Chương 29: Phù dung chi của Bạch Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Phủ Tuấn?!

Tang Viễn Viễn khiếp sợ mở to hai mắt: "Sao lại là hắn?"

"Thì sao?" U Vô Mệnh gục đầu xuống, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn nàng, "Tiểu Tang Quả, chẳng lẽ nàng và Hoàng Phủ Tuấn có giao tình gì à."

Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Nói như thế nào? Trong cuộc chiến bảo vệ Thiên Đô, Hoàng Phủ Tuấn đến ngăn cơn sóng dữ, cứu đế quân khỏi nguy nan, chính tay đâm chết vai ác tà đạo U Vô Mệnh, lập tức diệt trừ một hồi hạo kiếp ngập trời.

Đây là một nam nhân có cấp bậc rất rất mạnh trong truyền thuyết. Lấy sức lực của một người che chở toàn bộ chiến tuyến Đông Cảnh,  đem ' Hoàng Phủ châu ' thay tên thành ' Đông Châu ', ý nghĩa là thế lực của gia tộc Hoàng Phủ nhà hắn không còn chỉ quanh quẩn trong một châu nữa, mà toàn bộ Đông Cảnh này đều là của hắn.

Trên phố đồn đãi Hoàng Phủ Tuấn chính là nam nhân sau lưng nữ đế quân. Xuất phát từ tình yêu, hắn cam tâm đứng phía sau bà ta, làm chỗ dựa ẩn hình kiên cố nhất cho bà ta.

Hoàng Phủ Tuấn còn có một thân phận khác, hắn là cậu ruột của U Vô Mệnh.

Tỷ tỷ ruột thịt của hắn là chính phu nhân của lão U vương, cũng chính là mẫu thân của U Vô Mệnh.

Cho nên '  dư nghiệt tiền vương ' nếu có quan hệ với Hoàng Phủ Tuấn dù có ngoài dự đoán của mọi người, nhưng lại đúng tình hợp lý ở bên trong.

"Thực lực Đông Châu mạnh như vậy, sao phải làm loại sự tình này?" Tang Viễn Viễn nhíu mày.

U Vô Mệnh nhẹ nhàng cười nhạt: "Nếu Tiểu Tang Quả thích miếng đất Đông Châu kia, muộn một chút ta đánh hạ về đưa cho nàng."

Tang Viễn Viễn: "......"

Hắn nghiêng đầu qua một bên, xuỳ xuỳ nói: "Có cái gì tốt đâu, còn không phải chỉ có mỗi đặc sản là trân châu vàng sao, nếu ta nhìn trúng cái loại đồ vật này, toàn bộ U Châu sớm đã trồng đủ bảy màu!"

Ai da, nổ banh lỗ tai.

Tang Viễn Viễn cảm thấy mình nên phổ cập khoa học một chút: "Trân châu không phải trồng ra, mà là tự sinh ra trong con trai ấy."

......

Một mảnh yên tĩnh quỷ dị trong không khí xuất phát hào hùng của ba vạn đại quân.

U Vô Mệnh mặt vô biểu tình, giống như quyết định không muốn nói chuyện với Tang Viễn Viễn nữa, cũng không muốn nói chuyện với người khác.

Đi ra hơn trăm dặm, Tang Viễn Viễn nhịn không được hỏi: "Ngọc giản còn chưa đưa đến tay phụ vương sao? Chuyện Đông Châu......"

Một bàn tay to ngắt ngang lời nàng.

Hắn nhàn nhàn gắn một bàn tay lên hơn phân nửa mặt của nàng, che miệng nàng lại.

Lòng bàn tay hắn khô ráo ấm áp, có vết chai dày, ấn nàng như vậy lại sinh ra cảm giác an toàn khó lòng giải thích.

"Không được đề cập đến cái trân châu chó má đó nữa." Hắn lạnh lùng nói.

Tang Viễn Viễn thiếu chút nữa cười phun ra.

Hắn nói xong, buông nàng ra, cằm ở trên đầu nàng khẽ ấn ấn mấy cái, ý là hiện tại nàng có thể lên tiếng.

Tang Viễn Viễn ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Hoàng Phủ gia không thể khinh thường. Nếu muốn chính diện chống chọi với hắn, ta biết chàng không sợ, nhưng nhất định là một hồi lưỡng bại câu thương, ác chiến thảm thiết. Như vậy nói chẳng phải là quá tốt cho Khương thị?"

U Vô Mệnh lạnh lùng cười: "Giết Hoàng Phủ Tuấn, Khương Nhạn Cơ liền mất đi một con chó."

Tang Viễn Viễn cảm thấy hắn nói không thỏa đáng lắm, Hoàng Phủ Tuấn là Lang Vương, chứ không phải chó.

Bất quá giờ phút này không nên vuốt ngược lông hắn.

Vì thế nàng nhiều chuyện kề sát vào hắn, thấp giọng hỏi: "Hay là chuyện trên phố đồn đãi là sự thật? Cái cữu cữu Hoàng Phủ này của chàng thật sự cùng nữ đế có quan hệ gì đó không thể cho ai biết? Nếu đúng là dạng này, thì địch thủ của chàng lại càng cường đại rồi."

U Vô Mệnh nhìn về phía phương xa: "Bọn họ đều phải chết."

Tang Viễn Viễn: "Ừ ừ!"

U Vô Mệnh liếc nàng, thập phần bất mãn: "Tiểu Tang Quả, nàng ừ cho có lệ với ta."

Nàng quay đầu lại, hướng về phía hắn cười, cười đến hắn có chút choáng váng, vội đem đầu nàng quay trở về.

Nàng thật ra rất tò mò, U Vô Mệnh rốt cuộc đã trải qua những chuyện như thế nào mới có thể biến thành đại ma vương có tính cách vặn vẹo như vậy.

Hắn từ nhỏ cơ thể yếu đuối, khi năm tuổi bệnh tim phát tác suýt nữa đã không giữ được mạng, may mắn nhờ cữu cữu Hoàng Phủ Tuấn tìm được linh dược, mới nhặt về một cái mạng nhỏ.

Đối với đứa con độc đinh bảo bối tìm được đường sống trong chỗ chết này, vợ chồng lão U vương thật sự là nâng niu như tròng mắt, còn cố ý cho sửa lại tên hắn, gọi là Vô Mệnh, ý là hắn đã chết một lần rồi, để ông trời đừng đến thu hắn một lần nữa.

Vợ chồng hai người đối với người thừa kế duy nhất này cực kỳ coi trọng, muốn cái gì cho cái đó. Theo lý thuyết, một người như vậy, hoặc là lớn lên thành một kẻ ăn chơi trác táng, hoặc là trưởng thành thành một vị chủ quân của nhân dân.

Ai ngờ cái tên ma đầu này sau khi cứng lông cứng cánh, chuyện đầu tiên làm đó là diệt hết gia tộc nhà mình.

Những việc này, sau khi Hoàng Phủ Tuấn chém đầu U Vô Mệnh mới nói với thi thể của hắn.

Mặc cho ai nhìn từ bất cứ góc độ nào, đều sẽ đánh giá đúng trọng tâm —— U Vô Mệnh phát rồ, là một tên biến thái đáng chết.

Tang Viễn Viễn vốn cũng giống như người khác, cho rằng tên biến thái này là thuần tuý biến thái do trời sinh. Nhưng khi nàng nghe được lời mẫu thân của hắn nói với hắn trong ký linh châu, nàng ý thức được U Vô Mệnh đã trưởng thành không phải dễ dàng, nhưng nhất định là không ai để tâm muốn biết nên mới bỏ sót chi tiết cực kỳ quan trọng này.

Đã xảy ra chuyện gì đó khiến hắn biến thành cái dạng người như hôm nay.

Đáng tiếc hiện tại còn chưa thể hỏi được.

Mấy chuyện đó, ai chạm ắt chết.

Nàng nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, trầm ngâm nói: "Chuyện này, Tang Châu hẳn có thể giúp chàng giải quyết."

U Vô Mệnh ngẩng đầu, bắt lấy đầu nàng, xoay mặt lại đối diện với mặt hắn, vẻ mặt quái dị nói: "Tiểu Tang Quả, tuy rằng ta mị lực phi phàm, nhưng nàng cũng đâu phải tiểu nha đầu chưa hiểu việc đời, sao lại có thể vì ta thần hồn điên đảo như vậy?"

Tang Viễn Viễn đang nghĩ nghĩ chuyện của mình, ánh mắt có chút mờ mịt, giương mắt nhìn nhìn hắn: "Hả?"

Khoé miệng U Vô Mệnh trề ra: "Kêu nhạc phụ thay ta đi chết ? Không không không, Tiểu Tang Quả, loại sự tình này, ta làm không được."

Hắn bổ sung nói: "Ta lại không phải Hàn Thiếu Lăng."

"Ai muốn chết," nàng dỗi nói, "Chúng ta sẽ cùng nhau sống sót thật tốt."

Sóng mắt lưu chuyển, môi đỏ hơi dẩu lên, thần sắc nghiêm túc giống như đang đưa ra lời hứa ưng thuận đời đời kiếp kiếp.

Biểu tình U Vô Mệnh tan vỡ trong chớp mắt, vội vàng đem đầu nàng xoay trở về.

Nàng rõ ràng cảm giác được trái tim hắn đột ngột đập nhanh hai nhịp.

Trên đỉnh đầu bỗng dưng rơi xuống một luồng khí.

Chắc hẳn là do tim đập nhanh, rối loạn hô hấp nhỉ.

Nàng do dự trong chớp mắt, quyết định mạo hiểm.

Nàng nhẹ nhàng ngưỡng cổ ra sau dựa vào ngực hắn, lộ ra cái cổ vừa mảnh vừa dài. Nàng giương mắt nhìn hắn, tầm mắt đảo qua hầu kết, dừng ở đường cong xinh đẹp chỗ cằm.

Thanh âm nàng thập phần mềm mại, mang một chút mị ý: "Chàng không phải nói, nếu lại làm chàng tâm loạn một lần nữa, sẽ lập tức giết ta sao."

U Vô Mệnh cứng đờ rũ mắt nhìn nàng.

"Tâm chàng loạn rồi, tại sao không giết?" Nàng đem một ngón tay chỉ trên ngực hắn, hướng đôi môi mỏng mê người về phía hắn, nhả ra mấy chữ: "Chàng luyến tiếc."

Thái dương hắn rõ ràng nhảy vài cái.

Môi mím càng chặt, khóe môi hơi xụ xuống phía dưới. Hắn nhìn chằm chằm nàng, tầm mắt bắt đầu từ con mắt long lanh như chứa đầy nước kia, chậm rãi lướt qua mũi nhỏ tinh xảo, xẹt qua đôi môi hồng nhuận, rơi xuống cần cổ.

Cần cổ thật yếu ớt, mỹ lệ mà ưu nhã, bày ra trước mắt hắn không chút phòng vệ.

Chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, có thể bẻ gãy ngay.

Hô hấp hắn càng nặng.

Nặng nề rơi xuống làn da trắng nõn của nàng.

Sau đó hắn liền tinh tường thấy được, những chỗ mà hơi thở của hắn quét qua cũng dần dần nổi lên một tầng đỏ nhàn nhạt.

Nàng bị hắn lây màu đỏ đấy à?

Hắn hơi ngạc nhiên, tim lần thứ hai đập rối loạn thêm hai cái.

Trên gương mặt đang mờ mịt như có rặng mây đỏ của nàng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ: "Đã luyến tiếc thì đừng nói những lời tàn nhẫn kia."

"Ban đêm xem ta thu thập nàng như thế nào. Nàng lúc đó xem ta có nỡ hay không!" Hắn kề sát bên tai nàng, bực bội nói.

Khoé môi nàng hơi cong, liếc hắn, cùng hắn cò kè mặc cả: "Thành thân trước đã!"

Hắn do dự.

Sau một lúc lâu, hắn nói: "Không được. Ta mà buông tay, nàng liền chạy trốn, không bao giờ trở về."

"Ta sẽ không." Nàng không cần nghĩ ngợi.

"Người khác sẽ." Hắn ngồi thẳng lưng lên, thần sắc nhàn nhạt, "Không có bất cứ ai yên tâm ta, nếu bọn họ thật tình vì tốt cho nàng, chắc chắn không muốn giao nàng cho ta."

Tang Viễn Viễn hơi hơi hé miệng, lại phát hiện hắn nói chính là sự thật.

Nếu hắn thả nàng về Tang, Tang Châu bên kia tuyệt đối sẽ không đáp ứng gả nàng lại đây. Bọn họ sẽ giấu nàng đi, để U Vô Mệnh cả đời cũng không tìm thấy nàng.

"Vậy chuyện thành thân hoãn lại một chút, giải quyết sự tình trước mắt." Sau khi trầm mặc một chút, nàng lại giơ lên gương mặt tươi cười, "U Vô Mệnh, có thể đáp ứng ta một chuyện không?"

"Nàng nói trước đã."

"Khi thực lực chúng ta chưa đủ, đừng tùy tiện động thủ với Thiên Đô, được không?" Nàng chần chờ một lát, nói, "Chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn."

Ngàn vạn ngàn vạn lần, đừng bất chấp tất cả thả Minh ma vào.

Hắn ngây ngẩn cả người: "Không muốn ta trước đừng chạm vào nàng sao ? Nàng nói cái này là đang nói cái gì?"

Nàng mím môi nở nụ cười: "Ta thích chàng, nếu chàng thật sự muốn chạm vào, vậy thì chạm vào, ta nguyện ý. Chúng ta sớm chiều bên nhau, ở trong mắt người ngoài, chúng ta sớm đã...... Kỳ thật cũng không có gì quan trọng, ba cái trong sạch này nọ làm sao quan trọng bằng chàng được?"

U Vô Mệnh trầm mặt xuống: "Ai dám nghị luận, ta sẽ làm hắn vĩnh viễn ngậm miệng."

"Vậy chàng sẽ làm cho lời đồn đãi biến thành sự thật sao?" Nàng sâu kín hỏi hắn.

U Vô Mệnh: "......"

Đem một Tiểu Tang Quả mỹ vị ngon miệng như vậy đặt ở trước mắt, mỗi ngày nhìn đi nhìn lại, bảo cố nén không ăn?

Đây là đạo lý gì ?

Hắn ấm ách nói: "Giải quyết Hàn Thiếu Lăng xong, ta mang nàng về Tang Châu, làm một tờ giấy hôn thú. Bọn họ đáp ứng thì tốt nhất, nếu không đáp ứng, ta liền lập tức mang nàng đi biệt tích luôn."

Trong bất tri bất giác, hắn lại thoái nhượng một bước.

"Được." Nàng tự giác xem nhẹ cái từ "biệt tích" không dễ nghe kia, ngọt ngào nhìn hắn cười một cái.

U Vô Mệnh lại một lần cảm thấy choáng váng đầu, hắn nghĩ nhất định là do thương thế của hắn chưa hoàn toàn khỏi hẳn rồi.

Hắn lại cảm thấy trong thời gian ngắn không nên bị nàng dụ hoặc nữa.

Nữ tử này, không biết làm cái gì, giống như thuỷ tinh cầu mềm mại, nhìn thấy liền làm người ta nhịn không được muốn một ngụm ăn nàng luôn, nhưng lại không nỡ.

Hắn có chút không xác định, Tiểu Tang Quả như vậy, có thật như người ta nói, sau khi ăn rồi sẽ làm hắn mất đi hứng thú không ?

Giữ lại một thời gian cũng được mà.

Giữ lại hết thảy.

Hắn ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nhìn phía phương xa, quyết định không nói chuyện với nàng nữa.

"Trước khi đến Ngọc Môn Quan đằng kia, đừng nói chuyện với ta nữa." Hắn dài giọng ngạo mạn nói.

Tang Viễn Viễn bắt đầu được an nhàn.

Vừa lúc nàng cũng muốn an tĩnh mà tu luyện một chút.

Nàng tập trung tinh thần cảm nhận Mộc linh uẩn quanh mình. Mấy ngày trước nàng đã có cảm giác là lạ, biết mình sắp tấn giai.

Mộc linh uẩn xanh lục long lanh chậm rãi thấm vào cơ thể, còn mấy hạt Mộc linh uẩn xanh lá mạ trong cơ thể lại dần dần chuyển màu, màu xanh trở nên càng đậm hơn, nhìn tổng thể có vẻ như hơi phai nhạt một chút nhưng kỳ thật là lọc mấy hạt màu vàng vàng bên trong ra, chỉ còn lại màu xanh thuần khiết.

Tang Viễn Viễn hơi nóng lòng một chút.

Loại trạng thái này nàng đã nếm trải rất nhiều lần, mỗi khi ở lúc quan trọng, sắp vượt qua như thế này, chúng nó lại như thủy triều thối lui, chỉ để lại ánh sáng xanh lá mạ nhợt nhạt như đang cười nhạo nàng.

Nàng biết đây là cái gọi là bình cảnh.

Lúc trước khi nàng tẩy gân phạt tủy, tẩy đến thấu triệt khác xa so với người khác, dựa theo thông tục mà nói, đó là linh căn thuần túy, tư chất thượng thừa.

Trong quá trình tu hành, tốc độ hấp thu linh uẩn của nàng xác thật cũng siêu nhanh so với người khác, nhưng mấy ngày nay khi tu luyện lại phát hiện ra, đang ở bình cảnh vẫn ở nguyên trên bình cảnh, hoàn toàn không có một chút cảm giác khai mở gì cả.

Giờ phút này là lần thứ hai nàng tiến vào bình cảnh, càng cảm giác rõ ràng bản thân đang tiến gần đến mức cuối cùng. Mãi tới khi chỉ còn một bước, linh uẩn lại một lần nữa tiếp tục không tăng thêm, vẫn cứ thất bại trong gang tấc.

Linh uẩn màu xanh lá mạ bao quanh thân, tầng linh uẩn xanh lục đại biểu cho thăng cấp lại tan đi về bốn phía, sắp hóa thành mộc linh căn trong không khí, trở về với thiên địa.

Tang Viễn Viễn thở dài trong lòng, quyết định nghỉ tạm một lát, dưỡng tinh lực rồi mới tiếp tục thử vào một lần nữa.

Chợt ngay vào lúc này, một cơn lốc xoáy linh uẩn mãnh liệt đột nhiên hình thành, những linh uẩn màu lục ban nãy đang tan vào không trung bị kéo trở lại nhưng không hề chống cự, chúng nó bị cuốn vào trong lốc xoáy, nhảy vào thân hình của nàng.

Tang Viễn Viễn không cần nghĩ ngợi, kéo chặt chúng nó lại.

Trong nháy mắt, một cơn thanh tỉnh tràn đầy đại não, quanh thân bỗng toả ra ánh sáng lấp lánh, màu xanh lục chảy xuôi qua cơ thể, một lực lượng phong phú dường như đang mờ mịt chảy khắp toàn thân.

Tấn giai!

Nàng thở phào một hơi, mở mắt.

Thế mà trời đã tối rồi.

Nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn nhìn U Vô Mệnh, nàng biết là hắn ra tay giúp nàng.

Có một vị tướng sĩ đang khêu đèn lên bên cạnh, trên khuôn mặt xinh đẹp đến quá phận của U Vô Mệnh, ánh sáng mờ nhạt chiếu đến âm lãnh, làm hắn thoạt nhìn rất giống vị đoạt mệnh Diêm La lạnh lùng cười.

Hắn rũ mắt liếc nàng một cái, trong đôi mắt đen hiện lên một sợi kiêu ngạo, dường như đang nói —— chuyện đối với ngươi khó như lên trời thì đối với ta chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần cảm tạ ta, ta không thèm ý.

Vì thế Tang Viễn Viễn bình bình tĩnh tĩnh mà chuyển dời tầm mắt.

U Vô Mệnh: "......"

Nàng giờ phút này cũng không rảnh đi xã giao với hắn.

Lúc trước, sau khi thăng cấp lên nhị trọng thiên Linh Ẩn cảnh, biến hoá có thể nhận thấy được không gì hơn chỉ là những âm thanh rất nhỏ quanh mình trở nên càng thêm rõ ràng.

Vốn dĩ đang di chuyển trên cánh đồng yên tĩnh bát ngát, nhưng nếu ngưng thần nghe thì bên tai có thể nghe được rõ ràng có nhiều loại âm thanh nho nhỏ.

Thế mà giờ phút này, những âm thanh đó lại hết sức thanh thanh sảng sảng, phân chia ra mạch lạc, chỉ cần nàng muốn nghe liền có thể phân biệt đâu là tiếng sâu bọ ngọ nguậy, đâu là tiếng người thủ thỉ, đâu là tiếng 'rào rạt' của cây cỏ đang tự nhiên sinh trưởng.

Nàng có thể cảm giác được mấy âm thanh này là do cỏ cây trong đất truyền lại, hoà hợp với linh uẩn màu xanh lục ẩn ẩn trong cơ thể nàng.

Trong lòng nàng nổi lên một trận mừng như điên.

Hiện tại nàng trăm phần trăm có thể xác định, lúc trước cái năng lực 'nghe trộm' xài lúc được lúc không kia, chính là kỹ năng được tặng kèm khi tu vi tấn giai!

Tu vi càng cao, nàng cảm giác phạm vi nghe được nhất định sẽ càng lúc càng lớn hơn, âm thanh càng ngày càng rõ ràng, chỉ cần là nơi có cỏ cây, không có chuyện gì có thể giấu được lỗ tai nàng!

Hoá ra linh căn thuần túy tới cực hạn, vẫn có chút bổ ích nha.

Tang Viễn Viễn hít sâu một hơi, tính không ngừng cố gắng tiếp tục tu luyện, nói không chừng trong chốc lát U Vô Mệnh lại nhìn nhìn thấy ngứa mắt, lại triệu linh uẩn tới cho nàng một chút, nàng đỡ vất vả mấy ngày.

Có lợi ích mà không chiếm là đồ ngốc.

Thân thể lười nhác của U Vô Mệnh đột nhiên chấn động một chút.

Hắn lấy ra một viên ngọc giản đang phát sáng, đưa cho Tang Viễn Viễn.

"U Vô Mệnh." Trong ngọc giản truyền ra một thanh âm run rẩy áp lực, "Ngươi bắt tiểu muội ta, làm gì rồi?"

Ngọc giản đã đưa đến Tang Đô!

Tang Viễn Viễn đang muốn nhận ngọc giản trả lời, liền thấy U Vô Mệnh ' vèo ' một cái thu tay, đem ngọc giản đưa tới bên miệng, tràn đầy ác ý nói: "Ăn, ngươi làm gì được ta ?"

Phía đối diện ngọc giản truyền đến vài tiếng hít khí vô cùng rõ ràng.

Tiếng rống như sư tử của Tang Châu vương truyền ra: "Thằng nhãi ranh muốn chết!"

Tang Viễn Viễn nhanh chóng xoay người, bắt lấy tay U Vô Mệnh, u oán trừng mắt nhìn hắn.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, hai tay chụp lại, bóp nát ngọc giản.

Nàng chớp mắt, tức khắc nước mắt tràn ra bờ mi.

U Vô Mệnh: "...... Còn nhiều lắm mà."

Hắn liên tiếp lấy ra bảy tám cái, đặt vào trong lòng bàn tay nàng.

"Ta có thể nói chuyện riêng cùng bọn họ được không?" Nàng nhìn hắn, trên mặt nổi lên vẻ ngượng ngùng, "Trước mặt chàng, có chút lời...ta thật sự ngượng ngùng nói ra."

U Vô Mệnh không cao hứng, nhưng cũng giơ giơ cằm hất về phía xa xa, nói: "Vừa lúc, bổn vương cũng nghe không nổi cái giọng đông tây của lão Tang Thành Ấm này."

Nhìn xem, đều đã xưng vương đấy.

Tang Viễn Viễn thẹn thùng cười một cái, một tay nắm ngọc giản, một tay bắt lấy cánh tay hắn, nhảy xuống khỏi lưng Vân Gian thú, chạy tới nơi xa.

U Vô Mệnh nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, mắt đen dần dần thâm trầm.

Thanh âm nàng càng đi càng xa ——

"Phụ vương, chuyện chặn giết chúng ta ấy, thật ra là......"

U Vô Mệnh câu được câu không mà vỗ đầu Đoản Mệnh, nói: "Ngươi xem, ta cho nàng cơ hội, nếu nàng muốn chạy, hoặc là muốn tính kế ta, ta sẽ biến nàng thành kẻ đáng thương nhất thế gian này. Ta tuyệt đối sẽ không thương xót nàng!"

Đoản Mệnh phun phun nước mũi. Nó cảm thấy vị chủ nhân này của mình đúng là thích nghĩ quá nhiều.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu hắn không nghĩ quá nhiều, chắc sớm đã biến thành một người chết.

Cho nên rốt cuộc cũng không hẳn là không nên nghĩ quá nhiều đúng không? Đoản Mệnh cảm thấy vấn đề này quá thâm ảo, nó tuy rằng đầu rất lớn, nhưng thật sự là nghĩ không thông.

"Ngươi nói," thanh âm U Vô Mệnh càng thêm nhẹ nhàng, "Nếu nàng muốn tính kế ta, lát nữa quay về sẽ nói với ta cái gì? Có phải sẽ nói ——"

Hắn tằn hắng một cái, ưỡn người, bắt chước tiếng và ngữ điệu của nữ tử, nói: "U Vô Mệnh, chàng yên tâm đi, ta đã thuyết phục phụ vương, chỉ cần chàng cùng ta về Tang Châu, là có thể giải quyết hết tất cả sự tình!"

Hắn tạm dừng một lát, hơi thở yên lặng, thanh âm đầy sát khí âm trầm: "Căn bản không có khả năng giải quyết. Khương Nhạn Cơ sẽ không chấp nhận những chứng cứ đó. Cơ hội tốt như vậy để thả chó ra cắn ta, bà ta làm sao có thể bỏ qua chứ."

"Đều muốn ta chết." Hắn chậm rãi ngẩng đầu, "Ta sẽ cho các ngươi chết trước."

"Cái thế gian này, không ai thật tình đối tốt với ta...... Thích ta ? Thì thế nào ? Nàng không có khả năng vì ta mà đối địch với toàn bộ thế gian. Ngươi xem, một khi có một chút cơ hội như vậy, nàng lại muốn dây dưa với ta làm gì ? Vì an bài đường lui cho chính nàng mà thôi...... Ta muốn giết nàng, chờ nàng trở lại liền giết chết! Trừ phi......"

"Nàng lại đây hôn ta trước. Ờ, vậy ta đây liền để nàng sống lâu thêm một thời gian." Hắn vươn đầu lưỡi hồng hồng chậm rãi chạm chạm môi trên.

Đoản Mệnh lắc lắc cái đầu lông xù xù, thở dài thật dài.

Giờ phút này, Tang Viễn Viễn vừa mới cùng cha mẹ và huynh trưởng trao đổi xong, nàng nắm viên ngọc giản cuối cùng, đứng ở nơi xa, lẳng lặng mà nghe U Vô Mệnh lầm bầm lầu bầu.

Nàng biết khi hắn ở một mình, thường xuyên lẩm nhẩm lầm nhầm tự quyết định.

Quả nhiên, hắn vẫn chưa tin nàng.

Người nam nhân này quá không có cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net