Chap 30: Dịu Dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook theo Leo vào trong phòng bếp, phút chốc mà bị làm cho choáng váng, thật sự hoành tráng như thế này cũng chỉ thấy trên tivi mà thôi. Hai bên là hai dãy dài gian bếp chạy dọc xuống dưới, mỗi nơi lại được chia ra với loại bếp khác nhau. Bên trái căn phòng được ngăn ra là gian chứa thực phẩm với đầy đủ các lại rau củ, ở góc phòng có một căn phòng, có lẽ là phòng lạnh để bảo quản thịt và phụ gia.

Hai người vừa mới vào trong phòng bếp thì một người chạy tới, nói với Leo.

- Chúng ta thiếu người gọt khoai tây, anh Choi làm ở đó mới nghỉ việc.

Leo hơi gãi cằm.

- Được rồi, để tôi điều động.

Anh ta quay qua Jungkook nói với cậu.

- Em theo anh này đi thay đồ rồi tới phụ gọt khoai tây nhé.

Jeon JungKook ngoan ngoãn gật đầu.

- Vâng.

Cậu được người kia dẫn đi thay đồ, sau đó được dẫn tới một phòng riêng biệt so với gian bếp. Vừa bước vào cậu đã bị dọa cho há hốc miệng.

Từng thùng rau củ chất cao lên nhau, phía góc phòng chất mấy thùng khoai tây lớn. Người kia vỗ vai Jungkook.

- Cậu ở đây gọt ba thùng khoai tây kia,  sau đó gọt thêm hai thùng cà rốt nữa. Ở đó còn có bí ngô, củ cải, lần lượt những loại củ kia mỗi thứ gọt hai thùng.

Jeon Jungkook luống cuống.

- Không lẽ bếp trưởng Leo chuyển em tới đây để gọt rau củ luôn sao?

Nhìn vẻ mặt hoang mang của cậu, người kia bật cười vỗ vai cậu trấn an.

- Chỉ là tạm thời thôi, đừng lo.

Jeon JungKook bất đắc dĩ gật đầu, dù sao cậu cũng mới vào đây, người ta nói làm gì thì làm cái đó.

Người kia dặn dò cậu thêm một chút rồi  rời khỏi, Jungkook bước tới cái ghế đẩu gần đó ngồi xuống bắt đầu gọt khoai tây. Nửa ngày trôi qua, cậu ở trong phòng một mình gọt hết được hơn một thùng khoai tây, cứ mười lăm phút lại có người tới lấy.

- Nhanh tay lên một chút không lại không kịp đâu.

Jeon JungKook luống cuống gật đầu.

- Vâng.

Lần sau tới, người kia lại gắt gỏng.

- Sao chậm như thế, nhanh tay lên.

Cứ như vậy đến lần thứ tư, Jeon JungKook uất ức ngẩng đầu nhìn anh ta nói.

- Em đã cố gắng hết sức rồi, nhưng thật sự không thể nhanh hơn được nữa.

Cậu thật sự đã rất cố gắng, không hề lười biếng, làm tới lưng mỏi nhừ, hai bàn tay cũng phồng rộp lên rồi, nhưng mỗi lần vào lấy khoai tây anh ta đều luôn miệng mắng mỏ cậu.

Người kia không nói câu gì, anh ta hừ lạnh một tiếng bước tới giật lấy dao gọt trên tay cậu, cầm một củ khoai tây lên bắt đầu gọt. Bàn tay một đường rồi lại một đường nữa, nhanh tới hoa cả mắt. Jeon JungKook trợn tròn mắt, kinh ngạc tới không nói được lời nào.

Người kia ném củ khoai tây vào trong sọt, nhìn Jungkook một cái.

- Cậu ngay cả một củ khoai tây cũng không gọt được thì còn nghĩ tới chuyện leo lên bếp chính sao?

Anh ta chỉ nói một câu như vậy, sau đó quay người bỏ đi. Jeon JungKook thần người ngồi ở trong phòng, tự nhiên rất muốn khóc, lần đầu tiên cảm thấy nhục nhã và xấu hổ như vậy. Tuy rằng cậu trước kia cũng đã tiếp xúc với đủ loại người, bản thân Jeon JungKook cũng không phải là loại người hiền lành gì. Nhưng chẳng hiểu sao lúc này lại cảm thấy tự ái tới muốn khóc.

Khẽ rũ mi, Jeon JungKook cắn nhẹ môi dưới, cậu không muốn khóc lóc vào lúc này, cho ai xem? Bước tới ngồi trở lại giữa đống khoai tây, Jungkook nhặt con dao gọt dưới đất lên tiếp tục làm, cứ như vậy cả một ngày đều ở trong phòng gọt rau củ, một bước chân vào bếp chính cũng không được.

Buổi chiều Kim TaeHyung giúp thư ký Hong mang dự án cho tổ chiến lược, vừa bước vào phòng không ít người cũ chạy tới vỗ vai cậu hồ hởi.

- Kim TaeHyung, cậu thật đúng là thiên tài đấy.

- Cảm giác làm việc ở trong phòng chủ tịch thế nào?

- Máy lạnh trong đó tốt lắm phải không?

- Nghe nói người trong phòng chủ tịch có mấy mỹ nữ đẹp lắm.

Mỗi người nói một câu, phút chốc mà ồn ào cả đám lại. Mọi người có người thì trêu chọc, có người thì cảm thán ca ngợi. Kim TaeHyung ậm ừ, vẫn như trước kia giữ thái độ từ tốn nói vài ba câu với mọi người.

Ở trong xã hội này con người luôn có hai mặt, trước mặt có thể cười nói rôm rả vài câu, sau lưng không ít người ghen ghét chuyện hắn nhờ một bản kế hoạch mà có thể leo được lên văn phòng chủ tịch. Còn đang ồn ào một góc, đột nhiên cửa phòng mở ra, Byun BaekHyun đi vào mọi người nhanh chóng giải tán trở về chỗ ngồi.

Byun BaekHyun nhìn thấy Kim TaeHyung cũng vui vẻ cười.

- Taehyung, lâu rồi không gặp.

Cũng không hẳn là lâu, chỉ là thuận miệng nói vậy. Byun BaekHyun bước tới trước bàn làm việc ngồi xuống, Kim TaeHyung mang bản kế hoạch tới cho hắn.

- Thư ký Hong gửi cho anh.

Byun BaekHyun cầm lấy đặt lên chồng tài liệu trước mặt, ngẩng đầu nói với hắn.

- Sao rồi? Công việc tốt chứ?

Kim TaeHyung khẽ cười.

- Cũng ổn. Cảm ơn anh trước kia đã tạo cơ hội cho tôi.

Byun BaekHyun phẩy tay.

- Năng lực là của cậu, sao phải cám ơn tôi. Cho dù không phải tôi là người đã giúp cậu thì sớm hay muộn cậu cũng đạt tới được vị trí xứng đáng với năng lực của cậu mà thôi.

Byun BaekHyun dừng một chút, sau đó nửa đùa nửa thật cười.

- Mà, với khả năng đó của cậu chắc sẽ không chỉ dừng lại ở văn phòng chủ tịch đâu nhỉ?

Kim TaeHyung nhất thời im lặng, Byun BaekHyun là người tinh tế, tuy bề ngoài thường tỏ ra hiền lành nhu nhược nhưng anh ta lại là người có thể đoán trước được điều mà Kim TaeHyung muốn hướng đến.

Dẫu biết mình bị nhìn trúng suy nghĩ, Kim TaeHyung vẫn không hề có ý đề phòng Byun BaekHyun. Bởi vì trong đôi mắt của người đó không hề có một chút ác cảm nào.

Giống như cảm nhận ban đầu của hắn về anh, Byun BaekHyun có lẽ là người tốt.

Rời khỏi phòng chiến lược, Kim TaeHyung đang đi trên hành lang để trở về thì gặp được Chủ tịch David. Ông nhìn thấy hắn từ xa đã cười.

- Taehyung, tới đây.

Kim TaeHyung bình tĩnh bước tới trước mặt ông mới dừng lại hỏi.

- Chuyện gì vậy chủ tịch?

Chủ tịch David nói với hắn.

- Lần trước cậu nói với tôi chuyện dự tính mở một buổi tiệc họp mặt với các đối tác, vừa là để giới thiệu công ty với các nguồn đầu tư, vừa là để giao lưu với các đối tác. Tôi thấy ý kiến này rất hay đấy.

Kim TaeHyung gật đầu.

- Vâng.

Chuyện lần trước Kim TaeHyung đã đề xuất với Chủ tịch David chuyện mở một buổi tiệc lớn mời những đối tác và nguồn đầu tư trong khu vực Bắc Hàn Quốc. BH mới gia nhập vào thị trường Hàn Quốc, những nguồn đầu tư trong khu vực vẫn chưa biết đến. Cho nên nhân dịp này, Kim TaeHyung sẽ giúp ông giới thiệu BH với các đối tác.

Chủ tịch David ban đầu có băn khoăn đôi chút, nhưng nghe tới chuyện Kim TaeHyung sẽ tự tay lên danh sách khách mời thì tỏ ra cực kỳ hưng phấn.

Ngày hôm đó giữa hai người ở trong phòng, Kim TaeHyung đã nói hắn từng là tổng giám đốc của một công ty, ông sau đó cho người điều tra quả thật là như vậy.

Hai người bọn họ thực hiện với nhau một giao ước, Kim TaeHyung giúp Chủ tịch David tiến sâu vào thị trường Hàn Quốc, ngược lại ông giúp hắn lấy lại được BT. Ban đầu Chủ tịch David còn nói chuyện lấy lại được công ty kia của hắn là chuyện bất khả thi, cho dù hắn có cho ông lợi ích lớn như vậy ông cũng không dám thỏa thuận. Không ngờ đến Kim TaeHyung chỉ bình tĩnh cười, nói chỉ cần ông cho BH cạnh tranh với BT là đủ.

Bởi vì Kim TaeHyung từng là tổng giám đốc của một công ty lớn cho nên những nguồn đầu tư phù hợp với BH và đối tác hắn đều nắm bắt rất rõ.

Kim TaeHyung bỏ hai tay vào trong túi quần, nói với Chủ tịch David.

- Vậy, tôi sẽ lên danh sách khách mời.

Chủ tịch David gật đầu.

- Được.

Kim TaeHyung là người rất có năng lực, khả năng của hắn trong công việc khiến ông cũng phải kinh ngạc. Cho nên nhìn cách hắn làm việc hiệu quả như vậy, tự nhiên Chủ tịch David cũng sinh lòng yêu mến với hắn. Kim TaeHyung vừa định quay người bước đi, Chủ tịch David đã gọi lại.

- Phải rồi, nghe nói cậu đã có vợ rồi phải không?

Kim TaeHyung nghe hỏi có hơi khựng lại, nhưng sau đó lại nghĩ tới Byun BaekHyun và Chủ tịch David là chỗ khá thân cho nên cũng đoán ra được lý do vì sao ông ấy biết. Kim TaeHyung quay người lại, gật đầu.

- Đúng vậy.

Chủ tịch David cười.

- Đưa cô ấy tới bữa tiệc cùng cậu đi, tôi thật sự tò mò muốn biết người phụ nữ của một người đàn ông như cậu là người như thế nào.

Kim TaeHyung dừng một chút, sau đó khẽ cười.

- Vợ tôi là một người con trai.

Chủ tịch David tỏ ra khá ngạc nhiên, thậm chí là sửng sốt.

- Ồ, thật bất ngờ.

Kim TaeHyung chỉ bình tĩnh cười.

- Hôm đó tôi sẽ đưa cậu ấy tới.

Kim TaeHyung cúi chào sau đó quay người bước về phía văn phòng chủ tịch. Nhắc tới Jeon JungKook mới nhớ, không biết ngày đầu tiên đi làm thế nào rồi.

Kim TaeHyung lấy điện thoại từ trong túi quần, ấn gọi. Phải mất ba hồi chuông đầu dây bên kia mới nhấc máy.

- Kim TaeHyung...

Giọng Jeon JungKook ủ rũ như giọng mũi vậy, Kim TaeHyung khẽ nhíu mày.

- Giọng cậu làm sao vậy?

Jeon JungKook khẽ mím môi, sau đó lắc đầu.

- Không sao.

Rõ ràng là không ổn nhưng miệng vẫn nói không sao. Jeon JungKook là một kẻ ngốc, mọi thứ đều thể hiện ra ngoài cho dù đã cố giấu đi. Kim TaeHyung cũng không gặng hỏi nữa, chuyển chủ đề.

- Ngày đầu tiên đi làm công việc thế nào? Có ai bắt nạt cậu không?

Jeon JungKook ngồi giữa một đống khoai tây và cà rốt lớn, ủ rũ lắc đầu.

- Công việc tốt lắm, mọi người đều rất thương tôi.

Kim TaeHyung khẽ cười.

- Ừ, vậy làm việc tốt nhé. Buổi tối tôi mua đồ ăn ngon cho cậu.

Jeon JungKook khẽ mím môi, đột nhiên khi nghe thấy giọng nói của hắn qua điện thoại cậu lại muốn bật khóc. Vội vàng ngắt kết nối, Jeon JungKook thở dài cắn chặt môi. Còn chưa kịp định thần lại bên ngoài lại có người đi vào lấy khoai tây, tiện miệng quát một tiếng.

- Làm gì vậy? Làm việc đi chứ, không kịp bây giờ.

Jeon JungKook vội nhặt dao gọt lên, luống cuống bắt đầu gọt khoai tây.

Đột nhiên lại nghĩ, rốt cuộc cửa hàng này kinh doanh khoai tây chiên hay sao mà phải gọt khoai tây nhiều như vậy.

Cả một ngày đều ngồi trong phòng gọt rau củ, Jeon JungKook đến khi ra về cũng không được nhìn lại gian bếp hoành tráng kia lấy một lần nữa. Cậu được tan làm sớm hơn đầu bếp chính, số lượng rau củ ngày hôm nay gọt cũng nhiều. Jungkook vừa bước ra khỏi nhà hàng đã thấy xe của Kim TaeHyung đậu bên kia đường.

Cậu còn chưa hết ngạc nhiên, cẩn thận băng qua đường chạy tới, gõ vào cửa xe hai cái cửa kính liền hạ xuống, Kim TaeHyung quay đầu nhìn cậu. Jungkook vừa thấy mặt hắn đã hỏi.

- Sao anh biết được chỗ này mà tới?

Kim TaeHyung chỉ hờ hững đáp.

- Hỏi anh thầy dạy nấu ăn của cậu đấy.

Jeon JungKook bỗng ngẩn người, chỉ một câu nói của Kim TaeHyung mà ý nghĩa hiểu ra được cũng thật là dài. Vậy là chỉ vì muốn tới đón cậu, Kim TaeHyung đã chạy một vòng tới cửa tiệm của Kim Seok Jin hỏi địa chỉ nhà hàng này rồi mới tới đây.

- Sao anh không gọi điện cho tôi?

Kim TaeHyung trả lời.

- Không liên lạc được.

Jeon JungKook vội mở điện thoại, hóa ra không biết đã hết pin từ lúc nào. Kim TaeHyung ngồi ở trong xe phẩy tay một cái.

- Lên xe đi, chúng ta về thôi.

Jeon JungKook vừa mở cửa xe vừa lủng bủng.

- Anh cũng đâu cần phải tới đón, tôi tự về được mà.

Kim Taehyung không nói gì khởi động xe bắt đầu lái. Jeon JungKook ngồi ở phía sau, mệt mỏi tới tựa người vào ghế sau ngủ thiếp đi mất.

Đi một đoạn đường, xe dừng lại. Jeon JungKook mơ màng mở mắt ra nhìn, thấy phía bên ngoài là một hiệu thuốc. Còn chưa kịp hỏi câu gì Kim TaeHyung đã mở cửa xe đi vào trong hiệu thuốc, một lúc sau xách theo một túi nilon nhỏ đi vào trong xe. Thế nhưng hắn không quay trở lại ghế lái mà mở cửa sau bước vào ngồi cạnh cậu, Jeon JungKook nhíu mày.

- Anh làm gì thế?

Kim TaeHyung mở túi nilon, lôi ra một chai dầu nóng.

- Cậu đấy, không phải nói công việc tốt lắm sao? Tay cũng phồng rộp cả lên rồi.

Kim TaeHyung vừa nói vừa mở chai dầu nóng đổ ra lòng bàn tay mình, hắn kéo lấy bàn tay cậu, nhẹ nhàng xoa bóp. Bàn tay Kim TaeHyung rất to, lòng bàn tay cũng rất ấm nhưng không hề thô ráp, khi cọ vào da lòng bàn tay có cảm giác rất dễ chịu.

Jeon JungKook hơi cúi đầu, nghe thấy lời trách móc của hắn tự nhiên sống mũi lại cay cay, cậu mím môi lẩm bẩm.

- Tôi làm được.

Kim TaeHyung bỗng nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn cậu thở dài.

- Cũng không cần phải cố gắng quá sức mình, cậu không nhất thiết phải trưởng thành sớm như vậy đâu. Bị thương đến như thế này, cậu kiếm được việc làm rồi người khác cũng không thể yên tâm.

Từ trước tới nay Jeon JungKook luôn liều mạng kiếm tiền, so với những bạn học cùng trang lứa lúc nào cũng phải bươn chải hơn. Lần đầu tiên trong đời có người nói với cậu đừng trưởng thành sớm quá, đừng liều mạng cố sức như vậy.

Jeon JungKook ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt thoáng chốc mà phủ một màn nước mỏng trên khóe mi, giữa những hoang mang chậm rãi hỏi.

- Anh là... đang lo lắng cho tôi sao?

Kim TaeHyung nhìn cậu, gật đầu.

- Tôi lo cho cậu.

Nước mắt không kìm được một giọt rơi ra, nhỏ xuống lòng bàn tay ấm nóng, Jeon JungKook bất giác mỉm cười. Kim TaeHyung nhìn cậu, khó hiểu nhíu mày.

- Cậu là đồ ngốc à? Đau quá tới khóc luôn sao?

Jeon JungKook lắc đầu, nụ cười mãn nguyện trên môi vẫn còn đọng lại. Cậu vừa cười vừa lau nước mắt.

- Không phải đâu, tôi vui quá.

Jeon JungKook khờ khạo tới nói năng lộn xộn, Kim TaeHyung nhìn cậu bất đắc dĩ lắc đầu.

- Cậu... đúng là đồ ngốc.

Jeon JungKook khẽ mỉm cười, im lặng để Kim TaeHyung xoa bóp bàn tay mình. Có phải Kim TaeHyung vừa nói, hắn lo lắng cho cậu đúng không?

Từng lời Kim TaeHyung vừa nói vẫn không ngừng vang vọng trong tâm trí cậu. Có phải trong lòng hắn, cậu đã có được một chỗ đứng rồi không? Bởi vì có được một vị trí trong lòng cho nên hắn mới lo lắng cho cậu?

Jeon JungKook biết mình như một kẻ ngốc vậy, chỉ vì một câu nói của Kim TaeHyung mà trái tim không thôi thổn thức. Thế nhưng, Kim Taehyung gần đây đã thay đổi rất nhiều, đã bắt đầu để ý tới những điều nhỏ nhặt xung quanh cậu, đã không còn cáu gắt khi cậu không nghe máy, đã biết nhẫn nhịn vì cậu mà không ngại phiền hà. Chợt nhận ra người đàn ông này đối với cậu so với trước kia đã dịu dàng hơn rất nhiều.



.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net