Chap 15. Cám Ơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã khuya như vậy rồi Kim Nam Joon vẫn không chịu về, Kim Seok Jin ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã sang tới ngày hôm sau rồi chứ ít gì đâu. Quay đầu nhìn người đang ngồi trên ghế sofa gần đó, anh chần chừ hỏi.

- Cậu không định về sao?

Kim Nam Joon nhìn anh hỏi.

- Anh thấy phiền sao?

Kim Seok Jin vội lắc đầu.

- Không phải.

Kim Nam Joon khẽ mím môi, đặt một chiếc gối lên đùi.

- Để anh một mình, tôi không yên tâm.

Kim Seok Jin khẽ cười.

- Tôi đâu phải là trẻ con chứ?

Kim Nam Joon chăm chú nhìn anh, mãi một lúc lâu sau mới hỏi.

- Anh không sao chứ?

Kim Seok Jin vô thức hỏi.

- Chuyện gì?

Kim Nam Joon chần chừ.

- Đoạn clip đó...

Nói được tới đó lại không thể tiếp tục được nữa, Kim Nam Joon ậm ừ, tay bấu vào một phần gối trên đùi. Kim Seok Jin nhìn hắn, khe khẽ cười.

- Tôi không sao, chuyện thường thôi. Hôm nay chỉ là mệt nên nghỉ một hôm, ngày mai sẽ tiếp tục đi làm.

Kim Nam Joon gật đầu. Một khoảng lặng lại tràn tới, Kim Nam Joon nhìn anh hỏi.

- Tôi ngủ lại đây được không?

Kim Seok Jin giật mình nhìn hắn.

- Sao cơ?

Kim Nam Joon lấy cớ.

- Muộn rồi tôi không bắt được xe.

Kim Seok Jin nhìn hắn một hồi, sau đó cũng gật đầu. Anh lấy đồ cho hắn đi tắm, vóc dáng hai người cũng tương đối nhau cho nên quần áo mặc cũng vừa. Lúc Kim Nam Joon tắm xong đi ra, Kim Seok Jin đã ngủ rồi, cả người cuộn tròn trên sofa.

Định bước tới đánh thức anh dậy nói anh hãy vào giường ngủ, nhưng chẳng hiểu sao tới lúc nhìn thấy khuôn mặt kia lại chẳng nỡ chạm vào. Kim Seok Jin khi ngủ rất đẹp, rất yên bình, hai hàng lông mày dãn ra thanh thản tựa như một thiên sứ đang ngủ say, chẳng một ai đành lòng nào phá vỡ đi giấc ngủ ấy.

Nhẹ nhàng đắp cho anh một tấm chăn mỏng, Kim Nam Joon tìm công tắc điện tắt đi rồi cũng lên sofa đối diện đó nằm. Trong phòng không có đèn ngủ, chỉ có ánh điện nhàn nhạt từ tòa cao ốc gần đó hắt vào, mờ ảo như một bức tranh cổ tích vậy. Kim Nam Joon nằm nghiêng mình, mở mắt nhìn khuôn mặt người nằm ở sofa đối diện. Từ ngày biết được hai người có quen biết, vẫn chưa có dịp để hỏi về quá khứ của hắn. Nhưng mà, cách bọn họ cứ không ngừng vướng vào đời nhau cứ hệt như là định mệnh vậy. Hai mươi năm trước đã từng quen nhau, hai mươi năm sau lại có thể vô tình gặp lại, thật sự khiến người khác cũng phải động lòng. Chẳng biết ở trong quá khứ kia hai người là loại quan hệ gì vậy, nhưng kể từ giây phút nhìn thấy Kim Seok Jin ở trong con hẻm đó Kim Nam Joon rất muốn được bảo vệ anh.

Kim Seok Jin rất tốt, tốt tới lương thiện, tốt tới nhu nhược, tốt tới chẳng nghĩ được gì cho bản thân hết. Trước nay nhìn thấy anh luôn tươi cười vui vẻ với người khác, chỉ cho rằng đó là cách ứng xử xã giao của nghệ sĩ để giữ hình tượng. Nhưng đến bây giờ, nhìn thấy anh vì hắn mà chịu tổn thương cũng không một lời oán thán, bất giác cảm thấy động lòng. Nếu như ở trong quá khứ kia hai người chẳng hề có loại quan hệ gì đặc biệt, thì ở hiện tại này hắn cũng muốn cùng anh có được một loại quan hệ đặc biệt chăng?

.

Cả đêm qua Kim TaeHyung không về, sáng ra Jeon JungKook ngủ dậy bước xuống nhà. Chuyện tối hôm qua hắn làm như vậy chẳng biết là thế nào, không nói một câu đã bỏ đi mất rồi, Jeon JungKook vò đầu bước xuống bậc cầu thang, quản gia đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng.

- Cậu Jeon, mời ngồi.

Jeon JungKook gật đầu ngồi xuống, từ tốn ăn hết phần ăn sáng rồi đứng dậy mặc quần áo đi làm. Kim TaeHyung không có ở nhà, đành phải bắt xe tự mình tới phim trường vậy. Cậu dù sao cũng là diễn viên chưa từng có tên tuổi gì, đi những phương tiện công cộng vậy cũng chẳng sợ ai chú ý, cũng chưa cần thuê quản lý theo mình, trước nay đều là Kim TaeHyung tự quản cậu.

Ngồi trên xe nửa tiếng đồng hồ cũng tới được phim trường, giờ cao điểm xe cộ thật đông đúc. Vào bên trong, gặp được mấy người không quen Jungkook lại ngồi yên một chỗ, cậu ngại giao tiếp với người xung quanh. Hơn nữa những người trong phim trường này đều biết cậu vì có ô dù mới được một chân trong bộ phim này, cho nên không ít người tỏ ra khinh thường, xa lánh. Tự mình lên mạng giết thời gian, Jeon JungKook lướt qua đoạn clip của Kim Seok Jin, bỗng nhiên nhận ra nó đã biến mất.

Jungkook ngạc nhiên, tìm thêm ở các trang mạng khác đều không thấy có. Đột nhiên lướt thấy một bài viết chỉ ra bằng chứng đoạn clip kia là giả, người tung clip này bị kiện ngược lại. Jeon JungKook ngẩn người, chuyện này là có thật được sao. Đoạn clip kia không những bị tháo bỏ mà người tung clip còn bị kiện ngược lại nữa, như vậy là scandal của anh Seok Jin sẽ được giải quyết phải không?

Ở phía bên cạnh bỗng có tiếng xôn xao, Jeon JungKook ngẩng đầu nhìn thấy Kim Nam Joon cùng Kim Seok Jin đang đi tới, mọi người ai nấy giả bộ như không quan tâm nhưng lại đều lén lút nhìn. Một người gần bên cậu ghé tai thì thầm với những người khác.

- Hôm qua Kim Seok Jin nghỉ Kim Nam Joon cũng đùng đùng bỏ về đúng không?

Người kia gật đầu.

- Đúng vậy, chắc là tới gặp Kim Seok Jin rồi.

Một người nữa thở dài ra vẻ tiếc nuối.

- Vậy là chuyện của bọn họ là thật rồi.

Hai người kia phá lên cười.

- Cô có ý định với Kim Nam Joon thì cũng từ bỏ đi.

Jeon JungKook ngẩng đầu, nhìn thấy Kim Seok Jin và Kim Nam Joon đang đi tới, chẳng hiểu sao thấy bọn họ đi bên nhau cực kỳ xứng đôi như vậy trong lòng lại không tránh được buồn phiền.

Park Jimin nhìn thấy Kim Nam Joon đến liền vội vàng chạy tới cạnh hắn.

- Anh đến rồi à?

Sau đó nhìn thấy Kim Seok Jin cũng ở cạnh anh, không tránh được ánh mắt hơi lạnh xuống một chút. Nhưng Park Jimin thân là quản lý, tuy lo cho hình tượng của Kim Nam Joon cũng không thể tùy tiện tỏ ra có ác cảm với ai được, chỉ có thể nhìn Seok Jin khẽ gật đầu.

- Chào anh.

Kim Seok Jin lịch sự gật đầu.

- Chào cậu.

Kim Seok Jin lấy cớ rời đi tới nơi khác, hiện tại anh vẫn chưa có quản lý, đành phải một mình tự chuẩn bị mọi việc, phía công ty vẫn chưa tìm ra người. Kim Nam Joon kéo ghế ngồi xuống cạnh Jung Ho Seok.

Anh ngẩng đầu nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng.

- Cậu có còn nể mặt tôi nữa hay không?

Chuyện hôm qua tự mình bỏ đi khiến Jung Ho Seok tức giận Kim Nam Joon cũng cảm thấy thật áy náy, chỉ là lúc đó vì quá sốt ruột nên đã cứ như vậy bỏ đi.

- Xin lỗi.

Jung Ho Seok thở dài.

- Có diễn viên như cậu tôi cũng thật đau đầu, Jimin cũng vất vả lắm đấy.

Kim Nam Joon quay đầu nhìn, thấy vành mắt Park Jimin có vết nâu nhạt liền vươn tay vuốt vào đuôi mắt cậu một cái.

- Xin lỗi Jimin.

Park Jimin lắc đầu, tuy mọi khi đanh đá nhưng những chuyện qua rồi cậu không muốn nhắc lại. Chỉ là không khí giữa Jung Ho Seok và Kim Nam Joon có chút nặng nề, cho nên tìm cách chuyển chủ đề.

- Đoạn clip của Seok Jin bị gỡ bỏ rồi, có bằng chứng đưa ra đó là clip giả.

Kim Nam Joon hơi nhướng mày.

- Vậy sao?

Park Jimin gật đầu, giả bộ bí hiểm cười.

- Nhưng mà tôi biết đó không phải sự thật.

Jung Ho Seok nhếch miệng.

- Chắc là Park Jinyoung làm.

Park Jimin ngạc nhiên.

- Sao anh biết?

Jung Ho Seok nói.

- Cậu ta mấy năm gần đây rất bám tôi, chuyện gì cũng kể cho tôi biết, sáng ra đã cằn nhằn chuyện nửa đêm bị Kim TaeHyung dựng dậy bắt gỡ bỏ đoạn clip đó.

Park Jimin bực mình.

- Sao anh lại thân thiết với cậu anh ấy được chứ? Park Jinyoung bám anh sao?

Jung Ho Seok bất đắc dĩ ngậm miệng, mọi thứ bất kể là cái gì qua não của Park Jimin cũng đều trở nên mờ ám hết.

Kim Nam Joon nói.

- Kim Seok Jin đâu phải người của BT, sao Kim TaeHyung lại làm như vậy? Nếu như tôi biết thì Park Jinyoung sẽ không làm việc không công đâu.

Jung Ho Seok nhún vai.

- Làm sao tôi biết được? Có khi là cậu ta bị rảnh quá nên vậy chăng?

Jeon JungKook tựa người sau thân cây, nghe được những lời bọn họ vừa trò chuyện bất giác liền khẽ cúi đầu. Đêm qua Kim TaeHyung tức giận bỏ đi như vậy còn nghĩ rằng hắn sẽ không đồng ý giúp cậu, chẳng ngờ hắn lại làm thế.

Hóa ra, gã đàn ông đó cũng không đến nỗi quá tệ.

Buổi chiều gọi cho Kim TaeHyung một cuộc điện thoại không thấy hắn bắt máy, gọi thêm vài cuộc nữa cũng chẳng nghe. Jeon JungKook gửi đi một tin nhắn.

"Mấy giờ anh về?"

Thật lâu sau vẫn không nhận lại được tin nhắn hồi âm, Jeon JungKook mấy lần bỏ điện thoại ra nhìn vẫn không thấy người kia trả lời. Tối đó hỏi ý kiến đạo diễn cho cậu về sớm, Jung Ho Seok liền đồng ý. Bắt xe tới trụ sở chính của tập đoàn BT, Jungkook hỏi thăm lễ tân mới biết được Kim TaeHyung chưa về, cậu liền tới ghế chờ gần đó ngồi đợi.

Trong lòng chẳng biết rốt cuộc đang suy nghĩ tới cái gì nữa, rõ ràng đối với Kim TaeHyung ác cảm lớn như vậy, hắn chỉ cần đáp ứng cho cậu một yêu cầu liền nghĩ tốt về hắn hơn một chút. Con người của Kim TaeHyung thật khó đoán, suy nghĩ mãi cũng chẳng thể biết được trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì. Chỉ là, cảm thấy hắn lặng lẽ đáp ứng yêu cầu này của cậu thì cũng nên báo đáp hắn một chút.

Hai tiếng đồng hồ sau Kim TaeHyung mới rời khỏi phòng làm việc ra về, đi tới quầy lễ tân nhân viên liền gọi một tiếng.

- Tổng giám đốc.

Kim TaeHyung quay đầu nhìn cô ta, khẽ nhíu mày.

- Chuyện gì vậy?

Nhân viên lễ tân kia thoáng rụt rè, lưỡng lự một chút mới vươn tay chỉ.

- Cậu thanh niên đó đã chờ ở đấy từ rất lâu rồi.

Kim TaeHyung quay đầu nhìn, thấy Jeon JungKook đang ngồi ở ghế chờ tựa đầu vào bức tường phía sau ngủ, bỗng chốc hơi ngẩn người.

- Jeon JungKook...

Chiếc ghế dài chỉ tới được nửa lưng, Jungkook tựa vào lưng ghế, đầu hơi nghiêng sang bên trái dựa vào bức tường phía sau, cánh môi hồng khe khẽ mở. Đây có phải là đang câu dẫn người khác hay không, nhìn có chút ngứa mắt. Kim TaeHyung bước tới trước mặt cậu, vươn tay đẩy hàm Jeon JungKook một cái khiến miệng của cậu ngậm lại. Jungkook giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn thấy Kim TaeHyung đang ở ngay trước mắt liền vội vàng đứng dậy.

- Anh tan làm rồi sao?

Kim TaeHyung nhìn cậu, lạnh nhạt hỏi.

- Cậu tới đây làm gì?

Lần đầu tiên tự mình chạy tới tìm hắn, Jeon JungKook có chút xấu hổ lảng nhìn đi chỗ khác ậm ừ.

- Bởi vì gọi điện anh không nghe máy.

Kim TaeHyung im lặng, không phải là hắn không biết cậu gọi, nhưng là cố tình không nghe, chẳng ngờ tới Jeon JungKook sẽ tự mình chạy tới.

- Tìm tôi có chuyện gì?

Jeon JungKook khẽ cắn môi, bàn tay mân mê vạt áo chần chừ nói.

- Chuyện đoạn clip đó... cám ơn anh.

Kim TaeHyung quay đầu nhìn cậu, thấy vành tai Jeon JungKook ửng hồng. Nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có ngày cái con người bướng bỉnh này chịu nói với mình một lời như thế, Kim TaeHyung nhất thời không biết phải làm gì, chỉ là làm bộ như vẫn còn dáng vẻ hờ hững đó quang lưng đi.

- Không có gì.

Hắn quay người bước về phía trước, Jeon JungKook ngẩng đầu nhìn tấm lưng của hắn nói vội.

- Tôi mời anh ăn cơm.

Kim TaeHyung dừng lại, còn tưởng mình nghe nhầm quay đầu nhìn cậu hỏi.

- Cái gì?

Jeon JungKook mím môi, bối rối nắm chặt hai bàn tay lại.

- Chuyện đó, để cảm ơn hôm nay tôi mời cơm anh.

Kim TaeHyung nhìn người kia nói xong, vành tai đã đỏ tới vô cùng lợi hại bất giác thật muốn cười. Ngay cả khi khỏa thân làm tình trước mặt nhau cũng không hề đỏ mặt, nói được một tiếng cảm ơn lại ngại ngùng đến thế này.

Bỏ hai tay vào trong túi quần, Kim TaeHyung bước tới trước mặt Jeon JungKook, nhìn cậu đã ngượng tới mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn. Thật muốn hiểu rõ hơn về con người của cậu ấy, hắn nhếch miệng cười.

- Được thôi.

Jeon JungKook ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên lại chạm phải ánh mắt của Kim TaeHyung. Trên gương mặt điển trai của người đàn ông này vẫn là nụ cười nửa miệng quen thuộc đó nhưng ánh mắt lại khác lạ hơn trước rất nhiều, ánh mắt mà hắn đang dành để nhìn cậu ấy, có chút gì đó gọi là... dịu dàng.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net