Chap 26. Còn Em, Anh Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã về khá muộn mà bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, Jeon JungKook lấy lý do để ra về. Không khí bên ngoài một bầu lành lạnh, dù sao cũng đã là cuối thu rồi. Đứng trước cửa khách sạn này không khó để tìm được một chiếc taxi, Jeon JungKook bước lên đi về nhà.

Kim TaeHyung ngồi ở trong phòng, cùng mọi người trong đó chuyện trò vài câu. Chỉ là khi từ phòng vệ sinh về dường như tâm trạng không được tốt, có chút lặng lẽ tựa người vào ghế. Một lát sau quản gia gọi điện tới, thông báo rằng Jeon JungKook đã về đến nhà, Kim TaeHyung nói một tiếng đã biết rồi tắt máy.

Ngồi bên cạnh hắn là giám đốc đài truyền hình, nãy giờ cũng không biết đăm chiêu suy nghĩ gì nữa, đột nhiên lại quay đầu về phía Kim TaeHyung trầm ngâm hỏi.

- Cái cậu đạo diễn Jung Ho Seok đó là người của cậu sao?

Kim TaeHyung có chút ngạc nhiên, vẫn chưa thể hiểu hết được hàm ý trong câu hỏi đó của ông ta, nên tạm thời giữa những băn khoăn trả lời.

- Đúng vậy, anh ấy là người của BT.

Đạo diễn kia thở dài, dừng lại một chút tiếp tục hỏi.

- Anh ta là loại quan hệ nào với cậu trợ lý của Kim Nam Joon thế?

Kim TaeHyung trong đầu không ngừng suy nghĩ, chuyện Park Jimin thích Jung Ho Seok thì ai cũng biết rồi nhưng nói tới loại quan hệ chung chung giữa cả hai người như thế biết dùng lời nào để ám chỉ đây.

Cho nên Kim TaeHyung suy nghĩ một chút, đành ậm ờ trả lời.

- Tôi... cũng không rõ. Chuyện đời tư của nhân viên tôi không mấy bận tâm.

Giám đốc kia tỏ ra xấu hổ, vội cười xuề xòa.

- Cũng không có gì, chỉ là tôi hơi tò mò một chút mà thôi.

Hai người gượng gạo cười, Kim TaeHyung nâng ly nhấp một ngụm rượu. Lúc này mới nhận ra ngoài Kim Nam Joon và Kim Seok Jin không thấy quay trở lại, còn cả Jung Ho Seok cũng không thấy đâu. Kim TaeHyung đưa mắt nhìn Min Yoongi, thấy anh cũng đáp lại mình bằng một ánh mắt đầy hàm ý.

Bữa tiệc sau đó dần kết thúc, thời điểm mọi người ra về đã là tối muộn. Kim TaeHyung bước sau Min Yoongi ra khỏi gara xe, chỉ nhạt nhẽo thông báo một tiếng.

- Tối nay tôi ngủ nhà anh.

Min Yoongi còn đang mở cửa xe, nghe thấy vậy cũng phải dừng lại mở to mắt nhìn hắn.

- Cậu dạo này không phải bị người ta đuổi ra khỏi nhà đấy chứ?

Kim TaeHyung hừ nhẹ một tiếng, vừa rồi uống rượu có chút quá tay nên không lái xe nữa, đi sang xe của Min Yoongi ngồi.

Chuyện Kim TaeHyung ăn bám mình Min Yoongi cũng không còn quá lạ lẫm nữa, cho nên thấy hắn ngồi lì ra ở xe mình cũng chỉ lặng lẽ lái đi. Xe chạy một đoạn đường, Kim TaeHyung nhắm mắt tựa vào cửa kính. Min Yoongi liếc hắn một cái, trực tiếp nói.

- Tôi biết cậu không ngủ.

Kim TaeHyung không mở mắt, chỉ chậm rãi nhếch khóe miệng.

- Chuyện gì?

Min Yoongi vẫn lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước.

- Câu này không phải nên là tôi hỏi sao?

Kim TaeHyung im lặng, quay trở lại trạng thái lúc đầu. Mà Min Yoongi không có ý định tha cho hắn, tiếp tục hỏi.

- Tiểu tử họ Jeon đó lại chọc giận cậu à?

Kim TaeHyung khẽ nhấc mi, đôi mắt chỉ khép hờ hờ. Thanh âm trong cổ họng tựa như cực kỳ mệt mỏi.

- Tôi hiện tại, chẳng thể nổi giận với cậu ấy được.

Min Yoongi tưởng mình nghe không rõ, quay đầu qua nhìn vội biểu hiện trên mặt Kim TaeHyung một cái rồi lại quay ra tiếp tục lái xe.

- Sao cơ?

Kim TaeHyung vẫn giữ loại ánh mắt như vậy, nghĩ về chuyện vừa rồi chính bản thân mình ngoài người thân và bạn bè trước nay chưa từng quan tâm tới bất kỳ ai, hiện tại ngay cả một người con trai cũng không nỡ nổi giận.

Đôi khi từng nghĩ tại sao bản thân mình lại phải để tâm tới nhiều chuyện như vậy. Chỉ cần ở trên giường trực tiếp đè người xuống, thỏa mãn dục vọng của bạn thân là được rồi. Cớ sao phải vì một ánh mắt, một giọt nước mắt của người ta làm cho không thể nổi giận, không thể tiếp tục ngang ngược.

Chỉ biết rằng, sâu thẳm trong tim. Mỗi lần nhìn thấy Jeon JungKook vì người đàn ông khác mà rũ mi, vì người đàn ông khác mà buồn phiền chính mình lại không thể chịu được. Không phải vì sĩ diện của bản thân giống như lúc đầu, nhưng hiện tại chính là không đành lòng nhìn người ta thương tổn.

Hóa ra, cái loại cảm giác mang tên là yêu này khi trải nghiệm rồi mới nhận ra nó thật là khó chịu.

.

Kim Nam Joon đưa Kim Seok Jin về nhà, khi ở phòng vệ sinh ra bọn họ không trở lại hội trường mà lập tức về nhà, cả đoạn đường về chẳng ai nói một câu nào hết. Kim Seok Jin đã không còn bị kích động giống như lúc nãy nữa, hiện tại đã không còn khóc nữa rồi, có chút xấu hổ mà nhất mực quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.

Kim Nam Joon liếc anh một cái, có chút buồn cười. Xe dừng lại ở trước cửa chung cư, hai người mở cửa xe bước xuống. Kim Seok Jin nhìn Kim Nam Joon, có chút ngập ngừng.

- Anh lên trên nhà đây.

Vẫn còn xấu hổ, Kim Seok Jin nói vội rồi định quay người bước đi, cổ tay ngay lập tức bị giữ lại.

Kim Nam Joon đứng ở phía sau, nắm cổ tay người kia có chút bất đắc dĩ mà cười.

- Anh vội gì chứ? Không định nói gì với em sao?

Kim Seok Jin lúng túng, lại càng thêm xấu hổ. Chuyện trong nhà vệ sinh đó đã không kìm được mà khóc nháo lên, giờ nghĩ lại mới thấy thật mất mặt càng thêm cúi đầu thấp hơn nữa.

Kim Nam Joon đứng đối diện anh, chậm rãi miết nhẹ lên từng góc trên mặt. Ngón tay mang theo nhiệt độ ấm áp, ma sát vào gò má lành lạnh, Kim Seok Jin vội lùi lại sau quay trở lại trạng thái cảnh giác mà nhìn xung quanh mắng khẽ.

- Em làm gì vậy? Ai thấy thì sao?

Kim Nam Joon càng thêm buồn cười, bộ dạng Kim Seok Jin lúc này chẳng hiểu sao lại có chút đáng yêu. Tuy rằng mang hai từ này để gán lên một người đàn ông đã gần ba mươi tuổi có vẻ không được thích hợp, nhưng là trong mắt mình Kim Nam Joon vẫn tự cảm thấy như thế.

Kéo cánh tay anh sát lại gần mình, Kim Nam Joon đẩy khoảng cách của hai người xích gần lại.

- Nếu người khác phát hiện, em sẽ công khai.

Kim Seok Jin ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bất chợt dừng lại. Kim Nam Joon là loại người ngang ngược trời đất đều không sợ, vốn dĩ trước nay chuyện để ý tới danh tiếng hắn có bao giờ quan tâm đâu.

Kim Nam Joon vuốt ve khuôn mặt anh, lại chậm rãi lần xuống cổ áo, mân mê mặt đá dây chuyền trước ngực. Kim Seok Jin khẽ rũ mi, sợi dây chuyền này đối với bọn họ chính là sợi dây liên kết.

- Có chuyện này em muốn hỏi anh.

Kim Seok Jin ngẩng đầu nhìn hắn, chờ đợi câu hỏi kia. Ánh mắt trong trẻo, lại có chút lấp lánh. Kim Nam Joon nhìn vào con ngươi của người kia, chậm rãi hỏi.

- Anh có thích cậu bé Monters ngày xưa không?

Kim Seok Jin nhìn hắn, ánh mắt người kia vừa có chút ôn nhu lại có chút lo sợ. Bỗng dưng lại buồn cười, người đàn ông to lớn cái gì cũng không sợ này, hiện tại đang vì chờ đợi một câu trả lời của anh mà hồi hộp hay sao, anh có thể nhìn rõ cả lồng ngực đang phập phồng của hắn.

Không kìm được mà mỉm cười, Kim Seok Jin trả lời.

- Có, anh thích.

Kim Nam Joon không mấy vui vẻ, ngược lại tuy dấu đi nhưng vẫn để lộ ra một vài tia giận dỗi. Quay đầu đảo mắt nhìn đi chỗ khác, hỏi.

- Vậy... còn em?

Gặp một người ít tuổi hơn, đôi khi sẽ phải chịu đựng tính tình trẻ con của người ta như vậy. Ừ thì, sẽ lúc này cũng có những lúc bản thân đối với người ta cảm thấy trưởng thành hơn, nhưng là mình không cảm thấy phiền hay giận vì điều đó.

Kim Seok Jin bước tới, nhón chân một cái hôn lên môi người kia, tựa như chuồn chuồn đạp nước. Nhìn ánh mắt người đàn ông kia bị mình làm cho kinh ngạc tới mở to mắt mà cong mắt cười.

- Còn em, anh yêu.

.

Jung Ho Seok dừng xe trước cửa nhà, bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh đã say tới không còn biết trời đất gì nữa. Nói một câu sẽ đưa cậu về nhà, không ngờ tới nửa đường cậu ngủ đi gọi thế nào cũng không dậy. Không thể hỏi được địa chỉ người kia, anh đành phải lái xe đưa cậu về nhà mình.

Mở cửa xe, cẩn thận đặt người ta lên lưng đem vào nhà. Nhìn bề ngoài Park Jimin có vẻ khá... tròn trịa, thật ra tới lúc mang lên cũng không thấy nặng cho lắm. Vừa đặt người ta ở trên lưng, cẩn thận cúi người để cậu không bị ngã xuống Jung Ho Seok vừa phải chật vật mở cửa, mãi một lúc mới vào được trong phòng.

Thời tiết đang là cuối thu se lạnh, cho nên đặt cậu lên giường rồi cẩn thận đắp chăn lại. Jung Ho Seok ra ngoài mang tới một chậu nước ấm, lau qua cổ và bàn tay của cậu, cẩn thận cởi thêm hai nút áo ở trên cùng. Park Jimin ngủ khá say, đầu hơi nghiêng một chút.

Jung Ho Seok đứng dậy thu dọn đồ, sau đó thay quần áo lục ục một chút mới đi ngủ. Jung Ho Seok vốn dĩ sống một mình, phòng cũng chỉ có một cái giường đơn, nhường cho Park Jimin nằm còn bản thân mình kéo tấm chăn mỏng nằm dưới đất.

Đèn phòng vừa tắt được một lúc, cảm thấy người nằm bên dưới dường như đã an tĩnh rồi Park Jimin đột nhiên mở mắt. Lén lút ngẩng đầu ngó nhìn người ở dưới kia, quả nhiên anh đã ngủ thật rồi. Jung Ho Seok có tướng ngủ rất đẹp, cả người thẳng tắp hai tay đặt trên bụng. Mi mắt nhắm chặt, bờ môi cũng ngậm chặt, lông mày dãn ra cực kỳ an tĩnh. Ánh đèn ngủ màu vàng nhạt trên tường hắt lên khuôn mặt anh, lột sạch sẽ đi vẻ nghiêm nghị của thường ngày trả lại một người đàn ông an tĩnh.

Park Jimin ngẩng đầu ở trên giường, quan sát người kia thật lâu. Chợt nhật ra cũng là lần đầu tiên được ngắm nhìn anh lâu tới như vậy, khóe miệng từ lúc nào cứ tự kéo lên mà mỉm cười.

Người đàn ông này, cậu thích anh nhiều lắm.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net