Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Noãn cánh môi hơi mím, đỡ hắn: "Không có việc gì, ngồi xuống trước đã"

Thịnh Ngật nhẹ nhàng gật đầu.

Hạ Noãn liền dễ dàng đem người bế ngang, đặt lên trên xe lăn.

Bác sĩ đang đứng xem kinh ngạc nhìn Hạ Noãn, lại nhìn Thịnh Ngật đang mặt mày hớn hở, cười ha hả nói: "Ai nha, cô gái nhỏ này mạnh mẽ dữ ! Mạnh vậy thì tốt rồi, khi nào làm vật lý trị liệu cô đi theo giúp đi, vừa vặn cô cũng cao đến vai hắn, có thể chống giúp hắn."

Thịnh Ngật cong môi, hoàn toàn hài lòng.
Hạ Noãn ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ được."
Tiểu Lý: "......" Thì ra âm mưu sâu xa như vậy, mình quả thật còn quá thấp.

------------
Hứa Tĩnh vẫn luôn cảm thấy cuộc đời hiện tại của mình đã không có tiếc nuối.

Dù cho tóc đã bạc, so với bạn cùng lứa cũng già hơn một chút nhưng thực tế thân thể rất khoẻ mạnh, ăn được ngủ được, không có gì không tốt.

Đặc biệt là hiện giờ kiếp nạn của con trai đã hoàn toàn qua đi, con dâu lại xinh đẹp, ngoan ngoãn, tri kỷ, hai đứa nó hiện giờ còn ân ân ái ái dưới mí mắt mình, quả thực nói quá thư thái cũng không sai.

Nghĩ vậy, Hứa Tĩnh lại cắn một cái hạt dưa, trong miệng ăn, một tay đang ở không cũng không quên cầm di động chụp ảnh.

"Rắc!"

Hình ảnh dừng lại.

Trên màn hình di động, một người thanh niên dáng thon dài đang nhẹ nhàng tựa ngực lên vai một thiếu nữ dịu dàng như nước. Hai chân chàng trai đang chậm rãi đi từng bước, cánh tay trắng nõn của cô gái đang choàng qua eo anh, một tay còn lại của cô lại kéo kéo bàn tay to đang vịn lên vai cô.

Bà chụp là chụp bóng, hình ảnh hai người không rõ mặt mũi nổi bật trên nền hoa viên nhà Thịnh gia, giữa một vườn đầy các loại hoa quý báu đang khoe sắc.

Bộ dáng này, thật sự nhịn không được phải thốt lên " năm tháng tĩnh hảo".

Trong ảnh chụp tất nhiên là Hạ Noãn cùng Thịnh Ngật. Sau khi từ bệnh viện trở về, Thịnh Ngật liền bắt đầu sáng trưa tối mỗi ngày ba lần chăm chỉ tập vật lý trị liệu. Ban đầu chỉ mới vài phút liền game over, hiện tại cơ bản đã có thể luyện tập nửa giờ.

Nghe có vẻ lâu nhưng thực tế lúc này mới được ba ngày từ ngày tháo thạch cao.

Hạ Noãn nghĩ, tầm khoảng hơn một tuần là hắn có thể tự mình đi lại rồi.

Lại chợt nhớ bọn họ đã tập đi được nửa giờ rồi, liền xoay đầu nhìn xung quanh hoa, Hạ Noãn ngửa đầu nhìn cái cằm lún phún râu của hắn, hỏi: "Nghỉ ngơi một chút không? hay vẫn tiếp tục?"

Hiện tại đã vào thu, thời tiết bắt đầu lạnh, nhưng Thịnh Ngật vẫn mệt đổ mồ hôi đầy đầu, hắn đưa một tay lau trán, hơi hơi thở dốc: "Nghỉ ngơi đi, vất vả em rồi."

Hạ Noãn cười nhạt lắc đầu, đỡ hắn xoay người đi về phía phòng trong.

Hứa Tĩnh cũng lại giúp Hạ Noãn đỡ hắn ngồi xuống, sau khi cả đám đều ngồi xuống, bà đưa nước lạnh cho Hạ Noãn: "Nghỉ ngơi chốc lát đi, không vội nhất thời được đâu, đuối lắm."

Thịnh Ngật trên mặt còn có nhàn nhạt đỏ ửng, người hơi trắng nên nhìn phảng phất tú mỹ rất nhiều, đặc biệt hắn lại còn cười rộ lên: "Dạ, còn cố gắng được mà."

Đã lâu lắm không thể dùng chân, hiện tại có thể đi đường được, hắn rất hưng phấn.

Hứa Tĩnh liếc hắn: "Thằng ngốc, mẹ mày đang nói với Noãn Noãn mà."

Thịnh Ngật: "...... Ờ."

Hạ Noãn nhìn chợt hừ cười, nói: "Không có việc gì, con sức lực lớn lắm, không mệt đâu."

Thịnh Ngật nghe vậy, đắc ý nhìn mẹ hắn.

Hứa Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu: "Sao không mệt chứ! Đừng khách sáo với nó, hôm nay trưa muốn ăn cái gì dì đi mua nè."

Thịnh Ngật gần đây tập luyện khá mệt nhọc, muốn ăn nhiều một chút liền nói tên hai món. Thấy ánh mắt Hứa Tĩnh nhìn qua, Hạ Noãn cũng nêu tên một món, Hứa Tĩnh lại đi hỏi Tiểu Lý, nhớ kỹ "order" của mỗi người rồi mới ra cửa.

TV trên vách phòng khách đang phát tin tức, hai người l thừ người trên sô pha nhìn nhau không nói gì.

......

Tiểu Lý thấy vậy, yên lặng đi lên lầu.

Thịnh Ngật liếc liếc mắt nhìn Hạ Noãn, có chút hấp tấp : Người phụ nữ ngốc nghếch này, sao không chủ động nói chuyện gì đi chứ !

Đang rảnh rỗi tay Thịnh Ngật có chút không biết làm gì, cảm thấy nếu cứ ngồi im lặng thế này thì có vẻ xấu hổ, nhưng mà hắn cũng không tìm được đề tài nào tốt.

Ba ngày trước, khi đi tháo thạch cao ở chân, Tô Trach nghe nói hắn sâp bắt đầu vật lý trị liệu liền mạnh mẽ ôm hết công việc trên tay hắn, ngay cả việc thu thập chứng cớ hay trao đổi với đoàn luật sư cũng đưa tay ra làm hết để Thịnh Ngật có thời gian nghỉ ngơi và luyện tập.
Cho nên ba ngày này là hắn cùng Hạ Noãn có nhiều thời gian ở cạnh nhau nhất.

Nhưng mà mỗi lần chỉ có hai người ở cạnh nhau, cả hai đều hết sức im lặng.

Hạ Noãn khoanh chân ngồi trên sô pha đả tọa, hấp thu linh khí, thuận tiện cố ý thả ra một chút linh khí về phía người bên cạnh, giúp hắn chữa trị cơ bắp mệt mỏi.

Tuy rằng bởi vì không tiếp xúc thân thể trực tiếp truyền qua, hiệu quả không quá rõ ràng, nhưng cũng không tồi.

Cô luôn luôn an tĩnh, lúc này đả tọa, hô hấp đều rất nhẹ. Nếu không phải Thịnh Ngật tận mắt thấy Hạ Noãn ngồi ngay trước mặt hắn, hắn có thể cho rằng mình đang ngồi một mình rồi.

Bỗng nhiên ánh mắt hắn sáng lên, lấy di động đi, tìm kiếm cái gì đó.

Tìm tìm kiếm kiếm mãi được mấy đề tài gợi chuyện có vẻ hợp lý, nhưng nghĩ chút hắn lại nhanh chóng nhíu mày.

Hồi ức tốt đẹp sâu đậm ? Ờ... bản thân hắn giống như không có, không lẽ phải bịa ?
Nói đến tình hình công việc của hai người gần đây ? ờ, nhưng cũng không có gì thú vị, với đối phương gần như rõ hết rồi còn gì.

Hắn tìm mấy cái, cuối cùng chọn ra cái cảm thấy vừa ý, nghiêm túc mở miệng: "Hạ hạ, em có lý tưởng gì không ?"

Hạ Noãn đang đả tọa mở to mắt, trong nháy mắt chợt cảm thấy giống một cảnh tượng đang hiện lên trong đầu, là nguyên chủ lúc còn đi học bị chủ nhiệm lớp kêu lên nói chuyện riêng, lập tức bối rối, thực nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Không có lý tưởng gì, hiện tại khá tốt, tôi vừa lòng với cuộc sống hiện tại."

Cứ như bây giờ, trồng hoa trồng hoa, kiếm tiền kiếm tiền, lâu lâu đi làm một chút, khá tốt.

Thịnh Ngật trong lòng khẽ động, ý là nói hiện tại hai người ở chung thực tốt sao ?

Cũng đúng, đúng là khá tốt ! Lúc hắn chưa ra tai nạn xe cộ, hai người cũng chả khác gì người xa lạ, hiện tại lại cùng ở dưới một mái hiên, còn thân mật như thế, khụ khụ...... Hắn cũng vừa lòng với cuộc sống hiện tại.

Tự mình tưởng tưởng ngọt ngào trong chốc lát, Thịnh Ngật rụt rè nói: "Thật ra, lý tưởng trước kia của tôi là cố gắng cho ra mắt những bộ phim điện ảnh tốt nhất để đền đáp lại lòng yêu thích của các fans đối với mình, còn lấy làm mục tiêu thành tựu cả đời luôn ấy."

Hạ Noãn gật đầu theo, nhấp môi cười nhạt, tỏ vẻ mình đang nghe.

Thịnh Ngật cảm thấy mỹ mãn nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của cô , giọng trầm thấp một ít: "Nhưng mà hiện tại, ước mơ của tôi thay đổi rồi."

Hắn nói đến đây liền dừng lại.

Hạ Noãn nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt tròng đen lay láy chớp động nghi hoặc, cô vẫn chưa nói chuyện nhưng Thịnh Ngật tự "thay lời muốn nói" cho cô trong lòng hắn: Là gì vậy? sao anh không nói tiếp ?

"A......" Thịnh Ngật cười nhẹ, mắt phượng thâm thuý chợt tràn đầy nhu hòa: "Mơ ước của tôi là có gia đình, có vợ, có con......"

"Reng...reng......" Chuông điện thoại đột ngột vang lên thành công cắt ngang lời Thịnh Ngật chưa nói xong.

Hạ Noãn lè lưỡi cười xin lỗi, nhận điện thoại.

Giọng Lý đạo diễn từ bên kia truyền đến: "Tiểu hạ a, chuẩn bị quay cảnh của cô rồi, chiều nay tới đây làm quen một chút, ngày mai là có thể quay rồi."

Hạ Noãn lập tức nói: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn Lý đạo diễn."

Lý đạo diễn cười ha hả: "Không có việc gì không có việc gì, thân thể Thịnh Ngật sao rồi"

Thịnh Ngật tiến đến sát di động của Hạ Noãn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông không phải mới khởi động máy một l tuần sao ? Làm sao nhanh vậy mà tới cảnh của Hạ Hạ rồi ?"

Hạ Noãn thấy bọn họ bằng hữu lâu năm muốn nói chuyện, liền trực tiếp đưa điện thoại di động cho Thịnh Ngật, nhẹ giọng nói: "Tôi lên lầu thu dọn đồ vật đi đã."

Thịnh Ngật gật đầu, cầm di động đặt bên tai, liền nghe thấy Lý đạo diễn nói: "Cái này không tốt sao ? Quay sớm xong sớm, sau đó muốn nhận việc chỗ khác cũng đơn giản hơn. Mà nói thật nha, nếu tiểu Hạ nhà cậu thật sự muốn ở giới giải trí, nên tìm người đại diện đi, bằng không nhận hợp đồng này nọ quá phiền toái, vừa lúc ta có người bạn, cậu có muốn......"

"Không cần." Không chờ Lý đạo nói xong, Thịnh Ngật liền cự tuyệt, "Cô ấy còn không nhất định vào giới giải trí đâu, cô gái nhỏ nhà tôi chỉ là muốn thử diễn kịch một chút thôi, mà thậm chí nếu cô ấy muốn vào giới giải trí, cũng có tôi ở đây!"

Lý đạo bị cự tuyệt, có chút quê quê, vì thế liền chọt cho hắn một dao: "Lại còn cô gái nhỏ nhà tôi..., ờ, biết cậu trâu già gặm cỏ non rồi... "

Nói xong lập tức vội vàng cúp máy.

Thịnh Ngật nhìn di động, mặt hoàn toàn đen thui. Cái gì trâu già, hắn rõ ràng mới 27 tuổi...... còn chưa tròn 27 nhé!

Tác giả có lời muốn nói:

Thịnh Ngật trước kia:

Chu Mộc Sâm: "Cậu cùng mấy người đó không phải rất quen thuộc sao ? liên hệ một chút đem người mới của công ty nhét vào đi.."

Thịnh Ngật nghiêm trang cự tuyệt: "Không được, nếu là người có thực lực người ta tự nhiên sẽ mời hắn, không thực lực nhét vào cũng vô dụng."

Chu Mộc Sâm: "......" Dẹp mợ cậu đi!

Thịnh Ngật hiện tại:

Thịnh Ngật: "Không được, tôi phải nhanh chóng liên hệ mấy người kia một chút, không để ai khi dễ Hạ Hạ!"

Hạ Noãn: "...... Ờ, ủa có chuyện gì ?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net