C.28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi Đoạn Tuấn Hiền mang Ngải Hiểu Giai về từ trong thôn đó, cũng không có về nhà thăm cha mẹ, cho nên thừa dịp Chủ nhật anh đặc biệt dẫn cô về nhà.

Sau khi xuống xe, Đoạn Tuấn Hiền nhìn cô vẫn luôn rất hồi hộp, anh nắm lấy bàn tay còn mang theo mồ hôi của cô.

"Em rất lo lắng?"

"Đúng vậy." Ngải Hiểu Giai gật đầu, có thể không khẩn trương sao? Hiện tại phải gặp ba mẹ anh, cảm giác như lần đầu tiên gặp mặt cha mẹ chồng vậy, mặc dù anh nói mẹ của anh sẽ không gây khó khăn cho cô nữa, nhưng cô vẫn sợ hãi, vẫn lo lắng.

"Anh xác định mẹ anh sẽ không gây khó khăn cho em nữa sao?" Ngải Hiểu Giai làm bộ đáng thương hỏi.

Đoạn Tuấn Hiền buồn cười nhìn cô "Không phải anh đảm bảo với em rồi sao? Cái nhà này là cha anh làm chủ, cho nên mẹ cũng nhất định phải nghe cha, cha lại rất thích em." "Vậy cũng tốt, lúc nhìn thấy cha mẹ, anh nhất định phải giúp em." Ngải Hiểu Giai mãnh liệt nói lên yêu cầu, bởi vì cô không hi vọng chuyện trong quá khứ lại xảy ra lần nữa.

Đoạn Tuấn Hiền hôn trán của cô "Yên tâm, anh sẽ vẫn đứng ở bên cạnh em." Lấy được câu trả lời lúc này Ngải Hiểu Giai mới yên tâm một chút, "Vậy đi thôi." Hai người cùng nhau đi vào cửa nhà thì thấy cha Đoạn đang ngồi ở trên ghế sa lon chờ lâu rồi "Các ngươi rốt cuộc đã xuất hiện, ta còn chờ rất lâu đấy. Mẹ Đoạn từ trên lầu đi xuống, mặc dù thấy Ngải Hiểu Giai còn không vui mừng lắm, nhưng lại không có mở miệng đuổi người.

"Bác trai, bác gái." Ngải Hiểu Giai khéo léo chào hỏi.

Cha Đoạn mất hứng nói "Ta cho là ta là ba con." Ngải Hiểu Giai ngạc nhiên, ý này là?

Đoạn Tuấn Hiền thật vui mừng, không ngờ cha Đoạn đã mở miệng trước, "Hiểu Giai, trước kia không phải con vẫn luôn gọi cha sao"

Ngải Hiểu Giai cúi đầu xin lỗi, không phải bọn họ còn chưa có kết hôn sao?

"Được rồi, không miễn cưỡng con, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ gọi." Cha Đoạn nhìn cô nói.

"Để cho ta xem thật kỹ con một chút, rốt cuộc con có cái sức quyến rũ gì, mà đối tượng kết hôn hai lần của con ta đều là cùng một người là con chứ?" Cha Đoạn nhạo báng cô nói.

Ngải Hiểu Giai đỏ mặt kéo vạt áo Đoạn Tuấn Hiền, Đoạn Tuấn Hiền liền giúp cô trả lời "Bởi vì con quá yêu cô ấy." Lời này của anh càng khiến mặt của Ngải Hiểu Giai đỏ hơn, tại sao anh có thể ở trước mặt người lớn nói chuyện này chứ?

"Nhưng Hiểu Giai, con thật quá gầy, rất khác so với năm năm trước, chỉ là càng ngày càng đẹp hơn." Cha Đoạn ca ngợi cô.

Mẹ Đoạn đi tới bên người cha Đoạn, nhìn Ngải Hiểu Giai, thật sự giống như gầy đi rất nhiều.

"Những năm này con đi ra ngoài sống có tốt không?" Cha Đoạn cảm thấy nhất định Ngải Hiểu Giai bị rất nhiều khổ mới có thể biến thành như vậy, chỉ là cũng may con trai ông đã hiểu chuyện, vẫn thủy chung yêu cô.

"Cũng không tệ, cám ơn cha quan tâm." Cô hơi cười cười nói.

Nghe thế tiếng xưng hô của cô, cha Đoạn liền vui mừng, Đoạn Tuấn Hiền nắm tay của cô cũng càng chặt hơn, xem ra hôn lễ của bọn họ đã không còn xa nữa.

Mẹ Đoạn nhìn hình ảnh gia đình hòa thuận vui vẻ, hiển nhiên không vui mừng lắm, giống như mình là người ngoài vậy, bà không nói gì liền đi đến phòng bếp làm bữa ăn tối.

"Mẹ, để con giúp người nấu cơm?" Ngải Hiểu Giai thấy Mẹ Đoạn cử động, liền chủ động nói lên.

Mẹ Đoạn liếc mắt nhìn cô, hồi lâu sau mới mở miệng "Tùy cô!" Đoạn Tuấn Hiền cùng cha Đoạn nhìn nhau một cái, anh liền buông Ngải Hiểu Giai ra để cô đi giúp mẹ một tay.

Ở trong phòng bếp, Ngải Hiểu Giai nỗ lực muốn biểu hiện tốt, bởi vì quan hệ lúc trước của cô cùng Mẹ Đoạn không được tốt, cho nên hai người ở phòng bếp cũng không có lời gì để nói, trầm mặc nấu hơn phân nửa món ăn.

"Mẹ, con biết rõ mẹ không thích con, nhưng mà con hi vọng mình sẽ là một người con dâu tốt của mẹ." Ngải Hiểu Giai đột nhiên mở miệng nói.

Mẹ Đoạn tạm ngừng động tác trên tay "Cô xác định cô có thể làm được sao?" Ngải Hiểu Giai nhìn Mẹ Đoạn, nặng nề mà nói: "Mặc dù con rất không muốn nói như vậy, nhưng để chứng minh con thật yêu Tuấn Hiền, con nguyện ý tiếp nhận tất cả mọi chuyện của mẹ." Mẹ Đoạn nhìn cô thật lâu, xem ra cô thật nghiêm túc, chẳng lẽ ban đầu mình thật coi thường cô? Chỉ là cũng xem như vậy, vì không muốn mất đi con trai của mình, bà sẽ cố gắng thử chung sống cùng Ngải Hiểu Giai, xem rốt cuộc côì đáng giá để con trai mình yêu"Được, ta cũng chờ xem." Mẹ Đoạn nhếch miệng lên cười.

Ngải Hiểu Giai biết bà đồng ý để cho mình thử một chút, liền vui mừng nhận lấy công việc trên tay Mẹ Đoạn, "Mẹ, người đi ra ngoài trước đi, còn lại để con làm cho." Mẹ Đoạn không có nhiều lời, trực tiếp liền đi ra ngoài, dù sao Ngải Hiểu cũng Giai cũng muốn biểu hiện.

Qua không bao lâu, Đoạn Tuấn Hiền đi tới, sắc mặt khá là khó coi, "Có phải mẹ lại gây khó dễ cho em hay không, nên để em tự mình nấu cơm?" Ngải Hiểu Giai lại tươi cười nói "Không phải, là em yêu cầu, hơn nữa mẹ đã đồng ý cho em ở lại bên cạnh anh rồi." Đoạn Tuấn Hiền không ngờ kết quả lại tốt như vậy, mẹ liền thỏa hiệp nhanh như vậy? Anh còn tưởng rằng phải cần một thời gian dài.

"Vậy thì thật tốt quá, vậy bắt đầu từ hôm nay em liền chuyển về đây ở." Anh thân mật vùi đầu ở trong cổ của cô.

Ngải Hiểu Giai cảm thấy thật xin lỗi "Mới không cần, em còn không có gả cho anh đây? Tại sao có thể dời đến nhà anh ở, trong nhà còn có ba mẹ ở đây." "Hừ hừ, em đều gọi ba mẹ anh làm ba mẹ, vẫn còn tính cái gì?" Anh xấu bụng cười nói.

Lúc này Ngải Hiểu Giai mới ý thức được mình trúng chiêu, gọi như vậy thì chính là một thành viên trong gia đình này rồi.

"Bại hoại, anh cố ý."

"Là cha bảo em cứ gọi như vậy, cũng không phải là anh." Đoạn Tuấn Hiền đẩy trách nhiệm cho cha mình.

Ngải Hiểu Giai nhìn anh chằm chằm, vốn chính là lỗi của anh , Đoạn Tuấn Hiền không nhịn được hôn cô, mà cô cũng hôn trả lại, cho đến khi ngửi thấy mùi khét, cô mới bừng tỉnh.

"Đoạn Tuấn Hiền, đều là anh á..., làm hại em nấu cháy món ăn rồi." Cô tức giận nói, thật vất vả mới có thể biểu hiện ở trước mặt ba mẹ, cư nhiên bây giờ làm hỏng.

"Có quan hệ gì? Dù sao hiện tại mặc kệ em có nấu cơm ngon hay không, anh đều nhất định cưới em." Đoạn Tuấn Hiền từ phía sau lưng ôm cô nói.

Trong lòng Ngải Hiểu Giai cũng ngọt "Ai nha, anh đi ra chút đi, đừng ảnh hưởng đến em nấu cơm."Được rồi." Đoạn Tuấn Hiền thỏa hiệp, nhưng mà trước lúc đi ra liền tranh thủ hôn cô một cái "Buổi tối anh không trở về nhà trọ, cho nên em cũng phải ở nơi này. "Cái gì?" Ngải Hiểu Giai kinh ngạc nhìn bóng lưng anh rời đi, mặc dù nhà anh rất lớn, nhưng cũng không có phòng khách không phải là nói để cho bọn họ hai người ở chung phòng phòng chứ? Ngay trước mặt ba mẹ anh? Quá mất mặt rồi!

Cái này xú nam nhân, cũng biết sàm sỡ cô.

Nhưng mà bây giờ đã được ba mẹ anh đồng ý, lại ở chung với anh lần nữa cảm giác rất tuyệt, chỉ cần Đoạn Tuấn Hiền yêu cô, thì cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net