xuống kia, tay chân bỗng cảm thấy đau buốt. Bởi vì ta cũng là một loài hoa, nên ta hiểu rõ hơn ai hết cái cảm giác bị cắt xuống. Trong phút chốc, cảm giác khó chịu ngày càng dâng lên trong lòng ta, khiến ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

Ta vừa xoay người nhanh chóng rời đi, vừa giục chàng: "Chúng ta mau rời khỏi đây, ta không muốn ở lại nơi này nữa!"

Chàng nhìn ta có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Rời khỏi ngôi làng đó, ta mới hít thở thoải mái hơn một chút. Ta liếc mắt nhìn chàng, có chút ấm ức hỏi: "Nhà chàng cũng thường xuyên cắm hoa sao?"

Chàng thật thà trả lời: "Không, Lạc Lạc thích trồng hoa ở ngoài sân hơn".

"Vậy còn được!". Nghe chàng trả lời khiến trái tim ta cũng được an ủi ít nhiều. Nghĩ lại thì đúng là trong nhà chàng chẳng bày biện gì nhiều. Có lẽ một phần cũng do gia cảnh không được sung túc chăng?

"Vậy chàng hãy hứa với ta!". Ta dừng bước, quay lại đứng trước mặt chàng, nói: "Sau này sẽ không bao giờ cắt hoa, có được không?"

Chàng nhìn ta thật sâu, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta vậy. Không biết có phải chàng đã nhìn ra sự cầu khẩn và mong chờ từ ánh mắt ta hay không, chỉ thấy chàng dứt khoát đáp: "Được".

Ta nghe được đáp án chắc chắn đó, khóe môi không nhịn được mà khẽ nở nụ cười. Hình như ta lại thích chàng hơn một chút rồi!

Đường đến ngôi làng tiếp theo khá xa xôi, ta và chàng đi tới tận khi trời đã tối mịt mới đến nơi. Dù đã thấm mệt nhưng Phong Vũ vẫn cố gắng đi từng nhà xin ở nhờ một tối. Đợt này đi kinh phí vô cùng eo hẹp. Gia cảnh chàng vốn đã không khá giả gì, lại thêm thê tử bệnh đã lâu ngày chưa khỏi, thật sự vô cùng đáng thương. Ta cũng không phàn nàn điều gì, chỉ muốn yên lặng bên cạnh chàng như thế này là được.

Hỏi đến nhà thứ tám, hai bọn ta mới được một cặp phu phụ đã đứng tuổi cho trú nhờ. Gia cảnh nhà họ cũng không khá giả gì, nhà cũng chỉ có ba gian đơn giản. Con cái thì đi làm xa nên may mắn còn một phòng trống cho hai người bọn ta.

Sau khi ta và chàng vào phòng, hai người họ còn nhiệt tình mang chăn tới. Bà bà còn cầm đĩa bánh trên tay, mời: "Chàng trai trẻ, cậu đi đường chắc rất vất vả. Cũng đã muộn rồi, phu phụ tôi có chút bánh, mời hai người dùng thử!"

"Dạ không. Cháu đã được cho ở nhờ một tối, thật sự không dám nhận thêm". Phong Vũ ôm lấy đống chăn từ vị gia gia, sau đó một tay đưa lên khéo léo từ chối đĩa bánh trên tay bà bà.

Gia gia liền cười hiền, nói: "Không sao đâu. Cậu cứ nhận lấy! Cậu còn có thể chịu được chứ muội muội kia đi cả ngày thì sao chịu nổi?". Vừa nói, gia gia vừa kéo tay Phong Vũ, đặt đĩa bánh vào trong tay chàng, nhất quyết không cho từ chối.

Quan hệ giữa ta và chàng vốn dĩ khó nói. Vậy nên liền thống nhất nói với người ngoài rằng hai người bọn ta là huynh muội cùng đi tìm thuốc chữa bệnh, để đỡ lời ra tiếng vào. Phong Vũ nhìn ta một cái, trong ánh mắt là muôn vàn áy náy. Ta thấy vậy liền cười, tỏ ý không sao cả. 

Dù rất ái ngại nhưng chàng chỉ có thể bất đắc dĩ nói lời cảm tạ rồi nhận lấy. Ta biết, số tiền chàng mang theo đã tiêu hết rồi.

Sau khi phu phụ họ rời đi, chàng liền trải chăn gối ra sẵn. Sau đó mới gọi ta lại ăn tối: "Cô nương mau tới ăn bánh!"

Ta nghe tiếng gọi liền đi tới, ngồi xuống bàn ăn bánh. Đang dùng bữa, Phong Vũ chợt nói: "Thật xin lỗi cô nương! Tại hạ đã để cô nương chịu khổ rồi!"

Ta không để ý lắm, nói: "Không có gì, đợi cứu được người hẵng tính".

Kì thực, suốt nửa tháng nay ta cố tình đi đường vòng để kéo dài thời gian lên núi. Đâu có ai muốn chết sớm đâu phải không? Hơn nữa, ta vẫn còn muốn ở bên cạnh chàng nhiều hơn một chút, để chàng yêu ta nhiều hơn một chút.

Chỉ có điều mọi ảo tưởng của ta vốn vẫn chỉ là ảo tưởng. Đi qua mỗi con phố, ta đều kéo theo chàng mua đồ, ngắm cảnh. Nhưng cảm xúc của chàng vẫn luôn như vậy, đều chỉ nhàn nhạt đáp lại. Ta biết trong lòng chàng đang nghĩ về ai. Đôi mắt chàng nói cho ta biết tất cả, trong đó là sự thương nhớ cùng nỗi niềm lo lắng cho người thê tử bị bệnh kia. Nụ cười của chàng luôn buồn bã, ánh mắt thì dường như đang nhìn về một nơi nào đó rất xa xăm, chứ chẳng hề đặt trên người ta. Thế giới của chàng chỉ có người con gái đó mà thôi, dù là ai cũng không thể bước vào. Dù ta có cố gắng đến thế nào cũng không thể tiến một bước vào thế giới của chàng. Ta thực sự rất ghen tị với Lạc Lạc. Nàng ta đã có được chàng, cũng có được tình yêu tuyệt đối từ chàng.

Nhìn con người đang trầm tư trước mặt kia, ta biết rõ chàng sẽ không bao giờ thuộc về ta được. Từ khi gặp chàng, ta vẫn luôn yêu chàng. Từ khi biết đến đau đớn, ta vẫn chưa ngừng đớn đau.

Khi tỉnh dậy vào sáng sớm ngày hôm sau, ta nhìn quanh phòng thì chẳng thấy chàng đâu cả. Bước ra khỏi phòng, ta liền thấy bà bà đang đun bếp, liền lại gần hỏi chuyện: "Bà bà, bà có thấy ca ca của cháu đâu không ạ?"

Bà bà cười rất vui vẻ, nói: "Cậu ấy nghe được chuyện đại phu đầu làng đang cần người giúp việc buổi sáng nên muốn kiếm thêm chút tiền đi đường. Ông lão nhà ta tiện đường ra chợ liền dẫn cậu ấy đi rồi. À, cậu ấy có dặn cháu ở đây chờ. Buổi trưa cậu ấy trở về thì sẽ lên đường đi tiếp". Vừa thêm củi vào bếp, bà vừa nói tiếp: "Cậu nhóc này thật tử tế quá, mới sáng sớm còn giúp nhà ta chẻ hết đống củi kìa".

Ta nhìn đống củi đã được chẻ nhỏ đặt gọn ở một bên, cảm thấy có chút tự hào. Nhưng nghĩ đến chàng đang vất vả bên ngoài kia, ta lại có chút không đành lòng.

Ta suy nghĩ một lúc, liền nghĩ ra một cách kiếm tiền rất hay. Ta quay sang hỏi bà bà: "Bà bà, làng mình có ai bị bệnh cần đến y sư không ạ?"

Bà bà nghe vậy liền nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc mới nói: "Hình như có mấy nhà, toàn bệnh lâu rồi chữa mãi vẫn chưa khỏi. Cô nương hỏi có việc gì không?"

Ta nghe vậy thì lộ vẻ vui mừng, nói: "Cháu là y sư, có thể đi xem bệnh để kiếm tiền đỡ đần cho ca ca ạ!"

Lão bà nghe vậy thì cũng mừng, nhưng sau đó lại trầm tư, nói: "Mấy nhà đó đều đã mời nhiều đại phu mà vẫn không khỏi, liệu cháu có chữa được không?"

Ta vô cùng tự tin, đáp: "Được ạ. Nhờ bà bà dẫn cháu tới nhà họ thăm bệnh xem sao!"

Bản thể ta vốn là loài hoa quý chữa được bách bệnh, lí nào lại không có chỗ dùng hay sao? Nhìn dáng vẻ đầy tự tin của ta, bà bà cuối cùng cũng đồng ý dẫn ta đi tới nhà người bệnh.

Người đầu tiên ta thăm khám là một vị thúc thúc tuổi đã tứ tuần, dáng vẻ gầy gò ốm yếu, khuôn mặt xanh xao, ho khan không ngừng. Ta bước đến, đặt tay lên bắt mạch cho thúc ấy. Sau đó dùng linh lực thăm dò tình trạng cơ thể và hỏi thăm các triệu chứng thường ngày. Khi tổng hợp xong, ta ước chừng dùng khoảng năm giọt máu là đủ.

Ta thò tay phải vào trong tay áo bên trái, tỏ vẻ lấy ra thứ gì đó. Thực chất, bên trong tay áo ta ngấm ngầm làm phép để lấy máu, sau đó cô đặc chúng thành dạng viên rồi lấy ra. Ta mỉm cười, vừa đưa viên thuốc ra, vừa nói với vị thúc thúc kia: "Bệnh này khi xưa sư phụ của cháu đã từng chữa cho rất nhiều người. Sau đó đặc chế thành đan dược cho dễ dùng. Chỉ cần uống một viên là có thể khỏi bệnh hoàn toàn".

Vị thúc thúc đó nhìn ta có chút nghi ngờ, sau đó lại nhìn bà bà đứng ngoài cửa tỏ ý muốn xác định thực hư. Bà bà thấy vậy thì khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vị thúc thúc nọ lúc này mới cầm viên đan dược lên, đợi ho xong một hơi rồi cho vào miệng, nuốt xuống.

Bà bà thấy vậy lập tức hỏi: "Cảm giác thế nào rồi?"

"Đan dược vừa vào miệng thì lập tức tan ra". Vị thúc thúc đó dừng lại một chút để cảm nhận sự biến đổi trong cơ thể, sau đó nói: "Bụng có cảm giác rất ấm áp".

Người thê tử của thúc thúc nọ đứng bên cạnh bà bà nãy giờ, vẫn luôn lo lắng quan sát sắc mặt phu quân. Đến khi nhìn thấy sắc mặt của thúc thúc dần hồng hào lên, liền vui mừng chạy lại nói: "Tướng công, sắc mặt chàng đã không còn xanh xao nữa rồi!". Sau đó như nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Tướng công, chàng...không còn ho nữa sao?"

Lúc này cả bà bà và vị thúc thúc kia mới để ý đến, sau khi uống thuốc thì thúc thúc đã không còn ho liên tục như trước nữa rồi. Bấy giờ họ mới thực sự tin là ta đã chữa khỏi bệnh cho thúc thúc kia, liền quay sang vừa khóc lóc, vừa cảm ơn ta rối rít: "Đa tạ cô nương! Đa tạ cô nương!"

Ta nghe vậy thì mỉm cười vui vẻ. Cảm giác được người khác biết ơn cũng không tệ lắm.

Rời khỏi nhà họ, ta nhìn mấy đồng tiền trên tay, có chút bất đắc dĩ. Gia cảnh hai vợ chồng cũng không khá giả gì, thực sự không thể trả nhiều hơn được nữa. Bà bà nhìn thấy ta không được vui, có chút ái ngại: "Thực sự xin lỗi cháu, nhà họ chỉ dựa vào Trần nương mà gánh vác nên không dư giả gì. Để lát nữa về, bà bà đưa thêm cho cháu".

Nhìn dáng vẻ khép nép của bà bà, lại nghĩ đến tối hôm trước bà bà tiếp đón chúng ta rất nhiệt tình, ta liền cười vui vẻ nói: "Bà bà nói gì vậy? Cháu kiếm được chút tiền này là quý lắm rồi. Cháu cảm tạ bà bà còn không hết".

Thấy bà bà vẫn còn định nói gì đó, ta lập tức chuyển chủ đề: "Nhà tiếp theo ở bên kia ạ?"

Bà bà nghe ta hỏi cũng bỏ ngang câu chuyện đang nói, đáp lời: "Không, còn qua cái ngõ nữa cơ".

Đi chữa bệnh suốt cả một buổi sáng mà thu nhập vẫn không khấm khá lên. Mấy nhà quanh đây đều là nông dân đi làm thuê điều kiện khốn khó cả. Ta vốn nghĩ hôm nay cũng chỉ kiếm được chút ít đó thôi. Nhưng may mắn tới nhà cuối cùng thì là một phú hộ có tiếng trong làng. Vừa bước đến trước cổng thì ta đã có cảm giác tiền tài đầy cửa rồi.

Quả thực vậy, sau khi trị bệnh cho con trai trưởng nhà họ xong, lão phú hộ mừng lắm, cũng không tiếc tiền mà trả một khoản rất hậu hĩnh cho ta. Thậm chí họ còn mời ta và bà bà ở lại ăn một bữa thịnh soạn. Ta vốn cũng chẳng thiết tha gì, nhưng bà bà đi cùng ta cả sáng có lẽ cũng đã đói rồi. Nghĩ vậy ta liền gật đầu đồng ý ở lại dùng bữa.

Khi rời khỏi nhà phú hộ thì cũng đã là đầu giờ chiều. Ta mỗi tay cầm một túi tiền lớn, vui vẻ cùng bà bà trở về nhà.

Lúc trở về nhà của bà bà, Phong Vũ đã làm xong việc và trở về, thu dọn đồ đạc sẵn sàng lên đường. Vừa nhìn thấy chàng, không chờ chàng lên tiếng hỏi, ta liền vui vẻ chìa túi tiền ra trước mặt, tự hào khoe thành quả: "Hôm nay ta đi chữa bệnh kiếm được rất nhiều tiền này".

Phong Vũ nhìn túi tiền lớn trên tay ta, nhíu mày nói: "Nhiều vậy sao?"

Bà bà thấy vậy, liền cười nói: "Tiểu cô nương này thực sự lợi hại, bệnh nào cũng chữa được".

Được bà bà khen, ta càng thêm tự tin mà cười tươi hơn với chàng. Phong Vũ nhìn gương mặt đầy thán phục của bà bà, lại nhìn nụ cười đầy tự tin của ta, cũng dần tin tưởng.

Chàng quay người đối diện với bà bà và gia gia, vừa cúi người cảm tạ vừa nói: "Đa tạ hai vị đã cho huynh muội cháu ở nhờ một đêm! Giờ chúng cháu phải lên đường đi tiếp. Nếu có cơ hội, sau này cháu nhất định sẽ quay lại báo đáp tấm chân tình này!"

Ta nhìn thấy chàng cúi người xuống, cũng học theo chàng, cúi người cảm tạ. Ta cảm thấy hai người họ rất tốt, không hề đáng ghét chút nào.

Bà bà thấy vậy liền xua tay nói: "Không có gì! không có gì! Chúc hai người lên đường bình an!"

Phong Vũ nghe vậy liền cúi người từ biệt: "Cảm tạ bà bà, chúng cháu xin cáo biệt ạ!"

"Ừ".

Nói rồi chàng xoay người cất bước rời đi. Ta nhìn túi tiền trong tay, lại nhớ đến những gì họ đã giúp đỡ chúng ta, liền nhanh chóng cất một túi tiền vào trong áo. Sau đó cầm lấy tay của bà bà, đặt túi tiền còn lại lên trên đó, nói: "Chỉ là một chút tâm ý, bà bà vui lòng nhận lấy ạ!"

Xong xuôi, ta lập tức quay người đuổi theo Phong Vũ đã đi xa, bỏ lại tiếng gọi hốt hoảng "cô nương, cô nương" không ngừng ở phía sau.

Khi đuổi kịp bước chân chàng, ta lấy túi tiền trong vạt áo ra, đưa cho chàng và nói: "Chàng cầm lấy nó đi!"

Chàng nghe vậy liền dừng bước, nghiêm túc hỏi: "Sao lại đưa cho tại hạ?"

Ta nhìn chàng đầy khó hiểu, như một lẽ dĩ nhiên mà nói: "Chàng cầm lấy mà tiêu!"

Chàng nghe vậy liền hốt hoảng, xua tay nói: "Đâu có được? Tiền này là của cô nương mà".

Lúc này ta mới vỡ lẽ, tiền của ta và chàng là khác nhau. Vốn ta chỉ nghĩ đơn giản rằng chúng ta đồng hành cùng nhau, nên tiền cũng là của chung. Nhưng có lẽ chàng đang nghĩ khác. Bởi vì ta giúp chàng tìm thuốc, nên chàng có nghĩa vụ phải chăm sóc cho ta.

Chẳng muốn tranh luận nhiều, ta nói: "Chàng hãy cầm lấy số tiền này và chi tiêu cho chuyến đi tới! Đây là yêu cầu của ta!"

Chàng nhìn ta, ánh mắt dường như muốn từ chối, nhưng lại không thể làm trái lời hứa giữa ta với chàng. Lưỡng lự thật lâu, cuối cùng chàng cũng nhận lấy nó, khẽ nói: "Thật sự xin lỗi!"

Ta nghe vậy liền lắc đầu, không cho là đúng nói: "Không đâu. Ngay từ đầu cái giá chữa bệnh mà ta đưa ra vốn chỉ là 'chàng làm theo ý ta' chứ không hề bao gồm chi phí ăn ở rồi đi lại. Là do ta không có tiền nên nửa tháng rồi mới phải dùng tiền của chàng. Từ giờ đến lúc tìm được Tuyết Linh Chi, mọi chi phí sẽ do ta chịu trách nhiệm. Chúng ta không ai nợ ai".

Sau khi nghe ta phân tích, trong lòng chàng cũng hiểu rõ những điều ta nói là đúng, liền không phản bác nữa, chỉ khẽ gật đầu đồng ý.

Ta mỉm cười, quay người cố tình đi phía trước chàng một đoạn, sau đó giải trừ linh lực đang chuyển động khắp cơ thể. Gần đây tiếp xúc nhiều với con người, vì không muốn làm tổn thương họ nên ta đã dùng rất nhiều linh lực để ngăn không cho khí lạnh từ cơ thể phát ra. Lại cộng thêm sáng nay dùng máu chữa bệnh, cơ thể đã bắt đầu thấm mệt rồi.

Ta và chàng cứ như vậy, một trước một sau cùng nhau tiếp tục đi về phía trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net