Chap 30. Quan Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon JungKook có một loại bướng bỉnh khiến người khác đau đầu, chính là trừ khi không còn lối thoát nếu không có thể phản kháng tới đâu chắc chắn sẽ phản kháng tới đó. Cái loại cố chấp này khiến người khác vừa bực mình lại vừa xót xa.

Ánh điện trong phòng phản chiếu lên mặt chữ mạ vàng trên tấm thẻ ngân hàng, sáng tới chói mắt. Kim TaeHyung cố gắng kìm nén lại nỗi bực dọc trong lòng.

- Em đến cuối cùng cũng không chịu nhận của tôi một sự giúp đỡ nào sao?

Giống như chuyện bạn cố giơ tay ra, người kia lại cố tình gạt bỏ. Jeon JungKook đến chết vẫn không muốn nhận của Kim TaeHyung dù chỉ là một ơn huệ nào, cho dù hắn nói không cần cậu phải báo đáp đi chăng giữa Jeon JungKook cũng không muốn cùng hắn dây dưa.

Jeon JungKook lảng tránh đi ánh nhìn của hắn, cũng trượt cằm khỏi ngón tay của người kia bướng bỉnh nói.

- Không cần anh thương hại.

Kim TaeHyung giận tới không kìm được mà lớn tiếng.

- Không phải là thương hại.

Sau đó nhìn ánh mắt khẽ rũ xuống của người kia, tự nhiên lại không thể nổi giận mà hạ giọng xuống.

- Đây là quan tâm.

Jeon JungKook ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời không nói được gì. Loại tình yêu mà Kim TaeHyung nói đó, chính là loại cảm giác hắn đang mang lại cho cậu lúc này sao?

Kim TaeHyung vươn tay, chậm rãi chạm vào vết bầm trên khóe miệng người kia. Nhìn người ta giật mình rên lên một tiếng liền vội vã thu tay lại. Yêu một người cố chấp chính là vất vả như thế này, xung quanh hắn có nhiều người như vậy sao hắn lại phải cố chấp mệt mỏi với người này như thế?

Kim TaeHyung nhìn người kia, không kìm được thở dài.

- Jeon JungKook, nếu tôi không yêu em chắc chẳng ai chịu đựng được tính tình bướng bỉnh này của em nổi.

Mà mỗi ngày Kim TaeHyung đều bị cái tính bướng bỉnh của người này làm cho phát điên như thế. Nhưng lại là chính bản thân hắn hoàn toàn tự nguyện. Kim TaeHyung kéo Jeon JungKook, thật tự nhiên đem cậu ôm vào trong lòng.

- Để tôi dùng những quan tâm này bảo vệ em có được không?

Jeon JungKook ở trong lòng hắn, bị những thanh âm trầm khàn kia làm cho lay động, nhất thời trở nên lúng túng. Vốn dĩ Kim TaeHyung trước nay vẫn không rõ ràng, tình cảm đối với loại người sống phóng túng như hắn là chuyện quá bất khả thi. Ngay từ đầu Jeon JungKook vẫn nghĩ quan hệ của bọn họ chỉ là chuyện nhất thời, một ngày nào đó Kim TaeHyung không còn hứng thú sẽ thẳng tay vứt bỏ cậu đi. Bỗng nhiên Kim TaeHyung lại nói tới chuyện tình yêu kia khiến Jeon JungKook không khỏi hoảng sợ, càng thêm hoang mang trong lòng.

Chuyện này, đúng là quá sức khó tin đi. Kim TaeHyung biết Jeon JungKook không tin tưởng hắn, cho dù nói trăm vạn lời cũng chỉ là vô ích mà thôi. Ngay từ đầu hắn đối với cậu đã là lừa gạt không tin tưởng, ác cảm của cậu đối với hắn quá lớn không thể ngày một ngày hai xóa đi nỗi nghi ngờ này được.

Kim TaeHyung ở trong lòng thở dài, nhẹ nhàng hôn lên trên tóc cậu.

- Không cần em phải vội vàng đón nhận, em chỉ cần im lặng nhìn, tôi sẽ chứng minh cho em thấy.

Jeon JungKook im lặng không nói gì, thực chất trong lòng những gì Kim TaeHyung nói cậu chẳng mấy để tâm. Loại người như Kim TaeHyung, nói tới một thứ tình yêu chân thành không phải là đã quá xa xỉ rồi sao?

.

Buổi chiều ngày hôm sau Kim TaeHyung bất chấp mấy lời cằn nhằn của Min Yoongi quyết định về sớm nhưng không về nhà mà ghé vào một khu nhà cấp bốn gần vùng ngoại ô. Xe không thể vào sâu hơn được trong hẻm, Kim TaeHyung đậu xe ở ngoài trực tiếp đi bộ vào.

Có vài người nhìn thấy hắn ở trên đường không khỏi hiếu kỳ đưa mắt nhìn lâu hơn một chút. Người đàn ông một thân âu phục sang trọng cớ sao lại có thể xuất hiện ở một nơi như thế này. Kim TaeHyung bỏ qua ánh nhìn của bọn họ, tránh qua mấy đống rác bẩn thỉu ven đường đi vào bên trong.

Dựa theo địa chỉ tên cầm đầu xã hội đen trước kia đưa cho Kim TaeHyung tìm tới nhà của Jeon Jae Bum. Ngẩng đầu nhìn một thân nhà tồi tàn, trên mái lợp tôn nứt vỡ đôi chỗ, dây điện cũ chằng chịt cả xuống cánh cửa gỗ sù sì. Thật sự, nhìn cũng không muốn bước vào. Kim TaeHyung vươn tay, tìm chỗ sạch sẽ nhất trên cánh cửa xấu xí kia gõ ba tiếng. Ở bên trong vọng ra giọng nói lè nhè.

- Đứa nào đấy?

Kim TaeHyung ngậm miệng, nhất thời im lặng không trả lời. Bên trong nhà cũng trở lại lặng thinh. Kim TaeHyung tiếp tục gõ thêm ba tiếng nữa.

Có tiếng dép lê xoẹt xoẹt, từ trong nhà Cha Jeon hùng hổ xông ra mở cửa, bộ dạng sẵn sàng chửi thẳng mặt thằng nào dám nhấn chuông cửa quấy rối. Nhưng mà nhìn thấy người kia là Kim TaeHyung, dáng vẻ hung hãn lập tức thu lại, tái mặt.

- Tổng... tổng giám đốc Kim?

Kim TaeHyung nhìn người đàn ông bị mình dọa cho tới mặt trắng bệch, nhàn nhạt nói.

- Cháu vào nhà được không?

Cha Jeon vẫn còn chưa hết bàng hoàng nhìn Kim TaeHyung há hốc miệng, nghe được lời đề nghị của hắn vội vàng đứng tránh sang một bên.

- Được, được!

Kim TaeHyung bước vào trong, ấn tượng đầu tiên có chút ngoài sức tưởng tượng. Tuy rằng từ lúc lái xe vào khu nhà cấp bốn này trong lòng đã chuẩn bị trước một chút, nhưng nhìn thấy bên trong nhà thật sự vẫn không khỏi bị làm cho bất ngờ.

Đơn giản, tới không còn từ gì để tả.

Vậy ra Jeon JungKook chính là lớn lên ở trong ngôi nhà này. Hiện tại ngay cả đồ đạc cũng cũ nát, quần áo bừa bộn, bát đĩa chưa rửa quăng dưới sàn. Cha Jeon nhìn một bộ dạng do dự của Kim TaeHyung, xấu hổ vội nhặt mấy cái áo bẩn dưới sàn lên.

- Xin lỗi. Tôi chưa kịp dọn nhà.

Kim TaeHyung thu lại ánh mắt, chậm rãi di chuyển chân.

- Không sao.

Cha Jeon nhìn hắn hỏi.

- Cậu uống gì?

Kim TaeHyung bước tới ghế sô pha gần đó ngồi xuống lắc đầu.

- Không cần.

Cha Jeon nghe một tiếng người kia nói không cần, cũng không biết phải tiếp đãi làm sao, đành bước tới ngồi ở đối diện cậu, bộ dạng cực kỳ khúm núm.

- Cậu... hôm nay tìm tới đây là có chuyện gì vậy?

Kim TaeHyung hơi rướn người về phía trước, đặt lên trên mặt bàn một chiếc thẻ ngân hàng và một tấm danh thiếp.

- Mỗi tháng cháu sẽ gửi tiền vào đây. Nếu vẫn không đủ chú có thể liên lạc với cháu.

Cha Jeon ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn hắn.

- Cậu...

Kim TaeHyung thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói.

- Mong chú sau này không tới gặp Jungkook nữa.

Cha Jeon nghe tới đó, vẻ mặt sửng sốt vừa rồi liền tắt ngúm, đổi lại là một bộ trầm ngâm.

Không gian phút chốc trở thành yên tĩnh tới lạ kỳ. Kim TaeHyung ở giữa bầu không khí đó, thở dài một tiếng nói.

- Chuyện lần trước xảy ra có lẽ chúng ta cũng không có gì phải giấu nữa. Nếu chú tiếp tục tới tìm Jungkook sẽ rất khổ tâm.

Cha Jeon ngồi ở trên ghế, bàn tay đặt trên đùi bấu chặt lại, cúi gằm mặt. Trong phòng này bóng đèn rất tối, chỉ phát ra thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

Cha Jeon sau một hồi lâu cũng không ngẩng đầu lên, chậm rãi mở miệng.

- Tổng giám đốc làm vậy... là vì Jungkook sao?

Người đàn ông tưởng như chỉ cần có tiền là sẽ bất chấp hết mọi thứ này bỗng nhiên hỏi một câu, Kim TaeHyung liền im lặng, trong lòng không khỏi một vài suy nghĩ phức tạp nảy sinh. Người đàn ông ngồi trước mặt hắn, mái tóc đã ngả màu hoa râm, làn da ngăm sạm do nắng nhìn có chút khắc khổ. Chỉ là, chẳng thể nhìn thấu được ánh mắt ông lúc này.

Kim TaeHyung nhìn ông ta, không trả lời mà đáp lại bằng một câu hỏi.

- Chú đang hỏi trên tư cách là một người cha sao?

Cha Jeon ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có một điểm u buồn khác lạ tới giật mình.

Có những chuyện ở đời này, người ngoài với con mắt thường sẽ không bao giờ nhận ra. Kim TaeHyung ra khỏi khu nhà cấp bốn, ánh đèn đường leo lét hắt lên thân người của hắn đổ bóng dài về phía sau, đâu đó có một chút cô quạnh.

Trước nay Kim TaeHyung sinh ra ngay từ đầu đã ngậm thìa vàng mà lớn, tới lúc trưởng thành luôn được chăm sóc cẩn thận. Tuy rằng cách giáo dục của cha mẹ Kim không quá nuông chiều nhưng vẫn được xem như là tốt đẹp lắm. Cho nên những nỗi cực nhọc của người đẳng cấp thấp hơn hắn căn bản chưa từng hiểu thấu.

Bản thân Jeon JungKook là một người khó hiểu, cuộc sống xung quanh cậu lại càng khó hiểu hơn. Mà tới lúc chỉ hiểu được một phần nhỏ đã thực sự muốn đem người che chở tới cẩn thận rồi.

Kim TaeHyung về nhà vào lúc chín giờ tối, quản gia vẫn là người chu đáo nhìn hắn hỏi.

- Thiếu gia đã ăn gì chưa?

Kim TaeHyung lắc đầu.

- Tôi chưa.

Quản gia vội vàng giúp hắn cất áo khoác.

- Tôi kêu nhà bếp nấu cơm cho cậu.

Kim TaeHyung tùy ý ừ một tiếng, sau đó vừa bước lên lầu vừa nới lỏng cà vạt. Jeon JungKook đang ở trong phòng, quần áo trên người sạch sẽ, chắc là đã tắm rồi ngồi trên giường xem ti vi. Thấy hắn liền ngẩng đầu.

- Anh giờ này mới về à?

Kim TaeHyung có chút không được tự nhiên gật đầu.

- Ừ, đang xem phim gì vậy?

Jeon JungKook chỉ màn hình.

- Phim của tôi đấy, hôm nay có cảnh quay đầu tiên của tôi.

Kim TaeHyung đang định đi tắm, nghe tới đó cũng dừng lại bước tới ngồi trên giường bên cạnh Jeon JungKook nhìn màn hình trước mặt.

- Vậy sao?

Hai người xem được một lúc, tới khúc gần đến cảnh của mình Jeon JungKook vỗ Kim TaeHyung một cái.

- Đấy! Đấy! Cảnh của tôi.

Kim TaeHyung nhìn màn hình, quả nhiên đến lượt Jeon JungKook xuất hiện thật. Nước ảnh rất tốt, trang điểm cũng tinh xảo nhìn qua thật lóa mắt, chỉ là loại diễn xuất này sao lại tệ hại tới như vậy.

Bất quá trước kia Jeon JungKook là do Kim TaeHyung nhờ vả nên Jung Ho Seok đã cố gắng giúp đỡ, thực chất Jeon JungKook chưa từng học qua trường diễn xuất nào, tất nhiên không có kinh nghiệm. Với diễn xuất gượng gạo thế kia, sợ rằng diễn vai quần chúng còn không được bằng.

Liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn lần đầu tiên được lên truyền hình của người kia, Kim TaeHyung đang định cất một tiếng chê bai đành phải ngậm miệng lại.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net